Họa Phố

Quyển 5 - Chương 22: Ảnh (22) : Kẻ không có bóng




Những người bên trong gương giống như không nghe thấy lời của Kha Tầm, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.

“Cố gắng đừng để bóng của chúng ta tiếp xúc với bọn họ.” Chu Hạo Văn vẻ mặt cảnh giác, theo bản năng lựa góc độ tránh xa Trương thiên Vĩ vẻ mặt tối tăm bên trong gương.

Kha Tầm nhìn Diệp Ninh Thần Nhất như muốn lôi kéo tay áo của mình “Những người này hẳn là sẽ không gây thương tổn cho chúng ta, dù có người có ác ý, chắc cũng chỉ đợi đến về đêm mới có thể phát huy năng lực của bóng.”

Kha Tầm mắt nhìn bóng của mình phản chiếu trong gương bị Diệp Ninh Thần Nhất “dây dưa”, cô gái tựa hồ rất muốn kéo lấy mình, nhưng bóng của cậu với cô với Kha Tầm giống như bị cách trở bởi một tầng, khiến Diệp Ninh Thần Nhất cố đến cách mấy cũng không thể trực tiếp chạm vào Kha Tầm.

Điều này khiến Kha Tầm chợt nhớ đến một loại cách nói, cách biệt đất trời…

Kha Tầm thử giơ lên cánh tay, lợi dụng bóng mình phản chiếu trong gương chào hỏi Diệp Ninh Thần Nhất, giống như có chút hiệu quả, chỉ thấy Diệp Ninh Thần Nhất nhìn chăm chăm Kha Tầm trong gương, khóe miệng mỉm cười.

Kha Tầm dùng môi nói “Miêu Tử Phái.”

Diệp Ninh Thần Nhất trên mặt có chút mê man, lại có chút đau buồn, khe khẽ lắc đầu, dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

“Không được rồi, tao ở đâu cảm giác đầu óc khó chịu quá sức,” Vệ Đông dùng tay gõ gõ đầu “Cảm giác buồn nôn mắc ói, giống như cơ thể bị tách rời ra ấy.”

Những người còn lại cũng không khá hơn hắn chút nào, hiện tại đều đang cố gắng chịu đựng.

Mục Dịch Nhiên nãy giờ không lên tiếng, hắn lúc này đã bước sâu vào trong phòng gương, tầm mắt sắc bén đảo khắp các mặt kính “Những người trong gương không làm gì được chúng ta, đừng bị bọn họ ảnh hưởng, cũng nhớ kỹ đừng nhìn bóng của mình lâu quá.”

Nghe Mục Dịch Nhiên nói như vậy, Vệ Đông cảm thấy đỡ hơn hẳn, mới nãy khó chịu không phải là cảm nhận trên thể xác mà là do tâm lý gây ra, tại căn phòng bốn bề đều là gương soi như nơi này, thứ đầu tiên cần vượt qua là tâm lý của mình.

Những người trong gương có lẽ cũng cảm thấy buồn chán, bọn họ lần lượt dùng màu của chính mình tiêu khiển cho đỡ buồn, Hạ Vũ dùng thuốc màu đỏ vẽ một bức tranh sơn thủy rộng lớn; Mễ Vi lại dùng thuốc màu vàng biến nó thành hiệu quả như màu cát vẽ tranh cát, Quách Lệ Hà không biết vẽ vời, chỉ dùng bàn tay ịn thuốc màu xanh thành vô số dấu tay xanh ngọc trên mặt gương.

“Mọi người có nhận ra không, bên trong gương kỳ thật cũng có phân tầng, đều không phải là một thế giới chỉnh thể.” Chu Hạo Văn sờ cằm, cẩn thận quan sát.

Đúng là như vậy, màu sắc kia giống như tồn tại ở một chiều không gian khác, hoàn toàn không bị ảnh hưởng khúc xạ, đơn thuần dựa theo màu sắc phân chia thành các khu vực.

