Vệ Đông vừa chặn cửa xong, trong lòng liền rối loạn, nhìn lại hai bình lớn nước trái cây đã muốn hoàn thành, trong lúc nhất thời chẳng có lòng đâu mà tiếp tục làm việc.
Vệ Đông đi đến cạnh cửa sổ, cửa sổ khóa trái từ bên trong, chắc là sẽ an toàn.
Ngay sau đó, bóng lưng Kha Tầm lao vào mê cung đập vào tầm mắt, Vệ Đông hai mắt chăm chú nhìn Kha Tầm dần dần biến mất vào mê cung.
Lúc này từ ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng của Thạch Chấn Đông “Tiểu Kha không sao chứ? Sao tự dưng lại chạy ra ngoài? Tiểu Miêu! Cậu đi đâu vậy? Tiểu Miêu! Tiểu Miêu!!”
Giọng Miêu Tử Phái cũng vang lên, không rõ là đang khích động hay đang thống khổ “Đừng cản tôi! Tôi không ép buộc bất luận kẻ nào, nên các người cũng không được ngăn cản tự do của tôi! Tôi nguyện hi sinh vì bức tranh này! Nguyện cống hiến màu sắc của tôi dâng ra cho nó!”
Vệ Đông có chút do dự, nhưng càng tin tưởng vào Kha Tầm hơn, cho nên cũng không hành động, càng không lên tiếng.
Rồi sau đó, hắn thấy được Miêu Tử Phái chạy lướt ngang qua cửa sổ, cùng với Thạch Chấn Đông đuổi theo sau lưng nhưng không đuổi kịp, vẻ mặt thất vọng quay trở lại.
Vệ Đông chần chừ, nhưng không dám tùy tiện hành động.
Rốt cuộc, Kha Tầm cùng nhóm người Mục Dịch Nhiên từ mê cung chạy ra, Vệ Đông thở phào một hơi, đi tới dời mấy cái bàn chặn cửa qua một bên, tính đi ra ngoài.
Nhưng đột nhiên nghe giọng Tần Tứ vội vàng vang lên “Mọi người mau đến phòng không màu ở giữa! Chữ ký nằm ở đó!”
Vệ Đông nhất thời cũng không biết nên tin ai, cửa đột nhiên mở ra, Mục Dịch Nhiên bước vào phòng, ra dấu ý bảo Vệ Đông đi ra, xong rồi liền xoay người rời khỏi.
Tiếp đó lại nghe đến tiếng đóng đinh vang gỗ từ đại sảnh truyền ra, thanh âm cực kỳ kịch liệt, Vệ Đông bước ra ngoài đưa mắt nhìn, thấy đám người lúc này đang dùng ván gỗ đóng đinh căn phòng ở giữa lại—— kia vốn dĩ là cánh cửa màu đỏ, bởi vì Trương Thiên Vĩ cùng Hạ Vũ đều không còn, nó cũng từ màu đỏ biến thành không màu.
Trong phòng truyền ra tiếng hô của Thạch Chấn Đông “Các cậu làm gì vậy? Sao lại nhốt tôi!? Chúng ta hiện tại phải tìm Tiểu Miêu trở lại! Cậu ấy muốn tự mình dâng màu vàng cho cái bóng! Tiểu Miêu đã bị mê hoặc rồi, chúng ta phải mau chóng đi cứu Tiểu Miêu!”
Người đóng ván gỗ là Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ, lát sau liền thấy Chu Hạo Văn cùng Kha Tầm từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo mấy công cụ như cây búa cùng đinh “Ngoài cửa sổ cũng đóng đinh lại rồi, anh ta sẽ không ra được.”
“Xằng bậy quá sức! Cậu cậu muốn làm cái gì!” Thạch Chấn Đông rốt cuộc mất đi lý trí bắt đầu gào thét “Chúng ta phải mau chóng ngăn cản Tiểu Miêu lại! Mau thả tôi ra ngoài!”
Đứng ngoài phòng toàn bộ đều là các thành viên “lão nhân”, lúc này năm người bọn họ đều im lặng không ai nói lời nào.
Thạch Chấn Đông ở trong phòng gào thét một hồi, giống như hoảng sợ “Có ai không? Người đâu hết rồi? Mọi người đi đâu rồi!?”
