Họa Phố

Quyển 14 - Chương 10: Sơn hải (10) : Biến mất




Những người còn lại nghe vậy đều ngây cả người: Đúng rồi, tại sao bọn họ lại không dùng tư duy ngược lại để suy xét vấn đề này nhỉ…

“Để tao thử ngay bây giờ!” Vệ Đông vội quay đầu lại bắt đầu tiến hành thử nghiệm.

“Nhưng cho dù có thể tách ra thành quỷ văn, chúng ta cũng không hiểu được ý nghĩa của nó.” Thiệu Lăng nói.

“Chúng ta không cần hiểu ý nghĩa của nó, chỉ cần chứng minh có thể tách ra thành quỷ văn, hơn nữa quỷ văn bị tách ra có điểm tương đồng với quỷ văn khắc trên vách nham thạch, như vậy là có thể chứng minh đồ phù khắc trên đó chính là một bộ phận của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》.” Kha Tầm nói

“Như vậy liệu có phải cũng chứng minh, 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 trên tướng cốt của chúng ta không phải một bản hoàn chỉnh?” Nhạc Sầm cực kỳ nhạy bén lập tức vạch ra vấn đề.

Kha Tầm sờ cằm suy nghĩ “Hay là… chúng ta cùng đài nham thạch kia, thật ra là cùng một thể? Cũng tức là toàn bộ bức 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 hoàn chỉnh đồng thời được khắc trên đài nham thạch cùng với trên người chúng ta, mà những đồ phù bị khắc vào vách nham thạch kia, thật ra chính là —— ‘tướng cốt’ của nham thạch?”

“Góc nhìn của ý tưởng này quả thực rất độc đáo,” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt trầm ngâm “Cũng giống như một khối ngọc giác, hai ngọc (玉) kết hợp với nhau thành một giác (珏), nếu dựa theo cách nói này, thì tướng cốt trên người của chúng ta là một khối ngọc, đài nham thạch là khối ngọc còn lại, hai khối ngọc hợp lại với nhau mới thành một khối giác hoàn chỉnh, cũng chính là bức 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 đầy đủ nhất, nguyên thủy nhất.”

“Tướng cốt của chúng ta ghép lại cùng nhau tạo thành bản đồ chỉ hướng hẻm núi Na Lăng Cách Lạc, vậy còn đồ phù trên vách nham kia, nếu hợp lại liệu có phải cũng là một tấm bản đồ không?” Kha Tầm hỏi.

“Rất có khả năng này.” Mục Dịch Nhiên gật đầu.

“Nhưng bản đồ của đài nham thạch lại chỉ về nơi nào? Chẳng lẽ hẻm núi Na Lăng Cách Lạc này vẫn chưa phải là đích đến cuối cùng sao?” Thiệu Lăng hoài nghi.

“Bao giờ chúng ta hoàn toàn ghép chúng nó lại với nhau, chừng ấy sẽ tìm được câu trả lời.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Bậc sáng tạo ra thế giới Sơn Hải quả thực là kỳ diệu đến khó tin,” Hoa Tế Thu khẽ thán một tiếng “Có thể dùng ‘quỷ văn’ ẩn chứa sức mạnh quỷ thần biến thành những đường nét vẽ ra hình ảnh của thế giới Sơn Hải, rồi lại có thể dùng những hình ảnh ấy, ghép chúng nó thành một bức bản đồ hoàn chỉnh chỉ về một đích đến cụ thể, bởi nên, tôi vẫn luôn cho rằng, vũ trụ là sự tồn tại của một cấu trúc có logic cực kỳ chi tiết mà chính xác.”

Những người còn lại đều hiểu, câu nói sau cùng chính là nhắm vào 《 Con mèo của Schrödinger 》, cơ mà hiện tại không kẻ nào có lòng dạ đi quan tâm vấn đề vũ trụ có quy luật hay là không, mọi người quay trở lại tiếp tục vùi đầu vào công việc hóa giải Sơn Hải Đồ trên tướng cốt, ngay cả Mục Dịch Nhiên cũng tham gia.

Kha Tầm rời khỏi lều trại, đi đến cốp sau xe tìm dây thừng.

Cũng may là ngoại trừ Mục Dịch Nhiên chu đáo chuẩn bị rất nhiều dây thừng ra, thì đồng chí La Bộ vốn là một vị phượt thủ lâu năm cũng có mang theo không ít.

