Họa Phố

Quyển 4 - Chương 2: Thế giới động vật (2)




Dáng đi của Mục Dịch Nhiên khiến mọi người cảm tưởng vị này giống như vẫn đang khoác trên mình âu phục giày da, tự nhiên mà hết sức tao nhã lững thững bước tới.

“Đến rồi.” Tần Tứ chào hỏi, lại chỉ vào ba người mới “Trước mắt chỉ mới có ba người họ, còn thiếu năm người.”

“Tôi nghĩ chúng ta không cần phải chờ nữa, đã quá thời gian quy định vào tranh.” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nói “Nữ hẳn là không ở bên này”.

“Anh có ý gì?” Cậu “thớt trắng” vội hỏi “Tôi còn hai người bạn học, hai cô ấy đi cùng với tôi, đều là con gái, hai cô ấy chắc cũng bị vào thế giới tranh này, hai cô ấy ở đâu?”.

Mục Dịch Nhiên liếc mắt nhìn về phía đám đàn ông trần truồng bên kia “Ở đây toàn bộ đều là nam, tôi đoán có lẽ nữ sẽ ở một bên khác”.

“Dù sao trường hợp này nam nữ ở chung đúng là không thích hợp lắm.” Vệ Đông cười gượng tiếp lời.

Tần Tứ gật đầu “Trời cũng sắp tối, tôi nghĩ chúng ta nên tranh thủ thời gian đi hỏi thăm một chút tình huống với đám người bên kia”.

Mọi người không ai dị nghị, liền cùng nhau đi về phía mấy người bên kia.

Ba người mới tuy rằng đều còn trẻ, nhưng năng lực tiếp nhận xem như khá cao, lúc này tuy vẫn còn trong tình trạng khiếp sợ chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng rất nghe lời đi theo mọi người.

Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên dẫn đầu, chọn một người đàn ông trung niên tướng mạo có vẻ trung hậu, Tần Tứ hỏi trước “Đại ca cho phép tôi hỏi thăm một chút, nơi này là chỗ nào vậy?”

Vị trung niên kia đang ngồi khoanh chân, với tay kỳ đất ghét trên người, cái bụng béo chảy phệ xuống vừa lúc che lại bộ phận cay mắt, làm cho mọi người cảm thấy trong lòng có chút an ủi, người nọ nghe Tần Tứ hỏi liền ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc “Mấy người là mới tới à? Chỗ này là trang trại Ngưu Gia”.

Trang trại? Mọi người nhìn nhau, nếu là trang trại, tại sao không thấy có trâu bò?

Tần Tứ lại hỏi tiếp “Vậy cho hỏi người quản lý nơi này ở chỗ nào vậy?”.

Trung niên vẻ mặt càng tỏ ra kinh ngạc hơn “Tìm quản lý làm gì? Quản lý đương nhiên ở trong phòng làm việc rồi, giờ này cũng chưa phải giờ cơm, tới giờ cơm quản lý tự nhiên sẽ tới gọi chúng ta”.

“Vậy… Mọi người hiện tại là đang làm gì đấy?” Tần Tứ lại hỏi.

“Hóng gió nha,” trung niên đột nhiên bật cười “Mấy người lúc trước ở trang trại nào thế? Không được ra ngoài hóng gió à?”.

“Hóng, hóng gió?” Cậu “thớt trắng” vẻ mặt hoảng sợ nhìn sang Tần Tứ “Chẳng lẽ chúng ta biến thành tù nhân?”.

“Tù nhân cũng không nên để trần truồng như vậy chứ.” Chàng béo vẻ mặt khó chịu “Có thể là đang ở trang trại cải tạo lao động, nhưng mà đám người này nhìn không giống đang bị cải tạo lắm, mẹ nó đều trần truồng nhìn mà cay cả mắt”.

Cay mắt nhất là ngươi á đồng chí béo, Vệ Đông thầm nghĩ.

“Vậy cho hỏi,” Mục Dịch Nhiên đột nhiên lên tiếng “Trang trại chúng ta hàng ngày đều phải làm những gì”.

