Hoa Nguyệt Ngân

Chương 25




“Ngân Nhi. . . . . .” Ôm chặt bé trong lòng, Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng mà hôn thái dương của y, miệng vô ý thức thấp giọng gọi.

Một lần lại một lần nói với chính mình, tình cảm hai người bất đồng vĩnh viễn cũng không được đáp lại, nên buông tay . Không phải không hề cố gắng, tìm tới Vân Âm chính là vì muốn chứng minh cho dù không có y, hắn cũng có thể sống tiêu diêu tự tại. Ai ——, tự cho là có thể buông tay, ai ngờ vừa thấy nước mắt của y, tất cả lừa mình dối người không chịu nổi một cú nhu vậy. Trong lòng không bỏ được y, cho dù biết y không có khả năng yêu mình, vẫn là không bỏ được y.

“Ngân Nhi ngoan, đừng khóc.” Nghe bé con trong lòng phát ra tiếng nức nở thật nhỏ, Hoa Ngạo Kiết đau lòng không thôi. Hắn nhận thua . Phụ tử cứ phụ tử đi, chỉ cần hai người có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, làm phụ thân cả đời sủng y, yêu y có gì không được.

Nghĩ thông suốt , tâm tình cũng rộng mở trong sáng hơn. Hoa Ngạo Kiết vẻ mặt sủng nịch nhẹ vỗ về mái tóc đen mềm của Hoa Nguyệt Ngân, nói: “Ngân Nhi ngoan, đừng khóc, được không?” Buông đôi tay đang ôm chặt bé ra, không ngớ bé nhanh nắm lấy vạt áo mình không buông, mặt cũng càng vùi vào càng sâu.

“Ngân Nhi ngoan, buông tay ra để phụ hoàng nhìn xem, ngươi như vậy sẽ buồn chết đi.”

Hoa Nguyệt Ngân dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không. . . . . . Buông tay, buông lỏng tay, phụ hoàng. . . . . . Vừa rồi không để ý tới Ngân Nhi .”

“Phụ hoàng như thế nào lại không để ý tới Ngân Nhi mà, ngoan, ngẩng đầu lên.” Một chút một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng bé con trong lòng, Hoa Ngạo Kiết cực kiên nhẫn hống nói.

“Đừng. Phụ hoàng. . . . . . Đừng. . . . . . Không để ý tới Ngân Nhi. . . . . .”

“Phụ hoàng đau Ngân Nhi đều còn không kịp, như thế nào lại không để ý tới Ngân Nhi mà? Ngoan, đừng khóc, ngẩng đầu lên, phụ hoàng lau cho ngươi.” Hoa Ngạo Kiết khóe miệng lộ ra một tia cười khổ không rõ, tạo thành cục diện hiện tại là tại ai mà. Ai, Tiểu Đông Tây, không cần lại tra tấn phụ hoàng .

“Nhưng mà. . . . . . Phụ hoàng rõ ràng. . . . . . cùng Vân Âm tỷ tỷ. . . . . . ở một chỗ, Ngân Nhi. . . . . . Không thích. . . . . . Không thích như vậy. . . . . .”

Ha hả! Hắn có thể xem phản ứng hiện tại của tiểu tử kia là ghen không?

Trong mắt hiện lên một tia trêu tức, Hoa Ngạo Kiết dùng khẩu khí hơi vô tội nói: “Ngân Nhi vì cái gì không thích? Ngân Nhi không phải không thích phụ hoàng sao, vậy phụ hoàng chỉ có thể đi tìm người thích phụ hoàng.”

“Ngân Nhi thích phụ hoàng.” Hoa Nguyệt Ngân phút chốc ngẩng đầu, mở to hai tròng mắt khóc sưng đỏ lớn tiếng kháng nghị nói.

“Ai ——” bất đắc dĩ thở dài, Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Hoa Nguyệt Ngân, nói: “Phụ hoàng biết, nhưng mà thích của Ngân Nhi cùng thích của phụ hoàng là không giống nhau.”