Nhìn thoáng qua số lượng cùng độ dài của dây thừng, Kha Tầm khẽ gật gù, sau đó đi tìm những người khác “Tối nay chắc là sẽ cần mọi người dọn dẹp các lớp vỏ nham thạch bên ngoài để thu thập phù đồ phía trên, tới chừng đó chúng ta chạy ba chiếc xe đặt bên vách nham, mọi người đứng trên nóc xe mà làm cho dễ, động tác nhanh chóng một chút. Tối nay không cần bốn người đứng các nơi canh gác, hai đêm trước không thấy có xuất hiện tình huống gì nguy hiểm, tất cả đều tham gia vào công tác dọn sạch vách nham thạch —— cho nên lát nữa nhớ ăn thịt nhiều một chút, đặng có sức tối nay làm việc nữa.”

“Oke.” Mọi người đồng loạt đáp lời.

***

Sắc trời dần dần sụp tối, bên phía Vệ Đông cũng cho ra kết quả ——《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 trên tướng cốt quả nhiên có thể tách thành “Quỷ văn”, mà một số ký hiệu trong đó thật sự có nét tương đồng với “Quỷ văn” trên vách nham thạch!

“Tranh thủ tối nay xử lý vách nham để thu thập các ký hiệu quỷ văn còn lại.” Thiệu Lăng nói, ngước mắt nhìn Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên “Còn phần đỉnh của vách nham thạch thì nhờ vào hai người vậy.”

Đêm đến, mọi người đã bố trí hết thảy mọi thứ đâu vào đấy, theo thường lệ đều ở lại trong lều tránh né giai đoạn gió lốc gào thét tàn phá, đến khi gió dần tan, cát đá cũng dừng lại, mọi người đều rời khỏi lều nhìn ra bên ngoài, liền thấy mấy đoạn dây thừng mà Kha Tầm đã đặt sẵn trước đó ở ngay vị trí đài nham thạch không hề bị đẩy lên phía trên, mà là bị khảm thật sâu vào bên trong nham thạch, chỉ có hai đầu dây là nằm bên ngoài.

Kha Tầm cau mày “May là lúc đầu chúng ta không đứng ở chỗ đó, nếu không khi đài nham thạch xuất hiện, cả người chúng ta cũng bị khảm vào bên trong nham thạch rồi.”

Mọi người lúc này mới giật mình nghĩ lại mà sợ, cơ mà hiện tại không có thời gian để bọn họ nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng dựa theo ban ngày đã phân công chia nhau hành động.

Chu Hạo Văn cùng La Bộ dùng gậy kéo dài có gắn máy chụp ảnh đưa lên cao, thử quay lại cảnh tượng ở trên đỉnh đài nham thạch, nhưng hình ảnh truyền về máy tính toàn bộ đều là các sọc nhiễu sóng, Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm thấy vậy lập tức bắt tay chuẩn bị cho việc leo vách nham,  mặc vào trang bị, công cụ giắt trên lưng, đặt cây thang trên nóc xe, bò lên đỉnh thang sau đó bắt đầu leo vách.

Những người còn lại đều chia ra đứng trên nóc xe, tay cầm xẻng gấp bắt đầu cạo lớp đá giòn xốp ngoài bề mặt vách nham.

Mặc dù độ cao của bãi đá nham thạch này chỉ ở mức vừa phải, thấp hơn ngọn núi thật sự rất nhiều, nhưng vì lớp phủ bên ngoài của nó rất xốp giòn, khiến cho việc leo lên gặp rất nhiều khó khăn trở ngại, chỉ cần vô ý chút thôi là có thể té xuống bất cứ lúc nào.

Kinh nghiệm leo vách núi của Mục Dịch Nhiên tính ra khá lão luyện, ấy thế mà tốc độ hắn leo lên rất chậm, cũng rất vất vả, càng đừng nói đến người thường như Kha Tầm, thậm chí còn thật sự té xuống một lần ngay lúc mới bắt đầu nữa kìa, cũng may khi ấy leo lên chưa cao lắm, phía dưới lại có nóc xe đỡ lại, Kha Tầm vừa rớt xuống nóc xe lập tức nghiêng người nhào lộn một cái giảm bớt lực va chạm, nếu không chẳng gãy xương thì cũng bị trật mắt cá chân.