Trung niên dùng mắt đánh giá Mục Dịch Nhiên từ trên xuống dưới, lại muốn tiếp tục xem xét thì đột nhiên tầm mắt hoa lên, bị ai đó chặn ngang, ngước mắt nhìn lại hóa ra là một tên trẻ tuổi dáng người lẫn diện mạo không thua kém gì tên mới nãy, lại thấy người này mặt mày tràn ngập cảnh giác lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, liền xuề xòa nở nụ cười “Đừng căng thẳng vậy chàng trai, tôi không có ác ý, chỉ là thấy mấy cậu đều là giống tốt, nói không chừng sẽ được ưu ái hơn đám chúng tôi”.

Kha Tầm nhướng mày “Vậy làm phiền ông trả lời vấn đề mới nãy đi”.

Trung niên lại cười “Trang trại chúng ta cũng không khác gì mấy trang trại khác, cơ bản mỗi ngày ba bữa cơm đúng giờ cho ăn, buổi sáng ra ngoài hóng gió phơi nắng, tối trở về ngủ, đừng chạy lung tung là được, không cần đi ra ngoài hàng rào hay vào rừng thì cơ bản sẽ không có gì nguy hiểm. Cơ mà khuyên mấy cậu một câu, tuyệt đối đừng gây chuyện, thành thật một chút, nếu không chọc giận lão đại bên kia là xem như toi rồi đấy”.

“Lão đại? Là ai?” Vóc dáng cường tráng đô con hỏi.

Trung niên ngó quanh tìm tòi một lát, sau đó đưa tay chỉ về phía chỗ bãi cỏ thoạt nhìn có vẻ mềm mại thoải mái nhất nơi này, nhỏ giọng nói với mọi người “Là hắn, Mạc Mâu”.

Ánh mắt của mọi người nhất thời tập trung vào hướng mà hắn chỉ, liền thấy khu vực bên đó xung quanh trống không, những người khác đều cách rất xa, giống như không dám tiếp cận khu vực kia, mà ở trung tâm nơi đó có một nam thanh niên đang nằm nghiêng, dáng người cực kỳ cường tráng, diện mạo cũng cực kỳ tuấn tú.

Người nọ làn da màu bánh mật, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ngũ quan tựa như điêu khắc, cơ bắp trên người căng nổi thành từng khối, toàn thân không có một chút thịt thừa, tứ chi cân đối lại tráng kiện, vai rộng eo thon, cả người đều tràn ngập sức mạnh.

Thứ dễ dàng nhận ra nhất chính là toàn thân người này tản ra một loại khí thế của kẻ thủ lĩnh, mặc dù yên lặng bất động cũng vẫn khiến người ta e ngại.

Kha Tầm nhìn thoáng qua một cái liền thu hồi tầm mắt, lại phát hiện giống như bên cạnh có ai đó vừa nhìn mình, liền ngó nhìn xung quanh một cái, ánh mắt lướt qua Mục Dịch Nhiên lập tức rời đi.

Tần Tứ với Mục Dịch Nhiên lại hỏi trung niên kia vài câu, nhưng tới lui cũng không hỏi thêm được gì mới.

Cũng đúng, bọn họ vừa mới vào tranh, hiển nhiên khó mà lập tức tìm ra được manh mối liên quan rồi.

Mọi người tụ lại cùng nhau, nhỏ giọng trao đổi.

Tần Tứ nói trước “Theo tôi thì hiện tại chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, mới nãy những lời ông ta nói chúng ta cố gắng ghi nhớ và tuân theo, buổi tối lúc nghỉ ngơi cũng tận lực tụ bên nhau, có lẽ phải đợi ngày mai… mới có chút manh mối”.

Ý nghĩa của lời này, chỉ có nhóm những người từng vào tranh mới hiểu được.

“Thớt trắng” vội hỏi “Hiện tại đang là thời gian ra ngoài hóng gió, mọi người có thể giúp tôi tìm hai người bạn học kia không? Tôi thấy lo cho họ quá, với cả hiện tại tôi không có mắt kính, nhìn cái gì cũng không rõ ràng, coi như tôi nhờ vả các anh, đi tìm họ với tôi được không?”

“Okela.” Vệ Đông nói.

Kha Tầm “…”

Mục Dịch Nhiên lại bảo “Không kịp. Mới nãy tôi có đi thử một vòng quanh bốn phía, trang trại này diện tích rất lớn, hiện tại lại sắp tối, nếu muốn đi tìm người e là không kịp quay về đây trước lúc trời tối”.

“Nếu trước lúc trời tối không kịp trở về thì sẽ ra sao?” Cậu “thớt trắng” hỏi.

“Chết”.

