Hoa Phi Hoa Vụ Phi Vụ Ôn Nhu Nhược Thủy

Chương 34: C34: Chết




Từ hạnh phúc rơi xuống đáy vực, mọi thứ chỉ trong một cái chớp mất.

Tây Song Chúc cùng Thiên Trầm hạnh phúc 10 năm, từ Tứ vương gia cùng Tứ vương phi trở thành cặp Đế hậu nổi tiếng nhất của Kinh Quốc.

Hậu cung chỉ có hoàng hậu, giai nhân vô số thì thế nào, quan thần không vui lại thế nào, Tây Song Chúc vĩnh viễn chỉ nhìn Thiên Trầm một người.

Hai người có ba người con, lớn nhất mười tuổi, bé nhất ba tuổi. Bởi vì vua trị quốc có đạo, Kinh quốc vẫn luôn yên bình.

Mà đoàn phim của bọn họ, phải nhảy qua thời gian lớn như thế, ở trong vòng chưa đầy một tháng, quay xong cảnh gia đình hạnh phúc cùng sinh li tử biệt.

Biên độ thực sự quá lớn, Đông Tinh Trác chiếu cố đến hai diễn viên chính để họ nghỉ hai ngày điều chỉnh tinh thần.

Thu Giang Lãnh biết dạo này tâm trạng của mình không thích hợp, vì kế lâu dài mà cùng Hoa Lạc Giản tách ra,  để tiện hoàn toàn hòa mình vào nhân vật.

Hoa Lạc Giản có thể thế được Thu Giang Lãnh tiêu điều hơn không ít, nhưng cô cũng không nói gì.

Kính Vũ là tâm huyết của Thu Giang Lãnh, cô là thực sự rõ ràng.

Vĩnh biệt

Đại quân khải hoàn, khắp kinh thành đều ngập tràn sức sống. 

Thiên Trầm lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon.

Chỉ là nàng rất nhanh liền biết, ngày hôm đó, ngày mà hồng kì bay phấp phới trong kinh đô, cũng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời nàng.

Đoàn người đến gần, Thiên Trầm đã có chút không chờ nổi. 

Nàng vọng bước về phía trước, lúc này người trong xe ngựa vén rèm bên cửa nhỏ lên. 

Ánh mắt hai người trạm vào một khắc tâm tình với vẻ của Thiên Trầm rơi vào đáy cốc.


Khoảng cách của hai người quá xa, Thiên Trầm chỉ dựa vào khẩu hình miệng để đoán lời mà Tây Song Chúc nói. 

Và hắn vừa nói:

"Xin lỗi...A Trầm..."

Trong tim nàng có thứ gì đó đứt đoạn.

Thiên Trầm chạy. Nàng mặc kệ cung trang có chút nặng nề, mặc kệ cung nhân cùng các quan lại đang há hốc miệng nhìn nàng.

Không được!

Song Chúc, xin ngươi!

Nàng vấp ngã ở bậc thềm liền vội vàng đứng dậy.

"Hoàng hậu nương nương!" Có ai đó kêu lên.

Thiên Trầm không quản, nàng chạy một mạch đến tận lúc đến bên kiệu của Tây Song Chúc.

Tay nàng run lên thật lợi hại.

Đừng có chuyện...

Tây Song Chúc ngồi dựa vào tường, nghiêng đầu về bên tay phải.

"Song...Chúc...?" Không có người trả lời.

Thiên Trầm đưa tay ra đưa đến trước mũi hắn.

Không khí...

Nàng bàng hoàng rút tay lại.

Tay nàng run lên.

Hắn, ngừng thở rồi...

....Tây Song Chúc chết rồi. 

Đã chết....

Người yêu nàng nhất cả đời này, đã chết....

Thiên Trầm ngỡ ngàng không dám tin. Nàng ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.

Rồi sau đó Thiên Trầm run rẩy chạm vào thân thể hắn, ôm thật chặt.

Kinh Quốc thắng, mà hắn lại chết.

Vì sao cơ chứ?!

Thiên đạo ở đâu?!


Thiên Trầm lúc này đột ngột khóc lớn lên, khóc đến tê tâm liệt phế.

........

Đạo diện hô cut xong Thu Giang Lãnh vẫn khóc đến thương tâm.

"Giang Lãnh, không sao."

Hoa Lạc Giản mở mắt nhìn Thu Giang Lãnh. Hơi lùi lại một chút, dùng hai tay lau nước mắt cho cô.

"Lạc Giản, chị đau lòng quá..." Thu Giang Lãnh nức nở nghẹn ngào.

"Tim giống như bị xé rách vậy..."

"Em biết..."

Hoa Lạc Giản không nói gì nữa. Chỉ là dẫn cô ra ngoài, rồi ngồi xuống.

Thu Giang Lãnh nhìn cô muốn kéo giầy cô ra thút thít hỏi:

"E-Em làm gì vậy..."

"Kiểm tra chân, vừa nãy chị ngã nặng qua." 

Hoa Lạc Giản hành động thực sự rất cẩn thận những vẫn khiến Thu Giang Lãnh đau đến rùng mình. Thu Giang Lạnh bị cơn đau cường ngạnh ngăn lại đau thương mất mát trong lòng. 

Quần vén quá đầu gối, lúc này có thể nhìn thấy đầu gối bị trầy một mảng lớn, đỏ hồng cả lên.

Hoa Lạc Giản nhíu mày thật chật. 

Vết thương nặng hơn cô nghĩ.  

Trợ lí cùng nhân viên đoàn phim đã sớm chạy đến bên cạnh. Nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hít sâu một cái. 

"Hộp y tế." Cô nói với trợ lí của mình. Trợ lí cúi thấp xuống đưa hộp y tế cho cô, bên trong bông cồn kéo gì đó đều đủ cả. 

Hoa Lạc Giản dùng cồn tẩy nhúng bông, vừa làm vừa nói:


"Sẽ đau một chút."

"Không sao..." Thu Giang Lãnh kiên định nói. Đuôi mắt cô hơi ửng hồng lên vì khóc quá lâu. 

Chỉ là bông vừa chạm vào chân, cô liền không nhịn nổi muốn gào lên. 

Đau...đau quá TT

Hoa Lạc Giản vẫn dành một phần sự chú ý cho cô, thấy cô mím môi nắm chặt lấy áo thì vừa buồn cười vừa đau lòng. 

"Vẫn buồn sao?" 

Thu Giang Lãnh nghe cô hỏi vậy, gật đầu rồi lại lắc đầu. Bi thương đã phai nhạt đi không ít, nhưng cảm giác tim nghẹn đến hoảng vừa nãy thì cô không sao quên được.  

"Chỉ có thể trách Tây Song Chúc mệnh thực sự không tốt..." Hoa Lạc Giản nói. 

"Ai lại tự mình ngự giá thân chinh cơ chứ."

Thu Giang Lãnh nghe vậy liền không vui rồi.

"Chuyện này sao có thể trách Tây Song Chúc? Kinh Quốc đã mất 5 thành, lòng quân rối loạn, chủ tướng lại vừa chết trận, Tây Song Chúc không đi thì ai đi được đây? " 

Thấy cô không nhìn cô, Thu Giang Lãnh vương tay ra dùng hai tay ôm mặt cô, buộc cô phải nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói. 

"Không phải Tây Song Chúc sai."

Nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của Thu Giang Lãnh, Hoa Lạc Giản thu lại kéo cùng bông, khẽ cười nói: 

"Ừ, không phải y sai."