Bản thân Kha Tầm thì chẳng có cảm giác gì với việc này, vừa bật người dậy lập tức sôi nổi lao đến vách nham thạch bắt đầu leo tiếp, chỉ có người bên cạnh đứng nhìn sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh “Kha Nhi, nhắm ổn không, không được mày leo chậm lại chút đi,” Vệ Đông vỗ vỗ ngực “Không bị đám quỷ yêu kia hù chết cũng bị mày hù chết khiếp. Hay là để tao lấy mấy cái thảm ra trải bên dưới cho an toàn ha?”

“Thôi khỏi,” Kha Tầm ngẩng đầu nhìn Mục Dịch Nhiên ở phía trên “Đợi Dịch Nhiên bò lên trên sẽ ném dây thừng xuống cho tao, tao trèo chậm một chút vậy.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác chẳng chậm lại chút nào, trong lòng vẫn luôn lo lắng trên đỉnh nham thạch sẽ có nguy hiểm, không muốn Mục Dịch Nhiên một mình mạo hiểm lên đó, thế nên gấp rút ở phía dưới bò lên để đuổi theo.

Chu Hạo Văn ở bên dưới thi thoảng lại ngửa đầu nhìn một cái, trong lòng không khỏi cảm thán người này quả thực rất có năng khiếu vận động, một khi tiềm năng bị kích thích quả thực như được thần trợ, đến cuối cùng suýt soát đuổi theo kịp Mục Dịch, cả hai gần như cùng lúc nhảy lên chóp đỉnh đài nham thạch.

“Có việc lập tức gọi chúng tôi!” Chu Hạo Văn hét lớn một câu nhắc nhở.

Nhưng chờ một lát lại chẳng nghe thấy hai người phía trên đáp lại.

“Kha Tầm?” Chu Hạo Văn hô lên một tiếng thăm dò, vẫn không thấy trả lời.

“Kha Tầm! Có nghe thấy không? Nghe thấy lập tức trả lời!” Tâm trạng của Chu Hạo Văn bỗng chốc trầm xuống, hắn đưa tay lên miệng bắt loa cực lực rống lên một tiếng.

Những người khác cũng phát hiện bên này hình như xảy ra chuyện, vội vàng tụ tập lại, đồng loạt ngửa đầu nhìn lên trên.

“Tình huống giống như không ổn.” Chu Hạo Văn cau mày.

“Chúng ta cùng nhau gọi tên Kha Nhi thử xem!” Vệ Đông lo lắng “Tui đếm một hai ba nha, một —— hai——”

“Kha Tầm!” Mọi người đều dùng âm lượng lớn hết sức có thể hướng về phía trên hô lên một tiếng, đến nỗi như nhồi đầy toàn bộ khe núi tiêu điều giữa ban đêm âm u tịch lặng này.

Nhưng mà, trên vách nham thạch giống như tồn tại một cái kết giới có thể hút lấy âm thanh, tiếng nói của bọn họ truyền lên bên trên chẳng khác gì thả hạt cát vào biển, hoàn toàn không nhận được chút hồi đáp nào.

“Kha Nhi! Kha Nhi!” Vệ Đông nôn nóng, bịt đầu luống cuống nhìn đăm đăm vào phía trên của đài nham thạch “Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Bọn họ gặp được gì nguy hiểm sao? Có phải bọn họ đang chờ chúng ta đi lên giúp đỡ không? Còn—— còn ai biết leo vách không? Củ Cải, flycam của cậu có thể kéo một người trưởng thành đi lên không?”

“Bình tĩnh một chút.” Phương Phỉ duỗi tay, dùng lòng bàn tay đẩy lên trán hắn một cái, khiến Vệ Đông cả người bật ngửa ra sau một chút “Nếu đến cả hai người bọn họ cũng không ứng phó được tình huống đang xảy ra trên đó, chúng ta dù có đi lên cũng là vô dụng. Hai người bọn họ muốn đầu óc có đầu óc, cần sức mạnh có sức mạnh, còn mang theo vũ khí cùng các loại trang bị, đã là tốt nhất rồi, chúng ta đi lên chỉ gây thêm cản trở thôi.”

“Cô… Cô nói đúng, tui phải bình tĩnh lại, phải bình tĩnh, bình tĩnh…” Vệ Đông dùng tay vỗ mạnh vào mặt mình “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ cứ thế mặc kệ bọn họ ở trên đó sao?”

