Họa Phố

Quyển 12 - Chương 20: R e s t a r t (20) : Hơi thở và sự sống




“Chữ ký hẳn là sẽ rất nổi bật, dù cho chúng ta nhìn qua một cái nhưng không thể nhận ra nó, hoặc là nó quá mức bình thường không làm chúng ta để ý tới, nhưng nó nhất định là thứ gì đó rất bắt mắt ——” Mục Dịch Nhiên lặp lại suy đoán trước đó của Kha Tầm “Thảm thực vật trong rừng rất nhiều, bất luận là hoa hay là cỏ hay là cây, dù cho đặt riêng chúng nó ở bên ngoài có cỡ nào bắt mắt đi nữa, thì một khi bị bao phủ trong khu rừng với bạt ngàn chủng loại cây cối như vậy, dù có bắt mắt tới cỡ nào cũng khó mà nổi trội lên được.”

“Cho nên, tôi cảm thấy cái loại “bắt mắt” này hẳn không phải là về màu sắc hoặc là hình dạng, cũng không hẳn là những chủng đặc thù, dù sao hiện tại trong rừng vô cùng hỗn loạn, thực vật từ Nam chí Bắc đều có, bất cứ thực vật nào sinh trưởng ở bên trong đó cũng chẳng có cảm giác đặc biệt nữa.”

“Như vậy chỉ còn lại một khả năng, chính là chiều cao. Nhưng nhà ở nơi đây cao nhất cũng chỉ có ba tầng, mặc dù chúng ta leo lên nóc nhà, cũng rất khó dùng góc nhìn hướng xuống để quan sát bên trong khu rừng, tìm ra thân cây cao nhất trong số đó.”

“Dựa theo quy tắc tranh sẽ không đẩy chúng ta vào đường cùng ắt phải chết, nếu như cảm giác “bắt mắt” này dựa theo vẻ ngoài rất khó có thể nhận ra, vậy tôi đoán, vị trí xuất hiện chữ ký hẳn là sẽ không cách chúng ta quá xa. Bởi vì “khó nhận ra” đã đồng nghĩa với mức khó khăn cao rồi, nếu còn đặt chữ ký ở một nơi xa vời khó có thể với tới, cũng chẳng khác gì đẩy chúng ta vào ngõ cụt.”

“Cho nên, tổng kết các suy đoán trên, chữ ký hẳn là vẫn ở trong rừng, nhưng nằm một nơi nào đó cách bên ngoài không xa lắm, sẽ không vào quá sâu, rất có thể là nơi mà chúng ta đã đi qua, chẳng qua bởi vì chúng ta vẫn còn thiếu suy đoán cuối cùng để phá giải hoàn toàn câu đố này, cho nên dù cho chữ ký vẫn luôn nằm ngay trước mắt, chúng ta cũng khó có thể phát hiện ra nó.”

“Mà chữ ký ấy, không có màu sắc bắt mắt hay là hình dạng đặc thù, cũng sẽ không có chiều cao hay là kích thước quá nổi bật, nó có thể là một gốc cây, một đóa hoa, hoặc rêu xanh hoặc dây leo, nhưng tôi nghĩ, nó nhất định sẽ vô cùng cổ xưa, có thể biểu trưng cho dòng lịch sử da diết của trái đất này, hơn nữa nhất định vô cùng cứng cỏi, có thể đại diện cho sức sống ương ngạnh bền bỉ của toàn bộ các sinh vật.”

“Sức sống na…” Kha Tầm chống cằm lên cán xẻng, hơi cụp mắt suy tư “Trước anh có bảo cái tên Abel này trong tiếng Hebrew mang nghĩa là sinh mệnh, như vậy suy ra nếu phải lựa chọn trong mấy thứ như hoa, cỏ hay là cây, dây leo vâng vâng chọn ra một cái, em cảm thấy thứ chứa đầy sức sống nhất chắc là cây? Lá cây của nó có thể chứa nước, rễ của nó có thể bám giữ đất, mà thân thể của nó có thể cho chim chóc hay thậm chí là con người sinh sống, trái của nó có thể nuôi sống rất nhiều sinh vật, nó có thể sinh ra oxy cho các sinh vật khác hô hấp… Abel chẳng phải cũng có nghĩa là hơi thở đó sao, cho nên.. hình thức thể hiện chữ ký có khi nào mà một gốc cây không? Một gốc cây cổ thụ tràn ngập hơi thở của sự sống?”

