Họa Phố

Quyển 12 - Chương 32: R e s t a r t (32) : Chuỗi manh mối




“Tiểu Thiệu phân tích rất chi tiết,” Tần Tứ gật đầu “Tôi cũng cho rằng chúng ta nên đi sâu hơn một chút, có lẽ mười bốn bức tranh mà chúng ta từng vào, mỗi bức cung cấp cho chúng ta ám chỉ đều là khác nhau, chúng ta đừng nên vì tìm điểm giống nhau giữa tranh mà phớt lờ các manh mối khác.”

Mọi người lại gật đầu đồng ý.

“Có khi nào《 Thế Giới Động Vật 》là muốn ám chỉ mạnh được yếu thua, cùng với sự hoán vị mà Thiệu ca nhắc tới khi nãy?” La Bộ nói xong nhìn Kha Tầm hỏi “Anh hai, anh còn nhớ hem, lúc ở trong 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》anh có từng nhắc tới bộ phim Pacific Rim ấy?”

“Quái thú theo lối đáy biển xâm lấn nhân gian, sau đó bắt đầu sát hại con người —— Nếu như chúng nó thật sự thành công, anh thấy liệu có khi nào sẽ trở nên giống như đám bò trong 《 Thế Giới Động Vật 》không? Trong bức tranh đó mấy con bò thay thế vị trí của con người, trở thành kẻ thống trị, số lượng của chúng nó chắc chắn sẽ ngày một nhiều hơn, mãi cho đến khi hoàn toàn thay thế nhân loại, hoán vị trở thành kẻ đứng đầu mọi giống loài.”

“Tui còn nhớ khi ấy anh bảo là, anh cảm giác giống như có một đám ‘con người’ đang dần dần xâm lấn cũng hòng ý đồ hoán vị với chúng ta, mới đầu chúng nó chỉ dùng một ít giống cấp thấp gửi tới thăm dò chúng ta, sau đó bắt đầu dần dần phái giống cao cấp hơn, cuối cùng lại phái ra cấp cao nhất triển khai xâm lăng trái đất…”

“Mấy anh mấy chị nghĩ xem, mười bốn bức tranh mà chúng ta đã vào, liệu có phải là do người của ‘thế giới khác’ phái tới để thăm dò giống loài đứng đầu của thế giới này —— tức con người không? Nếu như mười ba con người tiếp nhận việc thăm dò là chúng ta, toàn bộ đều thất bại, vậy có khi nào chúng nó sẽ vì thế mà lấy đà triển khai xâm lấn với quy mô lớn không?”

La Bộ bị chính lời mình nói ra làm cho ớn lạnh cả người, nhích nhích cái mông tiến lại gần bên cạnh Kha Tầm.

“Ý tưởng của Củ Cải có thể là đúng!” Kha Tầm bỗng nhiên vỗ đùi, làm La Bộ sợ tới mức giật nảy cả mình.

“Nhưng, dựa theo điều tra của chúng ta mấy hôm nay, nhóm vào tranh trước đó chẳng phải đã toàn bộ chết hết sao?” Chu Hạo Văn nói “Nếu như dựa theo cách nói của La Bộ, vậy xâm lấn quy mô lớn kia hẳn là đã mở ra lâu rồi.”

“Như vậy có phải chứng tỏ là, nhóm người kia không phải toàn bộ chết hết, mà là… toàn bộ thành công?” Kha Tầm ánh mắt nhấp nháy, mọi người ai nấy đều bị lời nói này hấp dẫn, hướng mắt nhìn về phía cậu “Bọn họ toàn bộ đều thành công, mười ba người sau cùng không ai hi sinh toàn bộ đều thoát ra khỏi tranh, nhờ đó ngăn cảnh sự xâm lấn của thế giới khác, mãi cho đến hơn một trăm năm sau, sức mạnh của thế giới kia lại một lần nữa trồi đầu, vì thế đám người bị lựa chọn chúng ta lại một lần nữa bước lên con đường như các bậc tiền bối ấy, buộc phải trải qua một bức tranh mà không hi sinh bất cứ người nào, mới có thể một lần nữa trấn áp cái sức mạnh kia xuống?”

