Họa Phố

Quyển 10 - Chương 6: Nghịch lữ (06): Vu đại nhân




Lần đầu tiên Vệ Đông nhìn thấy vị Vu đại nhân kia, hắn thề, suýt chút nữa là đã hét ầm lên một tiếng rồi, cả người đều nhũn nhĩu, may là có Kha Tầm ở bên cạnh đỡ lấy: “Cứng lên, đó là mặt nạ thôi.”

Vu đại nhân trên người mặc áo bào bông dài màu tối, thoạt nhìn có vẻ cũ kỹ, trên mặt đéo một cái mặt nạ trắng bếch với một cặp ánh mắt cong như ánh trăng lưỡi liềm, cái miệng cười to toét tới mang tai, hai thứ này đều được tô bằng màu đen đặc như nhọ nồi. Chung quanh ánh mắt rải rác mấy tia màu đen như tia phóng xạ, trông như là ánh mắt đang tản mát ra hào quang vậy, mấy tia đen kia lan rộng khắp toàn bộ mặt nạ, làm người ta nhìn mà lo lắng có khi nào mặt nạ sẽ bị chúng nó cắt nát ra hay không.

“Vu đại nhân mắt sáng như đuốc.” Thái độ của người xung quanh tuy không tới mức hèn mọn, nhưng vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra cực độ sùng bái vị Vu đại nhân kia.

Vệ Đông vất vả lắm mới khống chế được tim của mình, nhưng mà vẫn không thể nào bắt bản thân ung dung nhìn thẳng vị Vu đại nhân kia —— Nhất là ánh mắt xung quanh bị vô số tia đen bao quanh, quả đúng với câu “mắt sáng như đuốc” thật.

Càng sợ cái gì nó lại càng đến, lúc Vu đại nhân đi ngang qua đám mấy người Kha Tầm cùng Vệ Đông thì bỗng nhiên dừng lại, mang theo mặt nạ đến gần tựa như đang “đánh giá” bọn họ, nhìn đôi mắt cong cong đen ngòm cùng cái miệng cười ngoác tối om, bên trong tựa như có một cái vực sâu hun hút đang rình rập muốn nuốt lấy bọn họ.

Cuối cùng, Vu đại nhân hơi gật đầu nhẹ một chút, sau đó lại quay đầu tiếp tục đi về phía thi thể.

Vệ Đông cảm giác linh hồn bé nhỏ của mình bị dọa đến suýt nữa trốn nhà đi rồi, cố lắm mới bắt bản thân bình tĩnh lại, Lục Hằng đứng kế bên cả người mềm nhũn dựa hẳn vào Vệ Đông.

Vệ Đông lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: May là Củ Cải không theo tới, nếu không chắc dọa xỉu tại chỗ quá.

Lục Hằng cũng cả người đổ mồ hôi lạnh, lau mãi mà vẫn không hết, lúc này rất muốn hỏi đám người cũ kia một câu, trong mấy bức tranh trước đó cũng thường hay xuất hiện NPC đáng sợ như vậy sao? Nếu vậy thì đám bọn họ rốt cuộc làm cách nào sống sót vượt qua nhiều bức tranh như vậy, mà vẫn chưa bị dọa tới nổi điên…

Kha Tầm cũng thấy sợ, cậu không phải sợ cái mặt nạ quỷ dị kia của Vu đại nhân, mà là… thế giới này giống như tồn tại quy tắc cố định không thể phá vỡ, đám bọn họ ở thế giới này có tên họ, kia nhất định không phải là vô duyên vô cớ, mà càng giống như để chuẩn bị cho nhân vật mà bọn họ sắp sửa phải thế vai.

Địa vị của Vu đại nhân hình như rất cao quý, vậy thì đám người bọn họ ở thế giới này có địa vị như thế nào? Nhiệm vụ mà bọn họ phải làm sẽ là gì? Nếu như làm trái với quy tắc, bọn họ sẽ bị trừng phạt ra sao?

Lúc này, cả lầu hai đều lặng ngắt như tờ, thậm chí cả tòa thành lầu đều lặng yên một cách đầy cung kính, tất cả người dân nơi đây đều hết sức thành kính nhường lại quyền lên tiếng cho Vu đại nhân.

Mọi người đều cúi nhẹ đầu, đám Kha Tầm thấy vậy cũng liền nhập gia tùy tục, cúi đầu theo bọn họ, chỉ có lỗ tai là dựng thẳng lên để lắng nghe mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất.

