Biển lửa trước mắt, nhảy hay là không?
“Tình hình trước mắt chúng ta bây giờ,” Giọng của Tần Tứ vang lên giữa không khí cực nóng nghe giống như đứt hơi khàn tiếng “Cả bốn phương tám hướng đều là lửa, nơi an toàn cho chúng ta dung thân càng lúc càng thu hẹp lại.”
Chu Hạo Văn quay mặt nhìn mọi nơi, chẳng có thứ gì có thể mang theo, duy nhất mỗi cái hộp nhạc là còn có chút giá trị chưa khai thác “Chúng ta mang thứ này đi chứ?”
Tần Tứ nghe thấy câu trả lời của Chu Hạo Văn vẫn nhẹ nhàng mà thoải mái như thế, nhưng trong lòng hắn biết rõ, đây là quyết định sinh tử.
“Đi thôi.” Tần Tứ cầm mấy cái cá khô cùng vỏ sò này kia nhét vào trong người, biết đâu chừng mấy thứ này lát nữa có thể phát huy tác dụng.
Hai người chậm rãi đi về phía cuối vách núi, sóng nhiệt từ bên dưới bốc lên càng lúc càng cao, ngọn lửa như kẻ tham lam không ngừng vồ tới, như muốn nuốt chửng lấy hai con người ở phía trên.
“Hay là chúng ta mở cái hộp này ra trước?” Chu Hạo Văn nói, bởi vì hắn không dám đoan chắc sau khi mình nhảy xuống dưới rồi, sẽ còn ý thức cùng sức lực mở nó ra không.
Nắp hộp được mở ra, toàn bộ thế giới lập tức tràn đầy âm thanh sóng vỗ kinh hồn, rồi kết hợp với cảnh tượng trước mắt làm người ta sinh ra ảo giác cực kỳ mâu thuẫn, giống như âm thanh ngập trời sóng vỗ ấy là từ biển lửa mênh mông bên dưới vọng đến.
Mà dưới biển lửa, bóng của con khỉ lửa vẫn đang lắc lư chớp động.
Khỉ lửa giống như nhận ra được ý đồ của bọn họ, nó bỗng giang hai tay ra, cắm đầu nhảy vào biển lửa, giống như đang làm mẫu cho hai người họ.
Chu Hạo Văn cùng Tần Tứ nhìn nhau, trong lòng cả hai người đều biết rõ, bọn họ ra quyết định này không phải là vì tin tưởng con khỉ lửa kia —— mà là trước mắt, thật sự không còn đường lui nữa rồi.
Hòa cùng tiếng sóng biển rợp trời, cảm giác da thịt cháy xém tựa như bị dao xẻo, chân thật lại tàn nhẫn.
Xèo—— xèo xèo—
Âm thanh đáng sợ nhất trần đời, chắc có lẽ chính là tự tai mình nghe thấy âm thanh làn da bị cháy sém.
Mùi vị đáng sợ nhất trần đời, chắc có lẽ chính là tự mình ngửi thấy mùi thịt từ cơ thể mình.
Chu Hạo Văn đắm chìm trong cơn đau thống khổ đến cùng cực ấy, thậm chí khá là lạc quẻ nghĩ ra mấy cụm từ mô tả: Lửa như thác trút, rót đầu tự thiêu, nướng thịt tự khiển…
Nhưng rồi lập tức, toàn bộ mấy ý tưởng lạc điệu đều biến mất, bởi vì khi ấy con người ta đã chết rồi….
***
Cũng chẳng biết mấy đời mấy kiếp đã qua.
Ý thức dần dần trở về, tựa như một con giun đến ngày Kinh Chập, cơ thể cứng đờ dần dần mềm mại, lại mò mẫm bò từ dưới đất chui lên.
Chu Hạo Văn cố gắng hết sức mở một con mắt ra, trong tầm mắt vẫn là đầy trời ánh lửa, lại thử mở thêm một con mắt nữa, nhưng giống như bị thứ gì đó che lại, không thể thấy được thế giới.
