Đạo cụ mà Tần Tứ lựa chọn là một tấm ván gỗ siêu dày, cũng thành công vượt qua tấm sắt nóng đi tới lối ra ở đối diện.
Bên này, Kha Tầm vươn tay ôm lấy bả vai Mục Dịch Nhiên, rướn mặt kề sát mặt đối phương, trước tiên hôn lên má người ta một cái, rồi mới nói “Em chạy nhanh hơn anh, đồng ý không nè?”
Mục Dịch Nhiên hiểu được ý của Kha Tầm, hiệu ứng Leidenfrost mặc dù ở ngoài thế giới thật cũng có những ví dụ thực tế, nhưng những kẻ bình thường chưa từng trải qua huấn luyện mà dùng chân trần bước đi trên tấm sắt nóng rực, sợ là rất khó vượt qua được chướng ngại tâm lý, hơn nữa lỡ như mà tốc độ hơi chậm một chút, e là sẽ càng nguy hiểm hơn.
Mục Dịch Nhiên vươn tay xoa xoa gáy tóc của Kha Tầm, nói “Được rồi, hiệu ứng Leidenfrost để em dùng, nhưng có một điều kiện: Nếu cách thức quấn quần áo vào chân cùng cõng người không được thông qua, em không được phép yêu cầu đổi hiệu ứng Leidenfrost cho tôi.”
“Ơ kìa…” Kha Tầm thật sự không ngờ bị Mục Dịch Nhiên chiếu tướng ngược lại một phát.
Cậu cũng hiểu được ý của Mục Dịch Nhiên, nếu như cả hai cách thức kia đều không được thông qua không thể sử dụng, như vậy bọn họ bắt buộc phải suy nghĩ một cách thức khác, nhưng cách khác đâu phải nói nghĩ là nghĩ ra được, lỡ như nghĩ không ra thì làm sao? Mà lỡ nghĩ ra được rồi nhưng vẫn không thể thông qua thì sao? Như vậy, người gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ là Mục Dịch Nhiên.
Kha Tầm không đáp lời Mục Dịch Nhiên, hơi chau mày trầm ngâm một lát, mới nói “Dịch Nhiên, hay là chúng ta thử yêu cầu nó cung cấp một khối nước đá để lót dưới chân đi, được không? Đạp băng dưới chân chạy qua tấm sắt, chỉ cần tốc độ nhanh một chút, chạy qua bên kia trước khi nó hòa tan ra, có được không?”
Mục Dịch Nhiên nhẹ lắc đầu “Đề yêu cầu là sử dụng vật chất với trạng thái khác nhau, vật chất có ba loại trạng thái: cố định, chất lỏng cùng khí hơi, lão Tần đã sử dụng trạng thái cố định rồi, băng suy cho cùng cũng là trạng thái cố định, nó sẽ không đồng ý thông qua. Thôi, đừng suy nghĩ nữa, nắm chắc thời gian thử phương pháp đã có sẵn đi.”
Nói xong liền cởi quần áo trên người, Kha Tầm ngăn lại “Quần áo của anh nặng lắm, dùng của em đi, áo phao nó nhẹ.”
Mục Dịch Nhiên vẫn tiếp tục cởi quần áo sát người ra, nói “Em ít nhất phải để lại hai món, bằng không tới lúc rời khỏi tranh coi chừng lạnh.”
“Em thấy lần sau nên mang thêm một bộ sơ cua để thay, trước khi vào tranh gửi ở tủ giữ đồ nhà trưng bày.” Kha Tầm nói, chứ lần nào vào cũng bị lột sạch đồ như vậy ai chịu cho nổi.
Hai người cùng nhau hành động, dùng toàn bộ quần áo quấn một lớp siêu dày dưới lòng bàn chân Mục Dịch Nhiên, sau đó Mục Dịch Nhiên xoay người đưa lưng về phía Kha Tầm “Lên đây.”
“Giữa đường nếu cảm thấy chân nóng thì kêu lên, đừng cố chịu đựng,” Kha Tầm căn dặn “Giữa đường em dùng cái hiệu ứng gì gì đó cũng được, tới chừng ấy em cõng ngược lại anh.”
“Ừ.” Mục Dịch Nhiên đồng ý.
Hai người nói xong cũng không chậm trễ nữa, Kha Tầm lập tức úp người nằm lên lưng Mục Dịch Nhiên, mà Mục Dịch Nhiên cũng dứt khoát vươn chân bước lên tấm sắt nóng rực kia.
【 Cảnh cáo —— Thao tác vi phạm quy tắc! Vui lòng mau chóng hủy bỏ! Đếm ngược 30 giây! 】
Trước mắt hai người cơ hồ là đồng thời xuất hiện cảnh báo, một hàng chữ đỏ tương không ngừng nhấp nháy trên màn hình.
