Hóa Nan Thức

Chương 2




Khi tiết mục đồng dạng lại lần nữa xuất hiện trước mặt Vân Cẩm Nghị, Vân Cẩm Nghị bi ai hỏi Thường Hỷ bên cạnh: “Thường Hỷ, ngươi không phải nói ta không ôm nữ nhân nữa là được sao? Tại sao gia ta hiện tại ôm nam nhân, còn chuốc lấy một thân phiền toái?”

Vinh Hoa vừa đưa đi khóc lóc thút thít, chủ tớ hai người đều vẻ mặt hắc tuyến. Tại sao mỗi lần y đều phải an ủi những người bị đưa đi khóc lóc thút thít chứ?

“Thiếu gia, ta cũng không còn biện pháp a, có thể là thiếu gia thật sự quá nhiều mê lực, nam nữ đều ăn, cho nên mới chuốc việc lên người. Nếu nam nữ đều như nhau, thiếu gia hay là đổi về ôm nữ nhân đi, nữ nhân ít nhất vẫn dễ dỗ hơn ham nhân, ôm cũng thoải mái hơn.” Thường Hỷ nhiều năm đi theo Vân Cẩm Nghị, sớm đã đối với chuyện phong hoa tuyết nguyệt này miễn dịch, nói ra miệng cũng không chút đỏ mặt.

“Sai rồi sai rồi, đây là do ngươi không hiểu, mấy ngày nay ta được Vinh Hoa hầu hạ thật sự rất thoải mái, tuy là nam nhân, nhưng cũng có một tư vị khác, cảm giác này không thể tìm được trên người nữ nhân. Gia ta hiện tại còn chưa hưởng đủ, cho nên hôm nay chúng ta tiếp tục chọn một người thuận mắt về.”

“Còn đi a? Nam nhân có thể có tư vị gì chứ, thiếu gia ngài thế nhưng còn nghiện, việc này nếu để lão phu nhân biết được ngài nghiện nam nhân, còn không tức chết sao.”

“Hừ, thiên cao hoàng đế xa, bà tìm ai mặc kệ! Gia ta nói đi là đi, ngươi còn lắm mồm ta liền cho ngươi ăn gậy.”

“Chỉ biết ức hiếp ta.” Theo thiếu gia thời gian dài, tự nhiên cũng học được da dày.

Buổi chiều, Vân Cẩm Nghị mang theo tiểu tùy tùng Thường Hỷ của y đi đến Diễm Quan Cư, ông chủ nhìn thấy bọn họ liền tràn đầy vinh dự chạy ra đón.

“Vân thiếu gia, lại là ngọn gió nào đưa ngài tới đây? Vinh Hoa của chúng ta hầu hạ ngài rất thoải mái đi, lần này Vân thiếu gia muốn tìm dạng thế nào?”

Vân Cẩm Nghị phẩy quạt, phe phẩy vài cái: “Vinh Hoa hầu hạ ta thoải mái thì thoải mái, nhưng dù sao cũng quá âm nhu, không biết chỗ của ngươi có tiểu quan dương cương một chút không?”

Thường Hỷ đứng bên cạnh xém chút ngã ngữa, thiếu gia nhà hắn đang nói cái gì vậy? Dương cương một chút?! Vậy còn có thể ôm sao? Thiếu gia làm sao vậy? Bị kích thích phát điên rồi?

Mặt ông chủ có chút đông cứng, mới chậm rãi nói: “Thì ra Vân thiếu gia thích loại hình dương cương, phẩm vị của thiếu gia thật bất đồng với người khác a! Ngài yên tâm, trong Diễm Quan Cư của chúng ta loại hàng nào cũng có, đảm bảo làm ngài hài lòng.”

Kỳ thật những tiểu quan tướng mạo hơi tráng kiện một chút đều là tiểu quan hạ đẳng nhất ở nơi này, ngân phiếu phải bỏ ra cũng ít. Nhưng vì nghênh hợp với vị đại tài chủ này, ông chủ cũng vẫn cười tươi dẫn Vân Cẩm Nghị đi lựa chọn.