“Thớt trắng” vẻ mặt ngây ra, cũng không rõ là có bao nhiêu người cùng trả lời một chữ này, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng rúc mình lại thành một cây cột.

“Thừa dịp này chúng ta giới thiệu để lẫn nhau quen biết một chút đi.” Tần Tứ thay mấy vị “lão nhân” giới thiệu tên tuổi.

“Tôi là Đổng Đống” anh chàng cao hơn mét chín nói, lại đưa tay chỉ chàng béo “Đây là bạn tôi Viên Nguyên, hai đứa tôi là bạn thân chí cốt, vào phòng trưng bày mỹ thuật tính trú mưa thôi, mà mẹ nó xui kiểu gì lại vô duyên vô cớ đi vào cái tranh này”.

Cùng là chí cốt Kha Tầm và Vệ Đông liếc nhìn hai người kia vài lần, hoàn toàn không tìm được điểm nào đồng điệu.

“Tôi là Tất Kính, vốn hẹn mấy người bạn học đi thăm giáo sư, hẹn gặp mặt nhau ở phòng trưng bày mỹ thuật, có một người vì kẹt xe chưa tới nên chúng tôi liền rủ nhau vào dạo một vòng bên trong…” Cậu “thớt trắng” vẻ mặt như khóc tang thuật lại chi tiết mọi việc.

Hắn vẫn còn đang bận khóc lóc kể lể bản thân mình xui xẻo cỡ nào thì đột nhiên nghe từ xa xa truyền đến một tiếng huýt còi, đám trai trần truồng xung quanh lập tức nhao nhao đứng dậy, đồng loạt di chuyển đi về phía tiếng còi truyền tới, nhưng mà không ai dám vượt lên phía trước thanh niên tên Mạc Mâu kia, đều vây quanh hoặc đi sau lưng hắn, cảm giác giống như các vì sao bu quanh mặt trăng vậy.

Bọn họ thấy vậy cũng liền đi theo sau lưng đám đông, không quá sát theo cũng không quá bỏ xa, đám người cũ vẻ mặt đều thản nhiên không có cảm xúc, mà những người mới lại không giấu được vẻ khẩn trương cùng sợ hãi.

Kha Tầm vừa đi vừa dỏng tai nghe, đám người trần truồng kia cũng không phải im lặng mà là vừa đi vừa tán gẫu, người nào người nấy cũng tỏ vẻ thoải mái thích ý, đề tài tán gẫu đa phần là nhắc tới đêm nay ăn cái gì, có người than “Người tao ngứa quá, không biết tới bao giờ mới được tắm”, có người thì nói “Tao muốn đàn bà, ciu tao sắp mất khống chế rồi”, lại có người nói “Cái đám mới tới nhìn có vẻ điêu vãi, không biết chừng nào sẽ bị lão đại tẩn cho một trận.”

Kha Tầm cảm thấy cái câu “nhìn có vẻ điêu” hình như là nói mình, lòng thầm nghĩ “khiêm tốn làm người vẫn hơn”, bèn cúi gằm đầu mà đi.

“Được rồi, biết hàng mày to, nhưng cũng đâu cần vừa đi vừa thưởng thức như vậy.” Thanh âm bất mãn của Vệ Đông từ bên cạnh truyền sang.

Kha Tầm “…” Bỗng chốc cảm giác vô vàn ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng nhìn bắn tới … chỗ hiểm.

“Tuy rằng lời mày nói làm mát lòng tao,” Kha Tầm nói “Nhưng có biết khiêm tốn làm người không hả, giờ là lúc khoe tài nguyên sao?”.

“… Con mẹ mày chứ khoe tài nguyên” Vệ Đông đè thanh âm xuống mức cực thấp, ngón tay chỉ chỉ Mục Dịch Nhiên đi ở phía trước “Cơ mà tao nói nè, nếu như dùng lớn nhỏ để phân chia trên dưới, tao thấy mày thua sấp mặt rồi, thôi sau này cứ im lặng làm một con số 0 xinh đẹp đi”.

“Cái đệt!” Kha Tầm chửi một tiếng “Mày dám xem chỗ không nên xem nữa thử xem, có tin tao cho mày nửa đời sau phải sống trong cảnh toàn thân bu đầy trai cơ bắp không”.

