Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Hạ Như Họa đã không thấy bóng dáng Ngụy Như Phong đâu, cô ngơ ngác ngồi trên ghế salon, lòng đau âm ỉ. Cô không biết nguồn gốc của nỗi đau khắc cốt ghi tâm này là gì, rốt cuộc là vì tình thân hay là tình yêu, thế nhưng cô có thể xác định, bất kể là vì cái gì, cô cũng sẽ không để Ngụy Như Phong cô độc mà sống. Hôm đó Hạ Như Họa liên tục nhắn cho Ngụy Như Phong, “Mau trả lời điện thoại”, “Về nhà đi”, “Chị chờ em”… Sau đó, cô nhân viên trực tổng đài thậm chí chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô thì liền trực tiếp hỏi: “Cô Hạ, bây giờ cô muốn nhắn bao nhiêu lần?” Thế nhưng Ngụy Như Phong mãi không có hồi âm, Hạ Như Họa vẫn ngồi chờ cạnh điện thoại, mà chiếc điện thoại kia lại im lặng nuốt hết những lời nhắn của cô.
Đến chạng vạng tối, Hạ Như Họa trực tiếp đến hộp đêm Đông Ca. Vốn dĩ cô luôn chán ghét và phẫn hận nơi đó, cho nên cô không vào trong, chỉ cố chấp đứng đợi ngoài cửa. Trong mấy tiếp viên đứng ngoài cửa có người nhận ra cô, nhưng lại không tiện đuổi cô đi, chỉ có thể để mặc cô đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào bên trong. Ngụy Như Phong từ bên ngoài trở về, cậu đi theo xe của Trình Hào, lúc đến nơi cậu liền nhanh chóng chạy ra mở cửa xe cho Trình Hào và Trình Tú Tú. Hình như họ vừa đến một nơi náo nhiệt nào đó, Trình Tú Tú bám vào cánh tay của Ngụy Như Phong cười vô cùng vui vẻ. Ngụy Như Phong không tỏ ra ngại ngùng cô ta, hơi nghiêng người một chút, kéo cô ta đến cạnh Trình Hào, nói với cô ta mấy câu, lúc quay đầu lại mới nhìn thấy Hạ Như Họa. Khi đó mắt Hạ Như Họa đã ngấn lệ, ánh mắt của Ngụy Như Phong lộ vẻ sững sờ, không dám nhìn thẳng vào cô. Trình Hào hứng thú nhìn hai người họ, cười cười với Hạ Như Họa, kéo Trình Tú Tú vào trong Đông Ca. Khi đi ngang qua người Hạ Như Họa, Trình Tú Tú hừ lạnh một tiếng, Ngụy Như Phong đi theo ngay phía sau cô ta, nhưng chỉ cúi đầu, không nói câu nào.
Hạ Như Họa giơ tay ngăn Ngụy Như Phong lại, nói: “Như Phong, theo chị về đi.” Ngụy Như Phong ngừng lại, hít vào một hơi, nói: “Chị về trước đi, em còn có việc.” “Em đã nghe lời nhắn chị gửi chưa?” Hạ Như Họa vẫn giơ ngang cánh tay, nói.
“Nghe rồi, nhưng lúc đó em đang bận.” Ngụy Như Phong nghiêng mặt nói. “Bận cái gì? Bận đến nỗi cả ngày không rảnh chút nào để gọi điện lại?” Giọng nói của Hạ Như Họa có chút khàn khàn, Ngụy Như Phong nhíu nhíu mày nói: “Chị về đi, có chuyện gì sau này hẵng nói. Tối nay tôi không về, chị cứ ăn cơm một mình đi.”