“—— Cây sự sống.” Trong mắt của Mục Dịch Nhiên thoáng chốc hiện lên vẻ ngộ ra, vừa suy nghĩ vừa phân tích nói “Rất nhiều quốc gia cùng với giáo phái đều có xuất hiện cách nói về cây sự sống, cây sự sống của Ai Cập cổ đại là Platanus, truyền thuyết nói rằng nó mọc trên núi thiêng ngăn cách hai thế giới sinh tử, tượng trưng cho khởi nguyên của thưở sơ khai… Sa Giáo Ấn Độ cho rằng cây cối là vật chất nguyên thủy cấu tạo nên vận vật thế gian, cây bồ đề được xem như cây sự sống…”

“Mà, nếu nói đến tiếng Hebrew, bí giáo Kamal chính là được truyền miệng thông qua tiếng Hebrew một cách bí mật giữa những người thầy cùng học trò, trong giáo phái ấy cũng có cây sự sống tồn tại, nhưng nó không phải một cái cây thực sự, mà là một sơ đồ kết cấu có hình cây, được dùng để phân tích các tầng lớp khác nhau cấu thành vũ trụ cùng vạn vật trong thế giới…”

“Cùng với cây đào của nước chúng ta, cây sung dại khô của Ai Cập, cây mơ của Iran cùng với cây ô-liu, cây cọ hoặc cây lựu của các khu Trung Đông và trong truyền thống ngữ tộc Semit… Những thực vật rụng lá nhiều hạt nhiều quả này đều từng được mệnh danh là cây sự sống, là hóa thân của Đất Mẹ, nhiều hạt nhiều quả cũng nghĩa là sinh sản con cháu, thuộc tính nở hoa kết quả rụng lá thì lại đại diện cho bốn mùa cùng với vòng chu kỳ luân phiên của sự sống…”

Kha Tầm chớp chớp mắt, yên lặng lắng nghe đối phương chậm rãi nói, cảm giác được mình giống như nghe thấy thanh âm của bộ máy tìm kiếm đang ù ù vận chuyển trong đầu hắn.

Mục Dịch Nhiên tự liệt kê ra rất nhiều lựa chọn cho chính mình, nhưng rốt cuộc là loại nào mới đúng, tựa hồ như vẫn còn đang phân tích để cho ra phán đoán, Kha Tầm không dám quấy rầy suy nghĩ của hắn, tự mình đi sang bên tiếp tục xử lý mấy đống máu đen bám dính trong phòng, tiếp tục tìm kiếm manh mối có thể bị che giấu bên dưới.

Vách tường gian phòng này vốn ban đầu được dán giấy tường với hoa văn kiểu tây, hiện tại đã sớm cũ nát bong ra thành từng mảng, để lộ mặt tường quết sơn ở sau lưng.

Kha Tầm cảm xúc có phần nặng trĩu, nhìn giấy dán tường kiểu cũ này làm cho cậu chợt nhớ tới mái nhà mà thưở bé từng sinh sống.

Khi ấy cả ba lẫn mẹ cậu vẫn còn, gia đình năm đó cũng không lấy gì giàu có cho lắm, nhưng hai vợ chồng họ vẫn cố gắng để cả nhà tinh tươm gọn ghẽ, dù cho thu nhập có hạn, nhưng vẫn hết sức trong tầm khả năng của mình để cuộc sống gia đình dễ chịu thoải mái.

