Hoa Nguyệt Ngân

Chương 14




Huyết Anh ăn uống không ngừng tăng lên, tựa hồ thèm khát người, không có thời điểm dừng. Một khi chưa đủ, thì đòi hỏi càng nhiều. Thời điểm cảm ứng được hồn phách cường đại tới gần, lại không khắc chế được điên cuồng gào thét .

Rõ ràng cảm giác được phệ hồn khí cất giấu trong hoàng cung bắt đầu mạnh lên, Hoa Nguyệt Ngân trong cơ thể chất chứa sức mạnh không hiểu kia giựt giây y tìm kiếm. Y không ngừng hướng nơi có phệ hồn khí dày đặc nhất mà tới gần, lại cảm giác được vô số Quỷ Hồn điên cuồng đang gào thét, cao giọng cười điên dại.

Tại sao có thể như vậy? Y trong lòng nghĩ như thế, tự nhiên bước nhanh hơn.

Đứa trẻ mới sinh nhuộm màu máu tươi bồng bềnh giữa không trung, quanh thân tản ra oán khí mãnh liệt, một mùi tanh tưởi không ngừng kích thích khứu giác của Hoa Nguyệt Ngân, làm cho y không khỏi tâm sinh chán ghét.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hoa Nguyệt Ngân đối với Huyết Anh.

Đưa tay nhanh chóng vẽ xong pháp trận, hình thành một khí trường khổng lồ. Không nắm chắc bước tiếp theo có theo ý mình hay không, trước hết đem nơi này ngăn cách với ngoại giới cái đã.

Làm xong việc nên làm, Hoa Nguyệt Ngân nhàm chán đánh giá Huyết Anh, hy vọng có thể nhanh giải quyết việc này để quay về Hiên Dương điện, nếu bị phụ hoàng phát hiện mình một mình rời tẩm điện, y thật đúng là không biết nên giải thích thế nào mà.

Hiển nhiên Huyết Anh cũng không làm cho Hoa Nguyệt Ngân thất vọng, nó đột nhiên mở ra hai mắt màu đỏ, gương mặt tà ác, cái mũi nho nhỏ, lóe ra ác ý khiêu khích.

“Chiếm đoạt hồn phách sẽ chỉ làm ngươi lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, buông ác niệm, ta có thể giúp ngươi.”

“Giúp ta? Ha ha ha ha. . . . . .” Giống như nghe được tiếng chê cười với thế gian, Huyết Anh làm càn cười lớn. Mặc dù hình thái vẫn là trẻ mới sinh, nhưng nhiều năm chiếm đoạt hồn phách người khác tích lũy sức mạnh, Huyết Anh sớm có ý thức của riêng mình.

Hoa Nguyệt Ngân nhìn Huyết Anh khuôn mặt tươi cười dữ tợn, nghe tiếng cười bừa bãi của nó, nhíu đôi mày xinh đẹp lại, chờ đợi câu trả lời thuyết phục.

Hoa Nguyệt Ngân năm chín tuổi đã có thân thể cao của hài đồng mười một tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo càng sắc sảo hơn trước, phát ra khí chất lộ vẻ không phạm khói lửa nhân gian trong sạch cùng thuần trắng, siêu phàm thoát tục, giống như tiên tử hạ phàm trần. Mái tóc đen như mực dài đến thắt lưng tùy ý rối tung , trên người áo dài trắng thuần, vừa thấy đã biết là tơ lụa thượng đẳng dệt nên, giá trị xa xỉ.

“Ngươi thật sự có thể giúp ta sao?” Không biết qua bao lâu, đang lúc toàn bộ tính nhẫn nại Hoa Nguyệt Ngân sắp hết, mở miệng hết sức, Huyết Anh đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt cô đơn, đáng thương như vậy nhìn Hoa Nguyệt Ngân hỏi. Giống như đứa trẻ mới sinh với bộ mặt dữ tợn trước đó chưa từng tồn tại, bất lực, bi thương.

“Ta có thể giúp ngươi tinh lọc ma tính phệ hồn trong cơ thể, dẫn ngươi nhập luân hồi đạo, đầu thai một lần nữa. Bất quá ngươi phệ hồn quá nhiều, trên đường nếu ta có chỉ thị gì, ngươi phải toàn lực phối hợp, hiểu không?”

“Hiểu.”

“Chuyện đó không còn nghi ngờ gì, bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”

“Đối với ngươi nên cảm tạ như thế nào?” Huyết Anh ra vẻ khờ dại chớp chớp hai mắt màu đỏ.

“Không cần. Ta không phải vì ngươi.” Chiếm đoạt hồn phách người khác, năng lực Huyết Anh hẳn là càng ngày càng mạnh, nhưng thái giám cung nữ vô tội đáng thương này, chẳng biết tại sao bị giết, ngay cả chuyển thế đầu thai, cơ hội làm người lần nữa đều không có, cứ tan thành tro khói như vậy .