“Như Phong! Lại đây!” Trình Tú Tú quay đầu lại gọi cậu, Ngụy Như Phong chỉ đáp lại một tiếng, lập tức tránh khỏi người Hạ Như Họa, đi vào bên trong. Cánh tay Hạ Như Họa giơ giữa không trung, ngây ngẩn đứng ở cửa. Cô cảm thấy Ngụy Như Phong mới lướt qua người mình thật xa lạ, cô không tin người đã hứa sẽ ở cạnh cô lại có bộ dạng thế này, có khuôn mặt lạnh lùng như vậy, cô tuyệt đối không tin. Đứng đã lâu nên cô vô cùng mỏi mệt, Hạ Như Họa không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người tiếp viên đứng ngoài cửa, dựa vào tường ngoài của Đông Ca trượt xuống. Bầu trời chậm rãi trút một cơn mưa nhỏ, Hạ Như Họa ôm vai, nhìn trân trân vào phía bên trong Đông Ca không chớp mắt, tiếp tục chờ Ngụy Như Phong.
Ngụy Như Phong theo Trình Tú Tú vào quầy bar, cậu nhờ anh Tân rót cho hai ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt ai oán của Hạ Như Họa vừa rồi như muốn cắn nát trái tim cậu, cậu rất muốn bước tới cầm lấy tay cô, đi cùng cô, nhưng cậu biết rằng mình đã nhúng chàm, nếu còn tiếp tục đến gần Hạ Như Họa thì nhất định sẽ có ngày cậu lôi cô xuống bùn, giống như những người bạn học cũ của cô, gây cho cô nỗi thống khổ nặng nề hơn. Ngụy Như Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng của Hạ Như Họa ở đó nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại càng thêm khó chịu, lại buồn bực uống thêm mấy ly, sau đó đi lên lầu. Trình Tú Tú cũng theo cậu lên đó, nhưng Ngụy Như Phong ngăn cô ở ngoài cửa. “Sao không cho em vào?” Trình Tú Tú bất mãn nói.
“Tôi đang buồn, muốn được một mình.” Ngụy Như Phong không khách khí đóng cửa, Trình Tú Tú đẩy cửa nói: “Anh buồn thì mặc anh, đừng có trút giận lên em chứ! Cho em vào uống cốc nước thôi không được sao?” “Xuống lầu mà chơi với anh Tân ấy.” Ngụy Như Phong nhăn mày nói.
“Em chỉ muốn chơi với anh thôi!” Trình Tú Tú không tỏ ra yếu kém. “Tôi không có nghĩa vụ này!” Ngụy Như Phong bị cô ta dây dưa không ngớt, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Nãy giờ Trình Tú Tú chỉ muốn đùa với cậu, hoàn toàn không ngờ rằng cậu lại cự tuyệt mình như thế, cô hung hăng đạp cửa phòng hai cái, nói: “Ngụy Như Phong, anh đừng có vì Hạ Như Họa mà phát cáu với tôi! Anh không có nghĩa vụ với tôi nhưng có nghĩa vụ với cô ta? Tôi cho anh biết, có nghĩa vụ thì cũng chỉ là nghĩa vụ chị em thôi! Hai người thật không ra làm sao cả!”
Trình Tú Tú hầm hừ tức giận đi xuống lầu, cô bỏ qua những lời chào hỏi của nhân viên phục vụ, trực tiếp đi ra ngoài Đông Ca. Thấy Hạ Như Họa vẫn đang ngồi ngoài cửa, Trình Tú Tú sửng sốt một chút. Nhớ tới thái độ vừa rồi của Ngụy Như Phong, Trình Tú Tú nổi giận, cô che ô tức tối đi tới trước mặt Hạ Như Họa nói: “Ngụy Như Phong sẽ không ra gặp cô đâu! Chắc cô đã rõ rồi nhỉ, anh ấy đi vào cánh cửa này là có ý gì! Anh ấy hoàn toàn không thể rời khỏi Đông Ca! Cô cứ ngồi lỳ ngoài này cũng vô dụng! Cầm lấy ô rồi đi nhanh đi!” Hạ Như Họa nhìn chiếc ô màu đỏ mà Trình Tú Tú đưa tới nhưng không giơ tay ra nhận. Sự đau khổ và chua xót lan tràn trong lòng cô, cô không ngờ Ngụy Như Phong lại bảo Trình Tú Tú ra đây đuổi cô đi, Hạ Như Họa thê lương cười, chậm rãi đứng lên, cô đẩy tay Trình Tú Tú, bước đi dưới màn mưa. Bầu trời vang lên một tiếng sét, Hạ Như Họa giật mình một, đôi tay bất giác run rẩy, chân mềm nhũn, lập tức ngã trên mặt đất. Trình Tú Tú không biết chuyện A Phúc, cũng không biết bệnh cũ của cô, hốt hoảng kéo lấy cô hỏi: “Này! Cô làm sao vậy? Không sao chứ?”
