Hoa Nguyệt Ngân

Chương 15




Hoa Nguyệt Ngân nhàm chán nằm úp trên long sàng đẹp đẽ quý giá, trong lòng đếm thời gian, nhỏ giọng nén giận nói: “Phụ hoàng sao vẫn chưa trở lại, sớm biết thế đã để cho Huyết Anh đợi thêm chút nữa.”

“Két” một tiếng, cửa tẩm điện bị đẩy ra, ngay sau đó một nam tử tuấn mỹ mặc long bào màu tím tao nhã bước đến.

“Phụ hoàng.” Nghe được tiếng bước chân, Hoa Nguyệt Ngân nhanh chóng từ long sàng ngồi dậy, không ức chế được hưng phấn kêu lên.

Thanh âm ngọt ngào chờ mong đã lâu truyền vào màng tai, Hoa Ngạo Kiết mỉm cười đặt mông lên nhuyễn tháp, cánh tay dài duỗi ra, không tốn sức chút nào đem bé ôm vào lòng.

“Ngân Nhi, có thể nào nhớ phụ hoàng không?”

Hoa Nguyệt Ngân ngẩng đầu, con ngươi giống như hắc diệu thạch bàn sáng ngời, quả nhiên đang nhìn mình mà.

“Vậy phụ hoàng có nhớ Ngân Nhi sao?” Hoa Nguyệt Ngân không đáp hỏi lại, bảy sắc trong con ngươi lóe ra tia sáng chờ mong.

“Đương nhiên, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ.”

“Vậy Ngân Nhi cũng có một chút nhớ phụ hoàng .” Hoa Nguyệt Ngân lâm vào cự đại thỏa mãn, hiển nhiên không có phát hiện bộ dáng mình hiện tại vẻ mặt hạnh phúc có bao nhiêu mê người.

Nhìn bảo bối trong lòng chọc người trìu mến, nhịn không được hôn lên, nói: “Chỉ có một chút nhỏ sao?” Hoa Ngạo Kiết thanh âm lộ ra thản nhiên ưu thương.

“Được rồi, Ngân Nhi thừa nhận, không phải một chút nhớ phụ hoàng, là so với một chút còn nhớ thêm một chút xíu nữa.” Nhìn phụ hoàng vẻ mặt thất vọng, Hoa Nguyệt Ngân rất là hối hận, vội sửa sai nói.

“Chỉ là có thêm một chút thôi sao?” Con ngươi đen tinh quang chợt lóe, mỏng môi khẽ mím môi, tuấn mỹ mà u buồn.

“Phụ hoàng giận sao?”

“Ngân Nhi cảm thấy được mà?” Cố ý phụng phịu ngược lại.

“Phụ hoàng!” dường như làm nũng hô một tiếng, đem đầu nhỏ vùi vào lòng Hoa Ngạo Kiết, chuẩn bị làm đà điểu.

Tự nhiên hô hấp dâng lên trong ngực Hoa Ngạo Kiết, mặc dù cách quần áo, hắn vẫn cảm thấy được ngực nóng lên, rất là ấm áp. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm nhẵn đen nhánh của bảo bối, khóe miệng hơi hơi cong lên, đùa giỡn ác ý chút nói: “Khó được Ngân Nhi chủ động yêu thương nhung nhớ, phụ hoàng sao còn có thể tức giận? Không chỉ có không tức giận, phụ hoàng còn muốn mang Ngân Nhi ra cung chơi.”

“Ra cung?” Hoa Nguyệt Ngân hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nói: “Ta không cần ra cung.”

“Tại sao? Phụ hoàng mang Ngân Nhi ra cung chơi đùa một chút không tốt sao?” Sớm đoán được tiểu tử kia sẽ phản ứng như thế, Hoa Ngạo Kiết ra vẻ khó hiểu nhìn y.

“Không tốt. Ta không muốn ra cung chơi.” thế giới bên ngoài đối Hoa Nguyệt Ngân mà nói là xa lạ, tình hình chính mình hoàn toàn không biết, tất nhiên tồn tại nguy hiểm không thể đoán trước. Gặp nguy hiểm nhất định phải tự bảo vệ mình, phải tự bảo vệ mình liền không thể ẩn giấu được thực lực. Một khi sức mạnh tận lực cất giấu bị phát hiện, y chẳng khác nào mất đi phụ hoàng. Không, y tuyệt không thể để loại sự tình này phát sinh, t không thể mạo hiểm như vậy.

