Họa Phố

Quyển 14 - Chương 1: Sơn hải (01) : Cửu đỉnh và địa duy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục Dịch Nhiên sau khi xuất viện liền trở về nhà mình, tạm thời cùng Kha Tầm tách ra, dù sao cũng đang trong Tết, ít nhiều gì cũng phải đoàn tụ với gia đình vài hôm.

Còn về việc có nhân dịp này dẫn Kha Tầm trở về gặp mặt gia đình luôn hay không, hai người họ bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định chờ đến khi chấm dứt sự kiện kia rồi mới tính đến.

***

Kha Tầm bị âm báo tin nhắn của Wechat đánh thức.

Mặc dù cách một lớp màn cửa cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời ở bên ngoài đã sáng ngời rực rỡ. Cậu cũng không vội vã lấy di động xem, theo bản năng mơ mơ màng màng xoay người, sau đó dùng cả tay cùng chân quào lên quặp xuống, muốn ôm lấy người bên cạnh, đến khi ôm vào một mớ không khí mới sực nhớ người nào đó lúc này không ở bên cạnh, bọn họ đang ở hai nơi xa cách nhau.

Kha Tầm mở choàng hai mắt, hơi giật mình một lát, sau đó nhắm mắt lại, một tay túm lấy gối đầu của Mục Dịch Nhiên ôm vào lòng, lăn lăn một vòng, hôn nhẹ lên gối đầu một cái, cuối cùng mới chịu mò đến di động, hai mắt nửa nhắm nửa mở ấn di động sáng lên.

Tây Môn Vô Ưu : Các đồng chí, có một cái tin xấu đây, tuy là bà cố ngoại chịu đồng ý liên lạc với đại sư xem tướng cốt lần trước, nhưng người ta không chịu giúp chúng ta xem nữa…

Thiệu Lăng Tập đoàn Văn Tâm : Vậy cụ bà còn quen biết người nào có thể xem tướng cốt không?

Tây Môn Vô Ưu : Hoặc là không đủ trình, hoặc là không chịu hỗ trợ

Xuân Thiên Lý : Vậy phải làm sao giờ? Lúc trước khi tôi còn ở chỗ khác làm công, cũng thường gặp bên dưới cầu vượt có mấy ông bà bày quán tính mệnh gì đó, hay là chúng ta thử đi mấy nơi đó xem?

Tây Môn Vô Ưu : …Đại ca, bà cố ngoại của tui không giống mấy kẻ lừa đảo kia đâu! Bà cố ngoại tui là truyền nhân môn phái chính thống vô cùng đứng đắn đó, bà quen biết cũng toàn là đệ tử danh môn chính phái cả, dù cho chúng ta có đi tìm mấy người không môn không phái kia, người ta dám nhìn anh có dám tin không!?

Xuân Thiên Lý : Gái đừng xúc động ha… Tôi sai rồi nè 

Tây Môn Vô Ưu : …

Kiếm Đảm Tần Tâm : Nếu thật sự không được… vậy phải đành nhờ bà cố ngoại lần nữa thôi, Ngô Du, cô cảm thấy có được không?

Tây Môn Vô Ưu : Không được cũng hết cách rồi, tui mua cho bà cố ngoại một cái kính lão tốt chút xíu vậy, trước thử xem sao. Vậy sắp tới chúng ta kế hoạch như nào á?

Thiệu Lăng Tập đoàn Văn Tâm : Việc này không nên kéo dài nữa, mùng mười trực tiếp đến C thị họp mặt đi, vẫn là ở khách sạn lần đó, mọi người đặt vé xong rồi nhắn trên group một tiếng đại khái mấy giờ thì đến, bên kia phiền Ngô Du sắp xếp thời gian, có gì nói với bà cố ngoại một tiếng trước.

Tây Môn Vô Ưu : Ok

Khâu Xuất Kim : Vui lòng share tọa độ khách sạn ở group.

Củ Cải bứt thỏ trắng : Chị Sầm, một mình chị được hông á? Nếu hông tui lái xe đi đón chị hen ~

Khâu Xuất Kim : Cảm ơn Củ Cải, bên tôi vẫn ổn, hẹn mùng mười gặp lại.

