Hoa Oải Hương

Chương 8




Bàn tay Trịnh Thiên Vỹ tà ác lướt xuống bờ ngực cô. Chiếc áo sơ mi bắt đầu nhăn nhúm, anh xoa lấy bầu ngực sữa. Cuối đầu hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Trạch Nhiên Nhiên chống 2 tay lên bờ ngực rắn chắc của anh, cảm nhận được nhịp tim lẫn hơi thở đầy nam tính len lỏi trong khoang mũi. Cơ thể dưới sự giày vò của anh dần nóng lên, xúc cảm khó chịu đầu đời bủa vây lấy cô.

Trịnh Thiên Vỹ buông môi cô ra, hạ thấp ghế, đẩy cô nằm xuống, còn bản thân thì đè lên. Trạch Nhiên Nhiên quần áo xộc xệch, khó khăn hô hấp. Ngay cả tay chân cũng đều là mềm nhũn.

Bàn tay anh luồn vào váy cô, cúc áo sơ mi cũng bị mở ra. Anh cuối đầu, ngậm lấy viên hoa nhỏ trước ngực. Dưới trướng của anh, cô bắt đầu không kềm chế được mà bật ra vài tiếng rên rỉ. Cách lớp vải mỏng tênh, cô có thể cảm nhận được vật đàn ông đang sưng to để ở bụng mình.

Cô vươn tay nắm lấy áo anh, cắn răn không để mình sa lưới

“Xin...xin...anh...aaa”

Trịnh Thiên Vỹ không thèm nghe, thậm chí còn đưa ngón tay vào mật đạo chưa ai chạm tới của cô. Trạch Nhiên Nhiên bấu lấy nệm ghế, móng tay đâm vào nhau đến phát đau. Cô cong người, khiến toàn bộ ngọt ngào dâng lên miệng Trịnh Thiên Vỹ. Ngón tay bên trong bắt đầu rút ra đâm vào, tìm mọi cách trêu chọc tiểu hạch của cô, khiến cô hô hấp khó khăn, hơi thở dần loạn lạc.

Trịnh Thiên Vỹ nhìn gương mặt đỏ hồng vì kích tình của cô, cuối người cắn lên vành tai, đem lưỡi khẽ liếm vào sâu hơn

“Ưm...a...”

Trạch Nhiên Nhiên theo bản năng né tránh, sự nóng ấm ươn ướt theo anh tràn vào tai cô, khiến cô vừa ngứa vừa nhột. Anh xoay mặt cô lại đối diện mình, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào cô, cổ họng bật ra giọng nói khàn khàn

“Tốt nhất, em đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, biết không?”

Trạch Nhiên Nhiên giương 2 mắt đầy sương mù nhìn anh, bờ môi bị cô cắn đến sưng đỏ. Cô không nói gì, yên lặng như vậy. Trịnh Thiên Vy không nói tiếp, xoay người về chỗ cũ, khởi động xe rời đi. Cô bất động, như 1 con cá mắc cạn trên bờ biển, mãi chẳng tìm được nhà.

Bàn tay run rẩy gài từng chiếc cúc, điều chỉnh lại tư thế ngồi. Đôi mắt thẫn thờ dán chặt vào cửa sổ.

___ ___

“Anh thành công rồi”

Viên Viên để 2 tay lên đùi, khóe miệng phát ra tiếng nói đầy lạnh lùng.

Người đàn ông kia ngồi đối diện cô, anh gõ gõ lên tay ghế, còn nhịp nhịp chân

“Sao? Em đồng ý rồi?”

Viên Viên không trực tiếp trả lời, cô cắn răn đan bàn tay lại với nhau, siết chặt đến đau đớn

“Nói đi, thời hạn là bao lâu?”

Hắn ta cười ha hả nhìn cô. Sau đó chậm rãi bước đến ngồi cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô. Nét mặt nguy hiểm đến đáng sợ

“Đường Nghị tôi từ trước đến giờ chưa từng mua thứ gì mà không có giá trị”

Nói đoạn, hắn kề sát bờ môi gần mặt cô, tay kia siết chặt vòng eo thon gọn

“Mà em, thì vốn dĩ là món hàng giá trị nhất tôi từng mua”

Viên Viên cười lạnh, trong mắt hắn, cô bất quá chỉ là công cụ phát tiết. Giá trị trong suy nghĩ của hắn, vốn chỉ có như vậy.