“Phụ hoàng. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân gương mặt ửng đỏ cúi đầu. Giống nhau mà, thích của y cùng phụ hoàng là giống nhau mà, bằng không sẽ không nhìn thấy hắn cùng Vân Âm tỷ tỷ ở một chỗ lại khổ sở như vậy, lúc nghe Đại hoàng huynh nói hắn có hậu cung ba nghìn giai lệ lại đau lòng như vậy. Nhưng bọn họ là phụ tử a, bọn họ có ràng buộc huyết thống, cho dù có thích, bọn họ cũng không có thể ở cùng một chỗ đi?

“Không quan hệ, Ngân Nhi chỉ cần giống như bây giờ ở lại bên người phụ hoàng thì tốt rồi.”

“Phụ hoàng không phải của một mình Ngân Nhi.”

“Cái gì?”

“Phụ hoàng còn có hậu cung ba nghìn giai lệ, phụ hoàng là của rất nhiều rất nhiều người, không phải của một mình Ngân Nhi.” Hoa Nguyệt Ngân bỉu môi oán giận nói.

“Ngân Nhi hy vọng phụ hoàng là của riêng Ngân Nhi sao?” Thấy tiểu tử kia cúi mặt không trả lời, Hoa Ngạo Kiết sủng nịch nhẹ vuốt mũi y, cười nói:”Tiểu não đại này đang suy nghĩ cái gì mà? Nữ nhân hậu cung như thế nào có thể cùng Ngân Nhi tranh giành phụ hoàng mà? Phụ hoàng đương nhiên là của riêng một mình Ngân Nhi mà.”

Hoa Nguyệt Ngân trong mắt chớp động nước mắt kinh hỉ, thỏa mãn, hạnh phúc, không thể tin.

Nhìn thấy tiểu tử kia trong nháy mắt nhiều biến hóa, Hoa Ngạo Kiết cúi đầu kề bên tai y nhẹ nhàng nói: “Ngân Nhi vì cái gì tức giận?” Trong đôi mắt màu đen hiện lên một quang mang ranh mãnh. Có lẽ hắn buông quá sớm mà, bảo bối của hắn cũng không giống như hắn nghĩ hoàn toàn không biết gì cả, ít nhất còn hiểu thế nào là ghen.

Hơi thở ấm áp phà vào phía sau tai Hoa Nguyệt Ngân, làm cho y không tự giác run rẩy, lập tức giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp của Hoa Ngạo Kiết.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Hoa Ngạo Kiết vội vỗ nhẹ lưng y, trấn an nói: “Ta cái gì cũng không làm, Ngân Nhi ghen sao?”

“Không có.” Hoa Nguyệt Ngân không cần suy nghĩ, vội vã lắc lắc đầu.

“Thật sao?” Hoa Ngạo Kiết hồ nghi nhìn y, vẻ mặt không tin.

“Thật mà.”

Hoa Ngạo Kiết mỉm cười, buộc chặt cánh tay, lại tiến đến bên tai Hoa Nguyệt Ngân: “Chúng ta thử nghiệm một cái là biết ngay.”

“Phụ. . . . . . Hoàng. . . . . . Ngươi muốn để làm gì?”

“Đương nhiên là muốn trừng phạt tiểu hài tử không nghe lời, thích nói dối rồi.” Hoa Ngạo Kiết khẽ liếm vành tai y, ôn nhu nói.

“A —— ta sai lầm rồi, ta không nên nói dối, ta tức giận.” Hoa Nguyệt Ngân cứng còng thân thể, vẻ mặt kinh hoảng lớn tiếng hét lên.

“Ha ha ha. . . . . .” Phản ứng của bảo bối thật sự là rất thú vị , quả nhiên chỉ có y mới có thể làm cho hắn thoải mái cười to như thế, nếu không có y bên người, hắn còn sống cũng bất quá chỉ là một hình thức mà thôi!

“Ngạo ——”

Tiếng cười tắt ngúm, Hoa Ngạo Kiết bực mình nhìn thấy nữ nhân đột nhiên tiến vào, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”

“Đêm nay. . . . . .”

“Hủy bỏ.” Không đợi nàng nói xong, Hoa Ngạo Kiết đã không kiên nhẫn ngắt ngang lời của nàng. Sớm biết nữ nhân này đeo bám như thế, hôm nay đã không tìm nàng.

