Họa Phố

Quyển 13 - Chương 7: Hòa hợp (07) : Kịch




Khi mà mắt người không nhìn thấy, những giác quan khác liền sẽ lập tức trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Trong bóng tối, Kha Tầm loáng thoáng như ngửi thấy được một mùi gì đó rất khác thường, nó có một chút mùi như rỉ sét, lại thêm một chút giống như mùi sáp nến, tựa hồ như còn pha trộn thêm một mùi tanh tanh rất khó mô tả, mùi tanh giống như không được tươi mới.

Kha Tầm im lặng, ánh mắt hơi hơi cụp xuống, toàn thân động tác biến trở thành một loại tư thế như đang tự bảo vệ mình.

Chốc lát sau, xung quanh càng lúc càng nhiều người, rồi dần dần biến thành ồn ào náo nhiệt.

Những người nọ dường như rất hưng phấn, đang chờ đợi cái gì, có cả trai lẫn gái vui sướng to giọng nói cười, ngoại trừ tiếng người lớn nói chuyện với nhau ra, còn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ hoặc tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh bọn họ ăn cái gì đấy, âm thanh kia cực kỳ lớn, thậm chí còn át cả tiếng nói chuyện.

Kha Tầm lấy bất biến ứng vạn biến, đứng yên tại chỗ như một ngọn núi, ánh mắt hơi rũ xuống, ung dung mà thản nhiên.

Trong chốc lát, giống như có một âm thanh khác lạ truyền đến, âm thanh này không lớn lắm, nhưng ‘lục cục lục cục’ làm người ta cảm thấy quen tai vô cùng, Kha Tầm đang có chút nghi hoặc ngỡ mình nghe lầm, bỗng cảm giác có ai đó đang đụng mình một cái.

Tiếp theo, một giọng nói khe khẽ vang lên “Kha Tầm.”

Là Nhạc Sầm.

Người cùng phe đột nhiên tìm đến, ngược lại khiến mồ hôi sắp toát ra sau lưng Kha Tầm vui sướng mà ồ ạt trào ra, nháy mắt đã ướt đẫm sau lưng “Chị Sầm?”

Kha Tầm cảm giác cổ tay áo của mình bị Nhạc Sầm rờ rẫm rồi níu lấy, sau đó nghe đối phương nói “Tình huống của tôi giống như cậu, chỉ có thể dựa vào các giác quan khác phán đoán tình huống xung quanh.”

Hóa ra không chỉ một mình cậu đang mù, ánh mắt của Nhạc Sầm lúc này cũng không thấy gì cả.

Kha Tầm ngồi xổm xuống đất, sờ soạng mất vài giây mới chạm vào được xe lăn của Nhạc Sầm “Làm sao chị tìm được tôi?”

“Thông thường thì con người ta sẽ mất đi một ít cảm giác cân bằng trong bóng tối, may là tôi đang ngồi trên xe lăn, cảm giác cân bằng không ảnh hưởng đến tôi nhiều lắm,” Giọng của Nhạc Sầm rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ “Bởi vì tôi từng ‘mù’ hai tháng, cho nên khác nhạy cảm với một ít loại mùi cùng âm thanh, tôi dựa theo mùi của cậu mới tìm tới được, cũng may là hai chúng ta cách nhau không xa lắm, ước chừng mười mét mà thôi.”

Tiếng cười đùa giỡn hớt cùng ăn uống của đám “người” xung quanh thực sự rất lớn, cho nên cuộc trò chuyện của bọn họ cũng không làm “đám người kia” thấy hoài nghi.

“Nơi này cảm giác rất quái lạ.” Kha Tầm vịn tay lên xa lăn của Nhạc Sầm, cũng nhỏ giọng nói “Kể cả mùi lẫn âm thanh của những người này.”

“Hiển nhiên, nơi đây là địa bàn của bọn họ, hoặc là nói thế giới của bọn họ, bọn họ có thể thoải mái nhìn thấy mọi thứ, cũng vô cùng quen thuộc đối với hoàn cảnh nơi đây.” Nhạc Sầm phân tích.

“Dựa theo đối thoại của bọn họ mới nãy, cảm giác như đây là một cuộc họp mặt rất lớn, giống như có hoạt động quan trọng nào đó sắp được cử hành ở đây.” Kha Tầm dụi dụi ánh mắt, hi vọng có thể nhìn được một chút ánh sáng.”

“Tôi có hai suy đoán, một là những người này có vẻ như không nhìn được chúng ta, cũng không nghe được chúng ta, hai là đám đông này… có lẽ không phải con người.” Nhạc Sầm khẽ nói.