Màu tím thăm thẳm, màu vàng ngời sáng, màu đỏ nhiệt liệt, xanh lá ôn hòa, xanh dương mát mẻ… toàn bộ các màu sắc lưu động thành muôn hình vạn trạng, đan xen vào nhau thành một thế giới mới.

“Mau nhìn bên kia xem!” Vệ Đông phát huy ưu thế dân đì-zai, lập tức phát hiện ra “bug” giữa các màu, chỉ vào một góc nơi trần nhà “Chỗ đó giống như có hai cái chấm đen!”

Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào hai cái chấm đen trên mặt gương trong góc phòng—— theo tầm nhìn dần dần tiếp cận, bọn họ phát giác hai cái chấm đen kia thực ra là hai cái ký tự chữ viết, viết theo kiểu tùy ý, cả hai chữ đều hơi nghiên nghiêng sang góc phải, tạo thành một cảm giác nghệ thuật có chút lạ kỳ: R.R

“Đây là… chữ ký tên tắt của Dung Nhượng?” Mọi người suy đoán.

Kha Tầm nâng Vệ Đông lên, Vệ Đông đưa tay chạm vào hai cái chữ ký tên trên trần nhà, ngón tay vừa chạm vào tựa như điểm lên mặt nước gợn thành sóng, hai chữ cái cũng tan thành nét mực nhàn nhạt lan ra bốn phía.

Khi ngón tay của Vệ Đông rời khỏi, nét mực chầm chậm tụ hội lại, cuối cùng hợp thành hai chữ cái như lúc trước.

Mục Dịch Nhiên nhíu mày “Đây là…bóng của chữ ký?”

“Bóng? Chữ ký cũng có bóng nữa sao?” Vệ Đông cảm giác thật sự chịu không nổi cái thế giới này, gì cũng hư hư ảo ảo.

“Bất cứ thứ gì cũng đều có cái bóng của nó, nhất là trong thế giới cố ý cường điệu về bóng này, chữ ký của họa sĩ càng phải có bóng.”

Chu Hạo Văn nhìn ra ngoài cửa sổ “Tôi nghĩ chúng ta nên lập tức đi vào mê cung.”

Năm người ăn ý lục tục rời đi theo đường cửa sổ, tuy là Kha Tầm không hiểu tại sao phải đi vào mê cung, thêm một người cũng vẻ mặt hồ đồ là Vệ Đông cũng đi theo Kha Tầm ra ngoài cửa sổ.

Tất cả mọi người đều không chú ý đến, một cái gương trong phòng bị ai đó lau đi một góc màu vàng kim, để lộ ra gương mặt phía sau —— là Miêu Tử Phái, lúc này giống như đang thử pha ra màu sắc tinh khiết nhất trên thế giới, vẻ mặt hắn nghiêm túc mà hết sức thành kính.

Năm người bọn họ men theo vách lâu đài đi xuống mặt đất, lại vội vàng chạy về phía mê cung.

Lúc đi ngang hồ nước, Kha Tầm dừng lại, đảo mắt tìm kiếm một lát, đồng xu có họa tiết hình bánh xe thuộc về Miêu Tử Phái đều biến mất.

Mọi người nhìn nét mặt của Kha Tầm đọc ra được kết quả, ai nấy đều nỗi lòng nặng nề, lại sinh ra cảm giác khẩn trương: Đêm nay bóng đen kia đã tập họp được đủ ba màu gốc đỏ vàng xanh, e là năng lực của nó sẽ tăng lên rất nhiều lần!

“Tôi có một cách này, tuy là nghe có vẻ hơi vi phạm quy tắc vượt mê cung, nhưng hiện tại chỉ có thể chơi chiêu như vậy thôi.” Kha Tầm trên mặt thoáng hiện vẻ vô lại.

Thấy Mục Dịch Nhiên cũng nhìn mình, Kha Tầm mới nói tiếp “Chúng ta không cần mò mẫm tìm đường đi tới, mà nên vượt tường băng nhóc nhà giống mấy vị dạ hành hiệp ấy.”