Thiệu Lăng Tập đoàn Văn Tâm : Những người khác nhìn thấy nội dung bên trên vui lòng trả lời một câu, bảo đảm mọi người đều biết đều hiểu.

Cá Phỉ biển sâu : Đã đọc

Corgi :

Vệ Phong · Manh:

Corgi :

ZHW : …Đã biết

Thanh Thanh Tử Câm : Ok

Vũ Tế Thu Quang : Ok

Corgi : Dịch Nhiên cứ để tôi báo cho, vậy đi ha, hẹn mùng mười gặp.

***

Trước ba giờ chiều ngày mùng mười, toàn bộ các thành viên lần lượt từ thành phố của mình bay đến C thị.

Ngô Du đã hẹn từ trước với bà cố ngoại của mình, sẽ đến thăm bà vào chín giờ ngày mười một tháng giêng.

Mấy ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi cũng không làm cho thần kinh của bọn họ thả lỏng được chút nào, cảm giác không biết sắp sửa phải đối mặt với cục diện thế nào ngược lại càng khiến trong lòng bọn họ khó giữ được bình tĩnh.

Chỉ có Kha Tầm với Mục Dịch Nhiên là có vẻ thoải mái hơn bọn họ đôi chút, hai người không hẹn mà đều cắt tóc. Mục Dịch Nhiên thoạt nhìn lạnh lùng đẹp trai hơn hồi xưa, mà Kha Tầm thì… nhìn càng xã hội đen hơn, tóc ở sau gáy được cạo sát lên cao, tháo khăn choàng cởi áo khoác ra lập tức để lộ hình xăm dấu son môi ở ngay phần đuôi tóc gáy.

“Đù mé cái thứ damdang nhà ngươi.” Vệ Đông khinh bỉ ra mặt.

Kha Tầm cũng không tính nói cho kẻ này hay, ở chỗ xương cụt của mình còn xăm một cái ‘Mooney’ cơ.

Tới bây giờ Kha Tầm cũng không dám hồi tưởng cái đêm hôm đại lão nhìn thấy hình xăm ấy.

Thể lực của bản thân cậu xịn sò tới thế, vậy mà càng về sau thậm chí phải khóc xin tha, qua sáng hôm sau lật đật đi tìm một miếng thuốc dán che kín cái hình xăm kia lại, mà ngó vẻ mặt của đại lão giống như có vẻ tiếc nuối lắm ấy…

Dọa chết gâu rồi.

***

Mọi người ở khách sạn một đêm, tới sáng ngày mười một tháng giêng cùng nhau ăn điểm tâm, Ngô Du vẫn như lần trước mượn chiếc xe bảy chỗ của bạn, thêm chiếc G của La Bộ, mười ba người chia nhau ngồi đầy hai xe, xuất phát đi đến nhà bà cố ngoại của Ngô Du.

May là Ngô Du đã báo trước cho bà cố ngoại, ấy thế mà vừa thấy lại có thêm ba người tướng cốt quỷ dị, sau đó nhìn mười ba người đồng loạt xếp thành một hàng, vẫn là khiến bà cố ngoại kinh hoàng đến trắng cả mặt, cả người bủn rủn té rạp bên mép giường, đỡ kiểu nào cũng không gượng dậy nổi, trong miệng liên tục lẩm nhẩm gì đó. Tới hơn nửa giờ sau, mấy lời tụng niệm khiến người ta hoảng hốt kia mới dần dần dừng lại, ngước mắt nhìn đám bọn họ với vẻ mặt phức tạp.

“Bà đây cũng già lắm rồi, chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa…” Giọng của bà cố ngoại có hơi phát run “Hôm nay coi như liều cái mạng già này, giúp mấy đứa nhìn một cái…”

“Bà cố ngoại…” Ngô Du vừa sợ hãi lại lo lắng, vội ôm lấy cánh tay của bà cố ngoại, trong lòng quặn đau đến đỏ cả mắt “Đều do con không tốt, con không nên lôi kéo bà vào chuyện này…”

Mọi người ở bên cạnh lắng nghe cũng chỉ biết im lặng. Bọn họ cũng không muốn liên lụy người vô tội, nhưng hiện tại ngoại trừ nhờ cậy bà cố ngoại giúp đỡ ra, thật sự cũng đã hết cách rồi.