Cảm giác cháy nướng trên người đều biến mất, chỉ còn sót lại mệt mỏi.
“Hạo Văn Nhi, cậu tỉnh rồi?” Giọng của Tần Tứ truyền đến, làm người ta cảm thấy lồng ngực bỗng chốc như trầm tĩnh trở lại.
Chu Hạo Văn cũng không muốn bị Tần Tứ tới dìu dậy, cắn răng cắn lợi mở hai mắt ra, vươn tay đẩy cái thứ đang che phủ mắt phải lại, ấy hình như là một mảnh vải rất to.
Tiếng sóng vỗ ri rào vang lên liên tiếp, Chu Hạo Văn hít sâu một hơi, xác định bản thân lúc này không phải ở trong biển, vươn tay sờ một chút, cái hộp nhạc kia vẫn còn, lúc này nó đang mở toang nắp hộp nằm trong tay hắn, điên cuồng mà chấp nhất phát ra tiếng sóng biển, tựa như một vị bạn đời bốc đồng xốc nổi.
Chu Hạo Văn ngồi dậy, phát hiện mình với Tần Tứ hình như đang ngồi trên một chiếc ‘thuyền’, trên thuyền được lót rất nhiều mảnh vải.
Chu Hạo Văn quan sát bốn phía, đến khi thấy rõ rồi, cái mặt poker ngàn năm của hắn cũng không kềm được lộ ra vẻ giật mình sửng sốt.
Chỗ hai người họ đang đứng lúc này, có thể xem như nơi giáp giới giữa nước cùng biển, bầu trời phía trên vẫn là biển lửa, nhưng lại cách rất xa chỗ hai người bọn họ, tuy rằng là ánh lửa rợp trời, nhưng vì cách quá xa nên biến thành khung cảnh tựa như ráng đỏ ngợp trời.
Bọn họ hiện đang đứng trên một bãi nước, xung quanh sóng xô như biển, nhưng vùng nước lại không lớn lắm, nó càng giống một khu đầm nước dữ tợn đến lạ kỳ, hoặc là giống một con sông đang ồ ồ chảy tới.
Ánh lửa trên bầu trời soi bóng xuống nước, khiến cả mặt nước cùng gợn sóng đều khoác lên mình một lớp màu cam, hoặc đỏ, hoặc vàng rực óng ánh, đây mới đích thật nên gọi là gợn sóng biến đổi lạ kỳ…
Chu Hạo Văn im lặng thật lâu, sau đó lại hắng hắng cổ họng khô khốc của mình, hỏi ra một vấn đề nghe như chẳng quan trọng gì cho lắm “Sao trên thuyền lại lót nhiều vải như vậy?”
“Đó là áo tăng của Hải hòa thượng.” Tần Tứ nói.
Chu Hạo Văn hơi kinh ngạc, lại đưa mắt đánh giá phần đầu thuyền một lần nữa, liền bắt gặp ở nơi đó có một cái đầu trọc như hòa thượng, cái đầu trọc ấy bỗng chầm chậm ngoái lại, để lộ ra cái mặt khỉ, nhe răng cười với bọn họ.
Thật không dám tưởng tượng, cơ thể của con khỉ đó đang nổi trên mặt nước, nhìn chẳng khác gì một con ngao khổng lồ.
Chu Hạo Văn khẽ gật đầu với nó, xem như cảm ơn.
Té ra hai người bọn họ vẫn luôn ngồi trên lưng của Hải hòa thượng kia.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Chu Hạo Văn hỏi.
“Không rõ, Hải hòa thượng không biết nói ngôn ngữ của con người.” Tần Tứ đã thử rất nhiều lần, nhưng Hải hòa thượng không hề đáp lại, hơn nữa giống như nó nghe không hiểu yêu cầu của Tần Tứ.
Giống như nhiệm vụ của nó là dẫn hai người đi vào thế giới bên dưới biển lửa mà thôi.
