Trịnh Thiên Vỹ từ sau lưng ôm lấy cô. Đôi bàn tay rắn chắc của anh ghiềm chặt cô vào người
mình. Bờ môi nóng ấm kề sát gò má cô, khẽ cắn lấy vành tai nhỏ nhắn.
Bàn tay cô run lên, cơ thể căng cứng lại. Cố gắng tránh đi sự thân mật của anh, nhưng càng khiến anh siết chặt hơn.
“Anh buông ra”
Trịnh Thiên Vỹ khẽ cười, anh cúi người hôn lên gò má mềm mại của cô
“Tại sao?”
Trạch Nhiên Nhiên siết chặt bàn tay, cô cố gắng nhỏ giọng
“Anh đừng quên có mẹ ở bên ngoài”
Anh không nói gì, chỉ là xoay người cô lại đối diện mình. Đôi môi mỏng liền phủ xuống, dễ dàng tách hàm cô ra, chiếc lưỡi như con rắn quấn lấy lưỡi cô dây dưa.
Trạch Nhiên Nhiên hô hấp khó khăn, bàn tay để trên
ngực anh bấu chặt lấy gấu áo, khiến chiếc sơ mi dần nhăn nhúm. Cô xụi lơ người, ngã vào lòng anh. Trịnh
Thiên Vỹ hài lòng liếm khóe môi, dư vị ngọt ngào của cô còn đọng lại trong khoang miệng anh. Anh cười
như không cười vuốt ve mái tóc dài óng mượt, cúi người hít lấy hương hoa thoang thoảng trên cơ thể trẻ trung.
Bờ môi lần đến vành tai, khe khẽ thổi khí
“Mẹ thì có sao đâu em ? Em sợ mẹ biết à ?”
Thấy cơ thể cô trong ngực anh cứng đờ, anh mỉm cười đẩy cô dậy, bàn tay chạm đến gò má, nhẹ nhàng xoa lấy
“Vốn dĩ mối quan hệ giữa 2 ta đâu có bình thường. Em biết mà, em cũng đã lên giường anh rồi”
Trạch Nhiên Nhiên khó khăn chống đỡ người lên thành bếp, ánh mắt cô mang theo vẻ tuyệt vọng nhìn anh
“Rốt cuộc...anh muốn gì?”
Trịnh Thiên Vỹ cười cười lắc đầu, anh vòng tay lại, nhốt cô vào giữa cơ thể mình và kệ bếp.
“Phải làm sao đây ? Anh chỉ muốn em...chính là muốn em nằm dưới thân anh rên rỉ. Sao hả, như vậy đã đủ chưa?”
Bàn chân cô cuộn chặt, khóe môi sưng lên bị cô cắn đến rỉ máu. Trịnh Thiên
Vỹ đưa tay tách môi cô ra, xoa lấy vết máu trên môi cô, gương mặt mang
theo chút bực dọc nhíu mi
“Ai cho em quyền tự làm tổn thương mình ? Dù là cơ thể em, hay là trái tim của em, cũng chỉ là của anh, có nhớ chưa, em gái?”
Trong lòng cô liền 1 mảng lạnh lẽo. Đối diện với đôi mắt sắc bén của anh, cô vẫn quật cường
“Anh sai rồi, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ không yêu anh”
Anh nghe xong ngược lại không tức giận, chỉ cười trào phúng 1 tiếng. Ánh mắt dần biến lạnh, nắm chặt lấy cằm cô đến ửng đỏ
“Em đừng không nghe lời. Tôi nói cho em biết, nếu em dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết...biết chưa?”
Trịnh Thiên Vỹ hừ lạnh, anh xoay người thong dong bước ra ngoài.
Trọng lượng cơ thể cô liền nặng nề. Đôi chân mềm nhũn ngã xuống sàn nhà.
Khóe mắt dần ngấn lệ, cô mím môi, kiên quyết không để nó rơi xuống. Anh hành hạ cô, xem cô như bao loại đàn bà khác, lí do cô đều biết. Đã biết...từ 2 năm trước rồi....