“Mẹ mày có cần ác độc dữ vậy không?” Vệ Đông liền mắng “Người ta thì vì anh em giúp nhau không tiếc cả mạng sống, còn mày mẹ nó vì làm gei mà xiên anh xiên em, nhân tính đâu hả mậy! Chẳng trách cổ nhân có câu, lũ bitch vô tình tụi gei vô nghĩa, cha ông quả thật không lừa tao mà!”.

“…Hai người các người đây là đang tấu hài sao?” Chàng béo Viên Nguyên vẻ mặt “đéo thể ngờ” nhìn qua “Tôi nghe Tần bác sĩ bảo trong tranh này cứ qua mỗi ngày ít nhất phải chết một người, chẳng lẽ chỉ là lời hù dọa chúng tôi sao? Sao nhìn hai người giống như không sợ chút nào vậy?”.

“Anh em, chú mà giống như tụi này trải qua hơn chục lần sinh tử, ước chừng chú cũng sẽ không khác gì tụi này mấy đâu.” Vệ Đông cười khổ “Chết lặng đã quen, than trời trách đất lại vô dụng, thôi thì nhìn thoáng một chút, thà rằng cười giỡn mà chết, chứ cũng không khóc… không khóc lóc chết đi, cái này người ta gọi là khí phách đó chú em ạ”.

Viên Nguyên nghe như vậy, bất giác đánh giá Vệ Đông từ trên xuống dưới.

Vệ Đông “Đều là nam nhân cả thôi, dòm gì mà dòm”.

Viên Nguyên “Tôi dòm thế nào cũng không dòm ra khí phách của huynh đài đây ở đâu”.

Vệ Đông “…Được đấy đồng chí, có tư tưởng đấy, muốn chết hay gì, chừa chút khẩu đức để dành kiếp sau được không?”.

Đang nói, ở xa xa bỗng nhiên xuất hiện một loạt chóp đỉnh mái nhà.

Bãi cỏ nơi này cũng không phải bằng phẳng mà là gập gềnh cao thấp, có gò cao cũng có hố lõm, mọi người đi đến chỗ cao nhất mới thấy toàn cảnh dãy nhà ở xa xa, tường màu gạch đỏ, chân tường gạch xám, có dựng một dãy hàng rào lan can sắt độ cao chừng hơn mười tầng lầu.

Nhưng mà thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người cũng không phải là dãy nhà thoạt nhìn giống như ngục giam kia, mà là một hình thể cực lớn đứng ở trước dãy nhà.

Mấy vị “khách ngoài tranh” tầm mắt đều hướng về phía hình thể khổng lồ kia, sau đó đồng loạt chựng bước lại, mặt mũi ai nấy đều kinh ngạc.

Hình thể kia, là một con bò.

Đúng hơn mà nói, là một con bò đứng thẳng trên hai cái chân sau của nó, giống như con người.

Nó mặc một cái quần yếm màu xanh nước biển đậm, bên trong là áo ba lỗ màu trắng, trong tay… à không trong móng trước của nó cầm một cái gậy gỗ vừa to vừa dài, cái móng còn lại đang chống nạnh thắt lưng, hai con mắt to lồi nhìn về phía đám trai trần truồng đang đi đến trước mặt, miệng lại thổi cái còi huýt lên một tiếng.

“Đây… Đây là…” Vệ Đông cứng cả họng, đang tính nói chuyện thì đột nhiên thấy con bò to lớn kia kéo cái còi ra khỏi miệng, sau đó há mồm kêu to:

“Um —— um um um —— “.

Đám trai trần truồng nghe vậy vội vàng chạy tới, trước sau nối đuôi nhau đi về dãy nhà thoạt nhìn giống như ngục giam kia.

“Trong đầu tôi có một ý tưởng hoang đường…” Kha Tầm đột nhiên nói.

“Cái gì?” Đón lời cậu lại là Mục Dịch Nhiên.

Kha Tầm rõ ràng nhớ mình đi sau đối phương cách có hơn chục bước, lại không để ý người này từ bao giờ đi đến cạnh mình.

Hai mắt nhìn thẳng phía trước chứ không nhìn sang bên cạnh, Kha Tầm có nề có nếp đáp “Sao tự dưng tôi có cảm giác, con bò kia mới là con người, mà đám chúng ta lại… lại giống như là… súc vật?”

Giọng nói lạnh nhạt của Mục Dịch Nhiên vang lên bên tai “Cậu nói không sai, ở nơi trang trại này, nhân loại chúng ta mới là đối tượng bị chăn thả”.