Cố Thanh Thanh đứng bên dưới ngửa đầu nhìn, thấy Kha Tầm từ bên trên bẻ mấy cành cây vừa to lại vừa thô ném xuống.
Kha Tầm nhảy xuống đất, bẻ hết mấy nhánh con linh tinh trên các cành cây, sau đó nối từng cành từng cành lại cùng với nhau, hai đầu dùng quần áo xé nhỏ ra quấn chặt lại, ghép thành một cành cây dài ước chừng cả chục mét, cuối cùng cột điện thoại di động vào đầu chót của cành cây.
“Lát nữa tôi sẽ ráng bò lên chỗ cao nhất, sau đó em ở dưới giơ cành cây này lên cho tôi.” Kha Tầm nói xong lại xoay người ôm gốc cây bò lên.
Cố Thanh Thanh hiểu được ý của đối phương, vội hỏi “Nhưng di động có thể chụp được rõ không, xung quanh đây đâu đâu cũng là màu xanh, trộn lẫn ở bên nhau rất khó phân biệt đó?”
“Di động của tôi tới 40 triệu pixel lận đó, cũng tương đương phóng đại gấp 5 lần, độ phân giải hẳn là không thành vấn đề.” Kha Tầm nói xong liền xoát xoát mấy cái bò lên chỗ cao nhất có thể, Cố Thanh Thanh đứng dưới giơ cành cây dài ngoằng lên cho cậu, Kha Tầm mở chức năng camera của di động, giơ cao nhánh cây, cố gắng nâng lên để phần đầu gắn di động có thể nhô lên càng cao vượt qua hết mọi tán cây, sau đó chầm chậm mà ổn định vòng quanh 360 độ.
Cuối cùng rụt tay về, Kha Tầm lại đưa đầu có di động giơ xuống dưới tàng cây, để cho Cố Thanh Thanh gỡ ra “Mở mấy cái mới chụp ra nhìn thử xem, coi có thấy cây bông gòn nào không?”
Cố Thanh Thanh nghe lời mở ra xem, cẩn thận kiểm tra thật kỹ vài lần, sau đó mới lắc đầu nói “Không có.”
Kha Tầm tuột từ trên cây xuống dưới đất, lại chỉ vào hướng mà bọn họ tính đi “Vậy đoạn đường này chúng ta không cần phải để ý tìm kiếm, trực tiếp đi đến chỗ xa nhất mà ảnh chụp không tới, sau đó lại tìm gốc cây ở bên kia làm một phát như vậy nữa, tiết kiệm thời gian hơn.”
Cố Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Kha Tầm, cảm thấy ý tưởng này của đối phương quả thực rất nhanh nhạy, rất hiệu quả.
Hai người họ cứ thế chạy một lát rồi dừng lại, nhanh chóng bò lên cây giơ di động chụp ảnh, sau đó tụt xuống kiểm tra, quả nhiên tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Sắc trời dần dần trở tối, màn đêm âm u phủ dần trên đỉnh đầu, từng gốc từng gốc cây rậm rạp âm u trước mặt theo ánh sáng dần dần ảm đạm biến hóa thành từng dãy bóng ảnh tối tịt mịt, không có gió thổi, cành lá cũng chẳng thèm lay động, chỉ có ngẫu nhiên từ sâu bên trong khu rừng đen nghìn nghịt vọng đến vài tiếng kêu sầu thảm của lũ chim thú…
“Đến thời gian ước định rồi…” Cố Thanh Thanh nhỏ giọng nhắc nhở Kha Tầm, mọi người trước đó đã thống nhất trước khi bầu trời hoàn toàn sụp tối, nhất định phải trở lại chỗ của Ngô Du và Tần Tứ, sau đó cùng nhau trở về khu dân cư.
Mồ hôi trên mặt Kha Tầm tựa như vòi nước mất van, tí tách tí tách không ngừng tuôn xuống.