“Ngân Nhi ngoan, nơi phồn hoa ngoài cung được chơi, Ngân Nhi chỉ cần theo phụ hoàng đi ra ngoài là được, nhất định sẽ thích mà, chỉ sợ đến lúc đó Ngân Nhi thích điên rồi sẽ không chịu cùng phụ hoàng trở về.” Mỗi lần muốn tiểu tử kia ra ngoài trông thấy sự vật mới, hắn đều nhẫn nại nói nói, không biết bảo bối có thể lý giải và hiểu dụng tâm lương khổ của hắn hay không a.

“Chắc chắn là không, Ngân Nhi căn bản là không muốn đi nơi phồn hoa ngoạn gì hết.”

“Hảo hảo hảo, Ngân Nhi không muốn chúng ta sẽ không nói nữa, việc này tạm thời gác lại, trước dùng đồ ăn sáng đi.” Ôn nhu trấn an tiểu tử kia càng phát ra tình tự kích động, dung nhan tuấn mỹ lại dung túng cùng cưng chiều chìm đắm.

“Ân.” Gặp đạt tới mục đích, Hoa Nguyệt Ngân mỉm cười gật gật đầu, lộ ra một tươi cười ngọt ngào.

Hôm nay, là ngày Nam Hiên quốc Đại hoàng tử Hoa Nguyệt Hàn học thành trở về.

Hoa Nguyệt Hàn từ khi tròn mười bốn tuổi thành niên liền ra cung rèn luyện, học nghệ chung quanh. Nam hiên quốc dân phong suy nghĩ, phàm là nam tử trưởng thành, đều có quyền lựa chọn người của mình, cha mẹ không thể gia dĩ can thiệp. Bởi vậy khi Hoa Nguyệt Hàn đề nghị rời cung, phải ra ngoài rèn luyện ba năm, Hoa Ngạo Kiết đương trường liền phê chuẩn . Từ đó về sau, trừ bỏ thư báo bình an đơn giản, Hoa Nguyệt Hàn cũng không lộ ra hành tung của mình, hắn có tâm giấu diếm, Hoa Ngạo Kiết cũng không nhiều lời hỏi đến.

Giờ đây Hoa Nguyệt Hàn trở về, Hoa Ngạo Kiết chỉ muốn xem một chút hắn bên ngoài ba năm rốt cuộc tôi luyện ra bản lĩnh nào, cũng không tính thiết yến vì hắn tẩy trần.

Dùng xong đồ ăn sáng, hắn ôm Hoa Nguyệt Ngân đi tới Ngự thư phòng, tính toán làm cho y cũng trông thấy vị đại ca chưa bao giờ gặp mặt này.

“Đại hoàng tử Hoa Nguyệt Hàn tiến kiến.” Thuận Đức âm thanh hô lớn một tiếng.

Chỉ thấy cửa Ngự thư phòng bị đẩy ra, một thiếu niên áo lam chậm rãi đi vào phòng. Thiếu niên ôn nhuận như ngọc, dung mạo tuấn tú, một đôi đồng tử đen ba quang lân lân, tao nhã nho nhã tươi cười làm cho người ta cảm thấy thực thư thái.

Hoa Nguyệt Hàn hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu hành lễ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Miễn lễ đi.” Hoa Ngạo Kiết đưa tay ra hiệu.

“Tạ ơn phụ hoàng.”

Đứng lên, ngơ ngác nhìn bé xinh đẹp ngồi trên đùi Hoa Ngạo Kiết, thấy Hoa Nguyệt Ngân thần tình ửng đỏ, vội vàng cúi đầu.

“Ân hừ.” Hoa Ngạo Kiết bực mình vội ho một tiếng, “Đây là Lục hoàng đệ của ngươi, Hoa Nguyệt Ngân.” Ngược lại, lại thập phần ôn nhu đối Hoa Nguyệt Ngân nói: “Ngân Nhi, hắn chính là đại hoàng huynh của ngươi, Hoa Nguyệt Hàn.”