Bà cố ngoại đưa tay vỗ nhẹ vai Ngô Du, an ủi nói “Mọi việc đều có số cả cháu à, là phúc thì chẳng phải họa, nếu đã là họa làm sao tránh thoát. Đừng khóc cháu ngoan, mọi người vẫn đang chờ chúng ta, mau mau làm cho xong việc, trưa nay mấy đứa ở đây dùng cơm với bà.”

Ngô Du dụi dụi mắt, đưa ánh mắt khổ sở lại bất lực nhìn về phía Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm, Kha Tầm bước tới nói “Bà cố ngoại, bà cũng không cần phải lo lắng, tụi cháu không cần bà nói ra, bà cứ thử vẽ lại hình dạng tướng cốt của ba người bọn họ lại là được, vẽ xong rồi bà liền cầm giấy đốt, tụi cháu buổi trưa chắc không ở lại ăn cơm với bà được, bà vẽ xong rồi tụi cháu sẽ đi ngay lập tức.”

Lần này mọi người cũng tính làm tương tự như vị đại sư tướng cốt lần đó, trước mang bà cố ngoại vào một phòng đã được lắp sẵn thiết bị camera, này là hàng xịn do La Bộ tài trợ.

Việc không nên chậm trễ, Ngô Du bày giấy cùng bút đặt trên bàn sẵn cho bà cố ngoại, bà cố ngoại cũng đeo vào kính lão mới toanh của mình, cả ba người Hoa Tế Thu, Nhạc Sầm cùng Lý Tiểu Thu đứng xếp thành hàng ngang trước mặt bà, những người còn lại đứng ở bên cạnh im lặng nhìn.

Nhưng mà, kết quả vẫn khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, bà cố ngoại tuổi tác thật sự quá cao rồi, dù cho dùng kính lão nhìn thấy rõ tướng cốt hoa văn trên ba người họ, nhưng vì lớn tuổi không cách nào khống chế được tay run, không thể vẽ lại tướng cốt được.

Bà cố ngoại thử rất nhiều lần, cuối cùng đều chấm dứt trong thất bại.

Mọi người nhất thời cũng hết cách bó tay.

Ngô Du dìu bà cố ngoại trở về phòng nghỉ ngơi, mọi người vẫn ở lại gian phòng bên này bàn bạc tìm cách.

Lý Tiểu Xuân nói “Nếu thật sự hết cách thì, thôi để tôi chạy ra mấy chỗ cầu vượt tìm thử mấy người bói quẻ tính mệnh kia xem, có câu dân gian đầy cao thủ mà, biết đâu bên trong đám người kia thật sự có cao thủ thì sao, cùng lắm thì chúng ta chạy tìm nhiều nơi một chút, dù cho là mò kim đáy biển ít ra cũng hơn bây giờ trì trệ không có chút tiến triển nào.”

“Nhưng, dù muốn dùng biện pháp mò kim đáy biển tìm người, cũng không thể đi tìm mấy người kia,” Ngô Du vừa trở lại, khẽ cau mày nói “Bà cố ngoại quen biết rất nhiều đồng đạo trong nghề có bản lĩnh thật sự, tuy rằng mấy người mà bà quen biết hoặc cũng bó tay hoặc không muốn giúp đỡ, nhưng mấy người kia hẳn là cũng quen biết với nhiều đồng đạo khác, biết đâu có người sẵn lòng giúp chúng ta thì sao, dù cho có mò kim cũng phải mò trong đám người này, chẳng qua sẽ tốn thời gian rất lâu, không biết chúng ta có kịp thời gian hay không thôi.”

“Sợ là không kịp,” Thiệu Lăng nói “Những việc càng không xác định, lại càng phải nhanh chóng hoàn thành, đừng bao giờ ký thác hi vọng ở thời gian, bởi nó là thứ vô tình nhất trên đời này, tuyệt đối sẽ không trì hoãn hay dừng lại vì bất cứ kẻ nào. Kế tiếp chúng ta có rất nhiều việc cần phải làm, một khi tập họp được đủ mười ba tướng cốt rồi, có lẽ sẽ đạt được nhiều manh mối hơn, mà những manh mối đó cần phải chuẩn bị thế nào chúng ta cũng không đoán trước được, nhất định phải trước dành sẵn thời gian sung túc để chuẩn bị, cho nên bây giờ nhất định phải chạy đua với thời gian.”