Vu đại nhân xốc lên tấm vải trắng phủ trên thi thể người chết, có lẽ tấm vải kia quá mức cũ kỹ, thế cho nên âm thanh mà nó phát ra cũng nhạt nhẽo mà vô vị, tựa hồ như không muốn kẻ xa lạ chú ý tới.

“Vu đại nhân.” Một giọng nói lạ tai bỗng vang lên, tựa hồ thuộc về một vị quản sự nào đó đang đứng cạnh thi thể, “Kẻ sát nhân vừa đê tiện lại tàn nhẫn, không những đâm người chết rất nhiều nhát, còn hủy luôn cả dung mạo người chết. Người chết giỏi đánh đàn, kẻ sát nhân đã chặt hết xương ngón tay của người chết, quả là tàn nhẫn cùng cực.”

Vu đại nhân im lặng không lên tiếng, quản sự cũng im theo.

Tiếng vải cũ ma xát lại “sột soạt” vang lên lần nữa, tựa hồ như tấm vải vừa được phủ trở lại.

Quản sự như không nhịn được miệng, lại lên tiếng: “Vu đại nhân, chúng tôi hoài nghi hung phạm chính là Tiêu Hổ, bởi vì liên hôn không thành nên hắn bèn nổi tà tâm giết người…”

“Tôi không có mà, Vu đại nhân! Ngài phải thay tôi phán xử!” Lời biện giải của Tiêu Hổ quẩn quanh trong không khí, như lời kịch sân khấu lúc cao trào.

Tiếp theo lại vang lên một thanh âm dồn dập: “Đừng quấy rầy Vu đại nhân, đại nhân đang nhìn ánh mắt của người chết.”

Kha Tầm không nhịn được hơi ngẩng đầu lên, bởi vì Kha Tầm khá cao, mà những người xung quanh đều đang cúi đầu, cho nên hơi ngẩng lên liền có thể thấy được tình cảnh bên chỗ Vu đại nhân —— Thi thể người chết bị đắp vải trắng kín mít, dáng người cao lớn của Vu đại nhân cong lại tựa như lưng con tôm, gương mặt với chiếc mặt nạ tựa hồ như đang xuyên thấu qua tấm vải trắng đối diện cùng ánh mắt thi thể.

Vu đại nhân nhìn thật lâu.

“Hung thủ là một người phụ nữ.” Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, có lẽ là do mặt nạ bên ngoài quá dày bao phủ, khiến cái giọng kia giống như tiếng của kẻ bị bịt kín mồm phát ra, cực kỳ cổ quái.

Mọi người im lặng một lát, bỗng có người thốt lên: “Chắc chắn là tình nhân của Tiêu Hổ! Cô ta ghen tị với Hà Ngọc! Nhất định là do cô ta làm!”

Tiếng phụ họa dần dần nổi lên kéo dài liên tiếp, tựa như gió đang thổi vào rừng cây dương, gợn lên tiếng lá loạt xoạt giã nhau liên miên không dứt.

—— “Ả ta thật sự quá độc ác! Ả ta đố kị với vẻ đẹp của Hà Ngọc! Ghen ghét tài nghệ đánh đàn của Hà Ngọc!”

—— “Hừ, cô ta làm vậy có khác gì tự chôn vùi chính mình đâu! Người của Sở gia sẽ không bỏ qua cho cô ta! Đăng Lữ chúng ta sẽ không tha thứ cho cô ta!”

—— “Người của Huỳnh Thạch Lữ ai ai cũng là kẻ lòng dạ độc ác! Đám bọn nó nơi kia không thấy được ánh sáng!”

—— “Mau bắt ả ta lại, để bọn họ biết Đăng Lữ chúng ta không phải dễ ức hiếp!”

Một âm thanh kỳ quái bỗng chốc nổi lên, khiến mọi người im miệng lại.

Âm thanh kia giống như có người dùng móng tay nhẹ nhàng búng lên vỏ trứng gà, nó vang lên cực kỳ rõ ràng bên tai của từng người một, không lớn lắm, hệt tiếng thì thầm khe khẽ.

Ánh mắt của Kha Tầm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vu đại nhân bên kia, cậu có chút không tin vào mắt mình, mới nãy Vu đại nhân chính là dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cằm của hắn —— Không, là cằm của mặt nạ.

“Người phụ nữ kia sẽ gặp báo ứng.” Vu đại nhân nói.

