Ba Cảnh nói xong liền đứng dậy tính lao ra ngoài, Tần Tứ vội vàng dùng sức níu lại “Không kịp rồi, không thể ra ngoài, lều của bọn họ cách rất xa, anh chạy qua không kịp trở lại đâu!”
Ba Cảnh phẫn nộ giãy dụa gầm lên, Kha Tầm nghe thấy đứa bé nằm cạnh mình không kềm được phát ra một tiếng nức nở.
Kha Tầm ngồi dậy “Tôi chạy nhanh hơn, để tôi qua ném đám tế phẩm kia.” Nói xong liền vén mành cửa toan bước ra khỏi lều.
“Không kịp.” Mục Dịch Nhiên vươn người đưa tay giữ chặt cậu.
“Để tôi thử xem,” Kha Tầm nhìn hắn “Dù cho thứ kia có đến, tôi nghĩ ít nhất mình cũng có thể cứu được một người, anh không nhớ tối hôm qua Tần bác sĩ chính là nhân lúc nó giết Chu Bân cõng Triệu Đan trốn sang đây sao? Tôi nghĩ thứ kia lúc đang giết người sẽ không thể phân tâm làm chuyện khác, để tôi thử đi.”
“Nhưng như vậy chẳng phải trong lều của cậu sẽ chỉ còn lại hai người thôi sao? Lỡ như thứ kia chọn lều của cậu thì phải làm sao?” Ba Cảnh lo cho vợ mình, cũng lo cho con trai mình.
Kha Tầm phát hiện tay Mục Dịch Nhiên níu lấy mình hơi buông lỏng ra, đột ngột vùng khỏi tay hắn, cắm đầu hướng về phía lều của mấy vị nữ tính bên kia vừa chạy vừa hô to “Dịch Nhiên, anh nằm sát lều, tùy theo hoàn cảnh mà hành động, chạy qua chạy lại giữa hai cái lều thử xem sao!” Chỉ trong chốc lát đã mất hút.
“Dịch… Nhiên?” Mục Dịch Nhiên ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Kha Tầm, không nói lời nào.
“Đừng lo, cậu ấy sẽ không sao đâu.” Tần Tứ cố sức đè ba Cảnh lại, còn phải phân tâm an ủi Mục Dịch Nhiên.
Nam nhân quay ngoắt lại nhìn Tần Tứ “Trên mặt tôi có chỗ nào đang lo lắng à.”
Tần Tứ “…” Tự dưng giận cá chém thớt là sao…
Kha Tầm bứt tốc chạy thụt mạng đến liều trại bên mẹ Cảnh, nhấc tay vén mành lên, thò đầu vào hỏi Sa Liễu “Tế phẩm đâu?Mau vứt đi!”
Sa Liễu mặt mày kinh hãi “Không thể vứt đi, sẽ chết đó, anh muốn hại chúng tôi sao…”
Kha Tầm lạnh giọng “Mục Dịch Nhiên chẳng phải đã bảo lưu lại mấy thứ này sẽ càng nguy hiểm sao?”
Sa Liễu nôn nóng la to “Anh ta cũng đã bảo là sẽ không can thiệp vào quyết định của chúng tôi, anh không có quyền nhúng tay vào chuyện sống chết của người khác!”
“Là lựa chọn của “chúng tôi” hay là lựa chọn của cá nhân cô?” Kha Tầm nói xong liền chen vào lều quét mắt tìm tế phẩm.
Sa Liễu nhào người vào trong góc, dùng thân thể mình chắn phía trước, vẻ mặt kinh sợ lại giận dữ thét chói tai “Anh không có quyền làm như vậy! Anh làm vậy là hại người, muốn hại chết chúng tôi mới vừa lòng sao, quân giết người!”
Kha Tầm khựng lại, không thèm để ý đến Sa Liễu, xoay mặt nhìn về phía mẹ Cảnh cũng đang bối rối “Cảnh đại ca lo cho chị, anh ấy cũng cho rằng không nên đặt tế phẩm trong lều, chị nghĩ thế nào?”
