Họa Phố

Quyển 11 - Chương 20: Con mèo của schrödinger (20) : đề cuối cùng




Trên trần của căn phòng này vẫn giống hệt như hai căn phòng trước đó, là một khoảng hư không màu đen với những vật tựa như hạt rồi lại giống sóng lơ lửng trôi nổi, nhưng trước mặt bọn họ thì lại không phải hồ nước hay là tấm sắt nóng nữa, mà là một mảnh vải vẽ tranh cực lớn chắn ngang đường đi hướng về lối ra.

Bên trái tấm vải được vẽ lên bảy hình vuông đặc ruột bằng các màu sắc bao gồm đỏ, vàng, xanh lá, xanh lam, tím, đen cùng trắng, với kích thước và hình dạng y hệt như nhau, ở giữa tấm vải có vẽ một cái khay, phía dưới khay giống như được nối với một đống máy móc phức tạp, cả bức tranh toàn bộ đều từ các đường nét cấu thành, thoạt nhìn giống như một bản vẽ thiết kế tổ hợp cơ khí nào đó vậy.

Mà, ở bên trên cùng tấm vải có một hàng chữ, viết: Đặt khối màu nặng nhất lên khay có thể vượt ải, nếu phóng sai lập tức đào thải.

“Này… Chúng ta làm sao biết được khối màu nào là nặng nhất chứ?” Hà Đường vẻ mặt kinh sợ hoảng hốt, nhìn những con số đang vô tình lạnh lùng nhảy ngược trên giao diện trước mặt “Tôi thấy toàn bộ khối màu đều là lớn nhỏ giống hệt nhau! Hơn nữa chúng nó chỉ là một cái hình mặt phẳng thôi, làm sao có trọng lượng cơ chứ!”

“Đừng hoảng hốt,” Kha Tầm ấn nhẹ vai cô gái “Tưởng tượng một chút, đây chính là một cái hình vẽ phẳng, truyện tranh chúng ta hay xem chẳng phải cũng đều mặt phẳng sao, nhưng chúng ta có thể tự tưởng tượng ra hình ảnh lập thể của nó, cho nên bức tranh này cũng vậy, cô cứ tưởng tượng nó thành những khối lập thể là chúng nó sẽ có trọng lượng ngay.”

Hà Đường khẽ cắn môi, cố hết sức bắt bản thân mình tập trung tinh thần, còn đang cẩn trọng đắn đo xem trong bảy khối màu này khối nào nhìn trông lớn hơn một chút nặng hơn một chút, bỗng thấy Vệ Đông vươn tay chạm vào khối màu đen, khối màu kia bỗng chốc giống như mấy cái icon trên màn hình di động vậy, chỉ cần nhấn vào là có thể di chuyển qua lại.

Vệ Đông nhấn giữ khối màu đen, dời nó từ bên cạnh thả lên phía trên cái khay nằm ở giữa tấm vải.

“Hai khối màu trắng đen giống nhau, nhưng trọng lượng của màu đen nhìn sẽ như nặng hơn màu trắng gấp 1,8 lần,” Vệ Đông nói “Bởi vậy tủ sắt thông thường đều là dùng màu tối, giúp gia tăng sức nặng của nó trong tâm lý của người ta, có một chút tác dụng phòng trộm.”

Vệ Đông đang tính buông ngón tay kéo khối màu kia ra thì bị Kha Tầm cản lại “Khoan thả, kéo dài thời gian một chút.”

Vệ Đông lập tức hiểu được, hai mắt nhìn chằm chằm thời gian đếm ngược trên giao diện, tính chờ đến khi nào còn 5 giây lập tức sẽ buông tay.

“Đờ mờ thật, may là có mày ở đây, bức tranh thần kinh này sao tự dưng lại tòi ra cái đề bài màu sắc này méo biết nữa?” Kha Tầm nói.

