Họa Phố

Quyển 6 - Chương 23: Nhân học (23) : Người yêu bướng bỉnh tình thâm




Cái vòng Kha Tầm đội trên đầu còn có tai nghe, cứ mỗi khi dòng điện làm người ta đau đớn như muốn chết kia chạy dọc toàn thân, bên tai nghe sẽ đồng thời vang lên vô số giọng nói lạnh buốt, giọng điệu tràn đầy cười nhạo, chán ghét cùng nhục mạ, vụn vặt mà dày đặc lải nhải bên tai cậu:

“Đồ đồng tính chết tiệt, đồ biến thái, đồ kinh tởm, không bằng heo chó, súc sinh, dơ bẩn, vô sỉ, cặn bã, đồng tính chết tiệt, đồ bẩn thỉu, đồng tính chết tiệt, chết không toàn thây, xuống địa ngục, vào chảo dầu, đốt chết mày, đồ đồng tính chó chết, sống để chật đất, thứ gia súc nghịch luân thường phản bội tính người, thứ đồng tính luyến ái chết tiệt, thứ đồng tính luyến ái thối tha, thứ đồng tính luyến ái khốn kiếp…”

Miệng lưỡi đáng sợ, không thua kém gì đao chém búa bổ.

Tàn phá cơ thể, là đau đớn, tàn phá tinh thần cùng tín ngưỡng, đó là tàn ác vô nhân đạo ngược đãi làm nhục thần hồn.

Bị vây quanh bởi những âm thanh nhục mạ lạnh như băng ấy, toàn bộ tự trọng cùng đức tin của một con người sẽ bị nó giẫm nát đến tan thành tro bụi, ngươi sẽ chỉ càng ngày càng tin tưởng, tin rằng mình thật là một súc sinh, một thứ dơ bẩn không chịu nổi, không xứng được làm người, không có lòng tự trọng, bị toàn bộ thế giới phỉ nhổ cùng nhục nhã.

Nếu phỉ nhổ cùng nhục nhã kia có hình hài, vậy giờ phút này có lẽ Kha Tầm đã là đầy người phân đàm nước miếng, như một kẻ bị lột sạch sành sanh trần truồng trơ trụi bị vứt vào vũng lầy thối nát tràn đầy bẩn dơ, bị những kẻ nhân nghĩa đứng đắn vây xung quanh dùng vẻ mặt cùng ánh mắt ngược đãi.

Bọn họ cười nhạo cậu, đưa tay bóp mũi dùng ánh mắt như đang nhìn một bãi phân lầy miệt thị cậu, bọn họ nói “Tên đồng tính chết tiệt, đã biết hối cải chưa?”

Kha Tầm từ vũng lầy ngẩng đầu cao cao, khóe môi khẽ gợn “Cút mẹ mày đi chứ hối cải, ông nội mày sống hay chết gì đều là gay cả, có xuống địa ngục cũng là gay, trời biến đất biến ông nội mày cũng sẽ không biến!”

Số liệu trên màn hình hiểu thị điên cuồng biến đổi, đầu điện gắn trên người Kha Tầm cũng điên cuồng truyền vào dòng điện, cơ thể cậu hết lần này đến lần khác bị điện giật kích thích đau đớn thống khổ đến co rút lại, cơ hồ như muốn bẻ nát xương cốt toàn thân.

Mục Dịch Nhiên mắt nhìn Kha Tầm bị mồ hôi tẩm ướt như vừa từ trong nước ngoi ra, nhìn đối phương mười ngón tay bấu víu lấy tay ghế vịn, hắn vươn tay, nắm chặt lấy tay đối phương.

Trên màn hình, 282 vẫn vẻ mặt chết lặng đứng ở bên cạnh màn hình hiển thị, Mục Dịch Nhiên đã tìm hết mọi ngóc ngách cùng các nơi, lại vẫn không tài nào tìm ra được chữ ký.

Mấy bóng người xám trắng bên kia giường lúc này trên tay cầm lấy công cụ, dần dần vây quanh Chu Hạo Văn, chúng nó quay sang trao đổi với nhau, tựa như đang tiến hành một hồi làm việc hết sức bình thường.

Thanh âm mơ hồ không nghe rõ, cho dù cách thật gần, cũng không cách nào nhận ra rốt cuộc “bọn họ” đang nói cái gì.