Không đợi mẹ Cảnh trả lời, Sa Liễu đã vội vàng chụp lấy bả vai của đối phương, sốt ruột nói “Chị dâu, chị phải suy nghĩ cho kỹ, lều anh Cảnh bên kia không có tế phẩm, đêm nay dù nó chọn lựa bên có tế phẩm hay không có tế phẩm, chị cùng chồng chị cuối cùng sẽ có một người sống sót, nhưng nếu chị cũng muốn vứt đi tế phẩm, mà lần này bị chọn là không có tế phẩm, cả chị lẫn anh ấy chẳng phải đều sẽ… So với việc cả hai đều bị chọn trúng, tận lực lưu lại một người còn sống mới là lựa chọn sáng suốt! Chị nghĩ cho kỹ đi! Cho dù không vì bản thân hai người, cũng phải nghĩ cho con chị chứ!”
Mẹ Cảnh vốn đang do dự, sau khi nghe xong lời nói sau cùng của Sa Liễu lập tức hạ quyết tâm, hai mắt đẫm nước nhìn Kha Tầm “Chàng trai, cậu mặc kệ chúng tôi mau mau trở lại lều của cậu đi, cũng nhờ cậu nhắn cho nhà tôi, nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ thật tốt…”
Kha Tầm cau mày, Sa Liễu thấy cậu như vậy vội vàng đẩy cậu ra khỏi lều “Anh mau đi đi, đừng miễn cưỡng người khác làm chuyện họ không muốn! Hắc Thi Thiên sắp tới rồi, anh tiếp tục ở lại đây sẽ hại chúng tôi vì sai phạm quy tắc nhân số mà bị nó chọn trúng, anh mau đi đi!”
Mẹ Cảnh cũng nức nở thúc giục “Chàng trai cậu mau đi đi, con trai tôi…. cậu ở bên đây sẽ làm cho lều bên cậu thiếu người, nguy hiểm lắm, xin cậu, tôi xin cậu, coi như là tôi ích kỷ đi, xin cậu hãy vì con trai tôi, đi mau đi!”
Kha Tầm cắn răng xoay người rời khỏi lều trại, cảnh tượng trước mắt không khác gì so với lúc nãy cậu chạy đến, nhưng lại có thể cảm giác được có gì đó thay đổi, không có gió thổi, hết thảy mọi thứ lặng yên bất động giống hệt như một bức tranh, ánh sáng tuyết từ xa rọi tới trở nên trắng bệch, bầu trờ trên đỉnh đầu tựa như đang tích tụ một vũng mực đặc kẹo, dần dần lan ra, cũng sắp sửa tràn xuống.
Kha Tầm chạy như điên, mớ đen đặc trên đỉnh đầu lan tràn ùn ùn đè xuống, cái cảm giác không thể hít thở lại một lần nữa xuất hiện, cậu không cảm giác được mình hít vào không khí, vội dùng tay bịt miệng mũi lại, nhưng lần này phương pháp của Mục Dịch Nhiên lại trở nên vô dùng, cả người cậu càng lúc càng bức bối, ngực giống như bị căng phồng lên, đau đớn như muốn vỡ tung.
Một giọt sền sệt đen đặc từ bầu trời chảy xuống, giữa không trung dần sinh ra hai cái chân thô to vững chắc như trụ trời, tiếp theo là thân thể, sau đó là cánh tay, một cánh, hai cánh, tam cánh… dần dần phân chia ra, bắt đầu múa may vặn vẹo.
Thứ này lại trở nên to lớn vạm vỡ hơn đêm qua, làn da của nó đen mà thô ráp, tràn đầy họa tiết nhìn như chú văn, kín mít rậm rạp nhìn mà nổi cả da gà.
Nhưng Kha Tầm giờ phút này đã không rảnh hơi đâu mà quan tâm đến da gà da vịt gì, cậu cố hết sức chống chọi giữa cơn khó thở đau đớn cực độ chạy về phía lều trại của mình, lồng ngực càng lúc càng phồng to, tim đậm càng ngày càng kịch liệt, bước chân càng lúc càng bủn rủn.
Ngay lúc Kha Tầm sắp sửa ngã quỵ ở trước lều cách có vài mét, đột nhiên thấy được Mục Dịch Nhiên từ trong lều chạy vọt tới trước mặt, đưa tay túm lấy cổ áo của cậu, giống như đang xách một con chó Sa Bì khiêng về lều trại.
Kha Tầm nằm vào trong lều của mình, há mồm to thở hổn hển.
Mùi vị bên trong lều tuy cũng không dễ ngửi gì, nhưng ít ra cũng có không khí để mà hít thở.