Vân Cẩm Nghị nhìn từng người cường tráng trước mặt, không có loại hình ‘dương cương’ nào có thể khơi dậy chút dục vọng của y, cả người cũng phát ngốc theo. Thường Hỷ đứng bên cạnh liều mạng nhịn cười, nhưng bả vai rung động đã bán đứng hắn.

Đợi Vân Cẩm Nghị hồi thần, trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn mới cố gắng hết sức khống chế bản thân không cười nhạo thiếu gia.

“Chỗ của ngươi còn loại nào khác không?” Vân Cẩm Nghị quay sang nói với ông chủ.

Ông chủ do dự một chút rồi nói: “Nếu những người này thiếu gia ngài không chấm trúng, vậy chỗ chúng ta vẫn còn hàng khác, ngài ở đây đợi chút, ta đi gọi lên cho ngài.”

Ông chủ đi gọi người khác, Vân Cẩm Nghị lại quay sang nhìn những nam nhân hai mắt ngấn lệ lộ ra mị thái hoàn toàn không phù hợp với vóc dáng, khẩu vị gì cũng không còn.

“Thường Hỷ, chúng ta ra ngoài đợi.”

Hai người ra khỏi phòng, ngồi ở nơi tiếp khách bên ngoài uống trà chờ đợi, bên cạnh luôn có khách phiêu kỹ và tiểu quan ôm nhau đi qua. Vân Cẩm Nghị lười biếng nhàm chán nhìn khắp nơi, khi ánh mắt nhìn sang chỗ bình phong, đột nhiên phát sáng.

Chỉ thấy y đột ngột bật dậy, đi tới chỗ bình phong.

Thường Hỷ rầu rĩ, thiếu gia nhà hắn nhìn thấy cái gì vậy? Di? Thiếu gia đang đi về hướng một nam nhân.

Một nam nhân cao to tướng mạo vô cùng anh đỉnh tuấn mỹ!

Thường Hỷ há lớn miệng, chỉ thấy thiếu gia nhà mình phe phẩy quạt, bộ dáng phong lưu công tử điển hình bắt đầu trêu ghẹo nam nhân nhìn rất lãnh khốc kia…

“Vị công tử này, là mới tới đi? Trước đây sao chưa từng gặp qua ngươi?”

Thường Hỷ muốn ngất, lạy ngài đó thiếu gia, ngài mới đến đây có hai lần được không? Đừng cứ mỗi lần tại kỹ viện đụng phải ai cảm thấy hứng thú cũng đều dùng câu này mở màn!

Ánh mắt tinh anh băng lạnh đảo qua, Vân Cẩm Nghị phát hiện tim mình rung lên một cái, ảo giác, nhất định là ảo giác.

“Ách…” Vân Cẩm Nghị nhìn mỹ nam băng sơn này, nhất thời ngây ra, tại sao nam nhân này lại cho y một cảm giác tà ma như vậy?

Nam nhân liếc mắt nhìn y một cái xong, quay người rời khỏi, không thèm nhìn thêm cái nào nữa.

Vân Cẩm Nghị dựng lông, y là người có thân phận thế nào a? Từ trên quan trường, tới tận thương trường có ai không nể mặt y bảy phần? Chỉ là một tiểu quan, y muốn là phải được!

Bước lên mấy bước, Vân Cẩm Nghị dùng quạt tiêu sái cản trước ngực đối phương: “Đứng lại, ngươi đây là muốn đi sao? Gia ta đang nói chuyện với ngươi.” Thói ngang tàng của phú gia công tử của Vân Cẩm Nghị lại nổi lên.

Nam nhân nâng mắt nhìn Vân Cẩm Nghị vẻ mặt đang đắc ý, tên thiển cận này có biết mình đang làm gì không?

“Thế nào, câm sao?” Ánh mắt người này thật khiến người tâm lạnh, nhưng thể diện quan trọng, Vân Cẩm Nghị ưỡn ngực thẳng lưng nhất định phải trừng trị nam nhân tà ma tuấn mỹ không giống người này.

