Trên mặt nước phập phềnh bốn con cá, trắng bếch, đã chết.
Cả tấm phim âm bản toát ra loại cảm giác làm người ta mơ hồ, khó hiểu, rồi lại khủng bố, đáng sợ.
“Những tấm phim khác đâu? Lấy hết ra xem xem.” Mục Dịch Nhiên bấy giờ đã cầm lấy cái nhíp từ tay Mạch Bồng, trên cái nhíp đang kẹp lấy tấm phim chụp lại bốn con cá chết kia.
Dưới ánh đèn đỏ lù mù, Mạch Bồng mở nắp bì thư, đổ mấy tấm phim nho nhỏ từ bên trong ra bàn, hết sức cẩn thận dùng ngón tay vén nhẹ cạnh răng cưa ở ngoài rìa tấm phim, tránh để ngón tay dính vào bộ phận ở giữa.
Toàn bộ phim đều là na ná giống như nhau, tất cả đều có một nền màu trắng, bên trên rải rác những đốm màu đen lớn bé khác nhau.
Tần Tứ nhìn chằm chằm một tấm trong số đó: “Hình dạng con cá của tấm này không giống với mấy tấm trước, cái này nhìn giống như lá liễu.”
“Đúng là có một loại cái bề ngoài nhìn như lá liễu.” Đỗ Linh Vũ nói xong, cũng khẽ cau mày nhìn tấm ảnh kia, cảm giác mấy con cá trên ảnh cứng đờ như đá, thẳng băng băng dựng ở đó, càng xem càng khiến người ta thấy trong lòng run lên.
Tần Tứ nheo mắt nhìn kỹ: “Giống như cá, nhưng lại không giống lắm, nhỏ quá thấy không rõ ràng, nhất định phải phóng to lên mới được.”
“Phim lấy ra hết cả rồi?” Mục Dịch Nhiên nói.
Mạch Bồng cầm bì thư trống rỗng: “Đúng vậy, trút ra hết rồi.”
“Vậy đốt hết đèn lên đi, để nhìn cho rõ.” Mục Dịch Nhiên nói.
Mấy cái đèn chụp trong phòng lần lượt được thắp sáng lên, bầu không khí đỏ âm u mờ ảo lập tức bị sắc ấm áp của ánh đèn bao phủ, tâm trạng khẩn trương của La Bộ cũng được thả lỏng một chút, nhích tới gần xem mấy tấm phim.
“Anh nhìn ra được cái gì không?” La Bộ rướn cổ nhìn tấm phim trong tay Kha Tầm.
Kha Tầm hết sức nghiêm khắc tuân theo yêu cầu của Mạch Bồng, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy phần răng cưa ngoài rìa phim, làm vậy sẽ giúp hình ảnh giữ được sạch sẽ ở mức tối đa nhất “Củ Cải, cậu nhìn xem, tấm này chỉ chụp một con cá.”
Đó cũng là một tấm phim âm bản trắng bếch, bên trên có một con cá lớn màu đen hình thoi cơ hồ chiếm cứ toàn bộ hình ảnh, bởi vì nó rất lớn, thậm chí có thể nhìn thấy ánh mắt của nó hết sức rõ ràng, là một cái điểm tròn màu xám.
“Con cá này không phải hoàn toàn nổi trên mặt nước, trên người của nó có vằn gợn của sóng nước màu xám, tui có cảm giác như nó vẫn còn sống á.” La Bộ không cách nào tưởng tượng ra được tấm ảnh này chụp kiểu gì, “Nó giống như đang bơi ở gần sát mặt nước, với lại.. hình như là lật nghiêng mình lên để bơi, quái nha, cá không phải hô hấp bằng mang sao? Nó làm vậy có khác gì lộ mang của ra khỏi mặt nước đâu? Ấu mài gốt hình như tui vừa phân tích theo cách thức khoa học đúng không, đã thế còn áp dụng kiến thức sinh học nữa chứ, anh ơi mau khen tui đi!”
“Đây quả thật không phù hợp với nguyên lý bơi lội của loài cá,” Kha Tầm cũng thấy tấm ảnh này bày ra vài vấn đề, “Tôi cũng cảm thấy trên người đám cá này hẳn là có gì đó huyền bí, tiếc là mấy tấm phim này quá nhỏ, màu sắc cũng bị đảo ngược, nếu có thể phóng lớn ra thì tốt biết mấy.”
La Bộ quay sang nhìn về phía Mạch Bồng: “Mấy anh có thể dùng cái hũ đen kia tráng được phim, vậy có thể dùng cái hũ để rửa ảnh ra không?”