Kha Tầm lúc này mới hiểu được, hóa ra mấy cái lều trại này tựa như mấy cái kết giới nho nhỏ, mà cái thứ Hắc Thi Thiên gì đó cũng không phải trong lúc giết hại một người liền không thể bận tâm đến những người khác chạy ra khỏi lều, mà là vì nó không cần phải bận tâm đến, bất cứ ai chạy ra chẳng sớm thì muộn cũng sẽ chết vì ngạt thở.
Kha Tầm rốt cuộc để phổi mình hít đủ không khí, hai mắt trợn tròn nhìn đăm đăm ra ngoài lều trại, bóng dáng thật lớn của thứ kia lúc này đã hoàn chỉnh bao trùm lên vách lều, nó đáp xuống mặt đất, hai chân hơi cong, từng bước từng bước đi về phía hai cái lều nằm sát cạnh nhau.
Nó sẽ lựa chọn người trong hai lều trại này sao?
Kha Tầm muốn khởi động niệm lực của mình, nhưng thứ kia lại chẳng phải tiểu vũ trụ, mà cậu cũng không phải Saint Seiya, lại thêm lúc nãy bị ngạt thở một thời gian ngắn, khiến cho đầu ócvẫn còn choáng váng, ý chí cũng rã rời, căn bản không cách nào tập trung tinh lực.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen khổng lồ kia đi từng bước từng bước đên cạnh hai ngôi lều, cái đầu to lớn của nó chầm chậm cúi xuống, lơ lửng trên đỉnh lều, tám cái cánh tay xung quanh cơ thể nó tựa như mớ tóc rắn của Medusa uốn éo vun vẩy.
Kha Tầm hai mắt dán chặt vào đỉnh lều, nhìn thấy bóng đen thong thả duỗi một cánh tay với xuống đỉnh lều.
Kha Tầm đột ngột xiết chặt nắm tay, sau đó lại buông ra, dựa người vào sát vách lều lần theo ke hở cửa lều vươn ra, thò tay vào lều bên kia.
Mục Dịch Nhiên nằm sát bên cạnh cửa lều, Kha Tầm với tay qua liền chạm vào tay hắn.
Đầu ngón tay men dần theo cánh tay, sau đó đột nhiên, túm chặt lấy bàn tay hắn.
Cảm giác được thân thể Mục Dịch Nhiên khẽ cứng đờ, bàn tay bị nắm lấy hơi ngọ nguậy, nhưng mà Kha Tầm không muốn buông ra, ngược lại càng dùng sức nắm thật chặt, trong đầu lại nghĩ nếu như bóng đen kia chọn lấy Mục Dịch Nhiên lôi ra ngoài, cậu liền nắm chặt bàn tay ấy, cùng bị lôi đi với hắn.
Kha Tầm bị chính ý nghĩ đột nhiên toát ra trong đầu này của mình làm cho kinh ngạc.
Chẳng phải đã bảo… chỉ đơn thuần thưởng thức cùng với ngưỡng mộ kẻ này thôi sao..?
Bóng đen úp sấp phủ trên đỉnh lều, kéo dài hơi thở nặng nề quan sát hồi lâu, đột nhiên vươn dậy thân hình khổng lồ của nó bước tới lều của Kha Tầm.
Lúc này đây, cánh tay của nó duỗi ra gần đến đỉnh lều liền dừng lại, năm ngón tay cong lên, móng tay cào lấy vách lều, phát ra thanh âm tựa như đang có kẻ mài xương cốt khiến cho lòng người run sợ.
——Nó cuối cùng quyết định lựa chọn lều trại của bọn họ!?
Bé trai nho nhỏ nằm giữa Kha Tầm cùng Vệ Đông khóc nấc lên, lại lập tức cố sức nén lại âm thanh, cơ thể gầy gò nhỏ bé của em nhịn không được co rút lại, cả người đều run lên.
Kha Tầm vươn cánh tay còn lại của mình kéo lấy đứa bé, vùi đầu cậu bé vào lồng ngực của mình.
Bỗng nhiên chẳng nhớ ra nổi lần cuối cùng cậu được bố mình ôm vào lòng là lúc nào, có lẽ là là lúc bảy tám tuổi, hoặc có lẽ là năm ba bốn tuổi.
Hai bố con bọn họ, cũng giống như rất nhiều đôi bố con kiểu gia đình Trung Quốc truyền thống, rất hiếm khi nào biểu đạt tình cảm cho nhau… Mà theo tuổi tác ngày một lớn dần, cái việc nói ra tình cảm cho bố mình biết lại càng trở thành điều e thẹn trong lòng cậu.
