Họa Phố

Quyển 10 - Chương 9: Nghịch lữ (09): Cá




Cái hũ hình tròn, màu đen, trên cùng có một cái nắp hình dạng kỳ quái, đậy lại kín kẽ.

Cả đám dán mắt vào cái lọ kia, La Bộ phản ứng mãnh liệt nhất, ôm Tâm Xuân lùi lùi lùi về phía sau, cuối cùng dán người sát vào cửa ra vào, để mình có thể tùy thời chạy thoát ra ngoài.

Vậy mà vẻ mặt của Hề Thịnh Nam lại không có chút nào kinh hoảng, chỉ có một chút bất ngờ.

Lục Hằng ngồi ở bên cạnh cũng không kinh ngạc hay sợ hãi chút nào, thậm chí còn vươn tay đụng vào cái hũ kia.

Mấy người mới còn lại ai nấy cũng đều đứng phắt dậy khỏi ghế, tiến về phía cái hũ, trên mặt bọn họ tràn ngập hoảng hốt, khó tin, trong ánh mắt lại như toát ra ánh sáng thành kính làm người ta khó có thể lý giải.

Tựa như… cái hũ đen kia là một bảo vật độc nhất vô nhị vậy.

La Bộ: Ối cái đê ma ma, sức mạnh tà ác đã bắt đầu bung lụa rồi sao, bước đầu tiên là rù quến toàn bộ người mới đi vào, sau đó biến bọn họ thành một vũng nước xác…

Tào Hữu Ninh bước tới vỗ vỗ cái hũ, rồi lại có chút do dự chần chừ, cầm lên lắc lắc ước chừng.

Kha Tầm khẽ giọng hỏi đại lão bên cạnh mình: “Có thể phổ cập kiến thức cho mấy con gà hông?”

Mục Dịch Nhiên: “…Tôi cũng không biết.”

Kha Tầm nghe mà giật cả mình, hóa ra ngoài việc “chưa xem phim hoạt hình” thì Mục đại lão còn không biết cái hũ đen kia là gì nữa…

Mà tất nhiên, gần như cả đám đồng bọn bên này đều không biết cái hũ đen kia là gì.

“Có ai có thể nói tui biết, cái thứ kia là cái giống gì vậy?” Vệ Đông cũng hết sức nghi hoặc: Nhìn cái kiểu Tào Hữu Ninh nâng niu cái hũ nom chẳng khác gì hồi trước lúc mình đang đói khát nâng niu một hộp mì ăn liền vừa mới nấu chín…

“Hiện tại còn chưa biết bên trong là cái gì.” Tào Hữu Ninh nói xong lại lắc lắc thân hũ, “Cảm giác bên trong có chứa gì đó, hơi nặng.”

“Cái đù má ơi! Làm ơn đừng có lắc bậy nữa, lỡ như nó bùm cái làm sao giờ!?” La Bộ suýt tí nữa là tông cửa xông ra ngoài, Tâm Xuân cũng bắt chước hắn trừng mắt, xù lông.

Mắt thấy Tào Hữu Ninh chuẩn bị mở nắp cái hũ đen thui quỷ dị kia ra, La Bộ nhập tức gào lên khan cả tiếng: “Trời ơi đừng mở ra! Mấy người dám bảo đảm bên trong đựng là nguyên một hũ “bàn tay vàng” sao!?”

Mọi người “…”

Có lẽ là lời này của La Bộ nhắc nhở Lục Hằng, hắn vươn tay giật lấy cái hũ trên tay Tào Hữu Ninh: “Đừng tùy tiện mở ra như vậy! Có túi đen không? Dùng túi đen!”

“Đúng rồi đúng rồi, túi đen!” Hề Thịnh Nam quay đầu tiếp tục lục lọi bọc đồ của mình, mấy người mới cũng xúm lại thò tay kiếm phụ cô.

Vệ Đông nheo mắt lại thành đường thẳng: “Mấy người thật là nhiếp ảnh gia sao? Mấy người xác định mấy người không phải nhiếp ảnh gia xã hội đen đó chớ? Túi đen? Cái túi gì mà nghe là thấy có mùi xã hội đen rồi! Hạo Văn Nhi biết là gì không?”

