Họa Phố

Quyển 14 - Chương 18: Sơn hải (18) : Chuẩn bị trước lúc chết




Leo lên đài nham thạch, đây là một ván cược bằng mạng sống, hoặc là toàn bộ đều chết hết, hoặc là may mắn sống sót.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, xác suất của tử vong lớn hơn so với sống sót rất nhiều, dù sao trong những bức tranh mà bọn họ từng trải qua, có lúc nào chẳng phải tìm nhất sinh trong cửu tử đâu.

Việc liên quan đến tính mệnh, thế nên không có người nào lập tức đáp lại lời của Thiệu Lăng, ai nấy cũng trầm mặc rơi vào băn khoăn rối rắm.

“Thôi, tối nay đến đây thôi.” Tần Tứ phá vỡ bầu không khí áp lực đến không thở nổi ấy “Mọi người trở về lều trại của mình trước đi, sau đó tự mình suy nghĩ cho thật kỹ phải làm như thế nào.”

Một đêm im lặng, cũng là một đêm khó an giấc.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, dẫu cho tâm trạng hết sức nặng nề, Lý Tiểu Xuân vẫn cùng mấy cô gái hết sức tận tâm vì mọi người làm bữa sáng. Mọi người ai nấy cũng cố ăn dù ít dù nhiều, nhưng mùi vị thức ăn trong miệng như thế nào, chắc là không có ai có thể nếm ra được.

“Chúng ta phải quyết định thôi,” Thiệu Lăng hiển nhiên cũng là trắng đêm không ngủ, gương mặt tiều tụy mệt mỏi chưa từng thấy “Hoa văn tướng cốt trên người cùng trên mặt chúng ta càng rõ ràng hơn so với đêm qua, mọi người có thấy không?”

Mọi người quay sang nhìn nhau vài lần, quả đúng là như vậy. Đêm hôm qua, hoa văn chỉ là nhìn thấy loáng thoáng như ẩn như hiện, vậy mà lúc này đã rõ ràng hiện thành những đường nét màu xám bên ngoài làn da, rồi theo thời gian trôi qua, màu sắc sẽ càng lúc càng đậm hơn, cho đến khi hoàn toàn biến thành màu đen.

“Chúng ta không còn thời gian nữa.” Thiệu Lăng nói.

“Quyết… Quyết định cái gì?” La Bộ hỏi, giống như vẫn chưa chịu đối mặt với sự thật.

“Quyết định có leo lên đài nham thạch hay không.” Thiệu Lăng dứt khoát đáp, không hề cho hắn chút hi vọng mong manh nào cả.

La Bộ ôm đầu vùi mặt vào giữa hai gối, thật lâu sau mới nghe thấy một câu nức nở “Tui không muốn chết…”

“Nếu như không leo lên đài nham thạch, chúng ta cũng sẽ phải chết.” Thiệu Lăng nhắc nhở “Nhưng nếu đi lên ấy, nói không chừng có thể tìm ra cách sống sót.”

“Tui không biết, tui không biết…” La Bộ khóc nức nở.

“Đừng ép cậu ấy…” Tần Tứ thở dài lên tiếng “Có lẽ chúng ta nên cố gắng nghĩ ra cách gì khác.”

“Tôi thì cho rằng chúng ta đã hết cách rồi.” Thiệu Lăng giống như đã mất đi vẻ bình tĩnh của thường ngày, nói chuyện cũng thẳng thắng bộc trực, không hề lòng vòng quanh co bận tâm đến kẻ khác nữa “Hoặc là ngồi chờ chết, hoặc là leo lên đài nham thạch tìm đường sống.”

“Nhưng chúng ta đâu thể nào xác định ở lại đây sẽ chết? Càng không thể xác định leo lên đài nham thạch ấy thật sự có thể tìm được đường sống, đúng không?” Ngô Du cũng đỏ bừng hai mắt nói.

“Đừng tự lừa mình dối người nữa,” Thiệu Lăng vẻ mặt lạnh tanh nhìn cô “Ở lại nơi này chắc chắn sẽ chết, chứng cứ chính là bão lốc xoáy càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhiều sau mỗi đêm, cùng với tướng cốt hiện ra càng ngày càng rõ ràng trên thân thể chúng ta, đừng bảo cô nghĩ rằng sau khi tướng cốt hoàn toàn hiện ra, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống sót với trạng thái người không ra người mà quỷ chẳng ra quỷ kia à? Ý nghĩa ở nơi nào?”