Kha Tầm nhìn cửa phòng bị đóng kín ván gỗ, biểu tình thoáng hiện vẻ phức tạp “Thạch ca, mới nãy anh nói về Tiểu Miêu rõ ràng không phải như vậy, anh bảo nếu cậu ta thật sự muốn tự sát để ô nhiễm màu sắc, chúng ta có muốn cũng ngăn không được.”
“Tôi…” Thạch Chấn Đông lại đưa tay dộng lên ván cửa “Đây cũng đâu phải lý do để các cậu nhốt tôi lại! Tôi sợ sự kiện Tiểu Quách làm hại Mễ Vi sẽ bị tái diễn! Lỡ đâu Tiểu Miêu thừa dịp mọi người lơ là làm ra hành vi gây hại cho bất cứ người nào trong số chúng ta thì sao, đây là chuyện không ai muốn xảy ra!”
“Hiện tại bóng cần nhất là màu vàng, e là Miêu Tử Phái chẳng có tâm tình đâu mà đi thương tổn kẻ khác.” Kha Tầm nói.
Vệ Đông ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu “Mới nãy tao nghe thấy Tiểu Miêu nói vậy đó, cậu ta bảo sẵn sàng hi sinh bản thân vì bức tranh, hơn nữa cũng sẽ không cưỡng cầu bất cứ ai khác.”
Trong phòng yên tĩnh lại, giọng của Thạch Chấn Đông giống như khôi phục lại lý trí ban đầu “Mục đích của các cậu rốt cuộc là cái gì? Tại sao phải khống chế hành động của tôi?”
Kha Tầm nhìn quanh đại sảnh, lúc này mọi kính pha lê có thể phản xạ hình ảnh đều đã bị bọn họ dùng ván gỗ chặn lại “Khi có người nào đó một mình ở trong đại sảnh, người nọ sẽ dễ dàng bị cái bóng mê hoặc, ngoại trừ cái bóng của chúng ta soi xuống sàn nhà, còn bao gồm hết thảy những thứ có thể phản quang, chẳng hạn như gương soi, pha lê, cùng với thứ có thể phản chiếu bóng hình của chúng ta—— ánh mắt.”
Thạch Chấn Đông ở trong phòng im lặng.
Kha Tầm nói tiếp “Sáng sớm hôm nay suýt chút nữa tôi đã bị mê hoặc, bóng mê hoặc tôi là từ cái bóng phản chiếu trên kính pha lê của tủ gỗ, tôi vẫn luôn nghi hoặc khó hiểu, khi ấy tại sao tôi lại ngồi ở chỗ đó, vừa lúc đối diện với kính pha lê tủ gỗ, nên biết là đặt ghế ngồi ở vị trí đó là một chuyện rất kỳ quặc.”
“Khi anh cùng Miêu Tử Phái từ phòng vệ sinh ra ngoài, tôi phát hiện Miêu Tử Phái đã bị mê hoặc, khi ấy anh kéo ghế ra để tôi ngồi xuống nói về việc này, tôi phát hiện vị trí của ghế lúc ấy giống hệt như lúc sáng, vừa lúc có thể khiến thân thể tôi phản xạ ra đầy đủ bóng ảnh trên mặt kính pha lê. Khi ấy tôi đã cảm thấy hoài nghi, sau đó chợt nhớ lại, lúc sáng người gọi tôi ngồi xuống chỗ đó ăn sáng cũng chính là anh, là anh dẫn dắt tôi ngồi vào cái chỗ nguy hiểm đó.”
“Trải qua sự việc lúc sáng, tôi tự bắt bản thân không nhìn vào tủ pha lê, nhưng khi tôi nói chuyện thì đối diện với anh, lại từ ánh mắt của anh nhìn thấy bóng của mình, lại suýt nữa đã bị mê hoặc —— ba lần trùng hợp, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?”
“Mới nãy anh vẫn luôn nhấn mạnh với tôi một câu, phải tự nghĩ cách bảo vệ mình, đừng vì ngăn cản Miêu Tử Phái mà hi sinh vô ích—— kỳ thật là vì muốn dành thời gian cho Miêu Tử Phái, hơn nữa anh còn tiên đoán được cách thức tự sát để hiến dâng của Miêu Tử Phái, đó có lẽ cũng là gợi ý của anh cho cậu ta khi bị anh mệ hoặc.”
Bên trong phòng vang lên tiếng cười của Thạch Chấn Đông “Tiểu Kha, cậu thật hài hước, tôi làm sao có bản lãnh như vậy, đừng nói bừa nữa, mau mở cửa ra đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!”