Khi ấy gia đình cậu ở trong một ngôi nhà có một sảnh hai buồng, ba cậu đặc biệt dán giấy tường cho từng căn phòng, kiểu dáng màu sắc là do mẹ cậu chọn, một kiểu màu ấm áp như giấy tuyên thành, hoa văn có chút giống như như vỏ cây. Nhớ lúc ấy trong lớp học, có mấy người bạn nhà cũng có dán giấy tường, nhưng đa số là mấy cái hình học hoặc là hình hoa cỏ, chỉ có mỗi nhà cậu chính là hoa văn vỏ cây kiểu kia, Kha Tầm cực thích luôn, cảm giác nhà mình đúng là đặc biệt hơn người, cảm thấy ba mình mẹ mình rất có con mắt nghệ thuật.

Mỗi lần cậu nhớ về mái nhà khi ấy, ký ức tựa như luôn vô thức dừng lại ở cái ngày đầu tiên mà bọn họ dọn vào ở sau khi căn nhà đã được trang trí, bé Kha nắm ấy vui đến như muốn bay lên trời, chạy lăn quăn khắp các phòng, hễ vào phòng nào là cứ đứng đó dùng tay sờ sờ vuốt vuốt vách tường được dán giấy vỏ cây xinh đẹp kia.

Phải rồi, ký ức lúc còn ấu thơ cứ mỗi lần nhớ đến, đều như tự động dừng lại ở cảnh tượng ngày hôm ấy.

Giống như hiện tại vậy.

Những người dân sống ở nơi đây, đều như ngừng lại ở ngày hôm ấy của năm ấy, nhà cửa của bọn họ vẫn giữ nguyên trạng như trước lúc bọn họ chết đi, sinh mệnh cùng ký ức của bọn họ, đều lưu lại trong ngày hôm ấy.

…Không đúng, dù cho toàn bộ đều lây nhiễm Ebola, cũng không thể nào đồng loạt chết đi trong một ngày được, cho nên hình ảnh dừng lại không phải ở ngày hôm ấy, mà là năm đó mới đúng.

Năm đó, cũng chính là năm 2012, là Điền Dương phát hiện được khi phiên dịch quyển sổ luận văn tiếng Hebrew kia. Tuy rằng tác dụng của nó chỉ là để chỉ đường cho hướng tư duy của bọn họ, làm cho bọn họ đặt trọng tâm vào sự kiện tận thế của loài người, nhưng năm “2012” ấy ắt hẳn là còn có tác dụng gì đó khác.

Năm 2012, tận thế… tận thế là lời tiên tri (đồn) của người Maya, mà lời tiên tri Maya xuất phát từ văn minh Maya, Dịch Nhiên bảo có rất nhiều quốc gia có văn minh truyền thống trong đó có sự tồn tại của cây sự sống…

“Dịch Nhiên,” Kha Tầm dừng tay, quay đầu lại nhìn Mục Dịch Nhiên nghe thấy cậu gọi mà bước tới “Trong văn minh Maya có cây sự sống không?”

“Cây Ceiba,” Mục Dịch Nhiên ánh mắt như sáng lên “Chính là cây bông gòn Châu Mỹ, một cây nhiệt đới, trong văn minh Maya nó tượng trưng cho sự sống, nằm ở trung tâm của vũ trụ, cho nên còn được gọi là cây thế giới hoặc là cây sự sống. Nhưng cây thế giới của Maya không chỉ có một thân cây, nó là từ nhiều gốc cây tạo thành, gốc ở giữa được cho là trụ chống kết nối với trời, đất cùng âm phủ, xung quanh nó còn có bốn thân cây tỏa ra bốn hướng —— Tôi nghĩ, thứ chúng ta cần tìm có lẽ chính là nó.”

“—— Quả đúng là bắt mắt rồi lại khó nhận ra!” Kha Tầm vứt xẻng đi “Cái kiểu cây mà chẽ ra năm gốc như thế này đặt trong rừng quả thực rất khó mà nhận ra, nhưng chỉ cần chúng ta phá giải một tầng manh mối cuối cùng, nó liền trở nên vô cùng bắt mắt dễ nhận ra! —— Chúng ta lập tức tập họp mọi người đi tìm cây bông gòn có năm gốc kia!”