Ngô Du im tiếng, cắn môi rơi nước mắt.

“Như vậy ý của anh là muốn leo lên đài nham thạch kia chứ gì?” Lý Tiểu Xuân nhìn Thiệu Lăng hỏi.

Thiệu Lăng giơ tay lau mặt mình mấy cái, hít sâu một hơi, mới nói “Đúng thế, đây là sự chọn lựa của tôi, tôi không muốn ngồi chờ chết, bản thân tôi cho rằng trên đài nham thạch kia nhất định có phương pháp giải quyết việc này, cũng giống như những bức tranh chúng ta từng đi vào vậy, có lần nào mà không phải ngay lúc đường cùng, thân giữa tuyệt cảnh tìm ra được một đường sống còn đâu? Tôi tin chắc lần này nhất định cũng sẽ như thế, tôi tin tưởng chúng ta nhất định có thể phá giải thành công sự kiện này, giống như vô số những lần trước đây vậy.”

Lý Tiểu Xuân nhìn hắn, ánh mắt thoáng lấp lánh, giống như đang tiến hành một hồi tranh đấu cùng suy xét kịch liệt với bản ngã, thật lâu sau hắn mới nói “Tôi mới vào có một bức tranh, không có kinh nghiệm cũng không có trải qua hành trình tinh thần như nhóm người cũ các anh. Thật lòng mà nói, đến tận giờ phút này tôi vẫn còn cảm giác mọi chuyện giống như cơn mơ vậy… Thôi, coi như tôi óc nhỏ gan to đi vậy, tôi cũng lựa chọn leo lên đài nham thạch.”

“Vậy còn mọi người?” Thiệu Lăng nhìn về phía những người chưa lên tiếng.

Kha Tầm đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương khẽ gật đầu, liền nói “Tôi và Dịch Nhiên cũng chọn leo lên.”

“Thêm tôi nữa.” Phương Phỉ nói.

Ánh mắt của Vệ Đông tràn ngập hốt hoảng “Thật sự… thật sự không có cách nào khác sao?”

Mọi người đều nhìn hắn, không ai lên tiếng.

Vệ Đông nhắm mắt lại, môi run run nói “Được rồi… Tui cũng lên…”

Leo lên đài nham thạch, đã là việc bọn họ buộc phải làm, trước giờ cơm trưa, cả mười ba người rốt cuộc nhất trí với nhau.

“Chúng ta trước buộc một đầu dây thừng vào xe, còn một đầu khác leo lên đài nham thạch ném qua phía bên kia, sau đó chúng ta từ đầu dây bên kia nắm dây thừng leo lên trên.” Kha Tầm đề ra kế hoạch hành động leo lên tế đàn tối nay của bọn họ “Mọi người phải phải phối hợp với nhau một chút, lợi dụng dây thừng kéo những người sức yếu và chị Sầm với cả xe lăn của chị ấy. Ngoài ra thì chúng ta cũng cần mang theo trang bị, như súng, xẻng gấp, dây thừng vân vân, mọi người có cần bổ sung thêm gì nữa không?”

“Tôi muốn đem dao thái thịt của mình theo, đề phòng bất trắc.” Lý Tiểu Xuân nói “Tôi dùng thứ đó thạo hơn súng.”

“Tui cũng…” Vệ Đông móc từ trong túi ra một con dao rọc giấy “Tui mang cái này.”

“Tôi cũng mang theo dao phẫu thuật vậy.” Tần Tứ nở nụ cười như tự nhạo mình.

“Chúng ta mang theo một thùng xăng,” Mục Dịch Nhiên nói “Có lẽ sẽ cần dùng đến.”

“Vậy mang luôn cả mấy bình oxy theo đi,” Chu Hạo Văn nói “Có thể chế thành vật gây nổ, tuy là uy lực không lớn lắm.”

Mọi người lại xì xào bàn tán đề nghị thêm vài thứ, chuẩn bị cho tốt những thứ cần sử dụng đêm nay.

“Vậy giờ… chúng ta làm gì nữa… Ngồi vậy.. chờ chết sao?” Ngô Du vẻ mặt đờ đẫn như mất hồn nói.

Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng, đều thất thần nhìn chằm chằm mặt đất phía trước.

Thật lâu sau, mới nghe Chu Hạo Văn lên tiếng “Chẳng phải chuyến đi lần này của chúng ta, vốn là ôm quyết tâm đến đây chịu chết sao, có ai trước khi đi mà không thu xếp sẵn chuyện hậu sự của mình đâu? Hiện tại có hối hận hay nao núng cũng vô dụng, lần này cũng không khác gì những lần vào tranh trước đó cả, có hối hận, có sợ hãi thế nào, thân cũng đã ở trong tranh, nếu không phá giải chân tướng cuối cùng, vĩnh viễn cũng đừng mong thoát khỏi. Cho nên hiện tại, thứ duy nhất chúng ta có thể làm là tiếp tục kiên trì bước tới, có sợ hãi cùng trì hoãn cũng là vô dụng.”

“Hạo Văn Nhi nói rất đúng,” Tần Tứ cũng bình tĩnh nói “Hiện tại điều cần làm, là nhanh chóng tự bắt mình tỉnh táo lại, chúng ta càng bình tĩnh, cơ hội sẽ càng lớn. Tôi có mang theo một ít thuốc an thần dùng trước khi phẫu thuật, nếu có ai thấy cần, trước khi leo lên đài nham thạch tôi sẽ giúp người ấy tiêm một mũi.”

La Bộ lập tức giơ tay, giọng nói tràn ngập âm mũi sụt sịt “Tần ca, anh chuẩn bị cho tui một mũi đi, nếu không tui sợ tui không chịu đựng được…”

Tần Tứ gật đầu, vươn tay vỗ nhẹ vai hắn.

Khoảng thời gian kế tiếp, đoàn người đều ngồi bên trong lều lớn, ai nấy đều trăm ngàn ý niệm, vạn ngàn dư vị tự mình vượt qua một buổi chiều có lẽ là cuối cùng của đời mình.

“Tui thật sự cảm thấy rất hối hận,” Ngô Du vùi mặt vào giữa gối, giọng nói nghẹn ngào vang lên “Hối hận tại sao lúc trước không hiếu thảo với ba mẹ mình nhiều hơn một chút.”

“Em cũng… cảm thấy có chút hối hận,” Cố Thanh Thanh giọng nói đượm buồn “Trước giờ cứ mãi cắm đầu vào sách vở, bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh xinh đẹp bên ngoài.”

“Cái đêm trước khi chúng ta lên đường, tui thức viết một phong di thư hơn mười trang,” Vệ Đông nở nụ cười đầy suy sụp “Cứ tưởng mấy điều cần nói mình đã viết ra hết rồi, vậy mà bây giờ… lại cảm thấy mình còn thật nhiều thật nhiều điều chưa viết ra, tui… Thật sự chỉ mong ông trời cho tui thêm một cơ hội, để tui được viết thêm mấy lời nữa, tui viết ít quá, thật sự không đủ…”

“Hiện tại viết vẫn kịp mà,” Nhạc Sâm nhẹ nhàng nói “Cậu có thể viết xong rồi đặt nó lên xe, chung quy sẽ có người phát hiện ra nó.”

“Ừm, cũng tốt.” Vệ Đông khụ một tiếng để che giấu giọng mũi của mình, đứng dậy đi lấy giấy bút.

“Theo tôi thấy, hay là chúng ta đem toàn bộ nhân quả trước sau của sự kiện vào tranh này, cùng với hết thảy những phỏng đoán của chúng ta ghi chép lại,” Kha Tầm bỗng lên tiếng “Nếu chúng ta bất hạnh chết đi, những ghi chép ấy hẳn là có thể lưu lại cho nhóm vào tranh kế tiếp, khi bọn họ giống như chúng ta bước đến một bước cuối cùng của sự kiện này, cũng lần theo dấu vết tìm được nơi dây, những ghi chép ấy sẽ giúp bọn họ bớt một chút đường vòng.”

“Nhưng.. chỉ cần là tiết lộ tin tức về việc vào tranh, chẳng phải đều sẽ bị sức mạnh kia che lại sao? Hơn nữa chúng ta cũng sẽ bị phản phệ.” La Bộ nói.