Tào Hữu Ninh cướp lời nói: “Rửa ảnh không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu, trước hết là cần có một cái máy phóng ảnh, đó là một cái máy hiện đại, không phải chỉ dựa vào thủ công đơn thuần có thể làm ra! Dù cho chúng ta có Mạch thần ở đây cũng làm không được đâu!”
Hóa ra trong nhóm nhiếp ảnh gia này Mạch Bồng còn được thêm danh hiệu “thần” ở sau lưng, lúc này đây hắn đang hết sức cố gắng suy nghĩ, thật lâu sau mới lên tiếng: “Trong thế giới này hình như không có điện, nếu như muốn chế tạo một cái máy phóng ảnh thủ công, ít nhất phải cần có một cái đèn dùng điện để tạo thành phòng sáng, và một ống kính phóng đại được gia công tại xưởng chuyên môn, chỉ cần có hai thứ này là được, mấy thứ còn lại tôi có thể nghĩ cách lắp ráp —— Dùng hai cái thấu kính lồi ráp mặt trước mặt sau vào nhau có thể tạo thành một tổ hợp thấu kính đơn giản, còn về ống gấp cùng kẹp phim chắc là không thành vấn đề.”
La Bộ đứng nghe mà trợn mắt há mồm, lần này thực sự tin tưởng mình đã gặp được “đại thần”, nhưng mà… không bột làm sao gột nên hồ, nội mỗi việc cần dùng điện thôi là đã khiến bọn họ gặp trở ngại rồi: “Di động của chúng ta đều có điện, máy ảnh của mấy anh có phải cũng có pin không?”
Mạch Bồng cười khổ, lắc lắc đầu, hít hít cái mũi nghẹn đặc: “Không phải đơn giản như cậu đã nghĩ đâu, tôi thật sự cần bóng đèn điện, không phải bóng đèn màu trắng ngà chuyên dùng để phóng ảnh cũng không sao, một cái đèn led thường thôi cũng được —— Nhưng ở Đăng Lữ này, nếu bọn họ có đèn điện thì tội gì lại phải đốt một đống đèn lồng như vậy.”
“Mấy thứ công cụ thao tác này nọ đều quá phức tạp, hiện tại chúng ta chỉ cần phóng ảnh lớn lên thôi, cho dù phóng lớn trạng thái âm bản cũng được.” Chu Hạo Văn bỗng nói, “Dùng kính lúp được không?”
“Anh có kính lúp à?” Mạch Bồng vội hỏi.
Chu Hạo Văn: “Không có.”
Mạch Bồng: “Ồ…a a hắt xì hắt xì! Xin lỗi ha.”
Chu Hạo Văn “…”
Kha Tầm nói: “Kính lúp cũng không phải sản phẩm công nghệ cao gì, nói không chừng có thể mua được ở các cửa tiệm ở dưới lầu, mới nãy chúng ta thấy ở dưới lầu có chợ búa cửa hàng thì phải, lát nữa xuống đó thử vận may xem sao.”
“Vừa đúng, bên tôi cũng cần một cái kính lúp.” Người lên tiếng là Tần Tứ: “Trong bọc đồ của tôi có một quyển sách thuốc, nhưng chữ viết bên trong bé xíu, mà ánh sáng ở đây lại hơi tối, thành ra rất khó đọc hiểu được.”
Hai chữ sách thuốc giống như mang đến một chút hi vọng cho mọi người —— Lỡ có bất ngờ sinh bệnh ở đây, ít nhất bên cạnh cũng có sẵn một vị bác sĩ có thể dựa theo sách thuốc chữa trị cho mình.
Lục Hằng: “Không biết y học của thế giới này có giống với bên ngoài không, ông nội của tôi là bác sĩ mở phòng khám trung y, hồi trước tôi cũng từng học qua một ít kiến thức đơn giản về trung y.”
“Thảo nào trong quyển sách thuốc của tôi lại thấy chữ ký mượn sách của cậu.” Tần Tứ nói.
“Chữ ký mượn sách?” Lục Hằng vừa nghe thấy hai chữ kia lập tức có chút nhạy cảm —— Bọn họ phải tìm được chữ ký mới ra được khỏi đây đó thôi.
Nói tới đây, bản thân Tần Tứ cũng có chút như không thể tin được: “Đây là thói quen của tôi khi đọc sách, thường sẽ kẹp một cái thẻ sách bên trong các quyển sách của mình, sau đó bất kỳ ai có ý định mượn sách tôi sẽ yêu cầu họ ký tên một cái vào thẻ sách ấy, có thể xem như một kiểu ám ảnh cưỡng chế nhẹ —— Thật không ngờ đến ngay cả điều này “tranh” nó cũng biết.”
Vệ Đông: Tần ca, hồi còn đi học biệt hiệu của anh trong lớp chắc chắn là quản lý thư viện đại loại đúng không? A xin lỗi, lạc đề rồi.