Lời của Thiệu Lăng rất có lý, mọi người cũng không ai phản đối, đều tự chau mày suy nghĩ biện pháp. Nhưng thời gian cứ trôi qua, mà chẳng ai nghĩ ra được biện pháp hiệu quả nào để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, không khí lo âu hoảng hốt dần dần bao trùm lên mọi người.

Lý Tiểu Xuân lấy điện thoại di động ra, gọi cho mấy người bạn quen biết trong mấy năm vào Nam ra Bắc, lần lượt nhờ cậy hết người này đến người khác giúp đỡ hỏi thăm xem có quen biết với mấy vị ‘đồng đạo trong nghề’ nào không.

Nhưng mà dựa theo nội dung cùng giọng điệu trò chuyện của hắn với người bên kia điện thoại, có thể đoán ra không suông sẻ gì mấy. Chẳng ai coi chuyện này là thật cả, hoặc ha ha vài câu có lệ, không thì cho rằng tinh thần kẻ này có vấn đề, mà có người thậm chí cúp điện thoại ngay cái rụp.

Cảm giác chạy chọt khắp nơi cầu xin người khác giúp đỡ cũng chẳng phải tốt lành gì, huống hồ gì là mấy việc vô căn vô cứ lại khó hiểu như biến mình thành kẻ điên trong mắt người khác như vậy.

Ngô Du nhìn Lý Tiểu Xuân khi thì cười xuề xòa, khi thì van nài, thậm chí phải xin lỗi giải thích với người bên kia điện thoại, lông mày càng cau càng chặt.

Cô gái khẽ cắn môi một lát, bỗng đứng phắt dậy, nói với mọi người “Tui có một biện pháp, nhưng không biết có thành công hay không. Thanh Thanh, em còn nhớ chị từng kể với em lúc bé chị thường hay nhìn thấy mấy thứ kia không? Về sau là do bà cố ngoại nghĩ cách giúp tui ‘Che mắt’ lại, cho nên mới không bị ‘mấy thứ kia’ quấy rầy nữa. Bởi nên tui nghĩ nếu như mình không bị ‘Che mắt’, có lẽ sẽ nhìn thấy được mấy thứ đó! Tui… Để tui lập tức đi tìm bà cố ngoại, nhờ bà khôi phục ánh mắt của tui như lúc ban đầu!”

Những người khác chưa từng nghe Ngô Du nói chuyện này, đều còn đang kinh ngạc thì Ngô Du đã đẩy cửa ra ngoài, chạy sang phòng bên cạnh tìm bà cố ngoại.

Nhóm người ở lại nghe Cố Thanh Thanh nói rõ ngọn nguồn, đều quay mặt nhìn nhau hồi lâu, không ai dám xác định liệu Ngô Du làm như vậy có bị phản phệ hay không, có bị rơi vào tình cảnh thảm hại hơn so với những người khác hay không.

“Tôi thì cho là không,” Thiệu Lăng nói “Ngô Du không giống bà cố ngoại của cô ấy hay vị đại sư tướng cốt kia, cô ấy vốn là người trong cuộc, thế nên sẽ không có chuyện bởi vì tiết lộ thiên cơ gì đó mà bị phản phệ. Vả lại, chúng ta từng đoán rất có khả năng là một trong hai nguồn sức mạnh kia hi vọng chúng ta có thể tập họp đủ mười ba tướng cốt, nếu vậy thì xem ra, việc này do Ngô Du làm ngược lại càng thích hợp hơn, vừa không liên lụy cho người khác, mà từ cô ấy làm thì chúng ta cũng chẳng cần kiêng kị điều gì.”

“Thiệu tổng nói có lý đó,” Vệ Đông tỏ ra đồng ý “Cô gái này đúng là càng ngày càng dũng cảm ha.”

Ngô Du ở bên phòng bà cố ngoại ước chừng hơn một tiếng, ngay khi cô quay trở lại phòng bên này, vẻ mặt có chút lo lắng khẩn trương, nhưng rồi lại tràn ngập kiên quyết bất chấp tất cả.