“Này đã là gì, hai ải trước đó của tao một cái là có lan quyên tới mấy vấn đề lịch sử, một cái lại có liên quan tới vấn đề vệ sinh sinh lý, mịa bà nó kích thích từng xăn-ti-mét luôn!”

“Ồ thế à?” Kha Tầm khẽ cau mày, quay sang hỏi Hà Đường “Ải phía trước của em như thế nào?”

Hà Đường còn đang nghĩ hai người này lòng dạ thiệt rộng thoáng, tới nước này rồi mà có tâm tình tào lao tán gẫu, bỗng thấy Kha Tầm hỏi mình vội nói “Ải trước của tôi ra đề đều là có liên quan đến âm nhạc, cũng may là nằm trong phạm vi chuyên môn mà tôi biết, cho nên không gặp khó khăn gì mấy.”

Kha Tầm bật ngón cái giật giật mấy cái về phía cô, ải trước hẳn là nhờ cô gái này phát huy chuyên môn, góp ích không nhỏ giúp tổ bọn họ vượt qua nan đề.

Hà Đường nhận được khen ngợi, trong lòng cảm thấy vững vàng hơn một chút.

Kha Tầm lại quay sang nói với Vệ Đông “Tao hiểu rồi, toàn bộ mấy ải khảo nghiệm này đều là dựa vào các môn học mà ra đề, ải lớn đầu tiên là về ngữ văn, ải lớn thứ hai là về vật lý, hóa học, sinh lý vệ sinh là sinh học, cùng với âm lịch sử, âm nhạc, hiện tại tới lượt mỹ thuật, toàn bộ chương trình học mà con trai mình đã học ở trường đều bị Trình Thức gom góp trộn hết vào bức tranh này.”

“Oán niệm ghê hồn.” Vệ Đông nói xong, lúc này thời gian đếm ngược đã bước vào 5 giây cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, buông ngón tay ra.

Khối màu đen rớt xuống cái khay, giống như ghì xuống thật mạnh, khiến cho cả tấm vải vẽ đều chìm xuống, dưới chân bọn họ xuất hiện một đoạn đường đi, nhưng đường đi chỉ dài có hơn mười mét, ở cuối đoạn đường ấy lại có một tấm vải vẽ tranh đang dựng lên chắn ngang đường đi của bọn họ.

Kha Tầm bước nhanh về phía trước, Vệ Đông đang tính đuổi theo, lại thấy Phương Phỉ vẫn còn đứng yên hết sức chuyên tâm mô tả quy tắc, vội vàng với tay kéo theo cô cùng nhau đi về trước.

Bức vải vẽ lần này bên trái cùng bên phải đều có vẽ hai cái khe hẹp có thể chứa một người đi qua, một cái màu đỏ còn một cái màu xanh lá, bên trên có một dòng chữ: Chọn một bên đi qua, chọn sai lập tức đào thải.

“Mẹ nó thứ vô sỉ, đến cả dựa vào điều kiện gì để chọn nó cũng méo nói, kêu người ta chọn kiểu gì giờ.” Kha Tầm quan sát tấm vải vẽ trước mặt.

“Hay là màu xanh lá?” Hà Đường nói “Bình thường màu xanh lá là màu an toàn mà đúng không, với cả đèn giao thông chẳng phải đỏ dừng lại xanh đi tiếp sao?”

“Nhưng tôi lại cảm giác nó sẽ không đơn giản như vậy,” Kha Tầm chau mày “Tranh nó thật sự tốt tới vậy, tạo ra cái đề mà liếc mắt dòm một cái đã nhìn ra được đáp án? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, rất có thể nó chính là lợi dụng tâm lý này của chúng ta chơi một cú lội ngược dòng, cố tình ra đề đơn giản như vậy, cố ý để cho chúng ta hướng về phía phức tạp mà nghĩ. Đông Tử, mày thấy sao?”