Mục Dịch Nhiên lùi về sau, thả Kha Tầm xuống đất.
“Cả hai cách này đều không được,” Mục Dịch Nhiên nói “Xem ra đều bị mặc định xem là phương thức sử dụng vật chất trạng thái cố định.”
“Vậy hiệu ứng Lei gì gì đó là coi như trạng thái khí hay là trạng thái chất lỏng?” Kha Tầm hỏi.
Mục Dịch Nhiên ngẫm một chút “Chắc là xem như trạng thái khí, lợi dụng tầng khí nóng để lơ lửng.”
“Vậy giờ chúng ta dùng trạng thái chất lỏng là xong,” Kha Tầm nói “Hay là dùng nước đi, lập tức bơm nước vô!”
“Nhưng cũng phải chờ em qua trước đã tôi mới dùng được, bởi vì bơm nước vào cần thời gian, hơn nữa cũng chưa biết có thể bơm nước vào hay không mà.” Mục Dịch Nhiên vươn tay vỗ nhẹ vào thắt lưng Kha Tầm “Đừng chần chừ mất thời gian nữa, em mau đi qua đi.”
“Anh thử mở đạo cụ ra yêu cầu nó cung cấp nước đi, xem thử nó sẽ cho chúng ta nước như thế nào.” Kha Tầm nói.
Mục Dịch Nhiên biết rõ, người này nếu không xác định mình có thể an toàn đi qua bên kia, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời tự đi qua trước, thật sự là hết cách, chỉ đành ấn vào biểu tượng thùng đạo cụ, yêu cầu nó cung cấp “Một tấn nước.”
Giữa hư không đột nhiên xuất hiện một vũng nước lớn ào ào tuôn xuống, tưới lên tấm sắt, trong nháy mắt đã rơi xong khối lượng cả tấn nước, nhưng một tấn nước này so với diện tích mênh mông của tấm sắt kia mà nói vẫn là kém xa rất nhiều, nước rơi xuống bởi vì gặp được bề mặt cực nóng mà lăn lộn xì xèo, cũng chẳng được bao lâu toàn bộ nước đã bốc hơi biến mất tăm.
“Xem ra có thể sử dụng nước làm cách để vượt qua bên kia,” Mục Dịch Nhiên nói “Lát nữa anh sẽ yêu cầu nó cung cấp một trăm hoặc một ngàn tấn nước, hẳn là có thể phủ lên toàn bộ tấm sắt, được chưa, bây giờ em có thể đi rồi đấy.”
Kha Tầm hai mắt nhìn đăm đăm đối phương, trong lòng lo lắng cả trăm cả ngàn thứ, nhưng vẫn phải cắn răng đồng ý, trước lúc đi còn không quên chốt một câu hù dọa nam thần nhà mình “Dù sao nếu anh không qua được vòng này, em cũng sẽ không đi đâu hết, anh tự mà lo đi.”
Nói xong rồi, liền ấn mở biểu tượng quyển sách đọc ra quy tắc, sau đó yêu cầu nước, dùng tốc độ chạy nước rút băng băng một đường thẳng sang bên kia.
“Thành công rồi!” Tần Tứ vẫn đang đứng ở trước lối ra chờ đợi bọn họ, thấy Kha Tầm như một con báo săn mạnh mẽ xông tới trước mặt mình, cũng kích động hô lên “Tiểu Mục sao rồi?”
“Càng ngày càng nham hiểm” Kha Tầm đáp.
Tần Tứ “…” Tôi có hỏi cái này đâu…
May là nỗi lo của Kha Tầm không có xảy ra, Mục Dịch Nhiên mất mười mấy phút đồng hồ để bơm nước vào, mực nước cách tấm sắt có cỡ nửa người, sau đó một đường bơi qua bên đây, tới lúc gần đến lối ra thì nước đã bắt đầu hơi nóng lên.
Bởi vì hắn dùng áo phao không thấm nước của Kha Tầm bọc lại nên quần áo không bị ướt. Kha Tầm giúp đối phương lau nước dính trên người, bàn tay chạm phải da thịt bởi vì ngâm trong nước ấm hơi lâu mà trở nên nóng bỏng, đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Nếu lúc nãy Mục Dịch Nhiên bơi chậm một chút, vậy chẳng phải da thịt đã bị phỏng rồi sao?