Lục Hằng lại hỏi Tần Tứ: “Ý của anh là trên thẻ sách anh kẹp trong quyển sách thuốc kia có ghi chép lại việc tôi đã mượn sách của anh?”
“Đúng vậy, có chữ ký mượn đọc của cậu, nhưng tiếc là không có ngày.” Tần Tứ cũng thấy tiếc nuối về việc này, nếu như có ghi ngày, bọn họ đã có thể biết được niên đại của thế giới này rồi.
Mục Dịch Nhiên nghe hai người trò chuyện, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vẻ mặt bỗng trở nên nặng nề.
Kha Tầm cùng La Bộ lúc này đã chạy ra ngoài cửa, nói: “Chúng tôi nghĩ cách tìm kính lúp, không thể cứ ngồi chờ không như vậy được.”
Thế là lại có thêm đám người gia nhập vào đội ngũ đi tìm kính lúp, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, bên trong phòng trở về với tĩnh lặng.
Mục Dịch Nhiên tự tay cất mấy tấm phim trở vào bì thư, sau đó bỏ bì thư trở lại hộp rửa ảnh màu đen, rồi lại nhìn một chút mấy túi bột hiện hình ngưng hình chuyên dùng để tráng rửa phim bên trong, cuối cùng dời mắt nhìn sang chủ nhân của toàn bộ mấy thứ này —— Cũng chính là Hề Thịnh Nam.
“Tôi nói những lời này không có ý muốn mạo phạm cô, dù sao trong bọc đồ của mỗi người đều có một vài dấu vết cá nhân bên trên,” Mục Dịch Nhiên nhìn Hề Thịnh Nam nói: “Trong cuộc sống trước kia, cô đã bao giờ chụp các hình ảnh tương tự như vậy chưa? Hoặc là có từng nhìn đến mấy thứ ấy?”
Hề Thịnh Nam lúc này đang sửa sang lại một cái hộp gỗ đựng đồ trang sức, bên trong có vẻ đựng tư trang kiểu như cây trâm này kia, Hề Thịnh Nam nhìn thoáng qua liền đóng hộp lại: “Tôi chưa từng gặp qua loài cá nào kỳ quái như vậy, cũng chưa bao giờ chụp mấy kiểu ảnh như thế, những thứ ấy cùng với hộp trang sức này đối với tôi mà nói đều thật xa lạ.”
Mục Dịch Nhiên khẽ cụp mắt, rồi lại ngước lên, trong con ngươi như tỏa ánh nến sáng mờ ảo lung linh: “Hiện tại chúng ta chưa tìm ra được manh mối nào rõ ràng cả, nhưng vấn đề lại nối tiếp nhau mà đến, tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau đóng góp ý kiến, mỗi người cùng nói ra ý tưởng của mình, dù cho ý tưởng đó không tưởng nổi cũng không sao cả.”
Mạch Bồng đưa tay dụi dụi cái mũi đã bị nghẹt ứ của mình, cảm cúm nặng khiến hắn thấy cả người mệt mỏi: “Hiện tại nghi vấn lớn nhất đối với tôi là —— Rõ ràng trước lúc vào tranh mọi người đều khỏe mạnh, vậy mà tại sao tôi bỗng dưng bị cảm nặng như vậy, việc này không bình thường chút nào.”
Mục Dịch Nhiên nghe vậy, hơi gật đầu, cầm bút ghi vào sổ tay một dòng: “Việc này quả thật rất bất thường.”
“Tôi cũng có một nghi vấn,” Đỗ Linh Vũ giơ tay lên, “Thật ra đây là một việc nhỏ nhặt có thể nói là không đáng kể, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy hết sức kỳ quái, tại sao mùi nước hoa trên người tôi hoàn toàn biến mất, rõ ràng mùi của Voleur de Roses mà tôi dùng lưu hương cực kỳ lâu, tuyệt đối không có khả năng biến mất không còn sót chút mùi nào như vậy.”
“Ừm, mọi người có nghi vấn cứ tiếp tục nói ra.” Mục Dịch Nhiên lại vạch bút ghi chép lại.
“Nghi vấn của tôi là,” Chu Hạo Văn lúc này vẫn đứng cạnh một cái đèn chụp, lúc này cũng lên tiếng, “Tại sao bức tranh này lại hiểu biết từng người trong đám chúng ta như vậy, trước hết là biết được họ của chúng ta, sau đó lại dựa theo trí nhớ và thói quen của chúng ta ở thế giới bên ngoài bố trí đạo cụ cho chúng ta, dù cho bức tranh này đi theo phong cách thế vai nhân vật, nó cũng không thể nào dò biết được mỗi một sở thích của bản thân người chơi được.”
Người chơi?