“Lãnh___ ngài định làm gì? Theo ta vào trước đi.” Long Tam vừa thấy chủ tử của mình bị một người như cậu ấm quấn lấy, không muốn bại lộ thân phận, đành kéo tay áo chủ tủ muốn đi ra ngoài.

Vân Cẩm Nghị không chút chểnh mảng chắn trước mặt Long Tam: “Ngươi không thể mang hắn đi, gia ta hôm nay bao hạ hắn.”

Mặt Long Tam một trận co giật, vừa muốn thầm phóng một độc châm vào y, thì bị chủ tử của mình đảo mắt qua, liền bất động thanh sắc thu độc châm về.

“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Thanh âm u thâm trầm thấp mà băng lạnh.

“Gia ta hôm nay muốn bao ngươi.”

Vân Cẩm Nghị ngạo khí ngẩng đầu, nhưng vừa thấy ánh mắt của đối phương lại không kìm được run rẩy.

Tại sao y lại có cảm giác này, ánh mắt giống như hắc dạ quỷ sát của đối phương, khiến lòng y run rẩy.

Ảo giác, lại là ảo giác! Vân Cẩm Nghị nỗ lực khiến mình hồi phục bình thường, nếu y có thể ý thức được nguy hiểm mà học tránh né, y đã không gọi là Vân Cẩm Nghị nữa.

“Khụ, ta là Vân Cẩm Nghị, tin rằng ngươi đã từng nghe qua. Ta bao ngươi ba ngày, cho ngươi đời này cơm áo không lo.”

“Ha ha.” Nam nhân cười, mê hoặc đến đòi mạng: “Được, Vân công tử có nhã hứng, ta sao lại bất tòng?”

“Được, rất sảng khoái! Ba ngày cho ngươi một ngàn lượng, nếu ngươi hầu hạ ta cao hứng, ta sẽ thưởng thêm cho ngươi.” Vân Cẩm Nghị rất cao hứng, y đã nói mà, ai dám không nể mặt Vân Cẩm Nghị y!

“Thường Hỷ, ra ngoài chuẩn bị kiệu. Mời.” Con mắt thon dài của nam nhân liếc nhìn y một cái, cười một tiếng, rồi theo y ra ngoài.

Long Tam đuổi theo, ghé vào tai nam nhân nói: “Lãnh chủ, sao ngài lại đi theo y?”

“Không ngại, ngươi về trước.”

Vân Cẩm Nghị nhìn thấy Long Tam, lại phất phơ quạt đi tới: “Cũng không nhìn xem thân phận của ngươi, tranh người với ta, ngươi tranh được sao?!” Cười lạnh hai tiếng, Vân Cẩm Nghị bước vào kiệu.

Đợi kiệu của họ đã đi xa, Long Tam còn đứng lại chỗ nhìn theo. Lãnh chủ cũng thật là, có tất yếu phải tìm hiểu tên thiển cận đó không?

“Vân công tử, Vân công tử?” Ông chủ lúc này mới chạy ra, “Sao Vân công tử đã đi rồi? Ta vừa mới tìm được hàng cho y, sao y ngay cả nhìn cũng không nhìn đã bỏ đi?”

Long Tam hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi. Tên thiển cận mắt mù đó xem lãnh chủ của chúng ta là tiểu quan, tự nhiên không thèm nhìn tới mấy thứ kia nữa?!

Về đến Vân gia phủ trạch, Vân Cẩm Nghị cho người dẫn nam nhân đó lui xuống nghỉ ngơi, Thường Hỷ kéo y lại: “Thiếu gia, ngài có lầm lẫn gì không? Một nam nhân dương cương như vậy, tướng mạo lại vừa cao vừa lớn, ngài nhìn hắn có điểm nào giống người bị ôm? Hơn nữa ta nhìn thế nào cũng cảm thấy toàn thân hắn phát lạnh? Dọa ta ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn. Thiếu gia ngài vẫn nên đưa hắn trở về đi…”

“Nói đùa, gia ta vừa mới bao hắn về sao lại có thể đưa đi? Lại nói thiếu gia ta hiện tại đang muốn đổi khẩu vị, áp đảo một đại nam nhân tràn đầy vị dương cương như vậy có bao nhiêu cảm giác thành tựu a! Còn ngươi bớt không tiền đồ đi, học theo thiếu gia ngươi, hắn dọa người thì thế nào? Gặp phải Vân Cẩm Nghị ta thì bảo đảm hắn có gai góc thế nào ta cũng nhổ sạch! Hừ!”