Lúc này, Chu Hạo Văn mới sực nhớ tới một vấn đề quan trọng nhất “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ hơn.” Tần Tứ trả lời “Lúc nãy chính là nhờ âm báo của nó đánh thức tôi dậy.”
Chu Hạo Văn đã lấy di động của mình ra, trên màn hình biểu hiện lúc này đã là 3:21:00.
Vậy là hắn tỉnh dậy trễ hơn Tần Tứ 20 phút, Chu Hạo Văn mắt nhìn mặt biển thi thoảng lại lao ra một vài con cá hình thù kỳ quái, hỏi “Nãy giờ có chuyện gì xảy ra không? Chúng ta vẫn luôn ở trên nước à?”
“Lúc tôi tỉnh lại thì đã ở đây rồi, nãy giờ dọc đường đi khá bình thản, nhưng là có xuất hiện mấy đám sinh vật trong biển muốn đi chung thuyền với chúng ta, nhưng mà số lượng quá nhiều…” Vẻ mặt của Tần Tứ có chút mất tự nhiên “…đều bị Hải hòa thượng ăn hết rồi.”
“…”
Chu Hạo Văn cúi đầu nhìn về phía “mép thuyền”, thấy mặt nước bên dưới lúc thì trong veo, lúc thì tối sầm, thỉnh thoảng lại có một bầy cá lướt qua, trên lưng tựa như mang theo một đóa hoa pháo màu tím đang nở rộ, đôi lúc lại có con cá lớn nhảy bắn khỏi mặt nước, vây lưng của nó thoạt nhìn giống một bức tranh đường (*) hổ phách, trong suốt mà sáng óng ánh vẽ nên hình dáng một con cá, tựa hồ cái vây ấy chính là tổ vật của nó vậy.
Hai người đều bị kỳ cảnh trước mặt khiến cho kinh ngạc không thôi, nơi đây vừa có khung cảnh nước cùng lửa đan xen nhau hùng vĩ mà tráng lệ, bên trong lại ẩn chứa vô số các khung cảnh nho nhỏ của những sinh vật kỳ dị lạ lùng.
“Thật không dám tin, trong lửa lại có một thế giới toàn nước,” Tần Tứ nhìn ánh ‘ráng đỏ mây hồng’ soi trên bóng nước “Thật không biết giữa chúng nó với nhau, là ai bao lấy ai.”
Vấn đề này Chu Hạo Văn cũng từng nghĩ tới, cơ mà mệnh đề quá khổng lồ, lấy sức cá nhân rất khó mà đi giải đáp được “Lão Tần, theo anh thì cái tàn phiến gì đấy sẽ giấu ở chỗ nào?”
Tần Tứ dõi mắt nhìn ra thế giới nước lửa bao la vô ngần, khẽ thở dài một hơi “Thế giới này quá rộng lớn, đã thế chúng ta cũng không thể liên hệ với những đồng bạn khác, không thể biết được mấy thế giới khác có những quy luật thế nào, có giống với những bức tranh mà chúng ta từng vào trước đây không? Tôi cảm giác mấy cái thế giới phân nhánh nhỏ lẻ như thế này càng khó bắt tay vào phân tích.”
Tần Tứ nói không sai, mấy bức tranh trước mọi người đều cùng nhau ở chung một chỗ, thế giới trong tranh ngưng đọng dựa vào sức mạnh của linh hồn họa sĩ, bọn họ chỉ cần hiểu ra được thế giới tinh thần của họa sĩ, là có thể giải quyết được một góc vấn đề.
Nhưng bức tranh này, lại do 28 tàn phiến từ các mộc bản khác nhau ghép lại mà thành, khoan bàn đến vấn đề mỗi một tàn phiến xuất xứ từ mộc bản tranh Tết như thế nào nội dung ra sao, mỗi việc thế giới mình đã vào thuộc về mảnh tàn phiến nào bọn họ còn chẳng biết được, thì nói gì tới việc tìm kiếm?