Mục Dịch Nhiên mi mắt bỗng giật mình, hắn dời ngón tay lên di động ấn vào nút ghi âm, sau đó, hắn hướng về phía micro, trầm giọng mở miệng “282, chữ ký của Khang Lai ở đâu?”

Nói xong, bấm ngưng lại, sau đó ấn nút phát.

Loa di động lập tức truyền ra một chuỗi âm thanh với âm sắc đặc trưng của hắn, nhưng lại biến thành ngôn ngữ mơ hồ.

Hắn nghe không hiểu thứ tiếng nói kia nói cái gì, nhưng 282 trên màn hình hẳn là nghe hiểu được.

282 khẽ mấp máy đôi môi xám đen khô nứt, phát ra thanh âm mờ ảo khe khẽ, Mục Dịch Nhiên vẫn giữ tay bấm nút ghi âm, khi 282 bất động, liền bấm nút phát.

“Tôi là Khang Lai… Anh muốn chữ ký… Làm gì?” Loa phát ra thanh âm của 282, ôn hòa rồi lại đầy thê lương.

“Chúng tôi cần chữ ký của anh mới có thể rời khỏi chỗ này.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Rời khỏi chỗ này… Rời khỏi chỗ này…” 282, cũng chính là Khang Lai, thanh âm giống như tràn đầy ưu thương sầu muộn “Đúng rồi… Lẽ ra nên rời khỏi đây, em ấy cũng nên rời khỏi nơi này… Tiếc là, tiếc là… Tôi không thể dẫn em ấy rời khỏi nơi đây…”

Mục Dịch nhiên lại lần nữa cảm nhận được bàn tay Kha Tầm trong tay mình run bần bật lên vì điện giật, giống như xương cốt đều bị giập vùi thành một đống vỡ vụn, lập tức trầm giọng gấp hỏi “Khang Lai, chữ ký của anh ở đâu?”

“Tôi… hiện tại tôi có thể… viết cho anh…” Khang Lai ôn hòa đáp lại.

Hắn vươn ngón tay xám trắng khô gầy chạm vào ngực Mục Dịch Nhiên.

“Viết cho cậu ấy trước.” Mục Dịch Nhiên chỉ về phía Kha Tầm.

“Khoan… tôi không gấp….” thanh âm yếu ớt run rẩy đến không thành lời của Kha Tầm vang lên “Hạo… Hạo Văn Nhi… mau…”

Mũi dùi nhọn đã muốn cắm vào hốc mắt Chu Hạo Văn.

“Làm ơn.” Mục Dịch Nhiên chỉ sang Chu Hạo Văn.

Khang Lai xoay người, khẽ bước đến chỗ Chu Hạo Văn, ngón tay của hắn gõ nhẹ lên ngực Chu Hạo Văn, viết ra hai chữ “Khang Lai”.

Một vầng sáng mỏng manh sáng lên xung quanh cơ thể Chu Hạo Văn, trong ánh sáng loáng thoáng hiện ra khung ảnh, thân thể Chu Hạo Văn nháy mắt biến mất ở giữa khung ảnh.

Khang Lai quay trở về, nhìn Mục Dịch Nhiên “Anh còn… muốn cứu ai nữa?”

Đáp lời lại là Kha Tầm “Dịch Nhiên… Hỏi xem… có thể đi sang… các phòng thí nghiệm khác…”

Mục Dịch Nhiên lập tức hiểu được, nhìn Khang Lai “Có thể nhờ anh giúp đỡ, đi sang ba phòng thí nghiệm khác cứu các bạn của tôi không?”

Ánh mắt đờ đẫn đen mịt của Khang Lai nhìn Mục Dịch Nhiên, cũng hỏi hắn “Anh cùng cậu ta… Là người yêu… sao?”

“Cậu ta” ở đây, chính là nói Kha Tầm.

Kha Tầm bị dây da buộc cứng cổ cùng đầu, không thể ngước lên nhìn vẻ mặt và động tác của Kha Tầm, bên tai liên tục vang lên tiếng mắng chửi ác độc, không nghe rõ, hay là nghe thấy Mục Dịch Nhiên có đáp lại hay không.

Đến cuối cùng cậu chỉ nghe được giọng của Khang Lai được di động “phiên dịch” ra, dịu dàng mà đau buồn, xen lẫn một chút ý cười “Cậu ấy… rất giống… người yêu của tôi… Em ấy cũng bướng… cứng đầu… lại.. tình thâm… Mong hai người hãy cố gắng…  trân trọng nhau…”

Trong ánh sáng mơ hồ yếu ớt, Kha Tầm mất đi ý thức.

