Họa Phố

Quyển 14 - Chương 26: Sơn hải (26) : Lời cuối




“Doraemon cùng Nobita cưỡi cỗ máy thời gian trở về quá khứ, muốn thay đổi những chuyện đã từng xảy ra, hoặc là muốn biết rõ nguyên nhân xảy ra cùng chân tướng đằng sau mọi việc, nhưng sự thực lại là, những thứ đã xảy ra trong quá khứ chính là kết quả của việc bọn họ trở về và tham gia vào nó, mặc dù bọn họ chỉ làm những người đứng ngoài cuộc quan sát chân tướng đằng sau, nhưng đối với kết quả sinh ra trong tương lai thì, bọn họ cũng đã từng tham dự vào quá khứ,” Kha Tầm nói xong, đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên hỏi “Em nói như vậy anh có hiểu không?”

Mục Dịch Nhiên gật đầu “Kết quả của sự việc chính là kết quả của nguyên nhân đã bị ảnh hưởng.”

“Đúng vậy,” Kha Tầm nói “Cho nên, nói không chừng hiện tại chúng ta đi đến một bước này, chính là kết quả mà tương lai của chúng ta sau khi xuyên trở về thế giới Sơn Hải, nỗ lực hết mọi khả năng của chúng ta mới đạt được. Hay nói cách khác, bất luận chúng ta có xuyên trở về thế giới Sơn Hải được hay không, chúng ta đều không thể thay đổi kết cục sắp phải tử vong… Đúng không?”

“Đúng thế.” Chu Hạo Văn nói.

Kha Tầm khẽ cụp mắt nhìn xuống, hồi lâu mới than một tiếng “Cho nên nói tới nói lui, kết quả cuối cùng vẫn là hết cách.”

“Nên nhớ, mặc dù không cần dựa vào dụng cụ khoa học cùng căn cứ khoa học, muốn chế tạo một vũ khí siêu cấp như Cửu Đỉnh cũng cần tốn rất nhiều thời gian,” Chu Hạo Văn nói “Chúng ta hiện tại vừa không có tài liệu, lại chẳng có thời gian, mọi thứ đều không còn kịp nữa rồi.”

Kha Tầm hơi nghiêng đầu xua xua tay “Okela, mít-tờ Hạo Văn, nhiệm vụ đánh bại tôi của ngài đã hoàn thành rồi đấy, có thể chấm dứt công tác, khoảng thời gian nhỏ nhoi cuối cùng này tôi muốn vùi mặt vào ngực Dịch Nhiên khóc một lát.”

“Cậu còn vài phút.” Chu Hạo Văn với tay kéo cửa lều, lộ ra bên ngoài khung cảnh mịt mờ cát bụi đá bay, trời đất đều bị nhồi đầy bão lốc cuồng bạo gào thét, vô vàn những cột lốc xoáy cứ tăng lên sau mỗi đêm lúc này đã hoàn toàn hợp lại làm một, biến thành một bức tường gió đội trời đạp đất.

Chu Hạo Văn đi ra ngoài, bên trong lều trại lại chỉ còn Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên.

Hai người đối mặt nhìn nhau, ngàn câu vạn chữ giờ phút này đều như tắc nghẹn trong lòng, không biết phải chọn câu nào nói ra trước nữa.

“Trực giác của em vẫn luôn chuẩn,” Kha Tầm ngập ngừng lên tiếng, vành mắt thoáng có chút đỏ hồng “Mà lần này… em trực giác… chúng ta… chúng ta thật sự không sống được.”

“Không sao, Kha Tầm, không sao cả.” Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên ngóng nhìn cậu thật sâu, giọng nói mềm mại mà dịu dàng “Trên thế giới này, có lẽ chẳng có đôi tình nhân nào giống như hai chúng ta vậy, có thể cùng nhau trải qua vô số lần sinh tử, đã đủ để khắc cốt ghi tâm, đủ để chết không hối tiếc rồi.”

