“——Chọn hắn! Chọn hắn!” Lưu Vũ Phi kích động duỗi thẳng tay chỉ về phía Mục Dịch Nhiên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, mỗi người một nét mặt.
“Chọn hắn! Tất cả chúng ta đều chọn hắn! Chọn tên họ Mục!” Vẻ mặt của Lưu Vũ Phi bởi vì quá mức kích động mà trở nên méo mó “Ai từng đi vào hai bức tranh trước đều biết, hắn từng kết đội với bao nhiêu người, nhưng tới cuối cùng chỉ có mình hắn đi ra! Đồng bọn của hắn đâu!? Tụi bây có từng nghĩ đến không, đồng bọn của hắn đều đâu cả rồi? Vì sao chỉ có một mình hắn rời khỏi tranh? Nghe tao đi, đừng bị bề ngoài của hắn lừa gạt, nếu đám người chúng ta chết dần đi hết, đến cuối cùng chỉ còn hắn và những người sót lại sẽ xảy ra chuyện gì? Nhất định hắn sẽ một mình rời khỏi tranh, những người khác toàn bộ đều sẽ chết hết! Cho nên chọn hắn! Chúng ta toàn bộ đều chọn hắn, để hắn chết trước! Chọn hắn!”
Không ai đáp lời, trong căn phòng bốn bề xập xệ chỉ quẩn quanh bụi đất cùng tiếng gào thét của Lưu Vũ Phi.
“Tụi bây còn do dự cái gì!?” Sắc mặt Lưu Vũ Phi càng lúc càng điên cuồng, hai cánh tay múa may trong không trung “Tụi bây quên rồi sao? Hay là không biết? Nếu trước chín giờ không chọn ra một người, toàn bộ đều sẽ chết hết! Không còn thời gian cho tụi bây chần chừ đâu! Ai dám đảm bảo kẻ bị lựa chọn ngẫu nhiên không phải là mình? Chọn đi! Mau chọn đi! Không lẽ tụi bây muốn kéo dài tới chín giờ sao?”
Thấy mọi người vẫn cụp mắt nhìn xuống không nói chuyện, Lưu Vũ Phi vươn tay túm lấy vạt áo của ông chủ bán bánh rán ngồi bên cạnh, hai mắt trợn trừng như lồi ra ngoài hét to “Nói mau! Mày chọn ai? Chọn mau lên, nếu không tao sẽ chọn mày! Biết không, mày sẽ chết đó! Sẽ chết đó! Chọn đi!”
Ông chủ cả người run rẩy, giống như mất đi khả năng tự hỏi cùng tư duy, theo bản năng nghe lời Lưu Vũ Phi nói chỉ ngón tay vào Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngước mắt nhìn đảo một vòng nhìn mọi người, sau đó mới thản nhiên nói “Mọi người đều biết, quy tắc của tranh là không thể cãi lại, cũng không thể đối kháng. Lời của Lưu Vũ Phi nói cũng không sai, kéo dài tới chín giờ cũng là vô nghĩa mà thôi, dù thế nào đi nữa cũng sẽ phải có một người chết ở chỗ này, trừ phi mọi người đều không muốn rời khỏi đây.”
Bác sĩ ngước mắt lên nhìn hắn “Anh nói đúng, bất kể chúng ta có tình nguyện hay không, đều chỉ có thể tuân theo quy tắc lựa chọn ra một người. Tuy rằng… có thể trái với đạo đức lương tâm của bản thân, nhưng so với việc phải chết ở đây, chung quy chỉ có thể làm ra lựa chọn với thiệt hại nhẹ hơn mà thôi.”
“Đủ rồi! Đừng ở đó làm trò giả nhân giả nghĩa bày đặt đạo đức nữa!” Lưu Vũ Phi nóng nảy ngắt lời “Ở nơi này nhân tính là cái gì, chó má cả! Tao chỉ biết là tao không muốn chết, mạng của đứa nào cũng không quan trọng bằng mạng mình! Đừng nói với tao tụi bây không nghĩ như vậy, con người ta ích kỷ thế nào ai mà không biết chứ?! Tao không phải ngụy quân tử như tụi bây, trong lòng muốn người khác đi chết đi, ngoài mặt còn giả vờ như bất đắc dĩ bị ép buộc, chọn người nào nặng người nào nhẹ! Bớt nói mấy lời tự bào chữa cho tư tưởng xấu xa ích kỷ của tụi bây đi! Tranh thủ thời gian, chọn ai liền nói ra mau lên!”
Không biết là do bị Lưu Vũ Phi nói trúng tim đen, hay là do không muốn để ý đến kẻ điên khùng này, bác sĩ khẽ cụp mi mắt im lặng không lên tiếng nữa.