Cách nói này khiến mọi người ai nấy đều hưng phấn —— Nếu nhóm người vào tranh trước đó thật sự không có chết —— Đây quả thực là một sự kiện cổ vũ sĩ khí làm người ta thấy tràn ngập vui mừng hân hoan!

“Bất luận ra sao đi nữa, chí ít thì manh mối mà bức tranh 《 Thế Giới Động Vật 》kia ám chỉ, hẳn là đúng theo như lời Củ Cải đã nói,” Tần Tứ nói “Đưa ra sự tồn tại của một giống loài khác, hoặc nói đúng hơn là một sức mạnh khó lường đang có ý đồ muốn xâm lấn, hoán vị với thế giới của chúng ta.”

Mọi người đều quay sang nhìn nhau, lời này nói ra khiến mọi người cảm giác không biết phải làm sao.

Vốn cứ tưởng rằng, sự kiện vào tranh này chỉ là một việc phạm vi nho nhỏ, một sự kiện kinh hoàng lại đáng sợ tồn tại với mười ba người, chẳng ngờ… chẳng ngờ lại có khả năng ảnh hưởng đến cả sự tồn vong của thế giới sự thật.

Nhưng đám bọn họ lại bị sức mạnh đứng sau lưng tranh khống chế, không thể đem việc này nói ra cho những người khác ngoài mười ba người bọn họ ra, một mối nguy hiểm cấp thế giới như thế, lại do một đám người nhỏ nhoi bọn họ gánh vác.

Bọn họ… liệu có thể gánh vác nổi không?

Thế giới này, chẳng hề tồn tại anh hùng hay siêu nhân gì cả.

Có chăng chỉ là đám người tầm thường bọn họ, một đám “không trâu chó bị bắt đi cày” mà thôi.

Tâm trạng mới vừa phấn chấn lên đôi chút, hiện tại lại bị đè xuống một cách nặng nề trầm trọng hơn trước.

“Tôi có một ý tưởng, về ám chỉ mà 《 Tịnh Thổ 》nêu lên.” Kha Tầm vẫn luôn là người đầu tiên tự vực mình dậy, cậu nói “Trong bức tranh kia, mỗi người chúng ta đều phải tự chọn lựa đạo cụ, mà những đạo cụ ấy lại có mối liên hệ chặt chẽ đối với số mệnh của chúng ta, hoặc là kiểu chết của chúng ta, mọi người có cảm thấy những đạo cụ ấy, có điểm khá tương đồng với những hình vẽ trên tướng cốt của chúng ta không?”

Một lời tựa như đánh thức kẻ ngủ mê, mọi người đều đồng loạt cả kinh.

“Giống như tôi, Dịch Nhiên với Thiệu tổng, hoa văn trên tướng cốt đều là dạng hình dây thừng, cũng giống như cái cài mèo hay là cài thỏ, cài sừng rồng vậy, mà của mọi người lại là hình vẽ trong 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, mà hình vẽ lại mỗi người một kiểu không ai giống nhau, cũng giống như kiếm hoặc là bút, quần áo, chậu châu báu vậy đó —— Có thấy giống như đạo cụ chúng ta bắt buộc phải chọn nếu muốn giải câu đố không?”

“—— Đạo cụ!” Vệ Đông vỗ tay cái chát “Đúng rồi! Tướng cốt của chúng ta chính là đạo cụ vượt ải mà sức mạnh đứng sau lưng tranh cưỡng ép “đeo vào” người chúng ta, để chúng ta dùng vượt ải, cũng chính là ải lớn nhất của toàn bộ sự kiện này, tướng cốt của chúng ta nhất định sẽ có tác dụng rất quan trọng trong thời khắc nhất định nào đó!”

