Họa Phố

Quyển 5 - Chương 3: Ảnh (03) : Vào đêm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng âm nhạc vang lên, theo sau là giọng NPC ngọt ngào nhắc nhở “Đã đến giờ trà chiều, mời mọi người đến đại sảnh nghỉ ngơi ~” Ngữ khí lại nhấn mạnh “Nhất định phải rửa sạch sẽ nước hoa quả trên tay, tuyệt đối không được làm ô nhiễm màu sắc!”

Trong đại sảnh đặt mấy cái bàn tròn, có lớn có nhỏ, bên trên đều trải thảm ren màu trắng, đại đa số mọi người đều ngồi xung quanh bàn lớn. Tân Bội Bội cùng Thạch Chấn Đông tính chọn cái bàn nhỏ ngồi riêng, Thạch Chấn Đông thấy vậy bèn kéo bạn gái ngồi vào bàn cùng mọi người.

“Anh là năm bảy mấy?” Quách Lệ Hà đột nhiên hỏi Thạch Chấn Đông.

Vẻ mặt Thạch Chấn Đông có phần xấu hổ “Tuổi cọp.”

“Tôi tuổi mèo, anh lớn hơn tôi một tuổi rồi!” Quách Lệ Hà âm thầm tự tán thưởng suy đoán trước đó của mình.

“Được rồi chị Quách, chúng ta nói chuyện chính sự trước đi!” Kha Tầm cắt ngang lời bà chị thuộc tổ mình cứ luôn làm cho người khác bối rối này.

Quách Lệ Hà hết sức sảng khoái gật đầu “Được rồi không nói nữa, nghe lời tổ trưởng! Đừng thấy tổ trưởng tổ tôi trẻ vậy mà coi thường, cậu ấy đặc biệt giỏi, làm người ta khâm phục!”

Mục Dịch Nhiên mắt nhìn Kha Tầm ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt giống như thoáng hiện ý cười.

Tần Tứ trước hết hỏi mọi người “Mới nãy mọi người ở trong phòng mình làm việc, có phát hiện được chỗ nào không giống bình thường không?”

Mọi người ai cũng đều vừa làm quen hoàn cảnh, chưa kịp quan sát tỉ mỉ.

Hạ Vũ với mái tóc dài thoạt nhìn rất có cá tính nói “Tôi phát hiện thế giới này hoàn toàn phù hợp với phong cách của trường phái dã thú, trước hết là về kết cấu không quá chú trọng tỷ lệ, tỷ như mê cung xanh cùng cái hồ phun nước bên ngoài lâu đài, chúng ta phải đi qua bậc thang thật dài đi vào gian phòng bên trong lâu đài, nhưng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài lại vẫn có thể nhìn thấy chúng nó hết sức rõ ràng, giống như là nằm trong phạm vi quan sát gần, nếu đặt ở thế giới thật thì việc kia là điều tuyệt đối không có khả năng làm được.

Mục Dịch Nhiên hơi hơi gật đầu, có vẻ như hắn cũng phát hiện được điều này.

Hạ Vũ lại nói tiếp “Trường phái dã thú không chú trọng lập thể cùng sáng tối, nó là một loại kết cấu phẳng hóa mọi thứ, đánh vỡ phong cách hội họa truyền thống của phương tây, màu sắc bản thân vật thể cùng cái bóng hình thành sự đối lập mãnh liệt. Cách vẽ này chính bản thân nó đã tự thoát ly khỏi tự nhiên, họa sĩ chú trọng là cảm thụ của chính mình, điều này cũng phù hợp với châm ngôn của những họa sĩ đi theo trường phái này: Tranh vẽ không phải bảng thuyết minh, mà là tình cảm của chúng ta!”

Cho nên lúc Kha Tầm vừa mới vào tranh thì liền sinh ra một nghi hoặc: Bức tranh này có phải lập thể không?

“Nhưng NPC vẫn luôn nhắc nhở chúng ta, không được phép ô nhiễm màu sắc” Mễ Vi cũng phát biểu cái nhìn “Chúng ta đều biết, màu sắc của trường phái dã thú là tự do, thậm chí có một loại cảm giác không thèm phân biệt trắng đen xanh đỏ, tỷ như tác phẩm “La femme au chapeau” (*) của Matisse, ông ấy chính là bạo dạn tổ hợp trộn lẫn màu xanh lá, màu đỏ, màu vàng cùng xanh dương cùng rất nhiều màu sắc khác trộn lẫn chúng với nhau tạo nên gương mặt của vị phu nhân kia.”

Quách Lệ Hà rất thật lòng chăm dú tham dự cuộc họp, từng chữ từng câu nghe xong lời của Mễ Vi nói, sau đó cảm thán một tiếng “Vậy còn dòm ra được sao…”

Mễ Vi lại nhìn Quách Lệ Hà khẽ nở nụ cười “Hoàn toàn ngược lại, những màu sắc ấy cực kỳ hài hòa đan lồng vào nhau trên gương mặt phu nhân của Matisse, chẳng những vô cùng hài hòa, lại đồng thời cực có tính trang trí.”