Thiệu Lăng bất giác ngước nhìn Chu Hạo Văn, bỗng nhiên chợt hiểu ra vì sao mà người này có thể theo một đường sống sót vượt qua chín bức tranh, người này giống như coi toàn bộ thế giới trong tranh đều như một hồi chơi game vượt ải đơn giản.
Thiệu Lăng nói: “Đó cũng là câu đố lớn nhất trong lòng tôi lúc này, bởi vì không cách nào nắm bắt được trọng tâm của thế giới này, cho nên vẫn luôn thấy có chút hoang mang, lại thêm tranh “hiểu biết” mỗi người chúng ta như thế không khỏi làm người ta cảm giác quá mức… đáng sợ.”
Mục Dịch Nhiên vẫn luôn lắng nghe, vẻ mặt cũng không thay đổi, hơi cúi đầu, cầm bút ghi chép lại mọi thứ.
Hề Thịnh Nam lúc này đã sửa soạn xong bọc đồ của mình. Hộp rửa ảnh hiện đã bị sung vào của công cho nên đặt ở ngăn tủ đồ dùng chung.
Hề Thịnh Nam dường như đã đánh mất cái cảm giác tinh thần phấn chấn lúc ban đầu của mình, cất giọng nặng nề nói: “Bức tranh này thực sự quá đáng sợ, nó không những nắm bắt được nội tâm của chúng ta, còn mang nhân vật trong tác phẩm của tôi tái hiện lại trong thế giới này, nhưng bản thân thế giới này lại khác biệt hoàn toàn với thế giới trong tiểu thuyết của tôi, tôi thực sự… hoang mang, hơn nữa vô cùng bi quan, mang cảm giác mình sẽ là kẻ xui xẻo nhất.”
Đỗ Linh Vũ an ủi: “Chị Hề, chị đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, có thể vẫn còn chưa tới lúc thôi, Hà Ngọc chắc là nhân vật của tác phẩm đầu tiên bị phát hiện, sau này biết đâu sẽ lại phát hiện ra mấy thứ khác nữa.”
Hề Thịnh Nam nghe vậy cười gượng gạo, Lục Hằng đứng bên cạnh vỗ nhẹ lên vai như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Đến phiên Tần Tứ lên tiếng thì thấy hắn khẽ lắc đầu: “Tôi thấy mình loạn cả lên, thế giới này quả thực vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Điều mà tôi cảm thấy đáng sợ nhất là chúng ta phải tiếp tục đóng vai thành viên trong đội buôn, rất nhiều chuyện không thể nói toạc ra, lại càng không dám thăm dò hỏi han NPC cái gì, chỉ có thể tự mình ước chừng, phỏng đoán. Giống như mấy con cá trên tấm phim vô cùng kỳ dị kia, cũng không thể mang ra ngoài hỏi thăm người khác, manh mối càng quan trọng lại càng không dám hỏi, chỉ sợ người ở đây phát hiện ra thân phận “người ngoài tranh” của chúng ta mà bị trừng phạt, phản phệ.”
Mấy người mới nghe thấy Tần Tứ nói vậy càng cảm thấy gian nan.
“Tiểu Mục, cậu nghĩ đến điều gì?” Tần Tứ hỏi.
Mục Dịch Nhiên ghi chép xong rồi, liền dừng bút nói: “Trước mắt thì, thứ khiến tôi cảm thấy phức tạp nhất chính là việc ghi chép thời gian. Trong thẻ sách của anh không có ghi rõ ngày mượn sách. Sổ nhật ký hành trình mà tôi nắm trong tay cũng không ghi rõ ngày tháng. Chẳng hạn như đội buôn của chúng ta đi đến Huỳnh Thạch Lữ, tôi chỉ có thể thông qua thời vụ mua bán trao đổi hàng hóa để tính toán sơ lược đại khái, chúng ta hẳn là đã ở Huỳnh Thạch Lữ độ chừng nửa năm, mà lần này chúng ta đi đến Đăng Lữ, vẽ ra bảy đường thẳng, có lẽ để đại biểu thời gian là bảy ngày, hoặc có lẽ là đại biểu thứ gì đó chứ không phải thời gian.”
Tần Tứ cau mày: “Thẻ sách kẹp trong sách của tôi viết thế này: Lục Hằng mượn sách tại Đăng Lữ; Lục Hằng trả sách tại Đăng Lữ. Hoàn toàn không có chút miêu tả gì về ngày tháng.”
Mạch Bồng sực nhớ ra gì đó, hít hít cái mũi bởi vì cảm mà đỏ ửng cả lên: “Lúc chúng ta vừa mới tới đây, tôi có lần mò trên vách hành lang sờ trúng mấy vệt thẳng bị ai đó khắc lên, cũng là vừa đúng bảy đường.”