Có lẽ là do tiếng “gõ cằm” kia giống như một lời đe dọa lạnh lùng, không ai dám lên tiếng bàn luận nữa, đều vẻ mặt cung kính nhìn theo Vu đại nhân rời đi, sau cũng không ai dám nói thêm gì nữa, cùng lắm cũng chỉ chen một câu —— “Ánh đèn sẽ phù hộ Hà Ngọc, để cô ấy yên nghỉ.”

Rồi sau đó, “cái chết của Hà Ngọc” không còn là chuyện mới mẻ gì nữa, mọi người đều tản ra bốn phía, tự bận việc của riêng mình.

Thi thể Hà Ngọc vẫn nằm đó, phủ kín vài trắng, có vài người đứng trông coi.

Đám người Kha Tầm cũng không còn lý do gì tiếp tục đứng lại đó nữa, quay lưng men theo cầu thang trở lại chỗ cũ.

***

Lục Hằng đi ở sau cùng, hắn phải dùng tay vịn thành cầu thang mới miễn cưỡng đủ sức leo lên, Vệ Đông vươn tay kéo hắn: “Vẫn chưa tới ban đêm, ban ngày sẽ không xảy ra chuyện gì, yên tâm đi.”

Lời này không nói thì thôi, vừa nói ra lại khiến Lục Hằng bủn rủn cả tay chân: “Tới buổi tối, thật sự… thật sự sẽ xảy ra sự kiện tử vong sao? Nhất định sẽ xảy ra sao?”

Vệ Đông im lặng không đáp, một mực kéo hắn đi lên cầu thang.

Phương Phỉ đi ở phía trước, không nói tiếng nào.

Kha Tầm: “Cô vốn không phải loại người nhiều chuyện, mấy việc như đi xuống lầu nhìn thi thể vân vân hẳn không phải là sở thích của cô nhỉ?”

Phương Phỉ hơi nghiêng mặt nhìn Kha Tầm.

Kha Tầm: “Có lẽ cô phát hiện ra gì đó, nên mới sốt ruột đi xuống dưới để tự mình chứng minh?”

Phương Phỉ ánh mắt lướt nhẹ qua Kha Tầm, sau đó cúi xuống nhìn vòng tay đeo trên cổ tay của mình.

Kha Tầm: “Có liên quan đến Vu đại nhân kia sao?”

Phương Phỉ gật đầu, tháo cái vòng đất nung trên cổ tay mình ra: “Vốn tính trở lại phòng rồi mới nói, nhưng nếu anh đoán ra được, vậy xem luôn đi.”

Kha Tầm vươn tay nhận lấy cái vòng tay tạo hình hơi cục mịch kia, bảo nó mộc mạc cũng là khen ngợi nó rồi, chứ thực lòng thì dòm nó xù xì thô ráp muốn chết, nhìn giống như tác phẩm làm thử của mấy người vừa mới học nghề, thậm chí nó còn không tròn trịa nữa: “Xấu đến lạ.”

Phương Phỉ “…”

“Cái đù má Kha Nhi, mày có bạn trai rồi đó nha, ở đó đi lột vòng tay của con gái nhà người ta làm chi?” Vệ Đông dùng giọng điệu như đang phê phán Giả Bảo Ngọc vậy.

Kha Tầm giống như không nghe thấy, vẻ mặt nghiêm túc sờ soạng cái vòng, ngón tay khựng lại ở vòng trong: “Hình như chỗ này có chữ viết nhỉ? Xem có vẻ như là một ký tự với mấy nét đơn giản.”

Vệ Đông: “Duma mày bị Thiệu Lăng ám quẻ rồi à?”

Phương Phỉ nhìn quanh bốn phía, không thấy ai mới gật đầu nói: “Là một chữ – Vu.”

Có lẽ do chữ Vu ở thế giới này có hàm nghĩa đặc biệt, thế nên cả ba người đối diện vừa nghe thấy đều hoảng hốt đến giật mình, Vệ Đông nhớ lại tình cảnh đáng sợ mới nãy, lúc Vu đại nhân đến gần bọn họ: “Thảo nào gã đấy đứng nhìn chúng ta cả buổi trời, cuối cùng còn gật đầu một cái, xem ra là do… gặp phải đồng nghiệp? Gật đầu kia xem như là chào hỏi?”

Lục Hằng đứng sau lưng ấp a ấp úng nói: “Lúc ấy hắn ta gật đầu đó hả? Tôi cứ tưởng là hắn đang cười… cười đến run cả cái đầu…”

“…”

Phương Phỉ: “Thôi, chúng ta trở về trước đã, mới nãy Mục Dịch Nhiên nói thế nào? Tập hợp ở đâu?”