Kha Tầm lúc này cũng đã đoán được cái thứ hai, mới nãy không nói ra là sợ Nhạc Sầm sẽ bị dọa, lại chẳng ngờ đối phương trực tiếp phân tích nói ra như vậy “Đúng thế, tiếng nói của bọn họ rất quái lạ, âm cuối câu nghe cứ the thé. Hơn nữa lời bọn họ nói, tôi chỉ nghe hiểu được bốn năm phần, không phải giống như tiếng địa phương, nó càng giống ngôn ngữ của thế giới lạ nào đó hơn.”

Nhạc Sầm nói “Mới nãy xe lăn của tôi giống như bất cẩn cán phải cái gì, tôi nghe được tiếng thét rầm lên của một đứa trẻ, giống như vừa khóc vừa méc lại với người lớn gì đấy, tôi nghe không hiểu lắm, hình như bảo là cái đuôi rất đau…”

“Cái đuôi?”

“Đúng vậy, hẳn là tôi không nghe lầm, chính là cái đuôi.” Nhạc Sầm nhớ tới tình huống mới nãy, trong lòng vẫn còn chút sợ sệt, đứa bé kia khóc khóc nấc nấc, mà người lớn xung quanh cũng chỉ là dùng đồ ăn ngon dỗ nó, chứ không hề xông tới truy cứu trách nhiệm với mình “Cho nên tôi đoán, rất có thể bọn họ nhìn không thấy chúng ta. Hơn nữa, bọn họ nhất định là khác loài.”

Có đuôi, vậy không phải là con người rồi…

Tiếng vui sướng sung quanh bỗng chốc cất cao, ngoại trừ tiếng hoan hô còn có tiếng hô ré lên cực kỳ bén nhọc, như có một chút đắc ý đến quên mình…

Sau đó, tiếng âm nhạc bỗng vang lên, ánh đèn sáng ngời ở phía trước, chỗ đó hóa ra lại là một kịch đài sáng trưng đèn đóm.

Một kịch đài tràn ngập phong cách cổ xưa, lúc này không có diễn viên, chỉ có tiếng diễn tấu của các nhạc cụ dân gian.

Tuy rằng giữa bóng tối chợt xuất hiện một cái kịch đài cổ xưa như vậy cực kỳ quái dị, nhưng Kha Tầm phát hiện mình đã có thể nhìn thấy, điều này làm trong lòng cậu an tâm một chút.

Một trận gió thổi qua, xung quanh đồng loạt vang lên tiếng “loạt xoạt”.

“Hiện tại chúng ta chỉ có thể nhìn đến kịch đài kia, xung quanh vẫn là tối om.” Nhạc Sầm cảm giác Kha Tầm ở bên cạnh hình như đã ngồi xuống đất, cũng chỉ có thể dựa theo tai nghe mà phán đoán, vì căn bản nhìn không thấy Kha Tầm.

Kha Tầm quả thật là xếp bằng ngồi dưới đất, cứ xổm mãi như vậy rất tê chân “Nhìn tình cảnh này làm tôi nhớ tới lần trước từng vào một bức tranh, tên là 《 Ảnh 》, cứ mỗi lúc về đêm liền có rất nhiều thứ không thể nhìn thấy, duy nhất chỉ có một cái khung cửa sổ có song hoa văn giống như cái bóng ảnh vậy, có chút giống cái kịch đài ở trước mắt.”

“《 Ảnh 》? Đây là một tác phẩm tiểu chúng nhỉ.” Nhạc Sầm nói.

Kha Tầm bỗng cảm thấy có phần bội phục đối với Nhạc Sầm, một người chỉ mới lần đầu vào tranh, mặc dù gặp phải tình huống quái lạ này nhưng chị ta vẫn có thể bình tĩnh cùng cậu thảo luận về tác phẩm khác, quả thực rất hiếm thấy.

Sau đó, lại nghe Nhạc Sầm nói tiếp “Tôi có từng tham quan một lần triển lãm tranh, trong đó có một bức thuộc về trường phái dã thú cũng tên là 《 Ảnh 》, tác giả của nó là Dung Nhượng, từ tác phẩm ấy có thể đoán ra người nọ hẳn là một kẻ có nội tâm cực kỳ mâu thuẫn.”

Kha Tầm kinh ngạc đến sửng sốt “Đúng rồi, tôi đang nói chính là tác phẩm này, sao lại trùng hợp đến như thế, chị cũng đã từng nhìn thấy nó rồi sao!?”

“Vào khoảng hai năm trước, bức tranh ấy để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.” Kha Tầm nói tới đây bỗng im lặng, hồi lâu mới lại nói “Kha Tầm, trùng hợp này thật sự là… tôi càng lúc càng cảm thấy việc này không đơn giản, giống như tôi chính là người được tuyển chọn để vào tranh vậy.”

“Tôi cũng đang tính nói việc này: Tranh đã lựa chọn chị, nhưng vì đủ các lý do khách quan xảy ra, nên chị không thể thuận lợi vào tranh được.”