Suy đoán này của Kha Tầm lại một lần nữa khiến mọi người thấy phấn chấn cùng kinh sợ, đều phải điều hòa cảm xúc một lát, mới lại tiếp tục thảo luận.

“Nếu như bức tranh 《 Thú Sắc Đỏ Tươi 》không phải là ám chỉ hai cái thế giới, như vậy manh mối mà nó đưa ra hẳn là có quan hệ mật thiết với sự xuất hiện của trong thành và ngoài thành ở thế giới của bức tranh ấy.” Tần Tứ lên tiếng, có lẽ đấy là bức tranh để lại ấn tượng sâu nhất trong lòng hắn.

Hắn suýt tí nữa đã vĩnh viễn ở lại trong tranh không muốn rời đi, mà khi hắn ở bên trong tranh, sản sinh ra cái loại tâm trạng bình tĩnh và lòng trung thành đến mức quỷ dị kia, khiến cho hắn sau đó tỉnh táo nghĩ lại mà phát hãi, lại có một chút gì đó luyến tiếc rồi lại vô cùng hướng về.

Bức tranh ấy quả thực gây ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

“Còn nhớ lúc chúng ta ở trong sơn động, trước khi tìm ra chữ ký chuẩn bị rời khỏi bức tranh kia không, có nghe trong radio nhắc tới một đoạn tin tức,” Tần Tứ cơ hồ là ghi nhớ từng li từng tí về những ký ức trong bức tranh ấy, hắn thấy nhóm những người cũ nghe vậy đều lắc đầu, liền tiếp tục nói “Trong tin tức có nhắc tới, đám thú mà Tô Bản Tâm mang đi bị lực lượng cảnh sát địa phương chặn bắt, trong đó có Quẻ tượng thú, là chất dinh dưỡng mà đám bí thú ở ngoài thành rất cần, cũng nhắc đến nếu như đám tội phạm buôn lậu đám thú kia thành công, hậu quả chắc chắn sẽ khó mà tưởng đượng, Tâm Thành sẽ lại một lần nữa thất thủ…”

“—— Quẻ tượng!” Kha Tầm mở to mắt “Mọi người nghĩ nó có liên quan gì đến tướng cốt của chúng ta không?”

“Tôi cho là có,” Chu Hạo Văn khẽ liếm môi, cảm xúc như có hơi phập phồng “Vết thú ký màu đỏ trên trán của vài người đám chúng ta trong bức tranh ấy, khá là tương đồng với tướng cốt của chúng ta, mà trùng hợp nhất chính là, tướng cốt trên người chúng ta là do người hiểu được thuật âm dương nhìn ra, nó là một loại đạo cụ, rồi lại trở thành một thể thống nhất với chúng ta như trong 《 Tịnh Thổ 》 vậy, biến chúng ta thành ‘Quẻ tượng thú’…”

“Vậy, ‘chất dinh dưỡng mà bí thú ngoài thành đang rất cần’ ý chính là…” Giọng của Vệ Đông bỗng dưng khàn khàn “Đối với sức mạnh đứng đằng sau việc này mà nói thì, đám người chúng ta có lẽ chính là… thức ăn của nó?”

“Hoặc cũng có thể nói là, vật tế.” Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng “《 Sơn Hải Kinh Đồ 》vốn là một bức vu đồ(*) mà Vu Sư sử dụng khi tiến hành những nghi thức tế tổ, chiêu hồn, đưa hồn và câu thông với trời đất trong thời thượng cổ, như vậy đám người chúng ta, rất có thể chính là… vật tế sống.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ đến nói không nên lời.