“Bị che lại hoặc bị phản phệ, là do người vào tranh muốn tiết lộ tin tức cho những người ngoài cuộc,” Kha Tầm bình tĩnh phân tích “Nhưng đối tượng chúng ta truyền lại là nhóm những người vào tranh đời kế chúng ta, bọn họ đều giống như chúng ta, tin tức sẽ không bị che lại.”

“Thung lũng tử vong này vốn dĩ rất ít người lui tới, chúng ta chỉ cần giấu các tin tức kia kín đáo bí mật một chút, ở những nơi mà chỉ có những người vào tranh mới tìm đến được, vậy không cần phải lo chuyện tiết lộ tin tức cho người ngoài khiến nội dung bị che lại.”

“Còn về phản phệ, nếu chúng ta chết, vậy có phản hay phệ gì nữa cũng vô dụng, còn nếu chúng ta có thể sống, như vậy chứng minh chúng ta đã thành công ngăn lại sức mạnh kia, tự nhiên cũng không cần sợ nó phản phệ.”

“Tiểu Kha nói rất có lý,” Hoa Tế Thu nói “Tôi cũng đồng ý, chúng ta nên ghi chép lại toàn bộ tin tức về việc này, lưu lại cho người sau.”

Mọi người không ai có dị nghị, Thiệu Lăng bèn đi lấy giấy bút tính bắt đầu viết, chợt nghe Kha Tầm nói “Tôi nghĩ chúng ta có lẽ nên dùng các loại phương pháp khác nhau ghi chép lại, dù sao nhóm người tiếp theo hẳn là đến tận một trăm năm sau lận, viết trên giấy cũng không biết có thể lưu lại tới đó không, chúng ta dùng thêm vài cách đi, coi như tăng thêm mấy lớp bảo đảm.”

“Tôi có mang USB, có thể lưu trữ lại một phần văn bản điện tử bỏ vào USB.” Chu Hạo Văn nói.

“Cũng có thể ghi lại một vào một đĩa quang,” Mục Dịch Nhiên nói “Trên xe cũng có đĩa quang, có thể xóa nội dung ghi đè lại, mà trong mấy cái laptop cũng có ổ ghi đĩa.”

“Anh mang theo cả mấy thứ đó luôn á?” Kha Tầm kinh ngạc hỏi.

“Trong xe có sẵn một đầu đĩa quang, còn đĩa quang kia vốn là một CD âm nhạc.” Mục Dịch Nhiên giải thích một câu “Hơn nữa, chỉ cần điều kiện thời tiết cùng hoàn cảnh không quá mức cực đoan, một đĩa quang có thể được bảo tồn đến hai trăm thậm chí ba trăm năm.”

“Vậy tốt quá,” Kha Tầm nói “Vậy để em thu lại trong di động một phần, mấy thứ củ sạc pin sạc cùng di động này kia đều để lại cho người sau đi, đỡ phải một trăm năm sau mấy thứ này đều thành đồ cổ.”

Thế là mọi người lại chia nhau ra hành động, liệt kê sắp xếp lại toàn bộ manh mối cùng tin tức có liên quan đến sự kiện này, sau đó dùng giấy, USB cùng đĩa quang và di động mỗi thứ lưu lại một phần.

Tiếp theo là tìm một chỗ kín đáo không dễ bị những người ngoài phát hiện, lại thuận tiện cho nhóm những người vào tranh sau bọn họ có thể dễ dàng tìm được nơi lưu giấu thông tin này.

“Hay là đặt ở dưới tảng đá bên kia đi,” Mục Dịch Nhiên chỉ tay vào một bãi nham thạch thấp lùn “Sau khi chúng ta bị ảo giác bóng đen dẫn dắt đến nơi đây, ban ngày cũng đã từng lục lọi xung quanh mấy bãi đá ấy, nên tôi nghĩ vài chục năm về sau, khi một nhóm người vào tranh lại tới dây, hẳn là cũng sẽ giống như chúng ta khi ấy vậy, tìm kiếm lục lọi khắp mọi nơi.”