“Theo tôi thấy, điểm đặc biệt lớn nhất của bức tranh 《 Hòa Hợp 》 này chính là rất nhiều phân nhánh, bức tranh này vốn được cấu thành từ 28 tàn phiến mộc bản, hơn nữa bản thân nó lại được hoàn thành bởi hai vị tác giả.” Chu Hạo Văn thử áp dụng cách tóm tắt các quy luật để tìm ra manh mối “Với cả cái kim tự tháp mà NPC kia đã vẽ ra cho chúng ta, được chia làm bảy tầng, xếp hàng dựa theo quy luật, đây cũng là một kiểu cấu trúc phân nhánh.”
Tần Tứ nghiền ngẫm lời nói của Chu Hạo Văn “Ý cậu tức là, cấu trúc phân nhánh ấy chính là đặc điểm của thế giới này? Không chỉ là thế giới lớn phân nhánh, mà những thế giới nhỏ của chúng ta cũng có phân nhánh? Giống như bức tranh 《 Tịnh Thổ 》mà chúng ta đã trải qua lúc trước vậy?”
“Thông qua các hiện tượng đã xảy ra sau khi chúng ta đi vào thế giới này, tôi cảm thấy đây thật sự không giống như một chuỗi những câu đố được tiến hành theo thứ tự.”
Chu Hạo Văn nói xong, bỗng cảm giác “thân thuyền” bên dưới giống như đang run lên, vội vàng cố định thân hình, cũng không biết Hải hòa thượng đã gặp phải vấn đề gì.
“Hạo Văn Nhi, cậu có nghe thấy âm thanh gì không?” Tần Tứ nghiêng tai lắng nghe.
Chu Hạo Văn trước hết đóng cái hộp gỗ lại, tiếng biển gầm sóng đánh cực kỳ chân thật lập tức im bặt, mặt nước xung quanh thinh lặng bình thản.
Từ nơi xa vời bỗng truyền tới một tiếng gầm rống, bởi vì âm thanh rất nhỏ lại vọng tới từ quá xa, nghe có hơi biến âm.
“Tôi không thể nhận ra được là âm thanh thế nào,” Tần Tứ cau mày lắng nghe cả buổi “Cảm giác như cách chúng ta rất xa, rồi lại như cách chúng ta rất gần, gần đến giống như tiếng muỗi đang vo ve bên tai.”
“Rõ ràng là tiếng gầm của sư tử hoặc hổ gì đấy.” Chu Hạo Văn sửa lưng.
Tần Tứ cũng tự cảm thấy mấy lời so sánh của mình lúc nãy đúng là hơi bị vô lý “Nói chung là âm thành này rất kỳ cục… Mới nãy cậu bảo tiếng gầm của sư tử hay hổ à, ở đây bốn bề đều là nước biển, sao lại xuất hiện thú dữ trên đất bằng chứ?”
Chu Hạo Văn đưa tay chỉ vào Hải hòa thượng nói “Ở đây có một con khỉ này, tại sao không thể có sư tử hay hổ?”
Lúc này Hải hòa thượng bắt đầu tăng tốc bơi về phía trước, nhưng mặt nước phía trước lại bỗng hình thành dòng chảy ngược tựa như lốc xoáy, khiến Hải hòa thượng không thể tiếp tục tiến tới.
Cảm nhận được cả cái “thân thuyền” đang run rẩy, cũng hiểu được Hải hòa thượng giống như đang hoảng sợ.
Tần Tứ vỗ vỗ vào sau lưng Hải hòa thượng, hi vọng có thể làm cho đối phương bình tĩnh lại.
Hải hòa thượng bỗng chốc ngoái đầu lại, toàn bộ cái đầu của nó quay ngoắt một vòng 180°, hai con mắt tối om nhìn Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn.
Hai người cũng không biết Hải hòa thượng muốn làm gì, chỉ có thể chậm rãi nhích gần đến đồng bạn của mình, hình thành một tổ thống nhất đối ngoại.