“A, ta nghĩ ra rồi. Hồn phách của ngươi mạnh như vậy, nhất định so với dĩ vãng lính tôm tướng cua bị ta cướp hết có mỹ vị hơn hẳn, không bằng để ta ăn ngươi luôn, cùng ta hợp hai thành một, như thế nào?” đồng âm nhu nhu lộ ra thản nhiên trêu tức cùng trào phúng, Huyết Anh lộ ra mỉm cười tà ác, ánh mắt khinh miệt lườm Hoa Nguyệt Ngân.

“Không biết tốt xấu.” Hoa Nguyệt Ngân chung quanh toàn thân bị tức giận, một sức mạnh cường đại ngưng tụ ở tay phải y, y chậm rãi nâng tay phải lên, thúc trong tay phun ra một ánh lửa sáng tươi đẹp, màu sắc ngọn lửa là màu xanh nhạt, hình dạng của nó phi thường mơ hồ, làm cho người ta nhìn không rõ hướng tấn công của y.

Huyết Anh dựa vào đèn lửa, huyết sắc sát khí quanh thân nhanh chóng khuếch tán ra, bảo hộ nó bên trong ngăn cản công kích của Hoa Nguyệt Ngân. Nó lạnh lùng nhìn Hoa Nguyệt Ngân, trong đôi mắt màu đỏ lộ ra sát khí vô hạn.

Đột nhiên một quang mang màu đen, tia chớp từ trong miệng Huyết Anh phun ra.

“Phanh! Phanh! Phanh!” lực lượng mạnh mẽ cùng ngọn lửa màu xanh nhạt va chạm vào nhau, tranh đấu , phát ra tiếng nổ. . . . . .

“Đã muộn.” Một lát sau, một thanh âm đáng khinh, đắc ý cười nói.

Đúng vậy, đã muộn. . . . . .

Tay trái duỗi ra, một ngọn lửa màu tím xuất hiện trên không trung, thẳng hướng mặt Huyết Anh mà đi.

“A ——” một tiếng gào thê lương, lộ ra khàn khàn, thống khổ, không cam lòng.

Ánh sáng thần thánh chiếu vào Huyết Anh đôi mắt tà ác, giết chóc, toàn thân bị hào quang màu trắng bao phủ, lộ ra nhè nhẹ tử khí. Tựa như muốn thiêu đốt hết tất cả tội nghiệt, quang mang trên người Huyết Anh càng ngày càng mạnh, bộ mặt biểu tình dần dị thường đáng sợ, thân thể bắt đầu vặn vẹo, chỉ có đôi tay nhỏ bé kia lúc nào phí công quơ quào trong không khí.

Hoa Nguyệt Ngân hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, thẳng đến Huyết Anh tiêu hao hết tất cả tinh lực, rốt cuộc phát không ra một tiếng vang nào, y mới ngồi xổm xuống, mắt dừng Huyết Anh hơi thở mong manh, sắc mặt như cảo bụi, hai mắt nhắm chặt.

Kế tiếp nên làm gì bây giờ mà?

Nói thật, y là lần đầu tiên sử dụng lực lượng trong cơ thể này, tựa như người muốn ăn cơm uống nước, bản năng chính là biết sử dụng thế nào. Chính là hiện tại tình hình rõ ràng có điểm khó giải quyết, Huyết Anh không có nhận đề nghị của mình, y tùy tiện tạo ra một loạt công kích, có thể làm cho sự tình càng hỏng hay không? Tuy rằng làm như vậy sẽ không cần đến mạng của nó, nhưng nó còn có thể mở hai mắt sao?

Mà sự thật chứng minh, buồn lo dư thừa vô cớ sẽ không thay đổi chuyện sắp phát sinh gì, là hỏng việc? Là gặp may?

Huyết Anh cũng không làm cho Hoa Nguyệt Ngân chờ lâu lắm, nó chậm rãi mở ra mắt to trắng đen rõ ràng, nhìn tiểu nam hài xinh đẹp trước mặt trầm tư, do dự hô một tiếng: “. . . . . . Xinh đẹp. . . . . . Tiểu ca ca. . . . . .”

Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên từ trầm tư bị bừng tỉnh, không khỏi hoảng sợ, nhìn kỹ: trời ạ! Này Tiểu Đông Tây tròn vo này là cái gì? Hảo. . . . . . Đáng yêu!

( vô nghĩa, trừ bỏ Huyết Anh còn có thể là cái gì? Người ta biến thành bộ dáng trẻ con bình thường, Tiểu Ngân Ngân ngươi cư nhiên còn không biết, ai!)