Không tiếp tục để ý tới Thường Hỷ, Vân Cẩm Nghị bước nhanh đi. Y chính là muốn thượng băng sơn mỹ nam đó, để điểm thêm nét huy hoàng cho lịch sử Vân gia!

(*Thượng: nghĩa là ‘do it’, ‘***’)

Hừ hừ hừ! Vân Cẩm Nghị lúc này đang mỹ hảo tới mức không thể can gián.

Buổi tối, ăn cơm no xong, Vân Cẩm Nghị đi đến sương phòng phía nam đẩy cửa phòng.

Trong phòng, nam nhân đang ngồi khoanh gối trên giường, hai mắt nhắm chặt. Vân Cẩm Nghị cho là hắn đang ngủ, thế nên chậm rãi tiếp cận quan sát thần sắc của hắn.

Chậc chậc, thật sự là nam nhân tuấn mỹ vô song, so với gia khỏa Thẩm Lam đó xuất sắc hơn! Thẩm Lam nếu biết ta thượng được một nam nhân thế này, liệu có nhìn ta với con mắt khác không?

Vân Cẩm Nghị rất ít khi khen người khác trưởng thành soái hơn mình, nhưng mỹ nam này, đích thật là một báu vật! Nhìn ngũ quan hệt như khắc ra này, có góc có cạnh. Chỉ là, đẹp có hơi quá tà khí rồi…

Nhìn tới đôi môi, cảm xúc mỏng manh, Vân Cẩm Nghị thật muốn tiến tới cắn một cái… mẹ nó, mình quả thật không phải người bình thường, ngay cả loại hình thế này cũng có thể dẫn lên tính dục của y.

Đang muốn đưa môi mình tới, ai biết nam nhân nhắm mắt kia lập tức mở ra. Thoáng chốc đó, Vân Cẩm Nghị ở cự ly gần như vậy nhìn thấy cặp mắt giống như có ma lực. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, giống như được phủ thêm tầng băng phách, băng lạnh đến không còn cảm tình.

Vân Cẩm Nghị không chút động dậy, kiên trì tư thế muốn hôn hắn, hai mắt nhìn đăm đăm vào mắt đối phương.

“Ngươi muốn hôn ta?”

Thanh âm trào phúng đánh thức Vân Cẩm Nghị, thấy ánh mắt đối phương không có chút nào đặt mình vào mắt, nộ khí của Vân Cẩm Nghị lập tức dâng lên: “Hừ, gia bao ngươi rồi, đương nhiên muốn hôn thì hôn, muốn thượng thì thượng!”

Nói rồi, Vân Cẩm Nghị cúi đầu phủ lên đôi môi mỏng của đối phương.

Vị đạo vào miệng mang theo hơi lạnh, môi đối phương thật sự rất mềm, rất trơn. Vân Cẩm Nghị nhất thời không thể khống chế, điên cuồng như ma quỷ hôn thêm thật sâu. Đối phương vẫn không mở miệng, đầu lưỡi của y vươn ra không vào được, có chút cấp bách muốn dùng đầu lưỡi và hàm răng cạy mở miệng đối phương.

Vân Cẩm Nghị một bên nỗ lực cạy miệng đối phương, một bên mở mắt trừng hắn, muốn uy hiếp hắn một chút. Chỉ thấy chân mày của mỹ nam hơi nhăn lại, sau đó dần thả lỏng ra chế giễu nhìn y.