“Nhưng mà. . . . . .”

“Ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi quay về Huyền Vũ các.”

Vẻ mặt hoảng hốt lung lay thân thể một chút, lẩm bẩm nói: “Ngươi không thể đối ta như vậy.” Vân Âm sắc mặt nháy mắt biến vô cùng tái nhợt.

“Phụ. . . . . . Phụ thân?”

Trong ngực truyền đến tiếng tiểu tử kia hỏi nghi hoặc, Hoa Ngạo Kiết vội vỗ nhẹ lưng y, ôn nhu nói: “Ngoan, chúng ta trở về phòng .”

“Ân.”

“Ngươi như thế nào có thể đối ta như vậy?” Nàng thương hắn như vậy, nếu không phải vì hắn, lúc trước nàng như thế nào ở lại Thanh Long sơn trang này? Nếu không phải đứa con bảo bối của hắn làm mất thất huyền cầm của nàng, nàng sao có thể mất đi tất cả vốn có? Rõ ràng có thể lớn tiếng chất vấn hắn, nhưng vừa thấy bộ dáng hắn khó xử, lo lắng, nàng không đành lòng, cố chịu đựng, không cùng so đo đổi lấy cũng chỉ là hắn đối nàng như vậy sao? Hắn như thế nào có thể như vậy?

Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng cười, nhìn nàng nói: “Vì cái gì không thể? Ta đã cho ngươi hứa hẹn gì sao? Chúng ta chính là theo nhu cầu thôi.” Ngữ điệu bình thản không mang theo một tia tình cảm lại lộ ra từng trận hàn ý.

“. . . . . .” Đúng vậy, hắn không cho mình gì hứa hẹn, thậm chí hôm nay. . . . . . Vẫn là chính mình tiến tới. Hắn là thân phận gì, như thế nào có thể xem nàng trong mắt, nếu không phải vừa mới nghe được vài câu cuối cùng bọn họ nói chuyện, nàng đến bây giờ còn không tự lượng sức mưu toan dùng thân thể đến trói chặt hắn, nhưng nàng có thể nào chịu được nàng bại bởi vì hài đồng chín tuổi còn chưa trưởng thành trước mắt này.

Vân Âm cười, hai tròng mắt hiện lên một tia trào phúng, nhìn chăm chú hai người nói: “Ha ha ha, hứa hẹn của ngươi đều cho đứa con của chính ngươi, tất nhiên là không thể cho ta rồi. Phụ tử loạn luân? Ha ha ha, có thể có kết quả gì hảo? Nhiều buồn cười gièm pha a, Nam Hiên quốc hoàng đế bệ hạ lại yêu chính đứa con của mình, ha ha ha, thật sự là rất buồn cười , các ngươi không biết là buồn cười sao? Ha ha ha. . . . . .” Ngôn ngữ sắc bén, châm chọc lợi hại, từng câu từng chữ đều có khinh thường trào phúng. Vân Âm điên cuồng cười, mặt hơi hơi vặn vẹo có vẻ dữ tợn.

Giống như bị tia chớp đánh trúng, Hoa Nguyệt Ngân ngây ngốc, thật lâu không thể hoàn hồn, bên tai không ngừng quanh quẩn lời nói của Vân Âm. Cả người lâm vào một tình cảm không thế hiểu nổi, là ưu thương, là thống khổ, là bất lực, chính y cũng không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ thấy trước mắt tối sầm, một loại cảm giác kẻ khác hít thở không thông lạnh như băng thấu xương nháy mắt truyền khắp tứ chi trăm cốt, y muốn kêu lên đau đớn, thanh âm lại thế nào cũng không phát ra được, bốn phía chỉ còn lại có hắc ám cùng yên tĩnh.

“Ngân Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngân Nhi. . . . . .”

Ai? Là ai gọi ta? Đau quá, lạnh quá, nơi này là chỗ nào? Phụ hoàng ở nơi nào?

Vì cái gì tối như vậy? Phụ hoàng người ở đâu? Đừng bỏ lại ta một mình. . . . . .