Kha Tầm nhất thời chẳng nói nên lời, cổ họng nghẹn ứ khẽ gật đầu, sau đó vươn hai tay ôm lấy Mục Dịch Nhiên thật chặt.

Đây có lẽ là vài phút thời gian mà hai người cảm thấy trôi qua nhanh nhất trong đời mình.

Tựa hồ như chỉ trong một cái ôm ấy, trong một cái hôn khe khẽ thoáng qua, nó liền chấm dứt.

Đeo balô trên lưng, hai người nắm tay cùng rời khỏi lều.

Các đồng bạn cũng yên lặng từ những lều khác chui ra. Kha Tầm không muốn nhìn nét mặt của bọn bọ, đưa mắt ra xa nhìn về phía tế đàn quỷ sừng sững đứng giữa bão gió xoáy mãnh liệt tràn ngập trời đất bên kia.

“Chuẩn bị xong chưa?” Trong gió bão cát tung mịt mù, đã chẳng thể nhận ra là giọng ai hỏi một câu như vậy.

Không ai lên tiếng trả lời, nhưng câu trả lời như thế nào, đã không còn quan trọng nữa.

“Đi thôi.” Một thanh âm khác lại nói.

Mười ba người lặng thinh bước về phía tế đàn, bóng dáng của họ tối đen như được ngưng tụ từ vô vàn những tuyệt vọng, những tịch lặng cùng bi ai…

Bão cát điên cuồng thịnh nộ, vài lần như muốn hất tung mọi thứ xé toạc mặt đất, rồi lại tựa hồ bị sức mạnh nào đó cản lại, không cách nào đụng đến mười ba bóng người kia dù là một chút.

Tựa như ở đâu đó có hai nguồn sức mạnh gay gắt đối chọi nhau, đang đua nhau đọ sức giữa gió bão, một thì muốn liều mình cuốn đi mười ba con người kia, hất văng ra khỏi thung lũng tử vong đáng sợ này, mà một thì lại cố hết toàn lực bảo vệ bọn họ, mở ra một con đường trước mắt bọn họ, thậm chí như còn thôi thúc bọn họ từ sau lưng, đưa bọn họ đến dưới chân tế đàn.

“Lên thôi.” Có người lên tiếng.

Không ai nhúc nhích.

“Hết thời gian rồi…” Lại có người nói “Cứ do dự mãi như thế, chờ đến sau trời sáng, thế giới này sợ là sẽ biến thành thiên hạ của yêu quỷ.”

Nhưng vẫn không ai cử động.

“Khoan đã,” Lần này là Kha Tầm lên tiếng “Ngô Du, cô thử dùng phương pháp xem tướng cốt nhìn tế đàn kia thử xem.”

Ngô Du khe khẽ đáp lời bằng giọng nói khàn khàn.

Một lát sau, mới nghe cô gái lên tiếng “Tui không nhìn thấy cái gì hết… Toàn là đá không…”

“Vậy thử nhìn trong gió xem?” Kha Tầm chỉ tay về phía nơi lốc xoáy mãnh liệt dày đặc nhất.

Ngô Du lập tức sợ hãi kinh ngạc thét to một tiếng “Quá trời —— quá trời thứ quái dị luôn—— chúng nó đầy ắp ở bên trong gió xoáy —— đáng sợ! Đáng sợ quá——”

“Chúng nó như thế nào?” Có người hỏi.

“Tui không biết phải nói sao nữa —— không thể nào hình dung được —— đáng sợ —— thật sự vô cùng đáng sợ đến nỗi chỉ nhìn nó một cái thôi đã muốn chết đi ngay cho rồi ——” Ngô Du bịt kín hai mắt lại, cả người sụp xuống đất, run rẩy dùng sức ôm chặt lấy mình lại, sau đó gào khóc thành tiếng.

“Là yêu quỷ, chúng nó đến rồi.” Thiệu Lăng lên tiếng, giọng cũng khào khào “Chúng ta mau lên thôi, không còn thời gian nữa!”

