Họa Phố

Quyển 10 - Chương 16: Nghịch lữ (16): Con dao biến mất




Kha Tầm moi trong trí nhớ hồi ức về bốn tấm phim âm bản, tua lại từng tấm. Dựa theo cách nói của Mục Dịch Nhiên thì nếu tấm ảnh cuối cùng chụp bóng người kia chính là mình, như vậy ba tấm phim được chụp còn lại hẳn cũng là người trong phòng này: “Tấm ảnh đám người đang ăn, hẳn là cảnh tượng lúc trưa mọi người đang tụ tập ăn cơm, em nhớ Tâm Xuân rõ là đứng ở chỗ đó, mọi người cho nó rất nhiều đồ ăn, đúng là nhìn rất giống một đống to đùng.”

Có lời giải thích rồi, mọi cảm giác đáng sợ dường như bị xóa sạch, thay vào là cảm giác buồn cười đến lạ.

Có lẽ là do cả người bỗng dưng thả lỏng, Kha Tầm thấy đầu óc trở nên mụ mị, lắng nghe tiếng hít thở của Mục Dịch Nhiên vang lên đều đều bên tai, đối phương dường như cũng sắp sửa chìm vào giấc ngủ.

Trong căn phòng tối om, vạn vật đìu hiu mà vắng tiếng, cứ như thể thứ duy nhất còn sống sót nơi đây… là chút khói hương lượn lờ trong góc khuất.

***

Một đêm này cảm tưởng như dài đến tận cùng, dài đến mức khiến người ta như sinh ra ảo giác mình vừa ngủ bảy ngày bảy đêm.

Lúc Đỗ Linh Vũ mở mắt ra, trong phòng không tối tăm như trước lúc đi ngủ, nhưng ánh sáng rất mờ mịt, mọi thứ đều không quá rõ ràng.

Căn phòng vẫn hệt như vậy, trần nhà bằng gỗ dong dỏng cao cao, tủ gỗ lớn đặt sát tường, một cái bàn to giữa phòng, cùng với cái giường chung mà mình đang nằm.

Vẫn còn sống sao, hơn nữa cũng tỉnh lại… Đỗ Linh Vũ trong lòng cảm thấy có chút may mắn, nhưng rồi lại có chút âm thầm ngóng trông hết thảy mọi thứ mau mau chấm dứt, nếu ngày nào cũng phải tỉnh lại trong căn phòng đáng sợ này, e là bản thân mình chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị tra tấn tinh thần đến qua đời.

Chẳng biết đã ngủ bao lâu rồi, Đỗ Linh Vũ cảm giác được cơ thể có chút cứng đờ, có lẽ là do lạnh cũng nên…

Đỗ Linh Vũ cố chịu đựng cảm giác cương cứng khó chịu, xoay mình trở người một cái, cảm giác xung quanh giống như có gì đó không đúng lắm, tựa hồ như mọi thứ đều lâm vào tĩnh mịch lạ thường…

Chẳng hiểu từ đâu mà, cảm giác khủng hoảng như đang ầm ầm trút xuống, Đỗ Linh Vũ thậm chí không dám cử động cả ánh mắt của mình, chỉ để mặc nó hướng về phía tủ gỗ, nơi đó toát ra luồng khói mờ ảo lượn lờ, là hương dây do Mục Dịch Nhiên đốt để đo giờ sao? Hiện tại là lúc nào rồi? Chính mình liệu vẫn còn bình an ở thế giới trong tranh lẫn thế giới bên ngoài chứ?

Trong khoang mũi bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương xa lạ, mùi hương này không giống mùi của hương dây trước đó, nó cũng rất nhạt, nhưng lại như có chút gì đó cực kỳ quyến rũ quấn quýt ở bên trong, khiến người ta không kềm được lòng muốn tiếp tục đi ngửi.

“Tỉnh rồi?” Bên cạnh vang lên tiếng nói, là của Phương Phỉ.

Đỗ Linh Vũ thấy tiếng nói của người nọ thật giống như vừa cứu rỗi chính mình, lúc này mới dám thả lỏng cơ thể, từ từ ngồi dậy: “Cảm giác như vừa ngủ một giấc thật dài.”

“Dậy đi, chuẩn bị rửa mặt ăn sáng.” Giọng của Phương Phỉ có chút lạnh.

Đỗ Linh Vũ nhận ra khác thường, rõ ràng trước đó Phương Phỉ nằm ngủ bên trái mình, nhưng sao lúc này tiếng lại vang lên từ bên phải? Đỗ Linh Vũ theo bản năng đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Phương Phỉ bấy giờ đã quần áo chỉnh tề, đang ngồi cách mình một khoảng ở bên phải.