_________

Trịnh Thiên Vỹ đưa cô đến nhà hàng Phương Đông. Đây là chuỗi nhà hành bậc nhấc Trung Quốc, được nhiều khách hàn bình chọn.

Bên trong vang lên tiếng ngạc du dương. Bản giao hưởng nhẹ nhàng quấn lấy tâm trí con người, cộng thêm xúc cảm từ thị giác bởi phong màu vàng ấm áp càng tăng thêm vẻ mê hoặc.

Nhân viên thấy anh thì cung kính gật đầu, dẫn anh vào 1 bàn ở góc khuất, nhưng là vị trí tốt nhất, có thể ngắm thành phố nhộn nhịp.

“2 phần bít tết. 1 phần chín 8, 1 phần chín 7”

Lúc quay sang cô, thấy cô không để ý, anh đành nói với cô nhân viên

“Volka 2002 khai rựu nửa tiếng”

Cô nhân viên gật đầu, rồi cung kính rời đi.

Không khí bắt đầu trầm mặc

Trầm mặc đến đáng sợ

Mãi đến khi....

“Tiểu Nhiên”

Cô nghe người gọi mình bèn ngạc nhiên quay lại nhìn. La Diệp Thành đứng trước mặt cô, khóe miệng cười đến rạng rỡ

“Anh tưởng em không biết anh cơ”

Trịnh Thiên Vỹ đang xem menu liền ngước mắt lên nhìn.

La Diệp Thành thậm chí không thèm nhìn anh, rạng rỡ kéo ghế ngồi gần Trạch Nhiên Nhiên. Sau khi có La Diệp Thành, không khí trầm mặc lúc đầu liền tan biến.

Cô bị anh chọc đến nỗi cười nghoặt nghẽo.

Trịnh Thiên Vỹ tự dưng trở thành kẻ vô hình, trên mặt đầy hắc tuyến.

Anh khẽ ho nhẹ.

Không ai chú ý....

Khẽ hắng giọng, Trạc Nhiên Nhiên có xoay qua nhìn chút, nhưng rất nhanh liền xoay đi.

Gì chứ ? Anh ta sao vậy ?

Trịnh Thiên Vỹ tức đến nghiến răng khiến lợi.

“Nhiên Nhiên”

Cô đang nói chuyện thì xoay lại nhìn anh.

“Sao thế, anh trai?”

Đôi mắt Trịnh Thiên Vỹ chứa đầy lạnh lùng, anh nhếch mép. Lại còn dùng lời nói phân chia khoảng cách với anh cơ đấy

“Em gái, em nên nhớ những gì giữa chúng ta chứ, hửm?”

La Diệp Thành càng nghe càng khó hiểu. Họ...đang nói gì ?

Trạch Nhiên Nhiên kềm chế cảm xúc đang rối bời của bản thân. Cô cắn môi, không nói gì.

La Diệp Thành định hỏi, nhưng thấy dáng người phía trước thì la lên

“Đó không phải người yêu anh sao?”

Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi, anh xoay người lại.

Chu Hồng mặc bộ váy nhẹ nhàng, nét mặt quyến rũ choàng ôm lấy cổ anh

“Sao lại không gọi em?”

Nói xong, cô mới ngẩng đầu nhìn La Diệp Thành và Trạch Nhiên Nhiên

“Chào”

Bầu ngực đầy đặn ma sát lên người Trịnh Thiên Vỹ, anh đẩy người cô ra

“Em đừng làm loạn”

Chu Hồng bĩu môi, nũng nịu ngồi cạnh anh. Vẫn ôm lấy anh không thôi. Trịnh Thiên Vỹ hừ lạnh, anh lấy tay ôm eo cô. Đôi môi mỏng dáng sát vào tai cô, khẽ thì thầm

“Cô nên nhớ rõ vị thế của mình cho tôi”

Chu Hồng nghe xong lạnh người, nụ cười cứng lại.

Phải...

Cô phải nên nhớ rõ vị trí của mình....

Phải nên...

Trạch Nhiên Nhiên nhìn màn tình cảm trước mắt, bàn tay trên đùi cô bấu chặt.

Cảm giác khó chịu lan tràn....cảm giác rất khó nói...