Lần này người lên tiếng là Mục Dịch Nhiên “Tôi vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi đối với việc Quách Lệ Hà bị mê hoặc. Sáng sớm hôm qua anh vì cái chết của Tân Bội Bội nên tâm trạng khó chịu, một mình rời khỏi lầu bốn xuống lầu hai, thời gian lúc ấy có chừng hai phút, Quách Lệ Hà tỏ ra lo lắng liền xuống lầu xem anh thế nào, sau đó lại qua hai ba phút chúng tôi mới cùng nhau đi xuống, nhìn thấy anh cùng Quách Lệ Hà đang đứng ở lầu hai trò chuyện.”
“Dựa vào mốc thời gian nêu trên, Quách Lệ Hà gần như không có lúc nào đứng một mình ở đại sảnh lầu hai, còn anh, thì có những hai phút một mình ở đại sảnh, trước đó anh đã bị mê hoặc, thế cho nên anh lại mê hoặc Quách Lệ Hà xuống an ủi khuyên giải mình.”
Thạch Chấn Đông cười ha ha “Cậu nói cứ như tôi là boss đứng sau lưng ấy, đâu cậu thử nói tôi nghe xem, tôi mê hoặc Quách Lệ Hà kiểu gì?”
“Bởi vì trước đó tôi nghĩ mãi không ra điểm này cho nên cũng không có cách nào làm ra phán đoán, nhưng mới nãy nghe Kha Tầm nói, mới hiểu được lúc ấy anh dùng chính là ánh mắt của mình.” Mục Dịch Nhiên từ tốn nói.
“Vậy tại sao đồng hồ không bị dổi màu? Cứ mỗi khi có người bị mê hoặc đều sẽ khiến đồng hồ đổi màu không phải sao?” Thạch Chấn Đông lý lẽ hùng hồn vặn lại.
“Đó là một sự hiểu lầm,” Mục Dịch Nhiên nói “Chỉ khi nào có người xông vào phòng màu khác, hoặc là có hành vi thực tế ô nhiễm màu sắc mới sẽ khiến đồng hồ phát sinh biến hóa—— còn anh, vẫn luôn tuân theo những gợi ý mà tranh đưa ra, nhưng lại chưa từng làm ra hành vi thực sự gây ô nhiễm màu sắc, cho nên anh mới không bị bất cứ kẻ nào hoài nghi, cũng sẽ không bị bóng đen nuốt chửng—— bởi vì anh chưa từng vi phạm bất kỳ điều kiện tử vong nào.”
“Những kẻ bị mê hoặc sẽ không biến thành một người khác xa lạ, bọn họ vẫn sẽ giữ lại bản tính vốn có của mình, nhưng ở một mặt nào đó trở nên càng thêm cực đoan mà thôi, tương tự như vậy, những người này cũng sẽ bị hạn chế bởi chỉ số thông minh cùng cảm xúc của bản thân mà chế tạo ra sự kiện theo những cách khác nhau.”
“Thạch tiên sinh, so với những người bị mê hoặc trước đó thì anh thông minh hơn họ rất nhiều, anh am hiểu việc mai phục, từ sáng ngày hôm qua đến bây giờ đã hơn hai mươi bốn tiếng rồi, nhưng anh vẫn cố gắng kiên nhẫn tìm kiếm đối tượng cùng thời cơ thích hợp, hành động của anh hôm nay là muốn dùng Kha Tầm để lấp liếm cho Miêu Tử Phái—— mục tiêu chủ yếu của anh là Miêu Tử Phái, bởi vì bóng cần nhất chính là màu vàng.”
Kha Tầm hoàn toàn không ngờ về việc này “Dịch Nhiên, ý của anh là…”
Trả lời cậu là Chu Hạo Văn “Một khi anh ta mê hoặc cậu được rồi sẽ lập tức đẩy cậu ra đứng mũi chịu sào, dời lực chú ý của mọi người về phía cậu, như vậy có thể che giấu đối tượng thực sự của anh ta là Miêu Tử Phái.”
Trong phòng đột ngột vang lên tiếng cười của Thạch Chấn Đông “Thanh niên mấy cậu đúng là không đơn giản, nhưng bây giờ đã trễ quá rồi! Ngay cả tôi cũng không biết Miêu Tử Phái đi đâu, cậu ta chạy thẳng xộc vào mấy tòa nhà đen bên kia rồi! Các cậu tuyệt đối sẽ không tìm được cậu ta!”