“Ở chỗ mà chúng ta xuất hiện khi vừa vào đây, phòng ở bên cạnh hành lang hẳn chính là chỗ ở mà thế giới này sắp xếp cho chúng ta, trở lại phòng mình trước. Tần ca với Hạo Văn Nhi bọn họ phụ trách đi xem xét các tầng khác, giờ chắc cũng về rồi.” Kha Tầm đưa mắt nhìn cái chao đèn ở bên cạnh, ngọn lửa lớn như nắm tay, nhấp nháy sáng ngờ, xinh đẹp rồi lại đáng sợ.

Phương Phỉ khẽ cười, trong lòng có chút khó tin, mới nãy Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên chỉ nhìn nhau có một chớp, nói vài câu ít ỏi, thế mà đã thương lượng, quyết định ra nhiều chuyện như vậy.

“Mới nãy chúng ta từ tầng mấy xuống ấy nhỉ?” Lục Hằng nhìn sân giếng trời hình chữ nhật to khổng lồ cùng với một loạt các phòng thoạt nhìn giống nhau như đúc từ trên xuống dưới, “Lỡ chúng ta tìm không ra chỗ đó thì làm sao bây giờ?”

Vệ Đông trả lời hắn, trong giọng như an như ủi: “Mới nãy chúng ta ở lầu chín, phòng gần cầu thang, cái đèn thắp trước cửa bên trên có con quạ đen.”

“Sờ sờ gỗ.” Giọng của Kha Tầm từ bậc thang phía trên truyền xuống.

Vệ Đông theo bản năng đưa tay sờ sờ trụ cầu thang: “Tao thề nó là con quạ đen mà, tao là ai, dân đì-zai-nờ đó, mày nghĩ tao phân biệt không ra quạ đen với loài chim khác sao? Tuy rằng nó không có bị tô đen, nhưng dòm tướng mạo cùng cái mỏ tuyệt đối là quạ đen! —— Úi Lục Hằng, bị làm sao thế?”

“Tôi sợ chim….” Lục Hằng muốn khóc.

“…Xin lỗi.”

“Không sao, cũng không nặng lắm, chủ yếu là sợ mỏ chim…” Lục Hằng cố gắng tự phân tán sự chú ý của mình, không đi tưởng tượng mấy thứ làm mình khó chịu kia nữa, “À phải rồi, có cái này tôi muốn nhờ mọi người giữ bí mật giúp.”

Nghe vậy, cả Kha Tầm cùng Phương Phỉ đều thả bước chậm lại, đưa mắt nhìn Lục Hằng mặt mày tái nhợt.

Lục Hằng: “Là chuyện mới nãy ấy, Hà Ngọc bị hung thủ phá hủy dung mạo cùng với chặt ngón tay, tôi không muốn để Thịnh Nam biết, chị ấy nhìn có vẻ mạnh mẽ kiên cường thế thôi, chứ nội tâm yếu ớt lắm. Mọi người làm ơn nha.”

Cả ba người không ai lên tiếng, xem như âm thầm đồng ý.

Vệ Đông đi ở phía sau cùng Lục Hằng, len lén hỏi: “Có phải ông tính theo đuổi chỉ hem?”

Lục Hằng nghe vậy cười gượng: “Bị cậu nhìn ra rồi ha…”

“Nhìn rõ lắm ý chứ.”

“Tiếc là chị ấy không đồng ý, chị ấy từng bị tổn thương, cho nên không muốn tin tưởng vào chuyện tình cảm nữa.” Giọng Lục Hằng nghe có vẻ hụt hẫng, nhưng lại lộ quyết tâm, “Tôi là vì chị ấy nên mới bắt đầu học chụp ảnh, lúc trước tôi dốt đặc mấy thứ này, cũng chẳng có hứng thú nữa.”

Vệ Đông mắt liếc cái máy ảnh treo trước ngực Lục Hằng, lúc nãy bọn họ xen lẫn trong đám người, những người xung quanh thoạt nhìn như không mấy xa lạ với thứ này, cũng tức là nói, ở cái thế giới không rõ thời đại nào này, cũng có tồn tại máy ảnh.

Thanh âm ngập ngừng của Lục Hằng lại lần nữa vang lên: “Tôi… Mới nãy tôi lén chụp Hà Ngọc.”