“Chúng ta—— Chúng ta đâu cần phải đi chết làm gì ——” Lý Tiểu Xuân nức nở hô to “Thời đại Sơn Hải khi ấy chẳng phải yêu quỷ và con người từng cùng nhau tồn tại sao! Cứ thả chúng nó ra đi, chúng ta hiện tại đâu phải là con người của thời cổ xưa nữa, chúng ta có công nghệ kỹ thuật cao mà, tới chừng đó chúng ta dùng sóng hạ âm đối phó chúng nó là được rồi!”

“Đừng viển vông nữa,” Chu Hạo Văn lạnh lùng nói “Vô số quốc gia trên thế giới đã bắt tay vào việc nghiên cứu vũ khí sóng hạ âm để sử dụng cho chiến tranh giữa con người với nhau từ rất sớm, nhưng đến nay cũng chưa có quốc gia nào nghiên cứu thành công hoàn toàn, cậu nghĩ nó sẽ đợi cho con người nghiên cứu thành công sao, không, nó sẽ tiêu diệt toàn bộ giống loài chúng ta càng sớm hơn mà thôi!”

“Không đâu!” Lý Tiểu Xuân gào lên “Thời đại Sơn Hải con người cũng đâu có bị diệt chủng đâu!”

“Đó là vì thời đại ấy, con người không biết chế tạo sóng hạ âm!” Chu Hạo Văn lạnh lùng nhìn hắn “Nhưng cậu nghĩ, sau khi Cao Dương Thị khuyên Đại Vũ đúc ra Cửu Đỉnh, yêu quỷ vẫn có thể dung thứ cho sự tồn tại của con người sao?”

“Mà con người, vốn đã quen thống trị thế giới này, lại có thể chấp nhận để quỷ yêu hoán vị với mình, biến mình thành đối tượng bị săn bắt giết hại sao?”

“Loài người chắc chắn sẽ lấy mục tiêu diệt sạch yêu quỷ mà nghiên cứu siêu vũ khí, mà yêu quỷ cũng sẽ lấy tiêu diệt loài người vì muốn loại trừ hậu hoạn về sau làm mục tiêu mà điên cuồng giết chết con người, như vậy cậu cho rằng là yêu quỷ giết người nhanh hơn, hay tốc độ nghiên cứu ra vũ khí sóng hạ âm của con người nhanh hơn?”

“Mở mắt ra mà xem bão lốc trước mặt kìa, đó là sức mạnh của yêu quỷ, cậu nghĩ cơn bão lốc cấp độ thế này sẽ tốn bao nhiêu thời gian để quét sạch trái đất? Rồi lại được bao nhiêu con người có thể may mắn còn sống sót sau cơn bão lốc như thế?”

Lý Tiểu Xuân biết những lời Chu Hạo văn nói toàn bộ đều có lý, nhưng phẫn nộ cùng không cam tâm khiến hắn gào rống lên như xé gan xé ruột, hắn túm lấy súng tiểu liên trên người hướng về phía bão lốc gầm rú bên kia điên cuồng mà nã đạn.

Tiếng súng không ngừng vang lên giữa gió bão cuồn cuộn, lan ra khắp núi rừng, không ngừng vọng lại, Kha Tầm sợ hắn sẽ ngộ thương đồng bạn, liền bước tới đè hắn lại, nhưng chẳng để ý thấy Mục Dịch Nhiên đột nhiên ngoái đầu, nhìn về hướng mà bọn họ đã đi qua để vào thung lũng.

Nơi đó thấp thoáng giống như chợt lóe một luồng sáng nhạt, nhưng khi chăm chú nhìn kỹ, rồi lại chẳng thấy đâu.