Nhạc Sầm khẽ cười trong bóng đêm “Lần này xem như nó được toại nguyện rồi.”

Kha Tầm bị cảm nhiễm bởi thái độ ung dung của đối phương, bất giác cũng khẽ cười.

Một hồi chiêng trống vang lên như tiếng mưa tuôn xối xả, trên kịch đài bỗng truyền đến một tiếng hát, cũng không biết rõ kia là Kinh Kịch hay Tần Xoang, hoặc là Ti Huyền (*) nữa, tiếng hát ấy nghe cứ như một đống hổ lốn, nghe kỹ thì lại thấy có chút sai nhịp lạc phách, mà âm cuối lại bị kéo lên cực cao cực nhọn, thật không giống như tiếng người.

Ngay sau đó, trên đài kịch xuất hiện một người, là một bà mối õng a õng ẹo, trên đầu cài hoa, gương mặt có một nốt ruồi, động tác cứng ngắc vặn qua vẹo lại.

Bà mối kia hoàn toàn là một cái hình phẳng, tựa như một tờ giấy vậy.

Hóa ra, đây là một hồi kịch bóng da (*).

Khán giả bên dưới đài nhao nhao gọi hay, từng đợt từng đợt “loạt xoạt loạt xoạt” vang lên liên tiếp, giống như càng thêm chứng minh cho ý tưởng nào đó trong đầu Kha Tầm là chính xác.

Nhạc Sầm không lên tiếng, nhưng với trí thông minh của đối phương, Kha Tầm nghĩ chị ta hẳn là cũng đã đoán ra được.

Hai người không hề nói chuyện, mà trong bóng tối họ cũng không cách nào dùng ánh mắt trao đổi, nhưng trong lòng lại không hẹn cùng xuất hiện một tiếng chung: Tập trung xem kịch, yên lặng xem biến.

Trên đài kịch lúc này bắt đầu dần náo nhiệt lên, ngoại trừ bà mối ra, lại xuất hiện một đội ngũ đưa dâu, một đường nâng kiệu hoa thổi sáo đánh đàn, cực kỳ tưng bừng sôi nổi.

Kha Tầm nheo nheo mắt, dùng thị lực siêu xịn của mình nhìn thật rõ ràng các bóng ảnh nhân vật xuất hiện trên đài kịch, tùy theo nhịp trống dần nhanh, bóng ảnh cũng bắt đầu lắc lư múa máy một cách khoa trương, ngay sau đó ngoại hình của chúng cũng xảy ra biến hóa.

Tựa như vì quá mức nhiệt tình nhảy múa khiến cho bọn chúng hiện ra nguyên hình vậy, gương mặt chúng càng lúc càng choắt nhọn, càng lúc càng khô gầy biến thành một cái mỏm chuột dài mà gầy đét, sau lưng cũng không biết từ lúc nào mọc ra một cái đuôi dài mảnh.

Là con chuột! Đó là một lũ chuột bóng da khoác quần áo diễn kịch!

Đội ngũ đưa dâu của chuột, làm cho người ta bất giác liên tưởng đến một câu chuyện dân gian vô cùng nổi tiếng —— ‘chuột gả con gái’.

Không khí vui mừng trên kịch đài cũng kéo theo khán giả bên dưới, đám khán giả bắt chước múa hát theo, tiếng “loạt xoạt” lại liên tiếp vang lên.

Kha Tầm cảm giác tay của Nhạc Sầm nhẹ nhàng từ tay áo lần xuống cổ tay của cậu, sau đó vỗ nhẹ mấy cái, rồi mới rời khỏi.

Giống như đối phương đang phán đoán, xem Kha Tầm có còn là cơ thể con người không, có bị những thứ khác xung quanh đồng hóa hay mà biến thành bóng da hay chưa.

Mà cũng đúng, tiếng ‘loạt xoạt loạt xoạt’ cứ liên tục vọng bên tai, làm trong lòng người ta cảm thấy bất an khó mà bình tĩnh được, thậm chí còn làm bản thân sinh ra một giả tưởng, nghĩ ràng mình cũng đã hòa nhập vào giữa, cũng đã biến thành một nhân vật bóng da được làm từ một mảnh da lừa điêu khắc mà thành, ngoại hình của mảnh da có chút trong suốt, nếu ngửi kỹ sẽ nhận ra được mùi dầu tung, bên trên được nhuộm đầy sắc màu rực rỡ.

“Cậu từng xem qua bao nhiêu phiên bản của 《 Chuột gả con gái 》?” (*)

“Chỉ xem có mới mỗi một cái, phiên bản phim hoạt hình ấy.” Kha Tầm nhỏ giọng trả lời.

“Tôi từng xem qua vài phiên bản sự tích dân gian, trong đó được diễn thành múa rối cùng kịch bóng da.”