Thế cho nên đến tận ngày hôm nay, Kha Tầm vẫn luôn hối hận.
Hối hận, bởi vì lúc người mình yêu nhất vẫn còn trên đời, cậu laiị chưa bao giờ nói với họ một câu, rằng “Con yêu bố.”
Có những tiếc nuối có thể bù đắp lại, nhưng cũng có những tiếc nuối vĩnh viễn đều là nuối tiếc.
Kha Tầm so với bất cứ kẻ nào khác đều không muốn bản thân mình lại một lần nữa tiếc nuối.
Hắn một tay ôm chặt lấy đứa bé trong lòng, tay kia vẫn nắm chặt bàn tay Mục Dịch Nhiên.
Mu bàn tay có chút mát lạnh của Mục Dịch Nhiên càng khiến đầu ngón tay cậu thêm nóng rực.
Tay cậu cả năm bốn mùa đều là ấm áp, dù cho những lúc khẩn trương, sợ hãi, đau thương hay thậm chí là kề cận tử vong, cũng sẽ không lạnh đi.
Đầu ngón tay của Kha Tầm lướt đi, nhẹ nhàng viết thành chữ trên mu bàn tay Mục Dịch Nhiên.
Âm thanh bóng đen cào lên vách lều ngày càng vang dội, ngày càng chói tai, giống như ngay lập tức nó sẽ xé toạc đỉnh lều, vươn ngón tay với những cái móng bén nhọn rạch nát lồng ngực của tên con người to gan lớn mật bên trong.
Tử vong, cận kề trước mắt.
【 Tôi thích anh 】
Kha Tầm viết như vậy.
Trong lều bên cạnh, Mục Dịch Nhiên lặng im không động tĩnh, cũng không nhúc nhích, giống như không thèm để ý đến cậu.
Con người “to gan lớn mật” khẽ cười, tiếp tục dùng đầu ngón tay viết chữ.
【 Tôi biết, anh cũng cong 】
Lần này, Kha Tầm cảm giác được, cơ thể của Mục Dịch Nhiên đột ngột cứng đờ, rất khẽ, rất khó phát hiện.
Kha Tầm từng bảo, trực giác của cậu trước giờ vẫn luôn rất chuẩn.
Huống hồ gì giữa “đồng loại” với nhau, vẫn luôn tồn tại một cái radar bắt sóng mà.
Kha Tầm rụt ngón tay mình trở về, ngước mắt nhìn cảnh tượng quái đản đang diễn ra trên đỉnh đầu, đáy lòng chẳng hiểu sao bỗng trở nên thoải mái thản nhiên vô cùng.
Nếu tín ngưỡng là mặc sức tự do, như vậy lúc sống sót cũng muống sống sao cho sung sướng bằng phẳng, tới lúc không thể sống được, vậy thì chết đi trong ngạo nghễ ngẩng đầu.
Thời gian thong thả trôi qua, giống như bị tua chậm bằng tốc độ 0.1, bóng đen vẫn còn cào đỉnh lều, vừa kề mặt sát lên đưa mắt quan sát bên trong lều.
Kha Tầm nhìn chằm chằm lên đỉnh, ánh sáng tuyết chớp động đan xen cùng bóng tối bên dưới cái đầu to lớn của nó, giống như đang chiếu rọi một bộ phim câm cũ kỹ.
Tại sao ánh sáng lúc ban ngày không có nguồn sáng? Mà chỉ từ không trung tản ra chiếu xuống…
Chỉ đến buổi tối lúc này đây, ánh sáng mới có nguồn gốc từ núi tuyết bên kia xiêu xiêu vọng lại chiếu lên vách lều, trong lều trại mới xuất hiện bóng dáng, xuất hiện bóng ảnh mặt nghiêng hoàn mỹ của Mục Dịch Nhiên, cũng xuất hiện bóng đen khổng lồ của con quái vật tám cánh tay này.
Kha Tầm trong lòng đột nhiên run lên: Ánh sáng cùng bóng… Lúc ban ngày vạn vật bên ngoài tựa hồ như không có bóng, bởi vì ánh sáng tản khắp mọi nơi từ bốn phương tám hướng chiếu tới, đến cả dưới chân người cũng không thấy bóng đâu, điều này tất nhiên là không khoa học, nhưng đây dù sao cũng là trong tranh, nhưng tại sao buổi tối lại xuất hiện bóng?
Phải chăng đó là… một loại ám chỉ?