“Tiềm ngưu kinh động.” Hải hòa thượng đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Vừa nghe nó lên tiếng, làm hai người họ đều giật nảy mình, nhưng hiện tại cũng không rảnh đâu mà lo giật mình, Chu Hạo Văn vội hỏi “Tiềm ngưu ở đâu? Trong nước sao? Tại sao nó lại kinh động?”
Trong đầu óc lý giải của Chu Hạo Văn thì, cái giống ‘tiềm ngưu’ kia hẳn là cũng na ná như trâu bò ngựa trên đất bằng, gặp được những việc sợ hãi nó sẽ ‘kinh động’.
Nét mặt của Hải hòa thượng cực kỳ khủng hoảng, nguyên cái mặt khỉ đều nhăn nhúm lại thành một vò “Là đàn tiềm ngưu kinh động! Ta phải chạy trốn!”
Hai người nghe xong đều hiểu, ‘chạy trốn’ theo như lời của Hải hòa thượng hẳn là không bao gồm hai người trên lưng nó.
“Các ngươi nhỏ, nấp được.” Hải hòa thượng nói.
“Chúng tôi phải nấp ở đâu?” Chu Hạo Văn vội hỏi.
“Các ngươi lặn vào trong nước, kiếm mấy cái khe hở mấy rặng đá hoặc rặng san hô, nấp đi là được.”
“Chúng tôi không phải sinh vật sống dưới biển, không thể lặn dưới nước lâu được!” Tần Tứ cũng sốt ruột hô lên.
Hải hòa thượng như đang cân nhắc suy nghĩ gì đó, rồi bỗng nó vươn ‘tay’ ra, cái tay ấy chính là từ mấy cái ‘chân rùa’ xấu xí biến thành, bàn tay còn đang cầm một con cá kỳ quái, hình như là nó vừa từ dưới nước vớt lên.
Tần Tứ còn chưa kịp nhận ra mọi chuyện thế nào, đã cảm giác mình bị bàn tay to bự của Hải hòa thượng tát cho một cú trời giáng.
Chu Hạo Văn bên kia hiển nhiên cũng bị tát một cái, sắc mặt hắn lập tức đen thui.
“Như vậy được rồi, có thể lặn xuống nước.” Hải hòa thượng nói.
Tần Tứ cảm giác được hai bên mép tai có gì đó khác lạ, dùng tay sờ sờ mới phát hiện, nơi ấy bỗng chốc mở ra rồi khép lại, mọc ra một cái tai cá quỷ dị.
Chu Hạo Văn cố gắng nhịn xuống cảm giác bị Hải hòa thượng ‘mạo phạm’, hỏi tiếp “Sau khi trốn khỏi đàn tiềm ngưu kia, chúng ta ở đâu gặp mặt? Tiếp theo nên đi đâu? Ngươi mang chúng ta đến đây là để làm gì?”
“Không biết,” Hải hòa thượng vẻ mặt vô tội xòe hai bàn ‘tay’ của nó ra “Ta cũng không biết còn mạng để trốn không nữa. Nếu như các ngươi có thể thoát chết, vậy đi tìm Long Nữ đi.”
“Long Nữ là ai? Phải đi đâu tìm cô ta?”
“Không biết, hình như cô ta vẫn luôn ngồi may quần áo, đi tìm một phụ nữ đang may quần áo, người đó chính là Long Nữ.” Hải hòa thượng nói đến đây, cả người bỗng trở nên khẩn trương hốt hoảng.
Bên tai như nghe thấy một đống âm thanh tựa tiếng núi lở biển gầm từ xa xa truyền đến.
“Không còn kịp rồi, ta đi đây!” Hải hòa thượng lắc lư thân thể khổng lồ của nó mấy cái, giũ cả hai người họ rơi vào trong nước.
_________________________
Chú thích
(*) Tranh đường, tức đường họa (糖画) là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chủ yếu là đường nên tranh đường trở thành một món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích. Nghệ thuật này có nét tương đồng với Amezaiku, nghệ thuật kẹo Nhật Bản. (WIKI)