Vệ Đông bỗng nhớ đến cái chết thê thảm của những người trở thành vật tế Hắc Thi Thiên trong 《 Tín Ngưỡng 》, toàn thân bất giác run lên một cái, giọng cũng càng khàn hơn “Vậy… về cái gọi là Tâm Thành thất thủ, có phải hay không cũng là ám chỉ chúng ta, rằng thế giới này sẽ… thất thủ, hay nói cách khác sau khi chúng ta trở thành vật tế, sẽ bị ‘bí thú’, cũng chính là kẻ chủ mưu đứng sau mọi việc, hấp thu dinh dưỡng để bổ sung sức mạnh cho chính nó, đủ để khiến thế giới này thất thủ?”

“…Nó cũng coi trọng chúng ta quá rồi,” Kha Tầm giật giật khóe miệng “Chúng ta chỉ là một đám vật thí nghiệm bị ngẫu nhiên lựa trúng mà thôi, chẳng lẽ trải qua khảo nghiệm sàng lọc lại biến thành có năng lực lớn đến thế, giúp Tranh Mưu lật úp cả thế giới này luôn?”

“Vấn đề này, có lẽ có liên quan đến manh mối mà bức tranh 《 Con Mèo Của Schrödinger 》 ám chỉ,” Mục Dịch Nhiên đón lời cậu “Ý chí và sức mạnh tinh thần của con người là một sức mạnh vô biên không thể đo lường được. Có lẽ Tranh Mưu muốn lợi dụng chúng ta, không phải hoặc không chỉ là thân phận vật tế của chúng ta, bởi vì chúng ta là những người đã trải qua vô số khảo nghiệm mới sàng lọc ra được, ý chí ắt hẳn là không thể nào yếu kém được. Đây hẳn mới là thứ chân chính mà nó muốn lợi dụng.”

Mọi người nhất thời trầm mặc không lên tiếng, bầu không khí bỗng có chút mơ hồ.

Thấy vậy, Mục Dịch Nhiên lại cất lời nói tiếp, giọng điệu thản nhiên nhưng lại thoáng có chút như đang xoa dịu trấn an “Cuối cùng, còn lại bức tranh 《 Nghịch Lữ 》, nếu như nó không phải để ám chỉ hai cái thế giới, như vậy manh mối nó nêu ra có lẽ sẽ giải đáp vấn đề mà chúng ta đang cảm thấy lo lắng trước đó —— Tất cả chúng ta đoàn kết mới có thể cùng nhau đi đến bước này, mặc dù nó có thể là một bước lùi, nhưng lùi một bước ngắn để có thể tiến lên một bước dài! Dẫu cho một bước này lùi lại có làm chúng ta rơi vào vực sâu vạn trượng, nhưng đổi lấy sẽ là ánh sáng vĩnh hằng!”

Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên hướng về phía Kha Tầm, mà trong mắt của Kha Tầm cũng có ánh sáng đang lấp lánh, người nọ nháy mắt đã hiểu được ý của hắn.

Kha Tầm bật cười, nhìn mọi người nói “Xem đi, sẽ có ánh sáng vĩnh hằng, cho nên không cần phải lo lắng quá, hiện tại toàn bộ những manh mối thoạt nhìn giống như đều bất lợi với chúng ta, có lẽ cũng chỉ là tạm thời ‘lùi lại một bước’, là để chúng ta chiến thắng sức mạnh đứng đằng sau kia, đoạt lấy ‘ánh sáng vĩnh hằng’ —— Chấm dứt hoàn toàn hết thảy mọi thứ. Nếu chúng ta đã có thể sống sót rời khỏi 《 Nghịch Lữ 》, vậy nhất định cũng có thể sống sót rời khỏi toàn bộ sự kiện này, mọi người phấn chấn tinh thần lên nào!”

“—— Yes, đội trưởng Kha!” Vệ Đông chấn hưng tinh thần hét to một tiếng.

“Anh ơi, em cảm giác anh rất thích hợp với nghề bán hàng đa cấp á.” La Bộ chà chà cái lỗ tai bị Vệ Đông hét tới muốn điếc.

“Cút đi.” Kha Tầm nói “Tiếp tục nào, tiếp tục nào, còn lại mỗi 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》ám chỉ có hơi không rõ ràng.”