“Cô vệ sinh rửa mặt xong rồi à?” Tầm mắt của Đỗ Linh Vũ từ từ men theo người Phương Phỉ đang đi về phía mình, rốt cuộc phát hiện người bên cạnh mình vẫn đang nằm yên không nhúc nhích—— Hề Thịnh Nam, vô thanh vô tức nằm đó, trên mặt phủ một tấm vải bố, cô không phải đang ngủ.

Đỗ Linh Vũ kinh ngạc đến quên cả hét lên, ngay lập tức né xa Hề Thịnh Nam, nhìn dáng vẻ lúc này của Phương Phỉ, vải bố trên mặt Hề Thịnh Nam có lẽ là do Phương Phỉ phủ lên.

Đỗ Linh Vũ thật sự rất bội phục sự bình tĩnh của Phương Phỉ, cũng tự ép bản thân đừng run rẩy: “Chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị Hề chị ấy…”

“Cô ấy đã xảy ra chuyện,” Phương Phỉ giống như đang làm nhiệm vụ bảo vệ thi thể, “Bọn họ đã đi gọi người rồi.”

Đỗ Linh Vũ lúc này mới như sực nhớ ra, quay đầu tìm những người khác, sau đó phát hiện trên giường chỉ còn lại mỗi Tào Hữu Ninh, Lục Hằng với Mạch Bồng cũng ở trong phòng, đứng ở cạnh giường, vẻ mặt của hai người họ đều rất khó coi.

Đỗ Linh Vũ nhích dần đến cạnh đồng bạn của mình, giọng lí nhí nói: “Tại sao không đánh thức cậu ấy dậy, Tào Hữu Ninh cậu ấy… Đánh thức cậu ấy dậy đi?”

Mạch Bồng: “Tuyệt đối đừng, mới nãy Lục Hằng gọi tôi tỉnh dậy, suýt chút nữa là chết rồi.”

“Gì cơ?”

“Cái cảm giác ấy rất khó tả, giống như bị ai đó dùng sức lôi kéo trở về từ thế giới khác ấy, cả trái tim đều khó chịu đến như muốn nhảy ra ngoài, ngồi thở cả buổi mà giờ vẫn còn thấy khó chịu.”

“Thế sao… vậy thôi chờ cậu ấy tự tỉnh lại đi vậy…” Đỗ Linh Vũ cảm thấy mình giống như đang cố ý nói sang những chuyện khác không liên quan, thực sự không dám nói về việc Hề Thịnh Nam đã chết, giống như từ “chết” kia là một bí mật, chỉ cần bịt tai nhắm mắt không nghe không thấy, bản thân sẽ an toàn.

Đỗ Linh Vũ bỗng như sực nhớ ra gì đó: “Ủa? Mạch Bồng? Giọng của anh, giọng của anh bình thường lại rồi? Hết cảm cúm rồi sao?”

Rõ ràng hôm qua vẫn đang cảm cúm cực kỳ nặng, thế mà hôm nay tại sao lại khỏi hẳn ngay lập tức như vậy…

Lục Hằng nghe vậy giống như cũng hơi giật mình, sau đó hắn dùng đôi mắt vô thần nhìn sang Mạch Bồng, không nói lời nào, chốc lát lại dời mắt, nhìn về phía Hề Thịnh Nam trên giường, trong đáy mắt bị tuyệt vọng đến tĩnh mịch bao trùm.

Mạch Bồng: “Tôi cũng thấy lạ, giọng tôi bỗng dưng hoàn toàn bình thường trở lại, mũi cũng không còn bị nghẹt nữa, chỉ có điều… cổ họng của tôi đau cực kỳ, vừa đau lại rát, giống như bị dao cắt ấy.”

Đỗ Linh Vũ cũng nghi hoặc không kém, nhưng lại chẳng thể giải thích được rõ ngọn ngành, vả lại giờ phút này toàn bộ tâm trí đều bị cái chết của Hề Thịnh Nam chiếm cứ. Chị ấy đã chết thế nào? Tối qua chị ấy đã trải qua những gì? Tối hôm qua mình cùng chị ấy ngủ cạnh nhau, vậy có phải… có phải tối qua mình cũng từng diện kiến Tử Thần hay không?

Đỗ Linh Vũ càng nghĩ càng thấy rét run cả người, lạnh lẽo đến mức như muốn đóng băng.

“Chỗ nào? Phòng này đúng không?” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng người xôn xao.