“Đại hoàng huynh hảo.” Hoa Nguyệt Ngân hơi đỏ mặt, lễ phép hướng Hoa Nguyệt Hàn gật đầu, trực giác của y cũng không chán ghét huynh đệ này.

“Lục hoàng đệ hảo.” Vội thu hồi ánh mắt, âm thầm cầu nguyện lục hoàng đệ không bị cử chỉ thất thố của mình dọa đi, nhưng ánh mắt lại nhịn không được trộm liếc về phía y. Thật sự đẹp quá! Bảy sắc quang trong đồng tử chớp động như mặt nước trong suốt đến đáy, không nhiễm một tia tạp chất, cái mũi khéo léo tinh xảo, môi anh đào trong lúc khép mở đó lóe nước trau chuốt, làn da trắng noản giống như dương chi ngọc bàn tốt nhất, sáng bóng óng ánh. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đẹp người như vậy. Nhưng này sao mĩ nhân này cố tình là lục hoàng đệ của mình chứ?

“Trẫm ngày mai sáng sớm tính ra cung cải trang vi hành, Hàn nhi đi xuống chuẩn bị một chút, cùng trẫm đi.” Hoa Ngạo Kiết thập phần không thích ánh mắt Hoa Nguyệt Hàn nhìn Hoa Nguyệt Ngân, quả muốn nhanh vẫy người lui đi, rồi lại không có ý tốt nói thẳng. Linh cơ vừa động, quyết định trước thời gian thực hiện kế hoạch ra cung. Thực rõ ràng, hắn đã sớm quên mất hẳn mục đích cho đòi Hoa Nguyệt Hàn đến đây rồi .

“Nhi thần tôn chỉ, xin được cáo lui trước.” Hiển nhiên đại hoàng tử cũng là người thông minh, thấy mình phụ hoàng uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, vội biết điều thuận theo quân ý.

Thấy Hoa Nguyệt Hàn đã rời đi, Hoa Nguyệt Ngân vội mở miệng hỏi: “Phụ hoàng ngày mai sẽ ra cung sao?” Trong thanh âm nghẹn lại tràn đầy tức giận. Rõ ràng nói tạm thời gác việc này lại, vì sao lại đổi ý ? Vẫn là nói, phụ hoàng ngay từ đầu chính là nói có lệ với mình thôi, tính cùng đi như thường, tiền trảm hậu tấu. Lúc trước ra ngoài thấy sự vật mới, đi đường dù xa bao nhiêu, cũng sẽ không vượt qua phạm vi hoàng cung, y cũng liền theo phụ hoàng, không truy cứu . Nhưng này lần bất đồng a, muốn xuất cung, y là sợ hãi phát ra từ nội tâm, nhất định sẽ không nhượng bộ đâu.

Giống như nhìn thấu tâm tư của y, Hoa Ngạo Kiết cười ha ha nói: “Như thế nào, Ngân Nhi liền không tín phụ hoàng như vậy? Yên tâm đi, lần này phụ hoàng sẽ không miễn cưỡng Ngân Nhi cùng đi , ngoan ngoãn ở trong cung chờ phụ hoàng trở về, biết không?”

“Ân.” Rầu rĩ lên tiếng. Nghĩ thầm,rằng: chính mình vì sao không có vui sướng như dự đoán, ngược lại có chút khổ sở mà? Rõ ràng tảng đá lớn trong lòng hạ xuống hẳn là phải thoải mái mới đúng a?

“Ngân Nhi tại sao lại không vui rồi?”

“Không có mà.” Hoa Nguyệt Ngân uốn éo đầu, oán hận trả lời. Ngay cả chính y cũng không phát hiện dù là ngữ khí hay là bộ dáng đều có điểm tức giận.

“Hảo hảo hảo, Ngân Nhi nói không có thì không có.” Hoa Ngạo Kiết đột nhiên cười, như là tiếp nhận cách nói vừa rồi của bảo bối, trên thực tế hắn là chú ý tới tình tự biến hóa của bảo bối.

Ha hả! Tiểu tử kia, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cứ như vậy buông tha ngươi sao?