Tất cả mọi người một lần nữa vực dậy tinh thần, cùng nhau nhìn về phía màn hình laptop của Thiệu Lăng.

“Em có một suy đoán…” Cố Thanh Thanh bỗng nói “Trong mười bốn bức tranh đã vào, duy nhất chỉ có mỗi 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》là tranh cổ, đây có phải là do Tranh Mưu kia cố ý không?”

“Nghi ngờ này tôi thấy có hơi khiên cưỡng,” Thiệu Lăng nói “Chúng ta đã biết nhóm người vào tranh trước đó xuất hiện ở hơn một trăm năm trước, thời điểm ấy đa số tranh vẽ lưu truyền trong nước ta đều là tranh cổ, nếu bảo vì đó là bức tranh cổ duy nhất mà nghĩ tới ám chỉ đầu mối gì, như vậy nhóm vào tranh trước đó sẽ từ mười mấy bức tranh cổ lần ra được đầu mối gì?”

“Thời đại khác nhau, phương thức ám chỉ cũng sẽ khác nhau,” Kha Tầm nói “Tôi ngược lại khá đồng ý với hoài nghi này của Thanh Thanh, bằng không thì trong mấy bảo tàng chúng ta từng vào cũng có trưng bày một đống bút tích thực của mấy danh gia tác gia, tại sao thà rằng bắt chúng ta chui vô một bức tranh mô phỏng chứ không kiếm một bức chính phẩm mà vào? Có thể thấy được bản thân bức tranh này vốn là có tác dụng ám chỉ gì đó rất trọng yếu.”

Thiệu Lăng nhìn đối phương một lát, khẽ gật đầu nói “Năng lực phân tích của cậu tiến bộ thật kinh người.”

Kha Tầm “Được Thiệu tổng khích lệ quả thực khiến tôi cảm thấy tay chân bủn rủn vì vui mừng, lại hun cái nào.”

Thiệu Lăng “…” Vì cái gì mình lại lẩn quẩn trong lòng đi khen kẻ này.

“Nếu bản thân bức tranh kia là manh mối quan trọng,” Chu Hạo Văn nói “Như vậy thứ nó ám chỉ chắc là có liên quan đến đặc tính của nó, chẳng hạn như.. ảo cảnh? Hoặc yêu thú? Hoặc trường sinh bất lão? Hay hoặc là… thời đại?”

“Thời đại.” Mục Dịch Nhiên cùng Thiệu Lăng đồng thời lên tiếng.

“Toàn bộ tranh chỉ có duy nhất một bức tranh cổ, điểm khác nhau lớn nhất giữa chúng nó chính là thời đại.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Nó là một tác phẩm của thời nhà Tần, rất có khả năng thứ ám chỉ chúng ta ở đây chính là thời nhà Tần.” Thiệu Lăng nói.

“Chẳng lẽ này chính là muốn ám chỉ, ngọn nguồn của toàn bộ sự kiện này bắt đầu từ thời nhà Tần?” Ngô Du vội hỏi.

“Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến việc Tần Thủy Hoàng phái người ra biển cầu tiên sao?” La Bộ cũng vội hỏi.

Thiệu Lăng suy nghĩ một lát, nói “Thời nhà Tần có rất nhiều nhân sĩ phương thuật, nội Tần Thủy Hoàng chôn sống không thôi cũng đã có hơn bốn trăm sáu mươi người gì đấy, bí thuật âm dương, những chuyện ký lạ huyền bí, hẳn là cũng rất hưng thịnh vào thời kỳ đầu, e là chúng ta cần phải tìm đọc nhiều tài liệu hơn nữa. Trước hết tạm thời xem như manh mối mà bức tranh này ám chỉ có liên quan đến thời nhà Tần đi, hiện tại manh mối của cả mười bốn bức tranh đều đã được liệt kê ra, để tôi tổng hợp sắp xếp lại chúng nó một chút.”