Chu Hạo Văn mắt cũng thành hai đường thẳng: “…”

“Tìm ra rồi! Túi đen!” Đỗ Linh Vũ lôi từ tuốt phía dưới chồng quần áo ra một xấp gì đấy nhìn như mảnh vải đen, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là một cái áo màu đen, nhưng mở ra mới thấy đó là một cái túi vải màu đen rất dày với tạo hình hết sức kỳ lạ, Đỗ Linh Vũ cầm túi vải giơ lên lồng đèn soi cả buổi trời, “Hai lớp, có keo, không lọt sáng!”

Nghe thấy lời này, hai hàng lông mày cau chặt của Mục Dịch Nhiên dần dần giãn ra, giống như rốt cuộc hiểu được mấy thứ kia là gì.

Mấy người mới cầm chai đen bỏ vào cái túi đen, nhìn qua nhìn lại một hồi, cuối cùng giao cho Mạch Bồng.

Mạch Bồng dụi dụi cái mũi vì cảm cúm mà nhột nhạt ngứa ngáy của mình, đầu tiên là đậy kín miệng túi vải lại, hai cái tay mò mẫm tìm ra được hai cái lỗ nhìn như hai cái tay áo trên thân túi, sau đó thọt vào.

Vệ Đông: “Trời cái đựu, kinh dị còn tăng thêm lê-vờ nữa sao…”

“Có cần tắt đèn không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.

Mạch Bồng nghe vậy hơi khựng lại: “Tắt đi thì sẽ đảm bảo hơn.”

Có lẽ do thái độ bình tĩnh của Mục Dịch Nhiên, đám người cũ bên này tuy rằng không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn phối hợp đứng dậy đi tắt mấy cái đèn chụp trên bàn. La Bộ đứng nấn ná ở cửa cũng ngoan ngoãn ôm chó đi vào, đóng kín cửa, cả căn phòng nháy mắt rơi vào u ám, chỉ cần kéo màn cửa lại là lập tức tối đen hoàn toàn.

“Mạch Bồng, anh bạo gan dữ vậy,” Giọng của La Bộ run lên trong bóng tối, “Trong một căn phòng tối đen, dám thò tay vào một cái túi cũng tối đen, sau đó còn tính mở ra cái hũ tro.. à quên, cái hũ đen…”

“Đừng sợ, mấy việc này chúng tôi thạo lắm, nhớ lúc vừa mới vào nghề, đây là mấy thao tác cơ bản cần phải nắm vững trước nhất.” Tào Hữu Ninh an ủi La Bộ.

“Mới vào nghề?” Mấy người lên tiếng hỏi lại.

“Phải đó, chắc do mấy người ít tiếp xúc với dân nhiếp ảnh nên không biết, cái hũ màu đen kia là một hộp rửa phim tiêu chuẩn, dùng để tráng rửa cuộn phim.” Tào Hữu Ninh nói.

“Gì?” Vệ Đông kinh ngạc, “Cái hũ đó có thể tráng rửa cuộn phim á?!”

Giọng của Lục Hằng cũng vang lên: “Đúng vậy, có thể đó, cái này là tráng rửa thuần thủ công, nếu như có kinh nghiệm thì hiệu quả tráng ảnh còn tốt hơn cả ở tiệm.”

“Thật là không thể tin được…”

“Đương nhiên, ngoại trừ hộp rửa phim ra, còn cần mấy loại như thuốc hiện hình và thuốc hãm hình nữa, chỉ mong thế giới này có thể có mấy thứ kia.” Lục Hằng nói.

Trong bóng đêm vang lên âm thanh sột soạt sột soạt, giống như là tiếng mở nắp hộp, tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì ai nấy đều chẳng thấy gì, không cách nào dựa vào biểu cảm của Mạch Bồng để phán đoán kết quả ra sao.

Tiếng hít thở của Mạch Bồng nghe như cảm cúm nghẹt mũi rất nặng, có hơi ồm ồm: “Có, chắc là có đủ thứ chúng ta cần, có túi bột nữa, thật nhiều túi bột.”

Tư duy phát tán của Vệ Đông lại bắt đầu bay xa tới những hộp mì gói thơm ngon hôi hổi… có bột gia vị sao…

“Ý cậu là, bột hiện hình cùng bột hãm hình sao?” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên vang lên.