Lưu Vũ Phi càng lúc càng nóng nảy, túm lấy Vệ Đông, ép hỏi “Nói! Mày chọn ai!”
Vệ Đông cả người hoang mang sợ hãi, đưa mắt nhìn Kha Tầm.
Kha Tầm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhạt giọng nói “Tôi bỏ quyền.”
Vệ Đông vội vàng nói theo “Tui cũng bỏ quyền, không chọn ai hết, mấy người muốn chọn ai cứ chọn đi.”
Lưu Vũ Phi cười lạnh một tiếng, buông hắn ra “Hừ, bày đặt làm thánh phụ à, tụi bây tưởng không chọn ai hết liền thể hiện tụi bây cao thượng có lòng nhân đạo à? Đẩy việc giết người vào tay kẻ khác còn đê tiện vô sỉ hơn chủ động chọn ra người đi chết.”
Kha Tầm khẽ hất cằm, vẻ mặt điềm nhiên nhìn đối phương “Mày nói đúng đó, tao đê tiện vô sỉ vậy đấy, ngon thì chọn tao đi.”
Lưu Vũ Phi hung tợn trừng cậu, lại quay sang ép hỏi bác sĩ “Mày chọn ai? Đừng có cái gì đạo đức nhân nghĩa nữa, chọn mau lên!”
Bác sĩ bình tĩnh nhìn hắn “Xin để cho tôi suy nghĩ một chút, dù sao việc này cũng không khác gì tự tay giết người.”
Lưu Vũ Phi không gây sự với bác sĩ nữa, mà quay sang ép hỏi hai người còn lại “Hai đứa mày nữa, không chọn người khác thì người khác cũng lựa chúng mày thôi, quá chín giờ toàn bộ đều chết hết, chết một người dù sao cũng đỡ hơn chết cả đám, tụi mày còn do dự gì hả? Chọn ra một đứa hi sinh vì tập thể, như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi, chung quy cuối cùng phải có một kẻ bị chọn thôi, đừng lằng nhằng nữa, chọn mau lên, thời gian không đợi ai đâu. Tao chọn tên họ Mục, nó là thằng gian trá nhất, chỉ cần có dính tới ích lợi của nó, nó nhất định sẽ hại người khác trước để bảo vệ mạng nó, tụi mày cũng chọn nó đi. Chọn nó là có lợi nhất cho tất cả mọi người!”
“Ê,” Kha Tầm nheo mắt, bước đến trước mặt Lưu Vũ Phi “Mày đủ rồi đấy, chọn ai là tùy theo suy nghĩ cá nhân của người ta, mày ở đây nhảy tưng tưng nói quàn nói xiên ảnh hưởng kết quả bầu chọn, tao sẽ không phục.”
Lưu Vũ Phi thấp hơn Kha Tầm cả khúc, chỉ có thể ngước đầu lên mới nhìn thẳng vào mắt cậu được, hắn cười lạnh “Mày phục hay không thì kệ mày, chỉ cần có kết quả, sẽ được tranh chấp nhận thông qua, mày tưởng mày là cái thá gì!?”
Kha Tầm cũng cười một tiếng, nhưng đáy mắt hoàn toàn không có ý cười “Vậy lúc nãy mày đã chọn xong rồi đúng không? Bây giờ tao đấm cho mày bất tỉnh cũng sẽ không xem như trở ngại quy tắc, đúng không?”
“Mày… mày tính làm gì!?” Lưu Vũ Phi hoảng sợ lùi về sau mấy bước.
“Tao đã nói rất rõ ràng rồi,” Kha Tầm giơ tay “Tao là cái thá gì ấy hả, mày nếm qua nắm đấm của tao xong rồi hẵng nhận xét lần nữa đi.”
“Hai đứa mày…” Lưu Vũ Phi hoảng sợ quay đầu rống vào mặt hai người kia “Chọn tên họ Mục! Chọn hắn mau lên!”
“Tôi có lời muốn nói.” Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng, mắt liếc nhìn Kha Tầm.
Kha Tầm xoay người trở về chỗ của mình “Tôi thích nhất là nghe anh nói đó, nói đi nà.”
Vệ Đông “…”
Ánh mắt Mục Dịch Nhiên lại đảo qua những người khác “Nếu nhất định phải chọn ra một người, vậy tôi cũng không nói mấy lời sáo rỗng nữa. Mỗi người trong số chúng ta ở đây đều có thể trở thành kẻ bị chọn lựa, nhưng chúng ta là một con người, không phải bầy dê chờ bị làm thịt, điểm khác biệt người và dê, chính là con người ít nhất có được quyền lợi trình bày lý do vì sao bản thân mình đáng giá sống sót. Mọi người ở đây có thể căn cứ lý do này để làm ra quyết định chọn ai. Ý của chư vị thế nào?”