Trong thời gian Thiệu Lăng tổng kết manh mối, mọi người tranh thủ đứng dậy hoạt động một chút, người đi WC kẻ uống nước, hoặc là bước tới cửa sổ đứng nhìn ngoài trời tuyết rơi lất phất.

Kha Tầm nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, liền đặt thức ăn ship tới cho mọi người —— Hiện tại đang đến giai đoạn mấu chốt tìm ra manh mối, cậu cũng chẳng còn lòng dạ thanh thản nào đi nấu cơm cho mọi người ăn.

Mới vừa đi pha một bình trà Thiết Quan Âm bưng ra cho mọi người, đã thấy Thiệu Lăng thông báo tổng kết xong, mọi người lập tức tụ tập lại xung quanh, nhìn mười bốn dòng chữ đơn giản súc tích trên màn hình:

《 Tự Do Tâm Chứng 》—— Phương pháp phá giải tranh, dùng tâm phán đoán thiện ác đúng sai.

《 Linh Xu 》—— Mỗi bức tranh đều sẽ vạch ra một manh mối, mỗi manh mối đều sẽ chỉ về phía chân tướng đằng sau mọi việc.

《 Bạch Sự 》—— Chân tướng phía sau có liên quan đến Vu.

《 Tín Ngưỡng 》—— Có hai loại sức mạnh thiện và ác tồn tại chung với nhau, đang lẫn nhau tranh đấu.

《 Phá Thổ 》—— Sức mạnh tà ác sắp sửa chui lên khỏi mặt đất, đi vào thế giới thật.

《 Thế Giới Động Vật 》—— Mạnh được yếu thua, nếu như sức mạnh tà ác kia xâm lấn, con người sẽ bị rơi xuống tầng chót chuỗi sinh học, bị sức mạnh tà ác kia thay thế, tiến tới hoán đổi vị trí.

《 Ảnh 》—— Sức mạnh tà ác đến từ phe đối lập với thế giới của chúng ta, quan hệ tựa như trắng với đen, âm và dương.

《 Nhân Học 》—— Sức mạnh thiện hoặc ác của tranh đang tiến hành sàng lọc những người vào tranh, kẻ mạnh sẽ được lưu lại.

《 Tịnh Thổ 》—— Những kẻ được lưu lại, tướng cốt sẽ biến thành “đạo cụ” để vượt ải.

《 Thú Sắc Đỏ Tươi 》—— Tác dụng của “đạo cụ” rất có thể là vật tế của sức mạnh tà ác, hoặc là nguồn năng lượng của sức mạnh thiện.

《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》—— Toàn bộ sự kiện bắt nguồn từ thời nhà Tần.

《 Nghịch Lữ 》—— Phương pháp chiến thắng sức mạnh tà ác: lùi về một bước, là để đạt được thắng lợi.

《 Con Mèo Của Schrödinger 》—— Vũ khí để giành thắng lợi, chính là ý chí cùng sức mạnh tinh thần của chúng ta.

《 Restart 》—— Nếu chúng ta thất bại, toàn bộ thế giới này sẽ bị một thế giới mới thay thế, càn khôn tái tạo, lật trời úp đất.

Thiệu Lăng tổng kết chẳng những đơn giản rõ ràng, hơn nữa còn xâu chuỗi lại cùng nhau, một chuỗi manh mối hoàn thiện cũng lập tức hiện ra trước mắt.

“Như vậy là rõ rồi!” Vệ Đông nói “Kế tiếp điều chúng ta phải làm, là điều tra xem thời nhà Tần từng xảy ra sự kiện kỳ lạ huyền bí nào, có thể liên hệ với sự kiện vào tranh này hay không.”

_________________________

Chú thích

(*) Vu đồ: vu ý chỉ Vu sư (thầy cúng), đồ là hình ảnh, nghĩa đại khái là bức vẽ của Vu