Kha Tầm không có thời gian hỏi Nhạc Sầm tại sao lại xem qua nhiều như vậy, chỉ hỏi vào vấn đề “Nội dung phiên bản kịch bóng da như thế nào?”

“Tôi đã xem hai phiên bản kịch bóng da, trong đó một cái chú rể là con chuột, còn cái khác chú rể lại là con mèo.”

Chỉ là một sự tích 《 Chuột gả con gái 》 hết sức bình thường, nhưng đang đứng trong tình cảnh này mà lại nghe thấy chú rể là một con mèo, chẳng hiểu sao làm người ta thấy sởn cả gai ốc.

Trên đài kịch, kiệu hoa vẫn tiếp tục bị mấy kiệu phu thay đổi các kiểu tư thế lắc lư đi tới, đám đánh cồng gõ chiêng thay phiên thổi lên những khúc nhạc đưa dâu rộn ràng mừng rỡ, bà mối đi bên cạnh kiệu hoa, thân mình lắc qua lắc lại đến mức khoa trương…

Người xem bên dưới đài vẫn nhiệt tình sôi nổi như thế, nào là hoan hô rồi lại reo hò vỗ tay, đương nhiên, cũng kèm theo một chuỗi tiếng “loạt xoạt” nối nhau.

“Cậu kể lại phiên bản phim hoạt hình xem, chú rể của cô dâu chuột là…” Nhạc Sầm hỏi.

Kha Tầm bỗng phát hiện, mấy vị đại lão mà tri thức uyên bác biết nhiều hiểu rộng, hình như đều là… chẳng bao giờ coi phim hoạt hình…

Kha Tầm ngắn gọn kể lại “Cũng là mèo, ba chuột chọn chú rể cho con gái, bởi vì hang chuột quá tối tăm nên chúng nó chọn mặt trời làm chú rể, chẳng ngờ mặt trời sợ mây đen, mây đen lại sợ gió, gió sợ bức tường, bức tường sợ con chuột, mà con chuột lại sợ mèo, thế là chuột bèn đem con gái gả cho mèo. Cuối cùng mèo ăn sạch cô dâu cùng cả đội ngũ đưa dâu… Nhưng theo tôi nghĩ, câu chuyện bóng da trên kia hẳn sẽ càng sát đề, dù sao trên đài kịch đang diễn kịch bóng da còn gì.”

Nhạc Sầm nhất thời im tiếng, ngay lúc Kha Tầm tính vươn tay xác nhận xem đối phương vẫn còn có mặt ở đấy không thì, lại nghe giọng của Nhạc Sầm khe khẽ vang lên “Mới nãy chúng ta giống như bỏ qua một vấn đề, cũng có thể là bị kịch bóng da kia làm suy nghĩ lệch hướng. Thật ra, phương thức biểu hiện câu chuyện 《 Chuột gả con gái 》này kinh điển nhất, là tranh Tết.”

“Tranh Tết?” Bức tranh mà bọn họ đang ở đây chẳng phải là một bức tranh Tết đó sao.

“Đúng vậy, bao gồm những phiên bản khác nhau mà tôi vừa nói đến lúc nãy, ví dụ như tranh Tết của Vũ Cường, Hà Bắc. Trong đó chú rể là một con chuột hóa thành hình người, ăn mặc sặc sỡ, cưỡi một con cóc xanh thay ngựa, dẫn đầu đi trước đội ngũ rước dâu…”

Lời của Nhạc Sầm còn chưa dứt, dưới đài đột nhiên ồ lên một mảnh.

_________________________

Chú thích

(*) Tần xoang : loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau

(*) Ti huyền : cũng tên là Lão Ti Huyền, hoặc Ti Huyền Hí (kịch Ti Huyền), là một loại kịch dân gian biểu diễn bằng hình thức chủ yếu là hát, cùng với nói hát đan xen nhau.

(*) Kịch bóng da (皮影戏): hay kịch đèn chiếu, kịch bóng theo cách gọi của bên Việt Nam, một kiểu diễn kịch bóng với các nhân vật làm từ giấy bìa cứng hoặc là da thú. Bởi vì ở đây có nhắc nhiều đến hai chữ “bì ảnh” (bóng da) cho nên tớ phiên lại để dễ hiểu một chút, da ở đây là da thú.

(*) Chuột gả con gái (老鼠嫁女): một sự tích dân gian cực kỳ kinh điển ở rất nhiều quốc gia châu Á, trong đó có Việt Nam, với tên gọi Đám cưới chuột. Ở đây tớ dịch theo bản gốc là “Lão Thử Giá Nữ” của bên TQ chứ không thay thế tên của VN. Mọi người có thể đọc thêm bài này để hiểu rõ một chút, tớ thấy nó khá thú vị >