Tại 1 căn phòng xa hoa, mang theo phong cách cổ điển. Ánh đèn đỏ mập mờ, khiến gian phòng càng thêm ma mị. Người đàn ông gác chéo chân, trên tay còn cằm ly rựu màu đỏ sậm, khẽ đưa lên môi, nhấp 1 ngụm. Cánh cửa nâu vang lên vài tiếng gõ, sau đó là tiếng mở
cửa. Gã thư ký cung kính cúi người
“Đường tổng, La tổng đến”
Đường Nghị cũng không ngạc nhiên, anh thư thái ngả người ra sau ghế, nhịp nhịp tay xuống bàn...như thể, anh đã biết từ trước
“Mời anh ta vào”
Gã ta vâng dạ, rồi lui đi. Lát sau, cánh cửa lại lần nữa mở ra. La Diệp
Thành lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngả ngớn trong phòng. Không
nhanh không chậm, anh thong thả bước vào
“Đường tổng, hân hạnh tái ngộ”
Đường Nghị nhếch khóe môi, anh ta đứng dậy, chỉnh sửa lại bộ vest trên cơ thể,
vươn tay với La Diệp Thành
“La tổng, hân hạnh”
La Diệp Thành theo lệ bắt tay với anh ta, mắt đối mắt
“Khách sáo rồi”
“Mời ngồi”
Hai người ngồi đối diện nhau, Đường Nghị rút trong túi áo ra 1 bao thuốc, đẩy tới
trước mặt La Diệp Thành. Anh không từ chối, cầm lấy nó rút ra 1 điếu. Đường
Nghị cầm lấy bật lửa, châm cho anh. Đây vốn được xem là xã giao của đàn
ông khi gặp nhau. Đại đa số đều hút điếu thuốc, xem như món khai miệng.
“Chắc anh biết tôi tới đây vì lí do gì”
Đường Nghị cười như không cười nhìn anh. Bàn tay nghịch nghịch bật lửa
“La tổng thâm sâu, khó lường. Đường Nghị tôi làm sao dám đoán non đoán mò”
La Diệp Thành nheo mắt, rít 1 hơi thật sâu. Làn khói trắng toát từ miệng anh bay
ra, phủ trắng một góc nhỏ
“Đường tổng sai rồi. La mỗ tôi từ trước đến nay chính là không dám so với anh, vẫn còn kém xa lắm”
Lời nói mỗi người nói ra đều là khiêm nhường kiêng nể. Nhưng ai biết được,
cuộc nói chuyện của những người đàn ông vốn là như quả bom nổ chậm. Càng để lâu, thì không khí càng đượm mùi thuốc súng.
“A, anh khách sáo rồi. Tôi không dám nhận”
La Diệp Thành cũng không muốn dài dòng, anh gõ nhịp lên tay vịn ghế sofa
“Tôi vào thẳng vấn đề. Chắc anh biết...chuyện của Trịnh Thiên Vỹ?”
Đường Nghị mỉm cười
“Trịnh tổng nổi tiếng là tuổi trẻ tài cao. Dĩ nhiên tôi phải biết rồi”
La Diệp Thành cười khẩy
“Đường tổng, sao anh còn phải giả vờ. Chẳng phải anh cũng ôm thù hằn với hắn
ta hay sao?”
Đường Nghị gác chéo chân, khẽ đung đưa
“Chậc, xem ra là bị anh phát hiện rồi. Tôi cũng không giấu gì anh...tôi chính là xem Trịnh Thiên Vỹ như kẻ thù”
La Diệp Thành cầm chai rựu, liếc nhìn lên nhãn hiệu
“Gran Reserva”
Đường Nghị phía đối diện mỉm cười
“Xem ra La tổng rất hiểu biết về rựơu”
La Diệp Thành im lặng. Anh dĩ nhiên biết rõ, bởi vì ngay từ nhỏ, Trạch
Nhiên Nhiên đã rất thích nghiên cứu về vang. Anh lúc đó ngày ngày đều
tìm hiểu, để về chỉ dạy lại cho cô. Anh nhớ, có lần cô nói với anh
“Anh Thành, lớn lên em sẽ mở một hầm rựu vang thật lớn”
Lúc đỏ, anh nhoẻn miệng cười
“Được, anh Thành sẽ giúp em”
“La tổng?”