Bãi nham thạch mà hắn chỉ là một bãi đá hết sức bình thường, rải rác linh tinh nằm trên mặt đất cứng ngắc lạnh băng, rất dễ làm người ta bỏ qua, lúc bọn họ đến nơi đây cũng đã từng chia nhau kiểm tra mọi ngóc ngách, từ trên xuống dưới đều tìm tòi một lần, nếu là người ngoài cuộc, hẳn là sẽ không cố ý đi săm soi mấy tảng đá như vậy.

Mọi người bước tới gần, lựa chọn một tảng đá kích thướng tương đối lớn, có một ít khối đá nhìn khá dễ thấy. Kha Tầm với Lý Tiểu Xuân dùng xẻng gấp đẩy vào dưới gốc đá, tính cạy nó lên, sau đó đào một cái hố bên dưới, bỏ mấy thứ kia vào, cuối cùng lấp tảng đá lại.

Hai người hì hụi cạy một lúc lâu, rốt cuộc cũng khiến tảng đá nhúc nhích, Vệ Đông cùng La bộ vội bước tới giúp một tay, cả bốn người hợp sức nâng tảng đá bỏ sang một bên.

Kha Tầm lại cầm xẻng bắt đầu đào hố, đào được bảy tám nhát gì đó thì chợt nghe bên dưới vang lên một tiếng “keng”, hình như là đầu xẻng va phải vật cứng gì đó.

Kha Tầm liếc mắt nhìn mọi người một cái, cả đám ai nấy đều nín thở ngưng thần không lên tiếng, Kha Tầm động tác cẩn thận xúc đất ở bên ngoài ra, thấy được bên dưới dần dần lộ ra một cái hộp bằng đá kích cỡ lớn như viên gạch.

Mọi người đều thấy ngạc nhiên, Kha Tầm khom lưng cúi người nhặt cái hộp kia lên, hộp kia không có khóa bên ngoài, giữa nắp cùng thân hộp có một khe hở được dán kín lại bằng thứ gì đó giống như sáp, Kha Tầm đang tính dùng sức tay trực tiếp bẻ cái nắp hộp ra, thì bị Hoa Tế Thu cản lại, cũng vươn tay cầm lấy cái hộp trên tay Kha Tầm “Để tôi, nếu lỡ tay mở nắp không được, kẻo lại làm hỏng những thứ bên trong.” Nói xong liền quay sang Vệ Đông “Tiểu Vệ, cho tôi mượn con dao rọc giấy của cậu một chút.”

Hoa Tế Thu cầm theo hộp đi sang một bên mở nắp, mọi người cũng bu lại cùng nhau xem, Kha Tầm đang tính đi theo cùng, lại bỗng phát hiện bên dưới hố đất giống như còn có thứ gì, “A” một tiếng liền sụp người ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng phủi phủi đất bên trên ra, cầm lấy một cái bình không rõ làm bằng kim loại gì đó.

Lại đào tiếp thêm một lát, phát hiện thêm nào bình sứ, lọ đất, hộp gỗ, thậm chí là cuộn thẻ tre.

“Vụ gì đây?” Kha Tầm bê mấy thứ kia trên tay, vẻ mặt không hiểu gì hết trơn đưa cho Mục Dịch Nhiên “Chẳng lẽ chúng ta vô tình đào trúng cái mộ cổ?”

“Không đúng,” Thiệu Lăng cầm lấy mấy bình sứ cùng hộp gỗ nhìn một lát “Phong cách của họa tiết cùng hoa văn trên hai thứ này hoàn toàn không cùng một thời đại, hơn nữa bình sứ này chế tác rất thô sơ, thuộc loại vật phẩm rẻ tiền, còn hộp gỗ này lại được làm từ gỗ trắc đen, trắc đen là một loại gỗ cực kỳ quý hiếm, tính kháng mòn cũng cực tốt, cho nên nhìn xem, hiện tại nó cơ bản vẫn còn được bảo trì nguyên vẹn, đến cả những hoa văn điêu khắc bên trên cũng gần như không bị hư hao gì, nếu này thật sự là vật bồi táng theo mộ, vậy đặt hai thứ này cùng nhau rất quái dị, giống như bỏ mấy món lề đường cùng hàng xa xỉ vào chung một cái hộp nữ trang vậy.”

“Vậy mấy thứ kỳ quái này đều bị đặt chung ở cùng một cái hố là tại làm sao?” Kha Tầm thắc mắc.

“Tôi có một phỏng đoán.” Mục Dịch Nhiên nói.