“Bình tĩnh lại chút đi,” Kha Tầm kẹp chặt cánh tay Lý Tiểu xuân, khiến hắn đau tới nỗi toát mồ hôi trán “Có làm như vậy cũng chẳng ích lợi gì đâu, tỉnh táo lại một chút, ra sức mà suy nghĩ. Trước đó chẳng phải cậu quyết định không lên tế đàn sao? Nếu như cậu thấy hối hận, cũng được, chúng tôi không ép cậu, cậu có thể lập tức rời khỏi đây, không ai có quyền bắt ép cậu cả, nhưng cậu phải bình tĩnh lại, Tiểu Xuân, có nghe thấy không?”

Lý Tiểu Xuân cả người xìu xuống, run rẩy khóc nấc lên.

Không ai lên tiếng khuyên giải hay là an ủi hắn, bởi cái lúc này, bất cứ thứ ngôn ngữ nào cũng đều vô lực, không ai có thể thay kẻ khác làm ra quyết định, là sống hay chết, đều nằm ở ý niệm của chính mình.

Thật lâu sau, Lý Tiểu Xuân mới giơ tay chùi chùi nước mắt ở trên mặt, cất giọng khô khốc đầy âm mũi nói “Tôi lên.”

Cảm xúc giãy dụa cùng rối rắm của Lý Tiểu Xuân, có lẽ cũng là cảm xúc chung của mỗi người, có lẽ trong lòng bọn họ đều đang ngóng trông đối phương có thể hô lên một câu “Tôi muốn rời khỏi nơi đây”, giống như đại biểu cho toàn bộ bọn họ vậy, tựa hồ chỉ cần như vậy là có thể giúp bọn họ vững chắc quyết tâm rời khỏi, mặc kệ thế giới là sống hay chết.

Mà quyết định của Lý Tiểu Xuân, rồi lại cũng giống như đại diện cho quyết định của mọi người, đầy cõi lòng do dự tránh né ngay cái khoảnh khắc hai chữ ‘Tôi lên’ kia được thốt ra, cũng như một bên của chiếc cân tiểu ly bị nặng nề chùng xuống, hơn nữa cũng không có cách nào sửa chữa được nữa.

Không hiểu sao, mọi người lại cảm giác như thở phào một hơi.

Chỉ là, hơi thở ấy cũng là luồng hơi sống cuối cùng mà bọn họ vẫn luôn nỗ lực đè xuống trong lòng.

Hiện tại, nó đã thoát ra rồi.

“Chúng ta chuẩn bị leo lên thôi,” Kha Tầm bình tĩnh nói với mọi người, giọng điệu cứ như đang cùng đồng đội chuẩn bị ứng phó với một trận thi đấu mà đã biết trước là sẽ không có phần thắng “Tôi cùng Dịch Nhiên leo lên trước, bao giờ sắp tới đỉnh trên sẽ ném dây thừng qua bên kia tế đàn, vài người chia nhau qua bên kia đón dây thừng đi… Nói chung là dựa theo kế hoạch trước đó của chúng ta mà làm.”

Nói xong, cũng không chờ mọi người đáp lời, đã trước hết xoay người bò lên nóc xe.

Mục Dịch Nhiên lập tức theo sát cũng nhảy lên, hai người dựa cầu thang vào trên vách tế đàn, leo lên đỉnh cầu thang sau đó bắt đầu bấu vào vách đá leo lên trên.

Trong quá trình leo trèo, Kha Tầm còn có tâm tình trò chuyện đôi ba câu với Mục Dịch Nhiên “Mấy tiền bối ngày xưa lúc đến nơi này cũng là tay không bò lên trên hả ta? Trang bị của bọn họ khi ấy hẳn là không so được như chúng ta bây giờ nhỉ?”

Mục Dịch Nhiên leo ở phía trên, hơi dừng lại chờ Kha Tầm một chút, cũng thuận miệng đáp “Có lẽ bọn họ tự có cách riêng của mình, đừng nên xem thường người xưa, họ có thể vượt qua ảo cảnh trong tranh hơn nữa dựa theo manh mối tìm đến tận nơi đây, làm sao lại là hạng người bình thường hay là không biết suy xét chu đáo chứ.”