Kha Tầm mở cửa bước vào: “Đúng vậy, sau khi phát hiện ra chúng tôi liền để yên không có di động, vẫn giữ nguyên hiện trạng.”

Đi vào phòng ngoại trừ nhóm mấy người cũ ra, còn có một người đàn ông trung niên, nhìn vẻ ngoài có vẻ như là một vị quản sự, nét mặt bình tĩnh, hắn chầm chậm đi tới cạnh giường, trông thấy Phương Phỉ liền khẽ cúi đầu: “Vu đại nhân.”

Phương Phỉ đành phải gật đầu xem như trả lễ, ánh mắt dời xuống di thể của Hề Thịnh Nam: “Tất cả mọi người đều đang ngủ, không ai nghe được động tĩnh gì, cô ấy…”

“Nghe nói là trúng độc mà chết?” Người quản sự bước gần tới.

Phương Phỉ gật đầu, tự tay lật vải bố phủ trên mặt Hề Thịnh Nam lên.

Đỗ Linh Vũ theo bản năng nhắm chặt hai mắt, nhưng thanh âm của Phương Phỉ vẫn truyền vào tai hết sức rõ ràng: “Bởi vì toàn bộ gương mặt đều sạm đen, hơn nửa thất khiếu cũng chảy máu đen, cho nên chúng tôi suy đoán là trúng độc.”

Đỗ Linh Vũ run lên, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng mấy chữ “mặt sạm đen, thất khiếu chảy máu” cũng đủ để não tự tưởng tượng ra rồi, vừa sợ hãi rồi lại vừa đau thương—— Chị Hề đã vĩnh viễn rời khỏi bọn họ rồi…

Người quản sự quan sát cả buổi trời, thật lâu mới nói: “Coi bộ thật là trúng độc, cô ta có kẻ thù nào ở Đăng Lữ không?”

“Tuyệt đối không có!” Lục Hằng kích động hô lên, “Chị ấy vừa mới đến đây, căn bản không biết ai ở đây cả!”

“Vậy, quan hệ với những người trong đoàn buôn thế nào?”

“Không có! Chúng tôi căn bản không có lý do giết chị ấy!” Giọng của Lục Hằng bắt đầu xen lẫn nức nở, “Thịnh Nam đối với chúng tôi giống như một người chị hiền lành vậy, chúng tôi làm sao có thể…”

Giọng người quản sự vô tình mà lạnh băng: “Tôi có thể quan sát kỹ hơn một chút không?”

“Mời tự nhiên.” Hình như là Phương Phỉ đáp.

Qua thật lâu, mãi cho đến khi trong phòng bỗng sáng lên, Đỗ Linh Vũ không kềm được lòng mở mắt nhìn qua bên kia, phát hiện người đốt đèn ngày hôm qua đang vào phòng thắp sáng những chụp đèn trong phòng của bọn họ.

“Ông Tỉnh, qua đây xem thử.” Quản sự gọi người đốt đèn.

Người đốt đèn bình tĩnh bước qua, dù thấy trên giường có người chết cũng không chút kinh ngạc hay hoảng sợ: “Ngài có gì cần sai bảo, thưa Lữ Quan đại nhân?”

“Ông xem, trâm cài trên đầu người chết có phải là cây trâm mà Hà Ngọc đã mất không?” Quản sự nói.

Mấy lời này hiển nhiên làm rất nhiều người bất mãn, nhất là Lục Hằng: “Lúc chúng tôi vừa mới tới đây cả người có mỗi bộ đồ này! Trên đầu Thịnh Nam vẫn luôn cài cái trâm ấy! Thịnh Nam tuyệt đối sẽ không lấy đồ của người khác!”

Người đốt đèn nhận lấy trâm cài mà quản sự đưa cho, ngắm nhìn thật kỹ một lát mới nói: “Quả thật là của Hà Ngọc, trang sức của Sở gia đều có ký hiệu, bên trên cây trâm cài này cũng có khắc chữ Sở, nhà khác không thể phỏng chế được.”

Người quản sự, hay cũng chính là “Lữ Quan đại nhân” theo như lời của người đốt đèn, nói: “Chúng tôi cần kiểm tra những vật phẩm trang sức khác của cô ta.”

Tất cả mọi người không ai ngờ được, sự việc bỗng nhiên phát triển theo chiều hướng này, nhưng dựa theo tình thế trước mắt, dù cho có đứng ra ngăn cản cũng chưa hẳn đã là đúng đắn.