Cố Thanh Thanh không đếm được đối phương rốt cuộc đã bẻ bao nhiêu cành cây, thể lực cũng đã gần đến cực hạn rồi, lại vẫn liều mạng tiếp tục tìm kiếm, không chịu dừng lại dù chỉ một giây.
Cố Thanh Thanh cảm thấy sợ hãi, sợ đối phương không chịu trở về, sợ cái sự chấp nhất không hề dao động mảy may hằn sâu trong đáy mắt của Kha Tầm.
Kha Tầm lau mặt một cái, hiện tại đã không thể lợi dụng di động để chụp xa quan sát nữa rồi, bầu trời đã tối đen, không cách nào nhận ra hình dạng lá cây hay gốc cây, cậu cũng nhìn ra được lo lắng trong mắt Cố Thanh Thanh, không chỉ lo cho chính mình, mà còn lo cho Tần Tứ, lo cho cậu.
Kha Tầm nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.
Nếu như… nghênh đón cái chết của đồng bạn cũng là một loại dũng khí, vậy hiện tại… cậu nhất định phải tự bơm cho mình cái dũng khí ấy.
“Thôi, trở về thôi.” Giọng nói của Kha Tầm loáng thoáng có một chút âm mũi nghẹn ngào.
Cố Thanh Thanh đang tính quay lưng đi theo đường đến để trở về, lại bị Kha Tầm kéo tay “Chúng ta không đi về theo đường cũ, hướng theo rìa bên đi một đường vòng trở về, mới nãy di động của chúng chúng ta chụp được xa nhất là ở bên trái, vậy từ bên đó đi về đi.”
Như vậy trước lúc trở về, bọn họ có thể cố gắng tìm kiếm thêm được một chút nữa…
“Em còn chịu được không? Lát nữa lúc về có thể phải chạy đó.” Kha Tầm hỏi Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh khẽ giật hai cái chân đã mệt đến muốn rút gân hai lần, cắn chặt răng nói “Được.”
“Ừm, theo sát tôi, cẩn thận dưới chân.” Kha Tầm bắt đầu chạy qua bên trái, Cố Thanh Thanh cũng cắn răng chạy theo.
Hai người xuyên qua rừng rậm càng lúc càng tối mờ, vừa chạy vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, Cố Thanh Thanh rất muốn khóc, bởi vì mồ hôi rịn ra không ngừng chảy xuống khiến mắt kính của cô đã nhòe nhoẹt, mơ hồ cả ánh mắt, dẫu cho cô không ngừng giơ tay chà lau cũng vô dụng, quần áo trên người đã sớm ướt nhẹp, dùng nó lau chùi làm cho mắt kính cũng dính vết ố nước.
Cô cận thị rất nặng, tháo mắt kính ra thì đến cả Kha Tầm đang chạy trước mặt cũng chẳng thấy được rõ ràng, càng đừng nói chi nhận ra cây nào là cây bông gòn.
Cố Thanh Thanh vừa chạy vừa nghẹn ngào, thật sự căm ghét bản thân mình tại sao lại là một đứa cận thị, tại sao ở những lúc cần thiết lại vô dụng như thế.
Đang lúc nghẹn ngào đến khó có thể kềm chế, bỗng thấy có một bàn tay vươn tới kéo mình, cánh tay kia cũng ướt mẹp mồ hôi như cô, nhưng lại mạnh mẽ mà kiên cường, nắm lấy cô thật chặt, kéo theo cô tiếp tục chạy về phía trước.
“Đừng khóc,” Thanh âm của Kha Tầm vang lên từ chỗ đã biến thành một mảnh mịt mù do bị nước mắt nhòe đi “Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Cố Thanh Thanh “Ùm” một tiếng, trong giọng nói tràn đầy nghẹn ngào nức nở, cố gắng chạy nhanh hơn một chút, nhưng mà thể lực chẳng phải cứ cố gắng là có thể phát huy kéo dài, Cố Thanh Thanh chạy đến cả người lảo đảo ngả nghiêng, hai chân càng lúc càng vô lực, càng ngày càng trở nên mất khống chế, rốt cuộc lúc bước lên một mỏm đất khá cao, nó bỗng mềm nhũn ngã quỵ xuống.