“Tôi đồng ý.” Kha Tầm nói.
“Tôi cũng đồng ý.” Vệ Đông theo sau nói.
“Tôi cũng cảm thấy đề nghị này rất tốt,” Bác sĩ điềm tĩnh lại lý trí nói “Ít nhất cho chúng ta mỗi người một cơ hội cuối cùng.”
Hai người còn lại cũng đồng ý, ông chủ vẫn trước sau như một, thẫn thờ im lặng không nói tiếng nào.
Lưu Vũ Phi ngược lại kích động vô cùng “Tao không đồng ý! Thằng họ Mục nó dối trá! Nó muốn lừa gạt chúng ta!”
“Năm người đồng ý, một người không ý kiến, một phản đối, đề nghị được thông qua.” Kha Tầm nói xong liền sải chân bước tới, giơ tay đấm thẳng vào mặt Lưu Vũ Phi.
Một đấm này hoàn toàn không hề kềm lại sức, đánh cho Lưu Vũ Phi lùi về sau ba bốn bước, lập tức chảy ra hai hàng máu mũi, hơn nữa cũng thành công cắt đứt tiếng gào của hắn.
“Bắt đầu đi.” Kha Tầm nói.
Mọi người không ai để ý đến Lưu Vũ Phi bị đấm đến choáng váng đầu óc, lẫn nhau nhìn qua nhìn lại, bác sĩ hỏi “Ai trước?”
Một trong hai người phụ trách đào mộ đêm qua vẻ mặt có chút châm chước mở lời “Tôi biết, ai cũng muốn sống sót rời khỏi đây, không ai muốn trở thành kẻ bị chọn lựa. Nhân tính gì đó, tới nước này rồi thôi cũng đừng nói tới nữa.”
“Tôi chỉ muốn nói một điều, bản thân tôi là một người bình thường, sống đến từng tuổi này cũng chưa làm chuyện gì xấu, mỗi một ngày trôi qua đều thành thành thật thật sống. Tôi và vợ hai năm trước vừa ly hôn, bỏ lại tôi cùng con một mình nương tựa nhau.”
“Con tôi năm nay mới ba tuổi, bố mẹ tôi cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, quanh năm suốt tháng có hơn nửa thời gian phải nằm bệnh viện. Nếu tôi chết ở đây, tôi cũng không biết tương lai con tôi sẽ thế nào…”
“Có lẽ là phải bữa đói bữa no, có lẽ mỗi ngày đều mở to ánh mắt tràn đầy mê man, không rõ vì sao mình không có ba lại không có mẹ, hoặc có lẽ sinh bệnh không ai chăm sóc, một đứa bé nho nhỏ gầy yếu, cô đơn lại đáng thương cuộn mình trong góc nức nở…”
“Xin lỗi… tôi cũng không muốn lôi con mình ra để cầu xin sự thương hại, nhưng mà tôi… tôi thật sự không muốn bỏ lại đứa con đáng thương của mình mà chết ở chỗ này. Tôi chỉ hi vọng, hi vọng lát nữa mọi người đầu phiếu chọn lựa, có thể… có thể suy nghĩ một chút tình cảnh của tôi, tôi… tôi cảm ơn mọi người rất nhiều….”
Nói đến đây, trên mặt hắn đã ướt đẫm nước mắt.
Mọi người nhất thời không ai lên tiếng, thật lâu sau, bác sĩ mới mở miệng “Vậy tôi cũng vì mình nói vài câu đi. Tôi là một bác sĩ, dù ở thế giới này không có thuốc lẫn dụng cụ, nhưng tôi có thể giúp mọi người cấp cứu trong vài trường hợp bị thương khẩn cấp. Tôi không biết sau khi rời khỏi bức tranh này rồi, về sau có còn bức tranh tiếp theo, tiếp tiếp theo nữa không… Nếu có, tôi nghĩ kỹ năng nghề nghiệp của tôi ít nhiều cũng sẽ có lúc giúp được mọi người. Hi vọng lát nữa lúc đầu phiếu, mọi người có thể suy xét đến năng lực của tôi, cảm ơn.”
Một vị khác cũng phụ trách đào mộ vội vàng tiếp lời bác sĩ “Tôi cũng có chỗ hữu dụng, tôi… tôi là chủ của một công ty tư nhân, tôi có tiền, chỉ cần các người chịu tha cho tôi một con đường sống, sau khi rời khỏi nơi này tôi sẽ tặng mỗi người mười vạn tệ, tôi cam đoan! Nếu các người không tin, tôi có thể viết cho mỗi người một tờ giấy nợ mười vạn tệ—— không, hai mươi vạn tệ! Tôi cho mỗi người hai mươi vạn tệ!”