Quách Lệ Hà dụi dụi mắt, nghe không hiểu lắm.

Thạch Chấn Đông gật đầu “Lời các vị bạn học vừa nói rất có giá trị, hơn nữa về hồ nước cùng mê cung bên ngoài, nếu từ bất kỳ hướng nào đều có thể tiến hành quan sát gần nó, vậy liệu có phải là do họa sĩ muốn điểm tô làm nổi bật nó hay không?”

Các “lão nhân” từng vào tranh lúc này đều thay đổi cách nhìn đối với Thạch Chấn Đông, Tần Tứ lên tiếng “Chúng ta có thể đặt trọng điểm ở hai nơi kia tiến hành tìm kiếm, có lẽ chữ ký của họa sĩ nằm ở gần đó.”

Chu Hạo Văn đột ngột cất lời “Bức tranh này tên là 《 Ảnh 》, mà bóng đổ của thế giới này quả thực không giống bình thường, mọi người nên cẩn thận quan sát thì hơn —— trong bóng có lẽ ẩn chứa chữ ký, cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm chết người.”

Đề tài này có chút nặng nề, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía cái bóng dưới chân mình, trong phòng đại sảnh, bóng của bọn họ đồng loạt đều là màu tím đậm, viền ngoài màu xanh chanh.

Tần Tứ cầm ấm rót hồng trà ra ly cho mọi người “Mọi người cố gắng ăn nhiều một chút, chúng ta cũng không biết thời gian bữa chiều là vào lúc nào.”

Kha Tầm cùng Vệ Đông lúc này cơ bản đã no bụng, Vệ Đông uống một ngụm hồng trà có thêm đường thêm sữa, cảm thấy bản thân mình có thể chịu đựng tới tối không thành vấn đề “Vấn đề hiện tại là thời gian ban ngày của chúng ta đều bị NPC xếp việc, bị nhốt vào phòng làm việc, đến giờ mới được ra ngoài dùng cơm nghỉ ngơi, vậy chúng ta khi nào mới có thể ra ngoài tìm chữ ký? Chẳng lẽ phải đợi vào đêm sao?”

Mọi người đều trầm mặc, đây quả thực là một vấn đề cần giải quyết trước.

Kha Tầm nói “Nếu muốn chúng ta làm việc, vậy khẳng định sẽ quy định lượng công việc, chỉ là NPC hiện tại chưa nói ra thôi. Một khi đã xác định được lượng việc mỗi ngày, chúng ta có thể phân chia nhiệm vụ, để vài người ở lại làm việc, vài người ra ngoài tìm chữ ký.”

Vệ Đông cũng nói “NPC chỉ bắt chúng ta không được qua lại giữa các phòng làm ô nhiễm màu sắc, nhưng cũng không nói hạn chế chúng ta ra ngoài, ít nhất là nó không nêu rõ! Chúng ta chỉ cần cam đoan hoàn thành lượng việc của mình vậy, chắc ra ngoài cũng sẽ không sao!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, sau khi bữa trà chiều kết thúc, đều tự trở về phòng làm việc, tranh thủ làm xong nhiệm vụ để đạt được thời gian tự do.

Giọng NPC một lần nữa vang lên, quả nhiên lần này nó nêu lên quy định lượng công việc của mọi người “Trước giờ cơm chiều tiến đến, mỗi phòng nhất định phải hoàn thành tồn trữ ba bình quả mọng, mọi người lưu ý thời gian, cố gắng hưởng thụ cảm giác vui sướng mà lao động mang đến!”

***

Trong phòng màu đỏ chỉ có hai người, Hạ Vũ cùng Trương Thiên Vĩ, nhưng năng lực thủ công của hai nam sinh này khá tốt, chẳng mấy chốc liền hoàn thành nhiệm vụ lao động tồn trữ ba bình quả mọng.

Người trong phòng màu vàng cũng tích cực lao động, Mễ Vi đột nhiên dừng việc trên tay nói “Mọi người có để ý không? Màu sắc của mấy trái cây này không còn tươi mới như lúc ban đầu?”

Miêu Tử Phái rất ít lên tiếng cũng nói “Mới nãy tôi cũng vừa nhận ra, không chỉ là trái cây, ngay cả bóng cũng bắt đầu trở tối,” Nói xong lại nhìn xuống hoa văn trên quần áo của mình “Kể cả màu sắc của hoa văn trên áo cũng giống như đang trở tối.”

Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, người vào chính là Trương Thiên Vĩ cùng Hạ Vũ, Hạ Vũ vẻ mặt kích động nói “Mấy cậu có phát hiện không? Màu sắc của thế giới này biến hóa đến phân biệt ngày đêm! Hoàn toàn không tồn tại khúc xạ ánh sáng!”

Mấy vị sinh viên ai nấy đều vì phát hiện này tỏ vẻ hưng phấn “Thật khó tưởng tượng ban đêm ở nơi này sẽ biểu hiện như thế nào!”

Tần Tứ mặt mày nghiêm túc, lớn tiếng nói với Hạ Vũ “Tại sao cậu không rửa tay!”

Mọi người bị vẻ mặt đột ngột nghiêm khắc của Tần bác sĩ khiến cho hoảng sợ, đều nhìn về phía tay Hạ Vũ, bên trên còn dính nước trái cây màu đỏ cực kỳ rõ ràng.

Hạ Vũ chà chà lòng bàn tay “Tôi… Tôi cũng đâu có ô nhiễm màu sắc đâu…”

“Mau trở về phòng rửa tay đi!” Mễ Vi giục Hạ Vũ.

Có lẽ là do mấy thanh niên trẻ tuổi vẫn chưa trải qua sự kiện tử vong trong thế giới này, cho nên đều không nhận ra nguy hiểm chết người đến từ hành vi của họ. Trương Thiên Vĩ còn lên tiếng xoa dịu Tần Tứ “Thật lòng xin lỗi, Hạ Vũ tính cách trước giờ vẫn luôn như thế, không câu nệ tiểu tiết, bình thường vẽ tranh tay dính đầy nước màu, cậu ta cũng chỉ rửa tay sơ sài cho có nên trên tay lúc nào cũng dính một đống màu sắc sặc sỡ.

Tần Tứ nhìn hai bàn tay sạch sẽ của Trương Thiên Vũ, tâm tình cũng bình ổn một chút “Cậu Trương, tôi khuyên cậu trước rời khỏi phòng này đi, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết rõ lời NPC bảo “Đừng mang màu sắc sang phòng khác” rốt cuộc là có ý gì—— Nếu điều kiện này cực kỳ khắt khe thì dù chúng ta rửa tay sạch sẽ cũng không thể đi sang phòng khác.”

Trương Thiên Vĩ biểu tình có hơi xấu hổ “Vậy được rồi, tôi ra ngoài trước, lát nữa gặp nhau ở đại sảnh nói tiếp vậy.”

Khi mọi người hoàn thành xong nhiệm vụ trở ra đại sảnh, phát hiện màu sắc nơi này rõ ràng trở tối, hoa quả cùng bánh mì trên bàn cơ hồ biến thành màu xám, bóng của bọn họ cũng dần dần chuyển thành màu đen.

“Mời mọi người ăn bữa tối!” Giọng NPC nhiệt tình vang lên “Sau khi ăn xong, mọi người có thể đi lên phòng ngủ lầu hai nghỉ ngơi, màu sắc vẫn phân chia giống như cũ, vui lòng nhớ kỹ màu sắc của mình! Tuyệt đối không được làm ô nhiễm màu sắc!”

Khi mọi người kể lại việc Hạ Vũ cùng Trương Thiên Vĩ đã vi phạm quy định, ai nấy đều không biết nói gì, mấy cô cậu sinh viên lẫn nhau an ủi, lý do thoái thác: Không dùng tay dính nước trái cây màu này chạm vào trái cây có màu sắc khác, chắc có lẽ không xem như đã ô nhiễm màu sắc đâu.

Còn đám “lão nhân” từng nhiều lần vào tranh thì đều trong lòng biết rõ nhìn thoáng qua nhau, cũng tiến hành phân tích nghe có vẻ tàn nhẫn trong lòng: Hạ Vũ cùng Trương Thiên Vĩ vừa lúc phạm vào quy định ở hai mức độ, một là không rửa tay mang màu sắc đi vào phòng khác, hai là sau khi rửa tay mới vào phòng khác, hai loại hành động này thoạt nhìn bằng mắt thường đều không tạo thành ô nhiễm màu sắc của phòng, không biết đêm nay có bị trừng phạt hay không.

Chỉ cần có người tránh được tử vong đêm nay, vậy chứng minh hành vi đó không cấu thành điều kiện tử vong, mọi người sau đó có thể an tâm noi theo.

Thạch Chấn Đông vô thức xuyên qua cửa sổ nhìn ra hồ nước bên ngoài, phát hiện đài phun nước không biết từ bao giờ đã ngừng phun, mê cung cây xanh kia cũng biến thành xám xanh, giống như bị rút đi sinh khí.

“Trời cũng tối rồi, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Kha Tầm ngẩng đầu nhìn trần nhà, không phát hiện thấy có dấu vết của đèn đóm gì, có lẽ ở thế giới này đến ban đêm sẽ chỉ toàn là bóng tối.