***

Giọng nói trầm thấp loáng thoáng truyền vào bên tai, tựa như cơn gió lạnh đầu thu trầm lắng trong suốt nhẹ nhàng thổi đến.

Kha Tầm mở mắt, lần theo thanh âm nhìn qua.

Mục Dịch Nhiên ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, hơi rũ ánh mắt nhẹ giọng nói chuyện điện thoại, ánh sáng rạng ngời ngoài cửa sổ rọi vào bao trùm lấy hắn, phản xạ ra một lớp sáng nhu hòa bao quanh làn da trắng nõn cùng chiếc áo sơ-mi trắng ngần trên người hắn.

Sợi tóc của hắn có chút ẩm ướt, như là vừa mới tắm xong, ánh mắt cùng bờ môi thấm đầy hơi nước, tươi đẹp như tranh vẽ.

Kha Tầm liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, cổ họng rát đau.

Nhưng mà cậu không lên tiếng, cứ thế nằm nghiêng, hai mắt không thèm nháy nhìn chằm chằm Mục Dịch Nhiên.

“…Ừ, tôi đã nhận được mail rồi,” Mục Dịch Nhiên vẫn trầm giọng gọi điện thoại, ánh mắt nhìn về phía bàn trà thủy tinh trước người, trên đó có một cốc nước trắng đựng trong chiếc cốc trong suốt, khúc xạ lóng lánh dưới ánh sáng mặt trời “…mấy thủ tục có liên quan nhờ anh giúp tôi xử lý thích đáng, ngày mai tôi sẽ bay qua, kế tiếp mấy việc liên quan đến việc di dời mộ tôi sẽ tự mình xử lý… Đúng vậy, ừ, oke, vậy đi, tạm biệt.”

Mục Dịch Nhiên cúp điện thoại, ánh mắt xoay qua, chạm phải tầm mắt của Kha Tầm trên giường.

“Anh phải chịu trách nhiệm đó.” Kha Tầm giọng nói khào khào, nhưng không ảnh hưởng đến ý đồ tác quái của cậu, vươn tay kéo chăn quấn quanh người mình, bày ra dáng vẻ yêu kiều đáng thương như vừa bị tên “cầm thú văn nhã” nào đó làm nhục vậy.

“Cầm thú văn nhã” cầm lấy cốc nước trước mặt, đứng dậy đi tới đứng cạnh giường, cổ áo sơ-mi hai nút trên đều rộng mở, vừa cấm dục lại gợi dục, Kha Tầm chỉ hận không thể đào ra một cái kính gọng vàng đặt lên mũi hắn, sau đó kéo người cuốn vào trong chăn.

“Dậy uống nước đi.” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt thản nhiên nhìn cậu, hoàn toàn phớt lờ lời tác quái của Kha Tầm.

Kha Tầm ngoan ngoãn ngồi dậy nhận cốc nước “Mấy người khác không sao chứ?” Hỏi xong liền há mồm ực ực ực một hơi, câu này hỏi nghe có vẻ dư thừa, mấy người khác chắc chắn không bị làm sao, nếu không Mục Dịch Nhiên sẽ không thản nhiên ngồi ở chỗ này gọi điện thoại, còn tốt bụng đưa nước cho mình uống.

“Không sao.” Mục Dịch Nhiên nhận lấy cái cốc Kha Tầm đưa trả lại “Uống nữa không?”

“Nữa!” Kha Tầm vui sướng ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt sáng ngời.

“Tự đứng dậy đi rót đi.” Mục Dịch Nhiên lãnh khốc vô tình xoay người đi.

“…” Kha Tầm té phịch nằm trở lại giường, ôm chăn xoay người, nửa gương mặt chôn dưới gối, nửa gương mặt nhìn về phía Mục Dịch nhiên đã trở lại ghế sofa ngồi, thấy di động của đối phương cứ reo lên không ngừng, không biết là gọi điện hay là tin nhắn, liền than một tiếng hỏi “Dòm anh giống như quanh năm suốt tháng không nghỉ ngơi ngày nào ấy? Trước lúc vào tranh bận việc, ra tranh cũng bận việc, chẳng lẽ vào tranh trải qua sinh tử gì đó với anh chỉ là việc tiện tay làm thôi sao?”