Lưu Vũ Phi bị đánh đến choáng váng, lúc này cũng đã hồi phục tinh thần trở lại, hắn bất chấp trả thù một đấm của Kha Tầm, vội kêu lên “Các người không được chọn tôi, tôi không thể chết được! Tôi là bác sĩ của trường đại học danh tiếng ở kinh thành, là nhân tài mà quốc gia cố ý bồi dưỡng, là người có ích cho quốc gia!”
“Các người có biết nhân tài quốc gia bây giờ khan hiếm cỡ nào không? Có biết quốc gia muốn bồi dưỡng một nhân tài khó khăn cỡ nào không? Đất nước này cần tôi, xã hội tiến bộ cũng cần tôi, cuộc sống tương lai của các người có thể tốt đẹp thế nào đều là nhờ vào nhân tài như tôi đây!”
“Các người hẳn cũng biết cái gì là khôn sống mống chết đúng không? Dù cho là xã hội vĩ mô to lớn hay quần thể nhỏ bé lâm thời như chúng ta hiện tại, đều là phải giữ lại nhân tài, đào thải kẻ vô dụng cùng người tầm thường cản trở, đó mới là phương pháp bảo đảm cho sự phát triển cùng khả năng sinh tồn của quần thể!”
“Bởi vậy nên các người không được phép chọn tôi, nên chọn là những kẻ vô dụng đối với quần thể này! Tỷ như kẻ này, tỷ như bọn họ! Các ngươi động não suy nghĩ đi!”
Ngón tay Lưu Vũ Phi chỉ vào ông chủ bán bánh rán cùng Kha Tầm và Vệ Đông.
Vệ Đông quả thực không biết phải nói gì “Tố chất như này mà bảo bác sĩ trường danh giá á? Xạo hay gì?”
Kha Tầm vẻ mặt bình tĩnh “Bằng cấp cùng tố chất vốn không liên quan gì với nhau.”
“Vậy hai đứa mày nói xem, hai đứa mày có ưu điểm hay khả năng gì đáng giá lưu lại!?” Lưu Vũ Phi vẻ mặt hung tợn trừng hai người.
“Ò, vốn dĩ tao cũng không tính nói cái gì, nhưng nhờ biểu hiện của mày khiến tao mở rộng tầm mắt, đột nhiên cảm thấy mình cũng có ưu điểm.” Kha Tầm nói “Ít nhất tao sẽ không vì mạng sống của mình mà giống con chó điên đi xâu xé người ta.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên suy nghĩ sâu xa…
Mục Dịch Nhiên cũng nhìn Kha Tầm, ánh mắt thâm sâu.
Tên nhóc này, thật đúng là rất hay làm ra hành động vượt ra ngoài ý muốn của hắn.
Trước mặt người khác, cậu ta vẫn luôn biểu hiện mình như một kẻ tản mạn lại bất cần, hơn nữa cho người khác cảm giác tính cách cậu ta không được tốt lắm, có chút hư hỏng lại tùy hứng, khiến người ta bất đắc dĩ.
Nhưng những lời mới nãy của cậu ta, không rõ là cố ý hay vô tình, để lộ ra một chút sắc bén, không quá sắc bén, lại có thể trở thành một nhát trí mạng… cực kỳ giảo hoạt.
Đúng vậy, chính là một nhát trí mạng.
Thậm chí không dùng đến một câu nửa chữ đi trình bày lý do bản thân mình đáng giá lưu lại, chỉ cần túm lấy điều mà mọi người để ý nhất, e ngại nhất, cũng kiêng kị nhất, dùng một cái đối lập thể hiện rõ cao thấp, liền khiến cho bản thân có chỗ đứng vững vàng.
——có trước đó Lưu Vũ Phi ích kỷ lại điên cuồng cắn bậy cắn bạ lung tung làm mặt đối lập, người khác dù chọn ai cũng sẽ không chọn cậu ta, bởi vì vẫn còn Lưu Vũ Phi kém hơn cậu ta một bậc ở phía dưới.
Hiện tại ngẫm lại, ngay từ đầu cậu ta nói mình bỏ quyền, không chừng chính là để dọn đường làm chăn đệm?
…Cậu ta thật sự thông minh như vậy sao?
Mỗi người đều có ngàn khuôn mặt.
Thanh niên Kha Tầm này… có lẽ thật sự không nên khinh thường cậu ta.