Kha Tầm quay trở về dìu Cố Thanh Thanh, hai chân cô run rẩy đến không thể đứng vững, Kha Tầm xoay người tính cõng cô gái lên lưng mình, nhưng cô lại biết thể lực của đối phương cũng đã cạn kiệt từ lâu, lúc nãy đang chạy hai chân Kha Tầm cũng run rẩy không ngừng.
“Mặc kệ em đi…” Cố Thanh Thanh hai tay run rẩy nhặt lên mắt kính rơi trên đất, đặt nó trở lại vào sống mũi “Anh mặc kệ em đi… Anh về trước đi, em không muốn liên lụy mọi người, để mặc em ở đây đi… Em cố hết sức rồi, chết cũng không hối tiếc gì cả…”
“Suỵt——” Kha Tầm đột nhiên giơ tay chỉ vào phía trước “Em nhìn xem mấy gốc cây bên kia, có phải cây bông gòn không?”
Cố Thanh Thanh dựa theo hướng đối phương chỉ nhìn qua, loáng thoáng lờ mờ như nhìn thấy có một gốc cây cao vút cực kỳ thô to đồ sộ đang đứng đó, mà ở bốn hướng xung quanh cách nó không xa, mỗi hướng đều có một gốc cây cao to như thế vươn ra, hợp thành hình tứ giác bất quy tắc vây quanh nó.
“Em ——Em nhìn không rõ ——” Cố Thanh Thanh liều mạng lau mắt kính, nhưng tròng kính càng lau lại càng nhòe.
“Không cần gấp.” Kha Tầm vỗ vai cô gái, cầm di động hướng về mấy gốc cây bên kia chụp một tấm, sau đó đưa tới trước mặt cô.
Cố Thanh Thanh một tay đỡ mắt kính, một tay cầm di động, cả gương mặt gần như muốn dí sát vào màn hình di động, Kha Tầm chỉnh phóng to ảnh cho cô gái xem, Cố Thanh Thanh cố gắng xem xét phân biệt vài giây, mới kích động ngước lên nhìn đối phương “Đúng rồi! Là cây bông gòn!”
Kha Tầm lau mặt một cái, giũ ra cả một tay đầy mồ hôi, quay đầu nhìn về phía năm gốc cây kia.
Năm gốc cây kia chẳng rõ đã mấy trăm tuổi rồi, tán cây như che lấp bầu trời, thẳng đứng vươn lên như cắm vào bầu trời đã muốn tối đen bên trên.
Chúng nó quả thực rất bình thường, xung quanh có rất nhiều cây cối cũng thô to cao lớn giống như thế bao vây chúng nó, che khuất chúng nó.
Nhưng chúng nó rồi lại rất bắt mắt, bởi vì từ góc của Kha Tầm bên này hướng về bên kia nhìn xem, không xét đến độ rõ nét hay là độ sâu của cảnh vật thì, năm gốc cây kia thoạt nhìn như là một cái bàn tay cực lớn vừa từ dưới đất vươn lên, đang cố hết sức mình duỗi về phía bầu trời, những cành những nhánh bởi do mọc hoang mọc dại bị gió thổi mưa táp suốt hàng trăm ngàn năm mà cong gập, rồi lại giống như năm ngón tay gầy gò đang bung ra, đang giãy dụa, đang tuyệt vọng, không cam lòng hướng về phía trời cao khẩn cầu, để có thể tiếp tục sống sót trên trái đất vốn đã phủ kín vết sẹo đau thương vỡ nát, nhưng vẫn còn yêu sâu đậm vô cùng.
Chính là cái bàn tay ấy, bàn tay nhưng đang khao khát khẩn cầu được sinh tồn trên bức tranh.