Vệ Đông đứng bên cạnh vò đầu “Không có đưa ra điều kiện lựa chọn quả thực rất khốn nạn, ai biết nó quy định điều kiện là gì đâu?”

Mắt thấy đếm ngược đã đến giai đoạn nửa sau, Phương Phỉ cũng tăng tốc độ thuật lại quy tắc, Kha Tầm lắng nghe một lát, cảm giác lần này chắc là vẫn không đủ thời gian hoàn thành, nhất định phải giải quyết đề trước mắt mới được.

Lại lần nữa dời chú ý trở về tấm vải vẽ trước mặt, Kha Tầm chăm chú cẩn thận nhìn đề nêu lên, nói “Trong đề có nhắc tới ‘đi qua’, cũng tức là chúng ta có thể đi băng qua một trong hai cái khe hẹp này để đi đến đề tiếp theo, nhưng hai người có cảm thấy kỳ lạ không, tấm vải vẽ này lớn tới như vậy nhưng sao lại vẽ hai cái vệt màu này hẹp tới thế, nếu yêu cầu chúng ta đi qua, tại sao lại không vẽ to ra một chút?”

Nói xong liền đứng ở trước vạch màu xanh lá đo một chút, nói “Nhìn đi, chỉ rộng tới ngang vai, nếu lỡ trong đám chúng ta có một đứa béo thì sao, lẽ nào bị kẹt ở chỗ này?”

Sau đó lại chuyển sang vệt màu đỏ bên kia đo kích cỡ, cũng hệt như vậy, độ rộng vừa tới chiều ngang bả vai.

“Hai cái vạch màu hồng đỏ này đều rộng ngang nhau.” Kha Tầm nói.

Vệ Đông hai mắt bỗng sáng rực lên “Tao hiểu rồi —— chọn màu đỏ! Đi, đi thôi!” Nói xong liền túm lấy Phương Phỉ chen chúc đi vào vạch màu đỏ.

Kha Tầm để Hà Đường đi ở phía trước, còn mình đi cuối cùng, tránh trường hợp lỡ như mình bị kẹt lại thì liên lụy cả Hà Đường không qua được.

Cơ mà may là không xảy ra chuyện kẹt người, cả bốn đều thuận lợi đi qua khe hẹp màu đỏ.

“Ủa tại sao lại như vậy?” Hà Đường hỏi Vệ Đông.

“May mà nhắc tới độ rộng, nên tui suy xét rất có thể cái này đang khảo nghiệm một loại hiệu ứng tâm lý khác về màu sắc, chính là màu giãn nở cùng màu co lại.” Vệ Đông nói “Màu đỏ, màu cam cùng màu vàng đều là màu giãn nở, còn màu xanh dương xanh lá thuộc loại màu co lại, cho nên nếu lúc nãy chúng ta chọn đi qua màu xanh lá kia rất có thể sẽ bị kẹt người lại. Tuy thực tế là cả hai vạch màu đều có độ rộng tương đương nhau, nhưng tui đoán Trình Thức có lẽ chính là muốn khảo nghiệm hiệu quả thị giác cùng hiệu ứng tâm lý, hiệu quả sinh ra do hiệu ứng tâm lý đều sẽ trở thành thật trong bức tranh này.”

Hà Đường bày ra vẻ mặt ra là như vậy, Vệ Đông lại đệm thêm một câu “Cho nên á, nếu như gái muốn người ta thấy mình gầy nhớ mặc áo quần màu tối, vớ da đen này kia ớ, làm chân nhìn gầy.”

Hà Đường “…” Vớ da… đen?

Kha Tầm “Thuộc tính của mày bại lộ ra rồi kìa. Đừng xàm nữa, đề thứ ba tới rồi kìa.”

Đề thứ ba vẫn như cũ xuất hiện trên một tấm vải vẽ tranh, Vệ Đông còn đang đoán đề, Kha Tầm bên này nghe được Phương Phỉ đã nói xong toàn bộ các quy tắc, cũng sử dụng đạo cụ yêu cầu ý thức của Trình Thức, cùng với yêu cầu chữ ký của Trình Thức.