Kha Tầm nghĩ như vậy liền cảm thấy lòng đau như cắt, cả người đều bị phẫn nộ lấp đầy “Mẹ nó! Không thể cứ mãi như vậy được! Từ lúc chúng ta vào tranh đến giờ vẫn luôn bị bức tranh này nắm mũi dắt đi, nó bảo chúng ta làm cái gì chúng ta phải làm theo cái nấy, liên tục không ngừng nghĩ cách vượt qua khảo nghiệm, làm gì có thời gian tìm ra chữ ký chứ!? Đừng để giống như bức 《 Thú sắc đỏ tươi 》 lần đó, bị chuyện trong tranh làm chếch đi trọng tâm, dần dần quên mất mục đích thực sự. Mấy trò chơi vượt ải này phải tới bao giờ mới chấm dứt? Không được, chúng ta phải nghĩ cách biến bị động thành chủ động mới được!”
Tần Tứ nói “Bức tranh này không giống thú đỏ, lần ấy thú đỏ là cố ý mê hoặc chúng ta, khiến chúng ta quên đi mục đích ban đầu của mình hơn nữa dần dần không muốn rời khỏi thế giới trong tranh. Còn bức tranh này không có tính mê hoặc, nhưng mà… Tôi cũng cảm giác giống như không có đích đến.”
Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu “Chúng ta nhất định phải tranh thủ trong quá trình khảo nghiệm tìm kiếm manh mối, chứ không phải để tranh dắt mũi bắt chúng ta vượt khảo nghiệm của nó. Đây cũng chính là quỷ kế của tranh, nó liên tục không ngừng bày ra các ải bắt chúng ta phải liên tục suy nghĩ cách thức để vượt qua, chúng ta gần như không có thời gian dư thừa để mà suy nghĩ vấn đề tìm ra manh mối về chữ ký. Rồi sau đó, cả ban ngày lẫn buổi tối đều trong quá trình vượt ải trôi qua, có người không thể vượt qua đề mà nó đưa ra, sẽ chết khi buổi tối tiến đến, mà cho dù toàn thể chúng ta đều vượt qua khảo nghiệm, cũng sẽ phải đối mặt với việc bỏ phiếu chọn tìm ra người chết bù, cứ thế chúng ta không ngừng tiêu hao chính mình, nhưng lại không có thời gian để tìm manh mối giúp chúng ta thoát khỏi tình cảnh này.”
“Mỗi tổ chúng ta đều tìm mọi phương pháp mau chóng phá giải vấn đề để vượt ải của nó, thoát khỏi không gian này, như vậy lại khiến cho thời gian để suy nghĩ manh mối bị áp súc đến cơ hồ không còn, chính là đang trúng kế của nó.” Kha Tầm nói “Em cảm thấy chúng ta nên cố gắng kéo giãn thời gian suy nghĩ manh mối ra càng dài càng tốt, nếu thời gian biểu hiện trên di động chính là thời gian trong bức tranh này, vậy ít nhiều gì cũng còn nắm được chút ít lợi thế. Khoan hãy rời khỏi nơi này, chúng ta ở lại đây thảo luận suy nghĩ manh mối đi, cùng lúc chú ý thời gian trên di động, khi nào thấy sắp đến rạng sáng lập tức rời khỏi chỗ này đi ra ngoài.”
Tần Tứ nói “Vẫn là phải xem tình huống thế nào đã, lời này nói ra có hơi vô tình một chút… Nhưng nếu có thể xác định tổ khác có người chưa thể vượt qua khảo nghiệm, như vậy chúng ta có thể ở lại đây kéo dài thời gian tới đâu hay tới đó, mà nếu những tổ khác toàn bộ đều đã ra ngoài, chúng ta nhất định cũng phải nắm giữ thời gian tranh thủ ra ngoài sớm, đồng thời lập tức tiến vào cửa tiếp theo, tránh việc chọn người diễn ra…”
“Có thể dùng chức năng xin giúp đỡ liên hệ những tổ khác.” Kha Tầm nói “Tổ của Đông Tử với Hạo Văn không cần liên hệ, tôi với Hạo Văn có nói trước với nhau rồi, nếu hai tôi có người nào xác định mình không thể vượt qua được, liền liên lạc với đối phương một chút, xem như chào nhau một tiếng.”
Tần Tứ im lặng.
Chào nhau một tiếng… chỉ sợ là lời chào tạm biệt cuối cùng…
“Để tôi thử liên lạc với tổ của Phương Phỉ xem sao.” Kha Tầm nói.
Lần này bên tổ Phương Phỉ phải dẫn theo Đặng Lâm cùng Hà Đường, một mình gánh hai người mới, quả thực có chút khó khăn.
Kha Tầm nói xong liền tính ấn vào biểu tượng cái bóng đèn, bị Mục Dịch Nhiên cản lại “Em giữ lại mà dùng, để tôi.”
Kết nối được với bên Phương Phỉ, Mục Dịch Nhiên liền hỏi tổ bên cô thế nào, giọng của Phương Phỉ nghe giống như đang thở dốc “Tàm tạm, mới vừa giải quyết xong, hiện tại đang chuẩn bị ra ngoài.”