Đáp lại Thạch Chấn Đông là trầm mặc, giống như bên ngoài đã không còn người nào.
Mà bên ngoài quả thực là không còn ai, mọi người lẳng lặng rời khỏi cửa lớn, trước hết đi tìm ba tầng dưới bên tòa nhà hình tròn, không thấy được Miêu Tử Phái, liền đi thẳng đến vật kiến trúc nằm ở trung tâm lâu đài.
“Là cửa sổ ở giữa lầu ba đúng không?” Tần Tứ ngẩng đầu nhìn lên trên, ước chừng khoảng cách.
Tất cả mọi người gật đầu, mới nãy lúc ở mê cung, Mục Dịch Nhiên dựa vào quan sát cho ra một manh mối.
—— đứng ở góc đông bắc mê cung nhìn về phía lâu đài, sẽ thấy có một cửa sổ pha lê trên lâu đài phản xạ sáng lấp lánh, bởi vì ánh nắng của thế giới này không có ngọn nguồn, cho nên ánh phản xạ kia rất kỳ quái, có lẽ là dấu hiệu nào đó.
“Ngày hôm qua mọi người đến đây có kiểm tra phòng này không?” Vệ Đông hỏi.
“Bên đây toàn bộ đều là một mảnh tối đen, chúng tôi đi vào thật sự là nửa bước khó đi, dùng di động chiếu sáng cũng không cách nào nhìn thấy đường, ráng đi được hai phòng liền phải mò ra ngoài.” Tần Tứ thử trèo lên mấy gờ đá nổi bên ngoài vách tòa nhà, cảm giác muốn leo lên lầu ba cũng không phải quá khó.
Chu Hạo Văn bò theo sau Kha Tầm “Hy vọng đằng sau cánh cửa sổ kia là một thế giới sáng ngời.”
Năm người kẻ nhanh người chậm dần dần bò lên lầu ba, Kha Tầm đang tính dùng đá thủ sẵn trong người đập bể kính pha lê, lại phát hiện cửa sổ không có cài chốt, từ bên ngoài kéo nhẹ một cái nó liền mở ra.
Nhờ lời may mắn của Chu Hạo Văn, căn phòng kia quả thực sáng ngời.
Mọi người lúc vừa mới bước vào đều cảm thấy sáng đến chói lóa, thiếu điều mở mắt không ra.
Khi bọn họ thích ứng được độ sáng trong phòng, rốt cuộc nhìn rõ cảnh vật chung quanh rồi, ai nấy đều tỏ ra kinh hãi.
Trần nhà, sàn nhà cùng với toàn bộ vách tường của căn phòng này đều là làm bằng gương soi, bước vào bên trong cảm giác như bước vào một khối kim cương, hình ảnh của bọn họ đều bị khúc xạ thành hàng trăm hàng ngàn cái chiếu khắp mọi ngõ ngách.
Kha Tầm nhìn cả căn phòng toàn là “người”, đầu đều choáng váng.
“Mọi người để ý, đừng để bị bóng mình mê hoặc.” Chu Hạo Văn nói.
“Này.. này… muốn không bị mê hoặc cũng khó á!” Vệ Đông dụi dụi mắt, nhìn trong gương nhồi nhét đầy người, bóng mình ở đâu cũng chả thấy.
Tần Tứ cẩn thận dừng bước “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, người trong gương hình như không chỉ chúng ta…”
Vệ Đông hô nhỏ một tiếng, cả người lùi về sau hai bước “Bên kia bên kia… kia là… Trương Thiên Vĩ!”
Kha Tầm hướng về phía bên kia nhìn lại, thấy có một mặt gương trên trần nhà hiện ra Tân Bội Bội đang ló đầu cười với mình, nét cười trên mặt có hơi… tự kỷ, giống như cô gái kia đang cầm di động sung sướng tự selfie chính mình.
“Chúng ta nên vào không?” Tần Tứ hơi chần chừ, vừa cúi đầu liền nhìn thấy trong mặt gương trên sàn nhà, Hạ Vũ đang ở trong đó ngước mặt nhìn bọn họ, đột nhiên dí sát mặt lại thật gần, dùng tay dính thuốc màu vẽ những họa tiết đỏ tươi lên mặt kính.
“Miêu Tử Phái! Cậu đâu rồi!?” Kha Tầm bỗng rống lên một câu.