Tình cảnh xung quanh cũng không thấy có gì thay đổi, nhưng mà mảng hư không trên đỉnh đầu họ bỗng nhiên trở nên lấp lánh, những hạt nhỏ tựa như hạt rồi lại giống như sóng ngẫu nhiên chớp động, trong nháy mắt biến thành các đốm lấp lánh, rồi lại trong nháy mắt biến thành các vạch cách giao thoa, rồi lại lập tức biến thành chấm sáng cùng vạch sọc chồng chất lên nhau.

Ngay giữa lúc biến hóa ấy, ở một khoảng bên cạnh đường biên giới của khoảng hư không ấy đột ngột sáng lên, tựa như có ai đó từ bên ngoài vén lên một góc hộp, rót vào bên trong vô số ánh sáng.

Con mèo của Schrödinger, một khi có người mở chiếc hộp ra tiến hành quan sát, con mèo đang trong trạng thái chồng chất bên trong tất nhiên sẽ bắt đầu suy sập quy về một trạng thái.

Mà, ngay khoảnh khác ánh sáng được rót vào, những đốm sáng cùng vạch cách giữa hư không, trong thoáng chốc ngừng lấp lánh ngừng chớp động, toàn bộ đều cố định dừng ở tại chỗ giữa khoảng hư không ấy, hóa thành một cái chữ ký như được viết bằng màu của ánh sáng: Trình Thức.

“Ơ… Chúng ta làm sao với tới được nó đây!?” Vệ Đông hô lên “Mịa bà tới cuối cùng rồi còn chơi trò khảo nghiệm nữa là sao!?”

Thời gian đếm ngược của đề thứ ba đã tiến vào nửa phần sau, Kha Tầm cũng cảm thấy sốt sắng, có quy tắc nào có thể giúp con người ta bay lên không!? Mà đến nước này rồi bọn họ cũng không còn thời gian suy nghĩ quy tắc nữa! Mẹ nó làm như ai cũng có khinh công vậy, cái này phải làm sao ——

—— Ố? Khinh công?

Kha Tầm ấn mở sách quy tắc, như được ăn cả ngã về không dùng toàn lực gào lên một câu “Chân trái đạp chân phải lẫn nhau mượn lực bay lên trời!” (*)

【 Quy tắc thông qua 】

Phương Phỉ “…”

Hà Đường “…”

Vệ Đông trợn mắt khiếp sợ “—— cái đù—— như vậy cũng được nữa!?”

Kha Tầm “Không có thời gian giải thích, mau bay lên!”

Mọi người không ai dám do dự nữa, đều vẻ mặt ba chấm dùng chân trái đạp chân phải… bay lên không.

Nhưng mà, trước khi tay chạm vào chữ ký của Trình Thức, Kha Tầm bỗng nhiên nhận được hai yêu cầu xin giúp đỡ cùng một lúc.

【 Chỉ còn lại một cơ hội tiếp nhận yêu cầu xin giúp đỡ, vui lòng lựa chọn một trong hai, hoặc từ chối toàn bộ 】

Kha Tầm nhìn hai cái ava của người yêu cầu giúp đỡ, một là Đặng Lâm, một là Ngô Du.

Kha Tầm suy nghĩ một chút, quay sang hỏi Hà Đường “Nếu cô muốn tự mình quyết định việc này, tôi sẽ nghe lời cô.”

Hai người này, một là bạn trai cô từng yêu thương từng cùng cô thề non hẹn biển, một người là tình địch tựa không đội trời chung tựa như cái gai trong mắt cô.

Hà Đường cắn môi, vẻ mặt phức tạp.