“Giữ trò chuyện, ra ngoài nhìn một cái xem hai tổ khác có tổ nào vượt ải xong chưa.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh dặn dò.
Phương Phỉ hành động rất nhanh, mấy giây sau đã thấy trả lời “Tổ bên Thiệu Lăng ra rồi, Chu Hạo Văn với Vệ Đông vẫn chưa.”
“Chúng tôi sẽ lưu lại ở nơi này thêm một lát,” Mục Dịch Nhiên nói “Bảo với Thiệu Lăng, thừa dịp này, tất cả mọi người cùng nhau cố gắng suy nghĩ về manh mối chữ ký.”
Phương Phỉ rõ ràng có hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được “Oke.”
Trò chuyện kết thúc, Tần Tứ có hơi lo lắng “Hạo Văn Nhi với Đông Tử sẽ không sao chứ?”
“Nếu thật gặp được vấn đề không thể giải quyết, Đông Tử chắc chắn sẽ xin giúp đỡ,” Kha Tầm nói “Hiện tại còn chưa thấy nó xin giúp đỡ, chứng minh là vẫn thừa sức giải quyết.”
Tần Tứ nghe vậy mới yên tâm hơn một chút “Vậy chúng ta tiếp tục thương lượng về manh mối chữ ký đi, Tiểu Mục, cậu có ý tưởng gì chưa?”
“Giống như lời Kha Tầm đã nói, tôi cũng cho rằng mấu chốt tìm ra chữ ký chính là nỗi tưởng niệm của Trình Thức đối với con trai mình,” Mục Dịch Nhiên nói “Cái chết của con trai ông ấy là ngọn nguồn dẫn đến mọi thứ, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, trọng điểm hẳn là nằm ở con trai ông ấy.”
“Nhưng con trai ông ấy đã chết rồi, chúng ta phải làm sao tìm ra đây?” Tần Tứ suy nghĩ “Chẳng lẽ, Trình Thức đã giấu… chân dung của con trai mình trong bức tranh này?”
“Nhưng hình ảnh mà chúng ta nhìn thấy, ngoại trừ cái nền giấy đen thui ra, toàn bộ đều là mấy cái nhìn như hạt lại giống sóng này,” Kha Tầm chỉ vào trên đỉnh đầu “Đâu có thấy chân dung con trai ông ta đâu… Trừ phi ổng vẽ tranh này giống kiểu tranh ảnh ảo 3D, phải nhìn chằm chằm vào một chỗ thật lâu mới thấy được trên tranh hiện ra một hình dáng lập thể —— ế, biết đâu chừng là như vậy na, để tôi xem xem.”
Nói xong liền ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chăm chăm vào mảnh hư không tối đen trên cao.
Tần Tứ cảm thấy ý tưởng này của Kha Tầm nói không chừng là mò bậy mà trúng cũng nên, liền bắt chước theo cậu ngửa đầu nhìn lên cao, bên tai lại nghe thấy Mục Dịch Nhiên nói “Về bức tranh này của Trình Thức, nếu như chỉ nhìn riêng hình ảnh thôi, lại kết hợp với tên của ông ấy, như muốn chú trọng biểu đạt về tình đối ngẫu sóng-hạt của vật chất, nên theo tôi nghĩ, chúng ta có thể nghiêng về phương hướng này để suy nghĩ tìm ra manh mối chữ ký.”
“Cái ông Trình Thức này cũng lạ, rõ ràng là một họa sĩ, ấy vậy mà lại đi thảo luận vật lý với chúng ta, mà khó hiểu nhất là ông ta ở trong trại thái kẻ điên đi bàn về vật lý với chúng ta, hai người nghĩ xem ổng như vậy liệu nói đúng được mấy điều?” Kha Tầm vừa nhìn vừa than thở.
Nhưng Mục Dịch Nhiên nghe xong mấy lời nghe có vẻ tùy tiện này của Kha Tầm, trong lòng bỗng giật mình một cái, chầm chậm cất tiếng “Rất nhiều học giả của vật lý lượng tử đều bị gọi là người điên, mà rất nhiều người hiểu biết nhiều về vật lý lượng tử, cũng cảm thấy được mình như bị điên rồi. Nguyên nhân là do trong cơ học lượng tử, có rất nhiều hiện tượng vượt quá ý thức cùng nhận thức của chúng ta, thậm chí vượt quá ngưỡng phạm vi mà nhân loại có thể chấp nhận. Tôi nghĩ, cái ‘điên’ của Trình Thức, có lẽ có mối liên hệ trực tiếp với hiện tượng nào đó.”