Mọi người nối đuôi nhau dọc theo cầu thang đi lên lầu hai, Mục Dịch Nhiên lại đến cạnh cửa sổ quan sát bên ngoài một lần nữa, phát hiện những cảnh vật trọng điểm bên ngoài đã biến thành thuần một màu đen, như để thể hiện sự khác nhau, những nơi như mặt cỏ hoặc bậc thang đều biến thành màu xám với độ đậm nhạt khác nhau.

“Trước mắt xem ra, bức tranh này tồn tại yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với màu sắc.” Kha Tầm đứng bên cạnh Mục Dịch Nhiên, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ trông chẳng khác gì bức tranh khắc bản, dù cho là màu xám, cũng cực kỳ thuần khiết cùng bão hòa “Màu sắc của thế giới này không có một chút lem màu, nhìn hơi giống tranh vẽ của tụi trẻ con.”

“Trường phái dã thú quả thực giữ lại nét trẻ thơ nhi đồng,” Ánh mắt Mục Dịch Nhiên vẫn nhìn chăm chăm ra khung cảnh ngày càng tối đen ngoài cửa sổ, âm thanh đột nhiên khẽ xuống “Đêm đầu tiên nên cẩn thận, tốt nhất đừng nên ra khỏi cửa.”

Kha Tầm nghe lời căn dặn mà hạnh phúc ngập tràn, lần này cũng rất ngoan, không hề được đằng chân lân đằng đầu, chỉ nhẹ giọng “Ờm” một tiếng.

Hai người dọc theo cầu thang u tối đi lên lầu hai.

Bố cục của lầu hai giống hệt lầu một, cũng có một đại sảnh, mà năm cánh cửa vốn dĩ màu sắc tươi sáng lúc này đều biến thành màu xám, Kha Tầm chỉ có thể dựa theo trí nhớ của mình gõ lên cánh cửa vốn dĩ phải là màu xanh lam kia “Chị Quách, hai người ở bên trong đúng không?”

Từ bên trong lập tức phát ra tiếng đáp lời “Tổ trưởng về rồi!”

Cửa từ trong mở ra, Quách Lệ Hà mặc chiếc váy tràn ngập những họa tiết chấm tròn đen trên nền trắng, nhìn giữa ban đêm trông cực kỳ quỷ dị.

Kha Tầm có chút không yên lòng gõ cánh cửa phòng bên cạnh, dựa theo trí nhớ thì đây hình như là phòng màu tím của Mục Dịch Nhiên “Đông Tử, mày ở bên trong hả?”

“Cái đệt Kha Nhi, mày đừng làm bậy nha, đừng đi lung tung sang phòng khác!” Giọng của Vệ Đông từ trong phòng vang ra.

Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm khẽ gật đầu, sau đó đẩy cánh cửa kia ra.

“Ngủ ngon!” Kha Tầm nói xong câu này cũng xoay người vào phòng của mình, phát hiện trong gian phòng đen trắng có hai cái giường gỗ.

“Tổ trưởng, cô ấy không chịu ngủ chung giường với tôi, mà tôi cũng không muốn ngủ chung với cô ấy!” Thanh âm của Quách Lệ Hà trôi nổi giữa bóng đêm, cả người lại giống như một khối trắng bệch vẽ đầy chấm tròn di chuyển qua lại.

Của Kha Tầm là hoa văn cuộn sóng đen trên nền trắng, lúc này cả mảnh họa tiết hơi hơi run lên “Vậy chị Quách tính thế nào?”

“Cậu chọn đi, ngủ với tôi hay với cô ta?” Quách Lệ Hà thẳng giọng hỏi.

“…”

Họa tiết chấm đen nền trắng lúc này trực tiếp nằm xuống một cái giường “Dù sao hai chúng tôi mỗi người một giường, cậu muốn nằm ở đâu thì tùy.”

Trên giường còn lại là một mảnh họa tiết hình thoi đen nền trắng nho nhỏ thon gầy, phát ra giọng của Tân Bội Bội “Vậy không được, tôi không quen cùng người lạ ngủ cùng giường, hơn nữa tổ trưởng còn là đàn ông.”

“Hai người rốt cuộc nhận ra tôi là đàn ông rồi à!” Hoa văn cuộn sóng phát ra âm thanh như muốn khóc.

Họa tiết hình thoi lật người một cái, giống như đã ngủ.

Toàn bộ căn phòng đột nhiên biến thành màu đen, giống như bị một tấm vải đen thật lớn phủ kín kẽ, họa tiết của cả ba người…. cũng toàn bộ biến mất.

__________

Chú thích 

(*) La femme au chapeau (Woman with a Hat – Tạm dịch Phu nhân với chiếc mũ), cũng là một tác phẩm nổi tiếng của Henry Matisse

Matisse-Woman-with-a-Hatjpg