Nhưng mà, thời gian không chờ đợi ai, ngay khi Kha Tầm nghĩ là cô gái này không muốn quyết định, đang tính tự mình vươn tay nhận yêu cầu giúp đỡ của một trong hai người họ thì, bỗng dưng nghe được từ miệng Hà Đường tuy có chút khẽ nhưng hết sức rõ ràng phun ra ba chữ “Chọn Ngô Du.”

Cái thứ tra nam khốn kiếp, tự sinh tự diệt đi!

Lần này Ngô Du và Đặng Lâm vào chung một ải khảo nghiệm, nhưng trước đó hai người đã trở mặt với nhau, bởi vậy khi gặp phải nan đề không thể giải quyết cả hai người mới mạnh ai nấy gửi yêu cầu xin giúp đỡ tới người khác như vậy.

Mà như Kha Tầm đoán lúc trước, những thứ khảo nghiệm trong các ải này đều nằm trong các môn học ở trường, Ngô Du với Đặng Lâm lần này gặp phải một đề khó liên quan đến thể dục, nên mới cùng nhau xin trợ giúp từ Kha Tầm như vậy.

Xử lý vấn đề của Ngô Du xong, Kha Tầm cùng Vệ Đông, Phương Phỉ và Hà Đường vươn tay duỗi về phía đỉnh đầu, chạm vào chữ ký của Trình Thức.

Tựa như một cái hộp bị đẩy nắp từ phía bên trong ra vậy, mảng hư không trên cao hoàn toàn bị bật ra, ánh sáng bao trùm khắp xung quanh, lóa đến mức mắt người mở không ra, rồi khi ánh sáng dần dần tản đi, bọn họ thấy được mình lại đứng bên trong căn phòng triển lãm của nhà trưng bày Lẫm Đông Tương Chí.

Mà đứng trước mắt bọn họ là Mục Dịch Nhiên, Chu Hạo Văn, Thiệu Lăng, Tần Tứ cùng La Bộ, Đặng Lâm và Ngô Du lúc này vẫn chưa thoát ra.

Mọi người im lặng không lên tiếng, bình phục hô hấp nhìn đăm đăm bức tranh 《 Con mèo của Schrödinger 》trên tường, mãi cho đến năm phút sau ấy, ánh sáng lại lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt.

Là Ngô Du.

Mái tóc ngang vai của cô mướt đẫm mồ hôi, sợi tóc bết dính trên mặt khiến cô thoạt trông có vẻ vô cùng thảm hại nhếch nhác, nhưng khi nhìn thấy mọi người, Ngô Du lập tức té bệt xuống đất, vừa cười rồi lại vừa khóc bụm mặt lại, thật lâu sau mới nghe thấy những lời ồm ồm toát ra từ khe hở “Đặng Lâm không ra được…”

“Cô có thể nghĩ như thế này,” Giờ phút này, Hà Đường bình tĩnh đến lạ kỳ “Nếu không bởi vì hắn ta bắt cá hai tay, cô sẽ không truy theo cuộc hẹn của tôi và hắn chạy tới tận nơi này, cô và tôi cũng sẽ không vì thế mà cãi cọ tranh chấp rồi bị cuốn vào phòng triển lãm này, càng sẽ không bị liên lụy kéo vào thế giới tranh đáng sợ kia. Toàn bộ mọi chuyện đều là do hắn ta mà nên cả, hiện tại hắn ta xem như trả giá vì chuyện mình làm, cái giá ấy chính là mạng của hắn.”

Ngô Du ngẩng gương mặt ướt đẫm nước mắt lên, thấy Hà Đường vươn một tay đến trước mặt mình.

Vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo cũng đang run rẩy giống như mình, Ngô Du bị kéo đứng dậy, hô lên một câu “Bạn ơi, tui bị thằng chó đấy hại thật là thê thảm hết sức mà!”

Hai người ôm nhau khóc rống.

Lũ đàn ông: …

_______________

Chú thích

(*) Chưn trái đạp chưn phải : đây là một cảnh có thiệt trong phim Anh hùng xạ điêu của Kim Dung.