“Buông ra! Đừng đụng vào người tôi! Hạ Như Họa như bị điện giật, thét lên rồi cuộn người thành một nhúm. Trình Tú Tú bị bộ dáng này của cô hù sợ, vội vàng gọi mấy nhân viên ngoài cửa: “Còn nhìn cái gì nữa? Mau tới đây đưa cô ta vào trong!” Vài người vội vã đi tới, ba chân bốn cẳng kéo Hạ Như Họa, Hạ Như Họa liều mạng vật lộn, vừa khóc vừa quát: “Cầu xin các người! Buông ra… Buông!”
“Các người đều cmn buông tay ra cho tôi!” Ngụy Như Phong ở trên lầu nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, từ trong Đông Ca chạy ra. Thấy Hạ Như Họa như vậy, trong nháy mắt cậu gần như phát điên. Cậu chạy tới đẩy Trình Tú Tú ra, không chút thương hoa tiếc ngọc, rất dùng sức, Trình Tú Tú liền ngã ngồi trên mặt đất. Đám nhân viên bên cạnh đều ngây ngẩn cả người, Ngụy Như Phong đoạt Hạ Như Họa từ trong tay bọn họ, chặt chẽ ôm vào trong ngực. Thần trí Hạ Như Họa vẫn chưa tỉnh táo, cô thở hổn hển, co rúm người trong vòng tay cậu, thì thào kêu đừng mà đừng mà. Ngụy Như Phong không thèm nói với Trình Tú Tú một câu, cậu cởi áo bao bọc Hạ Như Họa, ôm cô đi khỏi. Trình Tú Tú chưa từng thấy cậu phát điên như vậy, cô si ngốc ngồi dưới đất, chiếc ô đỏ rách toạt ở dưới chân cô, giống như một đóa hoa tàn úa. Nước mưa men theo những ngón tay của cô thấm lạnh vào tim, giữa màn sương mù mờ hồ, Ngụy Như Phong như đóng băng.
Ngụy Như Phong bế Hạ Như Họa, lúc đầu cô rất sốt ruột, cứ kêu la mãi, vài lần muốn giãy ra khỏi người Ngụy Như Phong, nhưng Ngụy Như Phong không buông tay, thậm chí lúc Hạ Như Họa cắn một lên cổ cậu, cậu cũng không rên một tiếng. Sau đó Hạ Như Họa dần dần bình tĩnh lại, dường như cô cảm giác được hơi ấm của Ngụy Như Phong, nhu thuận vùi trong lòng cậu, nửa mê nửa tỉnh. Lúc Ngụy Như Phong đặt cô xuống giường, cô đột nhiên nắm chặt tay Ngụy Như Phong, mơ mơ màng màng nói: “Như Phong, đừng đi, về nhà nhé.” Ngụy Như Phong nắm lấy tay cô, vuốt ve nói: “Ừ, không đi, tôi ở lại với em.”
Hạ Như Họa khẽ mỉm cười với cậu một, an tâm nhắm hai mắt lại. Nhìn gương mặt trầm tĩnh khi ngủ của cô, Ngụy Như Phong nghĩa mình sẽ không bao giờ để cô ở chỗ khác một mình nữa. Rốt cuộc cậu vẫn không buông cô ra, dù cho có vạn kiếp bất phục, cậu cũng chấp nhận.