Kha Tầm bảo Cố Thanh Thanh đi lên sờ cái cây ở giữa một cái, Cố Thanh Thanh vẻ mặt nghi hoặc vừa đi sang bên kia vừa ngoái lại nhìn đối phương.
“Em rời khỏi trước đi, tôi phải trở về mang mọi người đến đây.”
Kha Tầm nói xong tính rời đi, chợt nghe thấy giọng của Cố Thanh Thanh vừa nghi hoặc lại sợ hãi vang lên “Em sờ cây rồi, nhưng mà không có gì… Làm sao rời khỏi tranh? Bình thường nó sẽ xảy ra tình huống gì?”
Kha Tầm cau mày “Trên thân cây không có tên Abel sao?”
“Không có.” Cố Thanh Thanh lo lắng lắc đầu.
“Bốn gốc cây còn lại thì sao?” Kha Tầm không dám tiến lên chạm vào, sợ mình bất cẩn liền bị đẩy rời khỏi tranh.
Cố Thanh Thanh nhanh chóng đi vòng quanh bốn thân cây còn lại, sắc mặt tái nhợt lắc đầu.
Phát hiện lại giống như chẳng có tác dụng này, tựa như một đòn phủ đầu mạnh bạo ném vào đầu họ.
Nếu như năm gốc cây này cũng không phải… như vậy toàn bộ hi vọng của bọn họ, đều hóa thành bọt biển.
Kha Tầm mím chặt môi cố gắng suy nghĩ toàn bộ những khả năng có thể, Cố Thanh Thanh thì tiếp tục không ngừng dò tìm mấy thân cây bên kia.
Chữ ký của Abel sẽ thể hiện dưới hình thức như thế nào đây? Kha Tầm hai mắt nhìn chằm chằm mấy gốc cây. Ở trên chóp cây? Hay trên lá cây? Hay khắc vào thân cây? Hoặc là chôn ở chỗ rễ cây?
—— Không. Abel là một kẻ theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, hắn sẽ không khắc chữ ký của mình vào vỏ cây hay là chôn dưới gốc cây, hắn sẽ không làm những chuyện tổn thương đến cây cối ——
“Thử đào mấy gò bùn lá rụng đất dưới tàng cây xem!” Kha Tầm cất giọng nói với Cố Thanh Thanh.
—— Nếu như Abel là người ngoại quốc, không biết hắn có từng nghe qua câu thơ “Hóa thành bùn xuân để hộ hoa” của người Trung Quốc chưa, hoặc là cũng có ý nghĩ tương tự như câu thơ kia.
Hắn là kẻ theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, hắn muốn bảo vệ người thủ hộ cuối cùng trên trái đất, cho nên, chữ ký của hắn rất có thể là ——
“Tìm được rồi!” Cố Thanh Thanh run giọng hô lên.
Bên dưới những đống bùn lá rụng ấy, mấy chữ Abel xuất hiện dưới hình thức như năm cái gò đất mùn, nằm giữa vòng tay vây quanh của năm gốc cây sự sống, gò đất mùn có lẽ bởi vì quá xa xưa mà trở nên cứng rắn vô cùng, tựa như mộ phần của kẻ sĩ binh thề sống chết bảo vệ căn nguyên của sự sống.
“Đặt tay lên chữ ký!” Kha Tầm nói với Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh làm theo, vươn tay đặt lên trên, bỗng một vầng sáng lóe lên, cả người cô gái lập tức biến mất.
Kha Tầm quay đầu sải bước chạy, nhanh chóng lao về chỗ đã hẹn trước với đồng bạn của mình.
Trời đã về khuya, chim đêm không còn cất tiếng hót, thú rừng cũng chẳng hú vang, trong khu rừng không có lấy một ngọn gió, từ xa đến gần liên tiếp vang lên vô số những tiếng xào xạc xào xạc rậm rịt chi chít nối nhau.
Như có cái gì đang bò sát dưới đất, băng xuyên qua rừng rậm, ồ ạt tuôn trào về phía bên này.
