Trịnh Thiên Vỹ nheo mắt nhìn Trạch Nhiên Nhiên, bao nhiêu ký ức từ quá khứ
bỗng ùa về. Đôi con ngươi dần đóng băng, anh chậm rãi bước đến phía cô,
như 1 người trở về từ cõi chết, bóng dáng cô liêu đến lạ kỳ.
Trạch Nhiên Nhiên theo bản năng lùi ra sau, đến khi bị anh khống chế nơi góc
tường mới dừng lại. Trong không khí lan tỏa mùi rượu, cô nắm chặt lấy
gấu áo, khẽ cắn răn
“Anh..”
Trịnh Thiên Vỹ yên lặng nhìn
cô, dung nhan cô rung động lòng người, dáng vẻ sợ hãi của cô khiến anh
hài lòng. Đôi bàn tay vung lên, vuốt ve gò má trắng ngần , hơi thở trầm
ấm dần phả xuống gương mặt cô.
“Vẻ mặt này của em là quyến rũ anh sao? Hửm?”
Cô khó khăn hô hấp, tránh né sự đụng chạm của anh.
Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, khóe mắt lộ ra vài tia không hài lòng.
Anh cưỡng ép cô xoay đầu nhìn mình. Khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt cô, đến nỗi cô có thể cảm nhận sự nóng ấm toát ra từ người anh.
“Em sợ sao?? Sợ anh sao?”
Trạch Nhiên Nhiên không biết anh nói gì, dây thần kinh nơron dần căng cứng.
Không kịp trả lời, cơ thể cô liền nhẹ bẫng. Người đàn ông bế ngang cô lên,
đạp mạnh cửa phòng ngủ bước vào. Chiếc giường Kingsize màu trắng nổi bật giữa phòng, anh không nương tình thả cô xuống. Sự đàn hồi từ nệm làm cơ thể cô giật nảy, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều rối loạn.
Trịnh Thiên Vỹ giật mạnh cà vạt ném xuống sàn nhà. Kéo lại đôi chân muốn chạy của cô, khống chế cô dưới cơ thể mình.
Trạch Nhiên Nhiên hoảng sợ, cô lấy tay đánh vào người anh, con ngươi dần phủ sương mù.
Trịnh Thiên Vỹ như kẻ điên, tay kia chế trụ tay cô lên đỉnh đầu, đôi chân
thon dài kẹp chặt lấy đùi cô. Tay còn lại kéo lấy thắt lưng, trói cô
lại.
Trạch Nhiên Nhiên bị dọa cho sợ, trong lòng dâng lên nguồn nước lạnh lẽo bủa vây
“Anh, anh...điên rồi...ưm”
Bờ môi của cô bị anh cướp lấy, anh nắm lấy cằm cô, bắt cô há miệng, chiếc
lưỡi như con rắn cuốn lấy cô, khiến cô như người bị ảo giác nơi sa mạc,
chỉ biết ẩn nhẫn chấp nhận.
Tay anh lần mò đến nơi nụ hoa của cô, khẽ xoa nắn. Đôi môi dần di chuyển đến xương quai xanh của cô, cởi đi cúc áo trước ngực.
Cơ thể mơ hồ bị khiêu khích, sự nhục nhã cùng đau khổ lần lượt giam lấy cô,
Trạch Nhiên Nhiên dần mất đi sự khống chế, giọt nước mắt nóng hổi trào ra, mang theo vị mằn mặn.
Trịnh Thiên Vỹ luồn tay ra sau, cởi lấy bra áo con, để lộ hai nụ hoa đứng sững.
Anh cuối người ngậm lấy 1 bên, tùy ý cắn mút. Tay kia trêu đùa nụ hoa còn lại
“Ưm...”
Trạch Nhiên Nhiên ưỡn cong người, cô cảm nhận rõ ràng thứ cứng nóng đặt nơi bụng mình.