Thế nên, bọn họ chỉ có cách lấy bọc đồ của Hề Thịnh Nam đưa ra, may là những dụng cụ chụp ảnh và hộp rửa ảnh đều đã bị bỏ vào ngăn tủ chứa đồ chung trước đó.

Lữ Quan đại nhân nhanh chóng tìm ra được bên trong bọc đồ một cái hộp trang sức, mở ra cầm lấy trang sức bên trong giơ lên ngọn đèn soi sáng: “Mấy trang sức này đa số đều có khắc chữ “Sở”, bên này còn có một cái hộp, hộp này vốn dùng để làm gì?”

Lữ Quan đại nhân lại phát hiện một cái hộp nhỏ hẹp dài tạo hình khá kỳ lạ, mở ra xem thử thì thấy bên trong đặt các loại dao.

“Đây là chị Hề mang từ ngoài… từ ngoài Đăng Lữ vào đây! Mấy thứ này không có liên quan gì đến Sở gia hết.” Đỗ Linh Vũ lên tiếng giải thích—— Cái hộp kia chính là hộp đựng dao bằng gốm mà Hề Thịnh Nam mang vào từ thế giới bên ngoài, vào đây liền bị biến thành kim loại.

Lữ Quan đại nhân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cẩn thận kiểm tra các loại dao bên trong: “Tại sao ở đây lại thiếu mất hai món, nơi này rõ ràng có rãnh đặt dao, nhưng lại không có dao.”

Việc này… Lục Hằng cũng không biết giải thích thế nào, hai con dao kia có lẽ là do “tranh” không thể nhận ra được, cho nên mới không xuất hiện.

Thiệu Lăng đứng bên cạnh nghe mà trong lòng kinh ngạc: Việc này Hề Thịnh Nam hoàn toàn không hề nói với bọn họ, khi ấy chuyện về bộ dao gốm cô ta cũng chỉ sơ sài đôi ba câu nhắc tới, mà chuyện thiếu mất hai thanh dao lại chưa từng công khai nói ra, ít nhất là không hề nói với bọn họ.

Ở thế giới trong tranh rất hiếm khi xảy ra việc bởi vì không thể “phân biệt” ra được mà biến mất không xuất hiện, cho dù là thời gian, thứ mà thế giới này kiêng dè nhất —— di động của bọn họ bị mất đi mấy chức năng như đồng hồ, lịch cùng với đếm giờ và mấy chức năng thông minh khác, nhưng ít nhất vẫn giữ lại chiếu sáng, ít nhất cũng vẫn còn nguyên vẹn hình dáng của một cái di động, hay cả thứ mà thế giới hiện tại cực kỳ kiêng kị là đồng hồ cũng không đột nhiên biến mất, mà bị biến thành vòng đeo tay trang sức.

Một bộ dao lại thiếu mất hai con dao, việc này tuyệt đối không bình thường, vậy mà bọn họ không ai biết được chuyện này cả.

Giọng của Mạch Bồng có hơi chột dạ, nhỏ giọng giải thích với nhóm mấy người cũ: “Lúc ấy chị Hề có nói là thiếu mất hai con dao kiểu mới, chúng tôi cứ tưởng là do tranh không phân biệt được nên…”

Bên kia, giọng của Lữ Quan đại nhân càng lúc càng nghiêm túc: “Trên mấy con dao này đều có khắc chữ Hề, người phụ nữ đã chết này là họ Hề sao?”

Mạch Bồng còn nhớ rất rõ bộ dạng mới đầu của hộp dao kia, là một cái hộp nhựa cây bên trong đặt một bộ gồm nhiều loại dao bằng gốm, trên nắp hộp có một chữ “Hề” do Hề Thịnh Nam viết lên.

Tần Tứ trả lời Lữ Quan đại nhân: “Đúng vậy, đồng bạn của chúng tôi quả thật họ Hề, xin hỏi việc này có vấn đề gì sao?”

Tiếng nói của Lữ Quan đại nhân từng chữ từng chữ vang vọng vào tai mọi người: “Hà Ngọc là bị người ta dùng đao đâm chết, toàn thân bị đâm rất nhiều nhát, hung thủ cuối cùng để lại hai con dao trên thi thể cô ấy, trên hai con dao ấy đều có khắc một chữ “Hề”.”

Có lẽ do mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh quá bất ngờ, làm cho người ta hoàn toàn không kịp đề phòng, không một ai lên tiếng nói chuyện, chỉ đong đầy nghi hoặc trong lòng.

Giọng của người đốt đèn chậm chậm vang lên: “Vu đại nhân quả nhiên nói đúng, hung thủ là một người phụ nữ, ả ta, rồi sẽ phải nhận quả báo.”

__________