“Dịch Nhiên ——Dịch Nhiên ——” Kha Tầm điên cuồng rống lên thật to “Ở bên đây —— đến phía đông —— Em tìm được chữ ký rồi —— Lần theo âm thanh đến đây đi ——”
Cậu vừa chạy vừa rống to, cơ thể mệt nhọc tới mức cực hạn giống như không còn thuộc về cậu nữa, toàn bộ những động tác lúc này đều biến thành hành vi máy móc theo bản năng, mồ hôi như thác nước tuôn trào từ trán chảy xuống, khiến tầm mắt nhòe nhoẹt mơ hồ đến nỗi mấy gốc cây gần ngay trước mặt mà cũng chẳng thể thấy rõ, cậu dùng di động rọi sáng, mở nhạc bên trong máy ở mức âm thanh cao nhất, hi vọng đồng bạn có thể nhanh chóng nghe thấy được, tranh thủ trước khi mấy thứ kia đến có thể tìm đến đây.
Kha Tầm cả người lảo đảo, chân như mềm nhũn ngã oặt suốt, cơ thể như muốn rụng rời như muốn mặc kệ tất cả, trực tiếp tan ra ở tại chỗ, cứ thế mà nằm mãi cho đến trời tan đất tán cũng không muốn đứng dậy nữa. Cậu cắn răng, dùng hết sức toàn thân mới có thể gượng đứng dậy, lảo đảo bước chân tiếp tục đi về phía trước.
Mệt mỏi quá…
Từ lúc chào đời tới nay, cậu chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi tới như vậy…
Dù cho là lúc trước tham gia những buổi luyện tập dưới tay huấn luyện viên ma quỷ kia cũng chưa từng mệt đến mức này….
Cậu kiên trì không nổi, vươn chân bước về phía trước liền loạng chạng, cả người bổ nhào xuống dưới đất.
Một khi ngã xuống rồi, có lẽ sẽ chẳng thể nào đứng dậy được nữa, Kha Tầm đầu óc trống rỗng, thậm chí đến ngay cả hai chữ xin lỗi muốn nói cùng Mục Dịch Nhiên cũng chẳng thể nào nguyên vẹn đảo qua đầu óc.
Cả người cậu té nhào về phía trước, nhưng đón lấy cậu lại không phải là mặt đất phủ đầy bùn đất cùng sâu kiến như đã tưởng.
Mà là vòng tay ôm ấp vô cùng quen thuộc, trong vòng tay ấy tràn ngập mùi hương quen thuộc, cùng sức mạnh quen thuộc. Cậu được ôm lấy, được nâng dậy, sau đó bị cõng lên lưng.
“Đi hướng đông, mọi người theo sát.” Bên tai nghe được giọng nói vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn vô cùng quen thuộc kia, đang căn dặn những đồng bạn phía sau.
Rồi sau đó, cậu được đối phương cõng trên lưng, lao đi thật nhanh, phía sau vang lên vô số tiếng bước chân nối tiếp, cùng với âm thanh xì xào xì xào của thứ gì đó đang bò sát, đến từ bốn phương tám hướng, đã càng lúc càng gần.
Ai nấy cũng đều mệt mỏi đến như muốn chết đi, không ai còn có sức lực để nói chuyện nữa, cả lỗ tai Kha Tầm nghe thấy chỉ có mỗi tiếng thở dốc ồ ồ cùng với tiếng bước chân nặng trĩu.
Ngay thời điểm mệnh treo đầu chỉ này, ai nấy cũng đang liều hết sức mình cố gắng một phen, trong tâm niệm của mỗi người đều tràn ngập khát vọng đối với sinh mệnh, mỗi người bọn họ đều giống như bàn tay đang vùng vẫy từ dưới đất chui lên kia, liều mạng muốn tóm lấy hi vọng cuối cùng ấy.
Mãi cho đến khi, Kha Tầm nghe được Thiệu Lăng khàn giọng kêu lên một tiếng “Lão Tần —— anh ấy hộc máu rồi ——”