Đường Nghị khó hiểu nhìn anh, đang yên lành ngơ ra làm gì? Khóe môi La Diệp
Thành giật giật, anh thoát khỏi ký ức, quay người nhìn anh ta
“Không sao.”
Đường Nghị nhếch mép
“Chúng ta bàn tiếp chứ?”
La Diệp Thành gật đầu tán đồng
“Được”
____
Trạch Nhiên Nhiên làm xong thức ăn, liền cất bước ra ngoài phòng khách. Cô
thấy mẹ và anh trai đang nói chuyện, rất vui vẻ. Thậm chí nét mặt anh
cũng không biến đổi, rất tự nhiên, như những gì đã nói với cô đều chưa
từng xảy ra. Hít một hơi thật sâu, cô đứng trước mặt hai người.
“Con đã nấu xong rồi”
Lâm Nhược Kỳ buông tách trà xuống, bà mỉm cười nắm lấy tay cô.
“Ây da, thật là khổ cho con gái mẹ”
Trạch Nhiên Nhiên không nói gì, chỉ im lặng khẽ cười. Nói thật, bây giờ cô không cười nổi, có miễn cưỡng cũng miễn không xong.
“Đi, đi thôi”
Bà dắt tay cô vào bếp. Trạch Nhiên Nhiên có quay người lại, chỉ thấy anh hai tay
đút túi, nhếch mép nhìn cô, nở nụ cười quỷ dị.
Trong bàn ăn toàn là những món ăn giản dị, là những món mà mọi gia đình đều
đã quá quen thuộc. Trạch Nhiên Nhiên kéo ghế ngồi cho mẹ, sau đó cô qua
kia ngồi đối diện. Tục ngữ có câu “Ăn trông nồi, ngồi trông hướng“.
Trạch Nhiên
Nhiên rất tiếp thu.
Trịnh Thiên Vỹ bước vào, anh
rất tự nhiên kéo ghế ngồi gần cô. Cơ thể cô theo bản năng khẽ run, bàn
tay phía dưới gầm bàn bị anh cầm lấy. Cô muốn rút ra, nhưng anh cầm rất
chắc, không dễ dàng lấy ra được.
Cô rối rắm, liền giẫm lên chân anh. Trịnh Thiên Vỹ “a” 1 tiếng, buông tay cô ra
“Con sao vậy?”
Lâm Nhược Kỳ lo lắng hỏi.
Anh cúi người xoa ngón chân bị cô giẫm, dở khóc dở cười
“Con...bị chuột rút”
Trạch Nhiên Nhiên giật giật khóe miệng, cô đứng dậy múc cơm cho 3 người.
Lâm Nhược Kỳ đụng đũa, bà không ngừng khen cô. Bảo cô nấu ăn ngon, rất khéo
tay.
“Tiểu Nhiên, sau này ai lấy con sẽ rất hạnh phúc”
Cô mím môi, chỉ yên lặng không nói. Trong vô thức liền quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh bình tĩnh ăn cơm. Lát sau, bà thấy không khí chút ngột
ngạt, liền lên tiếng phá vỡ
“Con lớn rồi, cũng nên quen bạn trai”
Trịnh Thiên Vỹ khựng lại, song, anh không nói gì.
“Mẹ, con chưa muốn mà”
Lâm Nhược Kỳ buông bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô
“Khi xưa mẹ 17 tuổi là đã gặp cha con rồi”
Trạch Nhiên Nhiên nhún nhún vai, cô cũng không muốn bàn tán về vấn đề này
“Cô, con nghĩ Nhiên Nhiên còn trẻ, vẫn lo học thì hơn”
Nghe Trịnh Thiên Vỹ nói, bà nhíu mi
“Quen nhau thì vẫn lo học được mà. Tuổi trẻ phải thoải mái chứ”
Trạch Nhiên Nhiên giật giật khóe miệng. Mẹ cô quả thật rất phóng khoáng.
Trịnh Thiên Vỹ buông đũa
“Cô, con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.....”