“Sao rồi?” Cố Thanh Thanh vẻ mặt quan tâm bước tới, nắm lấy tay cô.

“Thử xem sao đã, bà cố ngoại lúc nãy có dạy chị cách xem tướng cốt.” Ngô Du nói xong, liền đứng trước mặt Hoa Tế Thu, Nhạc Sầm cùng Lý Tiểu Xuân.

Ai nấy đều nín thở ngưng thần, không dám quấy nhiễu cô, liền thấy cô gái chăm chú ánh mắt nhìn Lý Tiểu Xuân, môi khẽ mấp máy như đang lẩm bẩm, Lý Tiểu Xuân đứng im không dám nhúc nhích nhìn chăm chăm cô gái trước mặt, lại qua có gần mười phút, mới nghe thấy giọng của Ngô Du như mừng lại như sợ hô nhỏ một tiếng “Tui thấy được rồi!”

Cố Thanh Thanh lập tức đưa giấy và bút đến tay cô, Ngô Du cũng không do dự, lập tức cầm bút, cẩn thận vẽ lại trên giấy.

Bản thân Ngô Du không có khiếu hội họa gì cho lắm, nhưng may là mấy đồ phù cổ xưa kia đều là những đường cong đơn giản mà mộc mạc, mặc dù không thể vẽ hệt như đúc, cũng sẽ không gây ảnh hưởng mấy đến kết quả cuối cùng.

Cũng may mắn là có Vệ Đông ở đây lên tiếng chỉ cô một ít mẹo vẽ tranh “Lúc cô vẽ đừng coi mấy cái hoa văn kia là tranh vẽ, cứ xem chúng nó giống như chữ viết vậy, cứ thế ‘viết’ ra sẽ dễ hơn.”

Phương pháp này quả nhiên rất thực dụng, cơ mà cho dù là như thế, Ngô Du cũng phải phí mất gần cả tiếng đồng hồ mới hoàn tất vẽ lại toàn bộ tướng cốt của ba người bọn họ, mệt đến đổ cả mồ hôi.

Mà cũng không ngoài dự đoán của mọi người, trong tướng cốt của Hoa Tế Thu, Nhạc sầm cùng Lý Tiểu Xuân thì Lý Tiểu Xuân là hoa văn dây thừng, hai người còn lại là hình vẽ của Sơn Hải Đồ.

“Bốn Địa Duy cùng Cửu Đỉnh Sơn Hải Kinh, như vậy là xác định rồi.” Nhóm mấy người cũ quay mặt nhìn nhau một cái, kết quả này tuy rằng chứng thực suy đoán của bọn họ không sai, nhưng hàm nghĩa mà nó đại biểu lại khiến tâm tình của bọn họ nặng nề hơn.

Có được hình vẽ tướng cốt rồi, đám người cũng không tiếp tục ở lại, sau khi chào từ biệt bà cố ngoại liền trở về khách sạn.

Vệ Đông lấy ra mười tấm vẽ tướng cốt trước đó mang ra, sau đó bắt đầu tiến hành ghép chúng lại, kết quả ghép lại quả đúng là một tấm bản đồ, chín hình vẽ của Cửu Đỉnh cấu nên nội dung chủ thể của bản đồ, mà bốn hình vẽ Địa Duy lại phân bố rải rác ở xung quanh Cửu Đỉnh.

“Củ Cải, cậu lại đây xem, có thể nhận ra địa hình sơn mạch mà bản đồ này ám chỉ không?” Kha Tầm gọi La Bộ.

La Bộ cầm bản đồ lên quan sát thật kỹ, bất chợt hoảng sợ hô lên một tiếng “Cái đệt! Là chỗ đó!”

* * * * * *

[ Chuyện ngoài lề ]

Ngô Du: Bà cố ngoại mở “thiên nhãn” cho tôi rồi nè, để tôi giúp mọi người xem nha

Mọi người: Ố kề

Ngô Du: …Thiệu tổng! Anh anh—— hóa ra anh mặc sịp mũi voi!

Thiệu Lăng: …Cô mở “thiên nhãn” chứ có phải “X-quang nhãn” đâu hả!!!