“Tôi cảm giác là vậy, với cả có mấy thứ công cụ dùng để tráng rửa phim nữa.” Bên phía Mạch Bồng lại vang lên mấy loại thanh âm, giống như đang mò mẫm sờ soạng xác nhận từng thứ một.

Tần Tứ thật sự cảm thấy khó hiểu, bèn nhỏ giọng hỏi: “Nếu đã xác định là hộp rửa phim, vậy tại sao còn phải mần mò trong bóng tối phân biệt mấy thứ còn lại, nếu như là thứ nguy hiểm thì sao, thao tác trong bóng tối chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn?”

Mục Dịch Nhiên trả lời: “Hộp rửa phim là dùng để tráng rửa cuộn phim, rất có thể bên trong hộp có chứa sẵn cuộn phim, nếu tùy tiện mở ra sẽ khiến cho phim vì phơi sáng mà bị hỏng.”

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Thanh âm của Tần Tứ nhẹ hẫng, thật khó mà tưởng tượng, nếu bên trong cái hũ kia vốn có chứa sẵn cuộn phim, trên phim sẽ chụp những gì…

“Có phim! Thật sự có!” Cái giọng cảm mạo đặc khàn của Mạch Bồng lại vang lên.

Tần Tứ bỗng có cảm giác mình mới nãy giống như “Tiên tri dzũ trụ”.

“Có mấy tấm phim?” Lục Hằng cẩn thận hỏi lại.

“Đặt trong một bao thư nhỏ, cắt ra rồi, chắc là chỉ có mấy tấm.” Mạch Bồng đáp.

Mục Dịch Nhiên lại cất tiếng: “Mấy tấm phim kia hiện tại không thể phán đoán là đã bị phơi sáng hay chưa, đúng không?”

Mạch Bồng: “Theo lý mà nói thì đúng là như vậy, nếu như không lấy ra xem thử, chỉ sờ soạng như vậy thôi thì không thể xác định được. Nhưng mà mấy tấm phim kia đều đã bị cắt ra cả rồi, tôi thì nghĩ chỉ có phim đã tráng rửa rồi mới bị cắt ra như vậy.”

Ngẫm lại một chút thì quả đúng là như vậy, nhưng kinh nghiệm dù sao chỉ là kinh nghiệm, lỡ như phim bên trong bao thư là phim chưa được tráng rửa, vậy bọn họ lấy ra rọi sáng nó sẽ lập tức hỏng ngay, như vậy chẳng khác gì phá hủy tư liệu quý giá.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Anh rể?” Giọng của La Bộ vang lên.

“Có hai phương án: một là lấy ra trước một tấm phim, lỡ như có bị phơi sáng cũng chỉ hỏng một tấm phim đó mà thôi; hai là lập tức tìm ra một cái chụp đèn pha lê màu đỏ, bố trí căn phòng này thành phòng tối, giảm thiểu nguy cơ “cháy” phim xuống thấp nhất.” Mục Dịch Nhiên đề ra hai phương án.

“Bên tôi có chụp đèn màu đỏ nè.” Bỗng có một thanh âm lí nhí vang lên, là Đỗ Linh Vũ.

Mọi người đều ngẩn ra, coi bộ “tranh” lần này chuẩn bị dụng cụ tráng rửa phim cho bọn họ đầy đủ hết không thiếu thứ nào.

Đỗ Linh Vũ thì thào như tự nhủ: “Thảo nào trong bọc đồ của tôi lại có cái chụp đèn màu đỏ, bọc lại bằng vải, mới nãy tôi dòm nó thấy ghê quá nên không dám nói cho mọi người, hóa ra là đèn đỏ trong phòng tối…”

Mạch Bồng nói: “Tôi đóng túi đen kín lại rồi, bây giờ mọi người có thể đốt đèn.”

Ngay sau đó một ngọn đèn sáng lên, là đèn bàn bên cạnh Chu Hạo Văn, Đỗ Linh Vũ tiến lại, tay cầm một cái chụp đèn pha lê màu đỏ đưa qua…

Ánh đèn đỏ sáng lên, khiến cho toàn bộ cả phòng ai nấy cũng đều có một gương mặt đỏ, dòm quỷ dị cực kỳ.