***

Chạy ra ngoài kêu gọi Vệ Đông cùng Phương Phỉ đang ở mấy nhà bên cạnh, Kha Tầm vội vã lao ra ngoài tìm Tần Tứ lúc này đang dựa mình ngồi ngoài cửa, lâm vào trạng thái ngủ say nửa mê nửa tỉnh, cũng không nói lời nào bước tới cõng đối phương lên lưng.

Tần Tứ choàng tỉnh, cố chịu đựng cơn đau như búa giã vào đầu cùng hai mắt, dùng sức đẩy Kha Tầm “Tiểu Kha cậu mau thả tôi xuống! Ở nơi này nước bọt cũng có thể lây nhiễm!”

“Vậy anh ngậm miệng lại đi đừng nói chuyện nữa,” Kha Tầm bình tĩnh đáp lại, bảo Vệ Đông tìm cái khẩu trang cho Tần Tứ đeo vào “Hiện tại chúng tôi lập tức đi tìm chữ ký, Tần ca anh cố gắng chịu đựng, chúng ta sẽ không sao cả, nhất định có thể đi ra ngoài!”

Tần Tứ không rõ đầu đuôi, cứ ngỡ là Kha Tầm gấp quá hóa liều, bắt đầu muốn bất chấp tất cả tính lao vào khu rừng kia đâm đầu tìm lung tung như một con ruồi mất đầu, hắn sốt ruột đến nỗi gào lên sau lớp khẩu trang “Tiểu Kha cậu bình tĩnh lại đi! Hiện tại cậu không phải kẻ cô đơn, cậu đừng cứ không biết quý trọng mạng sống của mình như thế! Nếu lỡ như cậu có chuyện gì xảy ra, Tiểu Mục phải làm sao đây!? Cậu mau thả tôi——”

Còn chưa kịp hết lời, đã bị “Tiểu Mục” nào đó từ phía sau vọt lên, vươn tay bóp cổ một cái, hôn mê.

Đám người tăng tốc chạy như điên lao vào rừng rậm, mà nhóm của Thiệu Lăng bên kia trong khoảng thời gian này cũng không ngừng việc tìm kiếm, thế nên giờ phút này cũng không biết nên đi đâu mà tìm họ, chỉ có thể men theo dấu hiệu được đám bọn họ lưu lại trên thân cây.

“Để ý quan sát trên đường đi qua có cây bông gòn nào không, một cây bông gòn với năm gốc cây quây lại với nhau!” Kha Tầm nói với Vệ Đông, La Bộ cùng Phương Phỉ.

“Nhưng mà—— tao dân phương Bắc không biết cây bông gòn nó thế nào sao mà tìm!” Vệ Đông sốt ruột đến đổ cả mồ hôi, quay đầu hỏi Phương Phỉ bên cạnh “Phỉ ca biết không?”

Phương Phỉ lắc đầu “Tôi làm việc ở phương Nam không bao lâu, chỉ biết cây bông gòn nở hoa màu đỏ, nhưng hiện tại không biết đang là mùa nào, tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng nếu như đó chỉ là khí hậu ngày tận thế, chẳng biết chừng đang là giữa tháng chạp rét đậm cũng nên, mà cây bông gòn hình như là nở hoa vào mùa xuân, nếu như không có hoa tôi cũng nhận không ra.”

“Lá của cây bông gòn khá là dài…” La Bộ nói được một câu, sau đó tịt ngòi.

Bởi vì chỉ dựa vào mỗi đặc tính “dài” này thôi thì bọn họ không có cách nào giữa một khu rừng với vô số chủng loại phong phú thế này tìm ra cây bông gòn.

“Tìm năm gốc cây bộ dạng na ná nhau.” Kha Tầm đề ra ý kiến.

“Chú hai, chú mở to mắt mà dòm xem, trong đống cây cối um tùm bên kia có cả bó cây cối với năm gốc na ná nhau còn mọc gần nhau nữa kìa.” Vệ Đông chỉ tay cho Kha Tầm thấy.