“Củ Cải, chúng ta lại thử dùng gậy kéo quay phim xem.” Chu Hạo Văn cùng La Bộ nhảy xuống xe đi lấy thiết bị, hợp sức nâng máy chụp ảnh lên tuốt trên cao, nhưng mà hình ảnh truyền về máy tính vẫn là một màn hình nhiễu sóng nhấp nháy.

“Làm sao đây!?” La Bộ cùng Vệ Đông nôn nóng bắt đầu bứt tóc vò đầu.

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy luống cuống giống như rắn mất đầu.

Đây là tình huống lần đầu tiên bọn họ gặp phải.

“Mọi người, đừng quá hoảng hốt,” Cuối cùng, vẫn là bác già Hoa Tế Thu bình tĩnh hơn hết thảy mọi người, hắn vươn tay làm ra tư thế ghìm xuống “Tiểu Phương nói không sai, nếu ngay cả Tiểu Mục cùng Tiểu Kha cũng không ứng phó được tình huống xảy ra bên trên, đám người chúng ta dù có lên được cũng chỉ gây cản trở cho họ mà thôi. Hiện tại điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi, trên hết, dù kết quả cuối cùng là tốt hay xấu, chúng ta cũng không thể dừng lại, bởi vì đó là việc chúng ta nhất định phải đi làm, không thể bởi vì mất đi hai người đồng bạn liền thất vọng mà bỏ cuộc. Mọi người, thời gian rất cấp bách, thay vì ngồi chờ trong vô vọng như thế này, thôi thì tiếp tục công việc trên tay, có tiến triển chung quy vẫn tốt hơn là giẫm chân tại chỗ.”

“Hoa quán trưởng nói rất đúng,” Thiệu Lăng cũng thuộc kiểu tương đối tỉnh táo “Càng là những lúc như thế này, chúng ta lại càng phải nhanh chóng đạt được tiến triển gì đó, tuy rằng làm như vậy có vẻ tàn nhẫn, nhưng đã là lựa chọn tốt nhất rồi.”

Mọi người cũng hiểu lời của Hoa Tế Thu cùng Thiệu Lăng rất có lý, chỉ đành ôm tâm tình phiền muộn sầu lo tiếp tục công việc dọn sạch vách nham thạch, thi thoảng lại ngước lên trên xem tình huống.

Nhưng theo thời gian trôi qua, lo lắng trong lòng bọn họ càng lúc tích tụ càng nhiều.

“Nếu hết thời gian, đài nham thạch biến mất mà bọn họ vẫn biệt tăm biệt tích thì sao?” Ngô Du lúc này cũng sốt ruột đến muốn bứt tóc chính mình “Lỡ như, lỡ như bọn họ cũng bị biến mất theo đài nham thạch luôn thì… chúng ta phải làm sao đây?”

“Vậy có lẽ, đỉnh đài nham thạch kia chính là đích đến cuối cùng của chúng ta,” Chu Hạo Văn lúc này đã điều hòa lại cảm xúc, trở về trạng thái bình tĩnh như mọi khi “Chẳng qua là hai người bọn họ lên trước chúng ta một bước mà thôi.”

“Mục tiêu của chúng ta là cố gắng tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt, cố gắng nắm giữ quyền chủ động trong tay, tốt nhất là tìm ra được toàn bộ đáp án trước lúc chúng ta phải đi lên kia.”

“Mà, bất kể chúng ta có tìm ra được toàn bộ đáp án hay không, chung quy cũng sẽ đến thời khắc chúng ta cũng phải đứng ở bên trên, sau đó gặp lại bọn họ.”

“Tiếp tục thôi.”

Sự bình tĩnh đến gần như vô tình của Chu Hạo Văn giống như lây nhiễm cho mọi người, hoặc cũng có thể cái kết cục chẳng phải lạc quan lắm gần như đã thành nhất định kia, khiến bọn họ nghĩ rằng có lo lắng cũng là vô dụng, vì thế ai nấy đều im lặng tiếp tục công việc của mình.

Khi làn sương mù băng giá thấu da thịt như mang theo hơi thở của chết chóc yên lặng lan tràn ra khắp thung lũng, Thiệu Lăng hô mọi người dừng tay lại.

Bọn họ chạy xe rời khỏi phạm vi đài nham thạch, dừng ở cách đó không xa, sau đó trơ mắt nhìn nó bị sương mù dày đặc vây quanh, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.