“Ý của cậu là, chúng ta leo lên trên mấy bụi cây đi lại, như vậy có thể nhìn là hiểu được tình huống trong mê cung?” Mục Dịch Nhiên dùng mắt đánh giá mấy vách tường làm từ bụi cây xanh, cảm thấy biện pháp này có lẽ khả thi.

Kha Tầm lúc nãy đã nhanh nhạy bò lên trên một vách tường, mấy bụi cây này khá chắc chắn, hoàn toàn có thể chịu được trọng lượng của một vị nam tính trưởng thành, cậu quay mặt bày ra tư thế trông ra xa “Tầm nhìn khá oke đó, ít nhất nhìn được ba vòng mê cung.”

Mấy người còn lại cũng lục tục bò lên vách tường bụi cây, ngoại trừ Vệ Đông có hơi sợ độ cao ra, còn lại đều thích ứng rất nhanh.

“Rồi nói đi, quý vị sao lại xác định chữ ký nằm trong mê cung?” Kha Tầm cảm giác cân bằng rất tốt, đứng trên đỉnh tường cao đi lại chẳng khác gì đang trên đất bằng.

“Lúc mọi người ở lại làm việc, chúng ta đi mê cung cũng có phát hiện mới,” Đáp lời là Tần Tứ “Chúng tôi phát hiện ra kẻ ẩn nấp trong mê cung, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, chúng tôi không cách nào vây được hắn, nhưng kẻ này thực sự có chỗ khác với người thường—— hắn không có bóng.”

Phát hiện này quả thực vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Kha Tầm “Người nọ trông thế nào?”

“Trên quần áo của hắn có vài họa tiết màu sắc sặc sỡ, hắn chạy quá nhanh nên chúng tôi nhìn không thấy, nhưng có thể khẳng định là hắn không có bóng.”

Kha Tầm cảm giác như mình cách chân tướng ngày càng gần “Nói vậy tức là kẻ không có bóng kia chính là thật thể của bóng đen!?”

Mọi người tỏ ra ngầm thừa nhận, bắt đầu dọc theo vách tường bước chậm về phía trước, đồng thời quan sát tình hình mỗi một vòng mê cung.

Vệ Đông đi chậm nhất, e sợ mình bất cẩn một phát là hụt chân té sấp mặt “Xem ra tiểu não có thể cản trở đại não vận hành, tui giờ chỉ lo chăm chăm chuyện “xiếc đi dây” này… Mọi người vừa nói gì đó? Tên kia ở trong mê cung á? Còn bóng của hắn ở trong lâu đài? Chẳng lẽ hắn với bóng của hắn có thể tách ra sao?”

Mục Dịch Nhiên thấy Vệ Đông đi mà lắc la lắc lư, vươn tay kéo đối phương một cái “Căn phòng gương kia cũng không phải trưng ra cho có, đó hẳn là nơi mà thật thể cùng bóng của hắn gặp nhau.”

Đây là lần đầu tiên Vệ Đông “tiếp xúc thân mật” với Mục Dịch Nhiên, bỗng cảm thấy đối phương cũng không phải thật sự cao quý lại lạnh lùng, còn hiếm thấy cảm nhận được một chút quan tâm thân thiết “Cảm ơn hen… Vậy dựa theo lời mọi người, chữ ký cũng giống thế, bóng của nó ở phòng gương, chữ ký thật sự phải ở mê cung!”

Mục Dịch Nhiên mới nãy kéo Vệ Đông một cái, thấy hắn ta không chịu buông tay, bàn tay ướt đầy mồ hôi ra sức níu lấy mình.

Ngay khi Vệ Đông càng lúc càng cảm nhận sự thân thiện quá xá cỡ của đại lão, bỗng nghe được đối phương lạnh lùng bắn ra một câu “Cậu ngồi xổm ở đây chờ đi.”

Vệ Đông bởi vì sợ té mà nãy giờ càng lúc càng xổm thấp người: …

Kha Tầm ở tuốt phía trước ném cho thằng bạn mình một câu “Đông Tử, mày ở lại đây quan sát đi!”