“Nếu không thì sao.” Mục Dịch Nhiên ấn di động, ngón tay thon dài di chuyển trên màn hình.

Kha Tầm gãi gãi đầu, ngẫm lại cũng đúng.

Nếu xem vào tranh như một việc trọng đại của đời người cần phải ưu tiên xử lý, vậy cuộc sống bình thường làm sao mà tiếp tục đây?

Trừ phi cố ý muốn đối kháng với ‘tranh’ đến cùng, nếu không chỉ cần còn sống một ngày, liền phải lo cho cuộc đời của mình một ngày, nếu bởi vì ‘tranh’ mà cuộc sống sự thật cũng hủy hoại, vậy sống để làm gì nữa.

Kha Tầm đứng dậy rời khỏi giường, vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Khách sạn này là Mục Dịch Nhiên đặt, hành lý của Kha Tầm không có ở đây, quần áo trên người cậu đã bị mồ hôi sũng nước, thành ra tắm xong không có quần áo sạch để thay, chỉ phải quây khăn tắm trên lưng đi ra ngoài, hỏi Mục đại lão đang dùng vẻ mặt âm u nhìn mình “Không cần khẩn trương, tôi không tính dùng sắc đẹp rù quến anh. Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, cho tôi mượn quần áo mặc tạm được không?”

Mục đại lão trong đầu hẳn là đã trải qua một trận chiến khốc liệt kịch tính, tới cuối cùng vẫn là đứng dậy, tuy mặt mũi vẫn âm trầm, bước tới lấy từ trong hành lý của mình ra một cái quần tây cùng áo sơ-mi.

“Mượn thêm cái quần lót nữa được hông?” Kha Tầm điên cuồng ngọ nguậy bên cạnh rìa nguy hiểm “Tôi không ngại đâu.”

“Mặc quần áo vào xong cút đi.” Đại lão cật lực kềm chế ý tưởng muốn gõ nát đầu chó, lạnh giọng nói.

Kha Tầm thở dài, ngồi xuống cạnh giường mặc quần “Chưa từng chơi trò damdang như dậy bao giờ nha, mặc quần tây mà không mặc sịp.”

Cài nút áo sơ-mi chỉnh chu, lại phủi phủi quần áo, Kha Tầm cúi đầu nhìn phần dưới của mình “…Hay là ngài lại cho mượn một cái áo khoác được không, che lại nhánh cây phía dưới?”

Mục Dịch Nhiên lạnh lùng trừng cậu một cái, ánh mắt vừa ập lên người đối phương, lập tức khựng lại.

Một người vốn đã quen với kiểu cách áo thường đột nhiên đổi sang kiểu cao quý tao nhã, thật sự rất tương phản, rất gây shock cho thị giác.

Nhất là người như Kha Tầm vậy.

Không còn mấy cái quần thường ống quần thùng thình đầy chất tản mạn, ngược lại bị quần tây thẳng tắp ôm khít bao lấy dáng người, đôi chân thon dài thẳng tắp cơ thịt săn chắc hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt, cái mông cứng cáp lại cong tròn được bao lấy bởi loại trang phục được xem là tao nhã mà cao quý ngược lại càng tôn lên sức hút đầy gợi cảm. Mà nửa người trên bị bao lấy bởi áo sơ-mi thẳng thớm phẳng phiu lại nổi bật lên vòng eo thon nhỏ mạnh mẽ cùng bờ vai rắn rỏi, khiến nét khí khái đẹp trai càng thêm xuất chúng, càng thêm dẻo dai.

Cả người giống như hoàn toàn biến đổi, vẻ lười nhác tản mạn phai nhạt đi hẳn, thay vào đó là một chút sang trọng cùng… lẳng lơ.

“Hơi kẹt trứng.” Kha Tầm không quen mặc đồ tây, ngồi bên giường cúi đầu dòm đũng quần, trên đỉnh đầu vểnh vểnh mấy cọng tóc như đang bày ra cảm xúc “khíu chọ” của mình.

Chờ Mục Dịch Nhiên lại giải quyết xong hai cú điện thoại, Kha Tầm mới đi qua, ngồi vào ghế sofa đối diện, cầm lấy cái cốc nước mới nãy mình uống mà lúc này đã được châm đầy nước, nhìn đối diện hỏi “Chuyện của Khang Lai, rốt cuộc là như thế nào?”