Mạch Bồng rụt tay từ trong túi đen lấy ra một tấm phim nho nhỏ, trước tiên chỉa về hướng đèn đỏ soi một chút: “Đã được tráng rửa hoàn thiện, kỹ thuật cũng khá là ổn, chỗ này độ ấm bên trong phòng ước chừng chỉ có 10 độ, tại điều kiện nhiệt độ lạnh như vậy mà có thể dùng phương pháp thủ công tráng ra được tấm phim như vầy, có lẽ là một vị sư phụ có kinh nghiệm thành thạo lâu năm.”

Kha Tầm và Vệ Đông lúc này tụm quanh Mạch Bồng, không ai quan tâm kỹ thuật tráng tấm phim kia xịn thế nào, thứ mọi người quan tâm nhất lúc này là nội dung được chụp lại bên trên tấm phim.

Vệ Đông nheo nheo mắt hướng về đèn đỏ nhìn thật lâu: “Tui thấy… trên một nền trắng phai có mấy cái đốm màu đen! Ủa là cái giống gì đây?”

Chu Hạo Văn đứng gần đèn đỏ, cũng nheo mắt nhìn một hồi: “Tôi nghĩ bên trên là đốm trắng chứ không phải đốm đen.”

“Hạo Văn Nhi, mắt cậu bị bù lệch ăn rồi à?” Vệ Đông còn chưa kịp móc mỉa xong, đã nghe Mạch Bồng nói, “Cậu ta nói đúng, ảnh phim chính là như vậy, màu sắc luôn luôn tương phản với màu sắc của ảnh đã chụp, nếu như là phim trắng đen vậy thì màu đen trên tấm phim chính là màu trắng trong hiện thực, mà màu trắng trên phim sẽ là màu đen —— Bởi vì hoàn toàn trái ngược nhau như vậy, cho nên cuộn phim sau khi được tráng rửa thường được gọi là phim âm bản.”

“Ồ, ra vậy ra vậy,” Vệ Đông gật gù, “Này có chút giống như hiệu quả đảo ngược khi xử lý hình ảnh ha.”

Kha Tầm nhìn chằm chằm vào mấy đốm đen trên tấm phim: “Mạch Bồng, cậu xác định này tấm ảnh này được chụp rất rõ ràng, hơn nữa cũng được tráng rửa rất thành công?”

Mạch Bồng gật đầu: “Tôi cho rằng như vậy, tiếc là tấm phim quá nhỏ, mà chúng ta lại không có công cụ chuyên môn để rửa ra ảnh thành phẩm, phóng to chúng nó lên.”

“Trên này có bốn điểm đen, còn có mấy thứ gì đó lù mù lờ mờ, thật sự không cách nào nhìn rõ đó là cái gì,” Tầm mắt của Kha Tầm vẫn không rời khỏi tấm phim: “Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác, bốn điểm đen này đều có hình dạng như cá, một loại cá với bề ngoài giống cá giang.”

Có lẽ lời của Kha Tầm như tiếng nhắc nhở, khiến Mạch Bồng như sực nghĩ tới điều gì, hắn cầm tấm phim nhìn đi nhìn lại, sau đó lại kêu mấy vị đồng bạn trong nhóm nhiếp ảnh của mình đến cùng xem: “Lục Hằng, anh có cảm thấy mảng màu xám này giống như nước không?”

Lục Hằng nhìn một lúc, giọng nói có hơi khàn khàn: “Nhìn hình thái đường vân.. có lẽ đúng là nước, nhưng nếu mấy thứ này thật sự là nước, vậy màu nền trên tấm phim hẳn cũng là nước, như vậy tức là…”

Thanh âm của Đỗ Linh Vũ chợt run rẩy: “Bức ảnh này đáng sợ quá.”

Nhóm người cũ bên đây tuy không có kiến thức chụp ảnh chuyên môn, nhưng thông qua lời giải thích về phim âm bản mới nãy của Mạch Bồng, ít nhiều gì cũng tự mình tưởng tượng trong trí óc về bộ dạng nguyên bản của tấm ảnh kia.

Mặt nước màu đen, phía trên có bốn con cá trắng hình thoi.

Kỹ thuật nhiếp ảnh của thế giới này có hạn, hẳn là không thể lặn xuống nước để tiến hành chụp ảnh, cho nên rất khó có thể chụp ra được đầy đủ toàn bộ thân hình mặt ngang của bốn con cá.

Cũng tức là, bốn con cá này là nằm phơi trên mặt nước.

Là bốn con cá chết, trắng như tuyết.