“Nói cũng đúng.” Kha Tầm không nói gì thêm nữa, cùng Mục Dịch Nhiên leo lên đến gần đỉnh tế đàn.

Dây thừng bị ném sang bên kia tế đàn, có người đón lấy sau đó cột vào xe ô-tô, trên thân dây thừng được buộc thành một chuỗi nút thắt, tạo thành một cái thang dây đơn giản, những người bên dưới có thể đạp thang dây để leo lên trên.

Nhạc Sầm bị Lý Tiểu Xuân cột ở sau lưng cõng đi lên, bỏ lại xe lăn, chỉ mang theo một cây gậy chống, tuy rằng có lẽ chẳng cần dùng đến, nhưng Nhạc Sầm nói trước lúc chết, không muốn bản thân mình ngồi liệt trên tế đàn.

Mười ba người, trong lòng muôn lần không cam tâm, vạn lần không mong muốn, cuối cùng vẫn là cùng nhau bước đến cạnh tế đàn.

La Bộ với Ngô Du khóc đến muốn ngất đi.

Mọi người níu dây lơ lửng ở mép đỉnh tế đàn, quay sang nhìn lẫn nhau, giống như lúc này chỉ cần có ai đó hô lên một tiếng “Chúng ta trở về đi, đừng đi chết.” là lập tức sẽ được toàn thể hưởng ứng, sau đó nhanh chóng tụt xuống mặt đất, ngồi vào xe, một đi không trở lại rời khỏi nơi quỷ quái này.

Nhưng mà, chẳng ai có thể thốt lên câu ấy.

Cũng không ai lên tiếng nói ra câu “Chúng ta lên thôi” như bùa đòi mạng kia.

Mười ba người nhìn nhau, trầm mặc lặng thinh, chỉ có tiếng thở hào hển, cùng tiếng khóc nức nở.

Từng giây từng phút trôi qua, bọn họ giống như những kẻ tham lam ích kỷ đang cố kéo dài thời gian sinh mệnh càng lúc càng ngắn ngủi của mình.

Mãi đến khi đám bão lốc đang tàn phá ở bên ngoài, giống như mặt nước sôi trào dâng lên bọt khí, bắt đầu xuất hiện những hình dáng quái dị gồ ra khỏi bề mặt, chúng nó như đang bị màng gió mỏng manh bịt lấy, đang vùng vẫy sắp sửa thoát ra bên ngoài.

Kha Tầm cắn môi, hét to một tiếng “Các đồng chí, có còn lời cuối cùng nào muốn nói hay không? Cơ hội cuối cùng rồi đó!”

“——Ông trời ơi! Kiếp sau ông nhất định phải cho tôi đầu thai làm một thiếu gia con nhà giàu đó!” Lý Tiểu Xuân gào đến nát cả cổ họng.

“Ba ơi! Mẹ ơi! Kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của hai người!” Ngô Du khóc hét.

“Kiếp sau, xin hãy cho tôi một mái nhà.” Phương Phỉ hô lên từng chữ từng chữ.

“Ba mẹ —— Đông Tử bất hiếu, chỉ có thể ở đây dập đầu vĩnh biệt hai người ——” Vệ Đông vừa khóc vừa đập trán của mình vào vách tế đàn.

“Hy vọng kiếp sau có thể được bình thản sống hết một đời…”

“Tui không muốn chết ——”

“Ba ơi, mẹ ơi, con rất yêu hai người…”

“Nguyện việc này chung kết ở nơi đây.”

“Tuy rằng có hơi đáng tiếc, nhưng mà… thôi…”

“Tạm biệt, các bạn của tôi.”

“Tạm biệt, nhân gian.”

“Dịch Nhiên, em yêu anh.”

“Tôi yêu em.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

...

“Lên thôi.” Kha Tầm nói.

Mười ba người, vươn tay nhấc chân, cùng nhau nhảy lên tế đàn.