Trịnh Thiên Vỹ khẽ hừ 1 tiếng, tay kia luồn vào váy cô. Phủ lên hoa viên ngọt ngào, cách lớp vải trêu chọc, vuốt ve.
“Ưm...”
Đôi môi anh cắn lấy vành tai cô, ương nghạnh đẩy bàn tay vào hoa kính.
“Thật dâm đãng, nhiều nước như vậy, không phải là muốn anh sao?”
Lời nói thô lỗ thoát ra từ miệng anh khiến tim cô như xé nát, cô nhắm mắt, kềm chế khoái cảm lan dần trong cơ thể.
“Trịnh Thiên Vỹ, anh biết không? Anh cùng lắm chỉ là 1 kẻ thua cuộc, anh trêu đùa em gái của mình thì hay lắm sao?”
Trịnh Thiên Vỹ dừng tay, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô. Khóe môi khẽ nhếch
Thật là sắc đá, đúng là loại đàn bà rắn rết mà”
Anh nhanh chóng cởi đi quần áo bản thân, nâng mông cô lên. Trạch Nhiên Nhiên la hét, cô sợ, cô rất sợ
“Anh điên rồi, ác quỷ. Thả tôi ...aaa”
Trịnh Thiên Vỹ không báo trước đâm sâu vào cô, mùi máu tươi lan tỏa gian
phòng. Nước mắt chảy, máu trong tim cũng chảy. Nỗi nhục nhã dần bao lấy
cô,
Trạch Nhiên Nhiên nắm lấy ga giường, cắn răn chấp nhận vật nam tính của cô đang điên cuồng ra vào mình.
đêm này...anh muốn cô không đủ, khiến cô như búp bê bị dập nát....
_____
Chu Hồng nằm trong ngực người đàn ông, vuốt ve bờ ngực rắn chắc.
“Anh phải đi sao?”
Người đàn ông nhếch mép, không cự tuyệt sự quyến rũ của cô, ôm cô vào lòng mình
“Đàn bà vốn chỉ là dụng cụ phát tiết, chơi xong thì bỏ, lưu luyến làm chi?”
Chu Hồng hừ lạnh, cô cắn lấy cằm anh, bàn tay như con rắn ôm chầm lấy anh, cọ sát bộ ngực vào người anh.
“Hay cho từ phát tiết, vậy...cô ta cũng chỉ là dụng cụ phát tiết của anh hay sao?”
Khóe môi hắn ta đanh lại, nụ cười giễu cợt trên mặt liền biến mất, thay vào đó là
sự lạnh lùng bao phủ.
“Cô không có tư cách nói về cô ấy, rõ chưa?”
Chu Hồng yên lặng, cô cũng không trả lời anh. Chỉ là gương mặt lan ra vài phần sát ý.
_____
Sáng hôm sau, Trạch Nhiên Nhiên trở mình thức giấc.
Trong phòng không 1 ánh sáng, đều bị tấm rèm cửa sổ che lại. Cô nheo mi mắt,
cơn đau từ hạ thân truyền đến khiến cô khó chịu hừ nhẹ. Trên eo còn bị
bàn tay người đàn ông phía sau nắm lấy.
Người đàn ông này...đêm qua không biết vùi dập cô bao lần ?
Mỗi lần ra vào liền khiến cô đau đớn, anh biết không?
Trịnh Thiên Vỹ nhận thấy người trong lòng động đậy, liền mở mắt, bàn tay kéo lấy cô vào lòng mình.
Đêm qua, là nồng độ cồn trong cơ thể cướp lấy lý trí anh
Là anh...anh ngay từ đầu vốn không muốn đến mức này
Chưa từng muốn....
Anh ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào tóc cô
“Xin lỗi, xin lỗi em”
Trạch Nhiên Nhiên trong lòng đông lại.
Xin lỗi ?
Liệu bát nước đã đổ, có gom lại được nữa không ?