Đông Tử cũng sợ là tiếp tục đi như vậy chẳng chóng thì chầy cũng té ngửa nguyên con, vội vã gật đầu, run rẩy ngồi chồm hổm tại chỗ.

“Tôi thấy hắn rồi!” Tần Tứ nhanh chóng bước đi về phía trước, chỉ tay vào một lối rẽ đằng trước.

Bốn người phối hợp ăn ý dọc theo đường ngoài mê cung dần dần bao vây lấy kẻ trong mê cung, người nọ tốc độ rất nhanh, lại quen thuộc bố cục của mê cung, nhưng hắn nhận ra một mình khó địch lại bốn người, liền thôi không chạy nữa

Lúc này bọn họ đã ép người nọ hướng về phía trung tâm mê cung, người nọ ngừng bước, sau đó ngồi bệt xuống mặt cỏ ở giữa trung tâm.

Kha Tầm từ trên vách tường nhảy xuống, giữ một đoạn khoảng cách an toàn với người nọ.

Chu Hạo Văn cùng Mục Dịch Nhiên cũng nhảy xuống, chỉ có Tần Tứ vẫn đứng trên cao, duy trì quan sát cảnh giát bốn phía.

Người kia trên người mặc áo choàng rất lớn, bên trên có thêu bốn họa tiết màu sắc: ánh trăng đỏ như máu, hình thoi cùng chấm chòn màu xanh dương, bánh xe màu vàng nhạt, cùng với hoa văn hình mê cung màu cam.

“Chẳng trách sao chúng ta lại bị chia ra năm loại màu sắc, ngoại trừ ba màu gốc lại phân ra hai màu phối hợp là tím cùng xanh dương, lại thiếu màu cam,” Ánh mắt của Chu Hạo Văn nhìn người nọ “Hóa ra bản thân ngươi chính là màu cam.”

Người này rất gầy, nhưng ánh mắt sáng ngời lại có thần thái, thoạt nhìn có hơi quái dị, chắc là do không có bóng.

Người nọ im lặng không nói tiếng nào.

“Nói thật theo tôi nghĩ ấy, các loại màu sắc đều có vẻ đẹp của riêng nó, mỗi người đều có màu sắc yêu thích của riêng mình, đến cả vàng “shit” vịt với xanh mật còn có khối người thích mà,” Kha Tầm hắng một tiếng, mở lời dạo đầu “Dù sao toàn bộ màu sắc quy về một mối đều thành màu đen, vậy tại sao không hưởng thụ một chút quá trình rực rỡ của nó nhờ, mấy cái màu ấy nó muốn liền chia ra, thích liền hợp lại, sao không cho mình một ít tự do?”

Kẻ không có bóng lạnh lùng liếc nhìn Kha Tầm, không lên tiếng.

Kha Tầm quả thật chưa từng thể hội kiểu ánh nhìn lạnh như động băng ngàn năm vầy, so với người này thì cái lạnh của Mục Dịch Nhiên chỉ bằng một hộp kem mà thôi, ờm… kem vanilla.

Chữ ký nhất định là bị kẻ này giấu đi, nhìn ánh mắt lạnh lùng như băng của hắn, dù bọn họ có dùng khổ hình có lẽ hắn cũng sẽ không chịu nói.

“Tôi đồng ý cống hiến một phần màu tím.” Mục Dịch Nhiên rốt cuộc mở lời “Như vậy các ngươi sẽ gom đủ năm loại màu sắc, đạt được màu đen mà các ngươi mong muốn.”

“Đừng làm bậy!” Trong đầu Kha Tầm nháy mắt hiện ra cái bình pha lê to lớn ngâm người kia, lần đầu tiên gào vào mặt Mục Dịch Nhiên.

“Những chỗ có thể tìm chúng ta đều đã tìm hết, hiện tại có thể xác định, chữ ký chắc chắn nằm trên người hắn.”