“Hơn nữa, chúng ta cũng không có cách xác đụng bốn gốc cây mọc xung quanh rốt cuộc cách nhau bao xa,” Phương Phỉ nói “Nếu khoảng cách giữa chúng nó cỡ chừng mười mét, ở giữa lại mọc vô số những loại cây khác, vậy lại càng khó phán đoán hơn.”

“…Tóm lại, hiện tại chúng ta thiếu người nhận biết được cây bông gòn.” Kha Tầm nói “Thôi mặc kệ đi, trước cứ quan sát, tìm ra đám người Thiệu Lăng rồi tính sau.”

Mấy người dọc theo các ký hiệu tuy tìm mấy chục phút mới đuổi tới được chỗ của bên Thiệu Lăng, dù sao đám người bọn họ tốc độ cũng không chậm, vẫn luôn tranh thủ từng giây từng phút.

Cả hai nhóm tụ họp, Mục Dịch Nhiên lập tức nói ngắn gọn những suy đoán của mình cho họ nghe, sau đó nói “Nếu đúng như suy đoán, chữ ký sẽ không ở vị trí cách chúng ta quá xa, như vậy hiện tại chúng ta lấy chỗ này làm điểm trung tâm, chia ra bốn tổ đi về bốn hướng tìm kiếm. Mọi người có ai biết được cây bông gòn không?”

“Tôi biết.” Thiệu Lăng nói.

La Bộ cùng Cố Thanh Thanh mệt đến thở không ra hơi cũng giơ tay lên.

“Vậy bốn người chúng ta mỗi người mang theo một đồng bạn chia ra bốn hướng tìm,” Mục Dịch Nhiên nói “Đặt lão Tần ở đây, một người ở lại chăm sóc anh ấy.”

Cuối cùng Ngô Du ở lại trông chừng Tần Tứ, Mục Dịch Nhiên dẫn theo Phương Phỉ, Thiệu Lăng cùng Vệ Đông, La Bộ dẫn theo Chu Hạo Văn, Cố Thanh Thanh đi cùng Kha Tầm, bốn tổ tựa chọn một phương hướng, sau đó vội vã không ngừng đi tìm cây bông gòn.

Cố Thanh Thanh là một cô gái, có thể kiên trì đến tận bây giờ là xem như vượt trội hơn người thường rất nhiều rồi, lúc này cô cũng gần như kiệt sức, bước thấp bước cao đi trong rừng, cả người liêu xiêu giống như muốn té ngã, Kha Tầm bước tới đỡ lấy cô, lại đi thêm một lát, thấy Cố Thanh Thanh giống như thở không ra hơi, bèn nói “Hay là để tôi cõng cô.”

“Anh cũng mệt lắm rồi.” Cố Thanh Thanh quan sát rất cẩn thận, dẫu cho vẻ mặt của Kha Tầm giờ phút này không mấy rõ ràng, nhưng cô vẫn nhận ra được, suy nghĩ một lát, cô lấy giấy bút từ trong túi ra nói “Hay là để tôi vẽ lại hình dáng đại khái của lá cây bông gòn cho anh xem, sau đó hai chúng ta chia nhau ra đi tìm, cũng tránh tôi bám chân anh.”

“Không được, trong rừng rất nguy hiểm, không thể để cô đi một mình được.” Kha Tầm suy nghĩ, nói “Thôi đừng vẽ, để tôi nghĩ cách giúp em bò lên cây nhìn, đứng trên cao trông cũng xa hơn.”

Cố Thanh Thanh nghe thấy đối phương ý bảo mình cũng bò lên cây, sợ tới run lên, vội nói “Nhưng, nhưng mà… chúng ta đứng trên cây cũng không nhìn được gì, đứng ở trên đó sẽ bị cành lá che lại tầm nhìn.”

Kha Tầm đảo mắt một cái, lại nghĩ ra ý mới “Yên tâm, tôi có cách, không cần em phải lên cây.”

Nói dứt lời, liền nhanh nhẹn bò lên cây.