Vân Cẩm Nghị dịch môi xuống, muốn giáo huấn người, giây tiếp theo đã bị ôm chặt đầu, một trận nhiệt hôn phủ xuống.

Răng bị tách ra, đầu lưỡi của đối phương thò vào miệng y, trên dưới giảo lộng. Vân Cẩm Nghị lưu luyến trong bụi hoa nhiều năm đây là lần đầu tiên trong đời bị cường hôn! Còn là do nam kỹ mình bao về cường hôn!

Đầu óc đông cứng nửa ngày, Vân Cẩm Nghị mới biết phải phản kháng. Y bắt lấy hai tay đang nắm đầu mình của đối phương, liều mạng lùi về.

Được buông ra rồi, Vân Cẩm Nghị tức phì phì trừng mắt nhìn nam nhân: “Ngươi, ngươi, ngươi phản rồi! Ngươi còn dám đảo khách làm chủ?!”

Nam nhân cười, vẫn dùng ánh mắt chế giễu nhìn y rồi nói: “Đây không phải là ngươi muốn sao? Ta chỉ thỏa mãn ngươi.”

“Thả rắm! Gia là chủ ngươi là tớ, ngươi có hiểu quy củ không? Có biết hầu hạ chủ tử không?!”

Đôi mắt nam nhân đột nhiên co lại, híp mắt nhìn y: “Vân thiếu gia muốn ta hầu hạ thế nào?”

“Ngươi biết thì tốt! Hiện tại thoát y phục ra, lên giường nằm đợi gia lâm hạnh ngươi.”

Nam nhân không nói gì, chậm rãi thong dong thoát y phục của mình.

Khi ngoại y đầu tiên bị thoát ra, Vân Cẩm Nghị phát hiện mình không thể dịch chuyển ánh mắt.

Khi nam nhân không chút cố kỵ xích lõa toàn bộ, Vân Cẩm Nghị bắt đầu hai mắt phát sáng. Nam nhân này thật sự lát nữa sẽ bị y áp dưới thân sao?

“Tiếp theo phải làm sao?” Nam nhân xích lõa thân thể tùy ý ngồi lên giường, nhưng lại tràn đầy khí thế vương giả.

“Đương nhiên là thoát cho ta, nếu không ta làm sao thượng ngươi?” Vân Cẩm Nghị đi tới cạnh giường, đắc ý nhấn mạnh chữ ‘thượng’. Dù có dương cương, dù có hoàn mỹ thì thế nào? Còn không phải vẫn bị y áp?

“Được, ta giúp ngươi thoát.” Nam nhân đứng lên, đột nhiên một tay kéo thắt lưng Vân Cẩm Nghị, lại dùng một tay thuận theo cổ áo y kéo y phục trượt xuống.

“Này, ngươi đang làm gì?!” Bị vây trong cánh tay đối phương, Vân Cẩm Nghị la lên.

“Thoát y phục cho ngươi.” Thanh âm của nam nhân vẫn băng lạnh lại mê hoặc không thể tin nổi. Hơi thở ấm nóng phả lên mặt Vân Cẩm Nghị, vô hạn ái muội.

“Ta không bảo ngươi thoát cho ta thế này.” Đây căn bản chính là động tác lúc bình thường y trêu chọc người khác.

“Vậy ngươi bảo ta làm thế nào?” Nam nhân đột nhiên đổi mặt, tay kéo mạnh, y sam của Vân Cẩm Nghị lập tức từ cổ áo bị xé thành hai mảnh, chỉ còn chiếc quần vẫn còn trên người y.

“Ngươi làm gì?!” Vân Cẩm Nghị kêu lớn, gia khỏa này có thần lực sao? Sao có thể nhẹ nhàng xé tất cả y phục của y thành hai nửa như vậy! Kinh hoảng bắt dầu sinh ra từ trong tim, Vân Cẩm Nghị đột nhiên ý thức được lần này hình như y đã tìm một người không nên tìm về!

Lần này cũng bất kể mặt mũi hay không mặt mũi nữa, Vân Cẩm Nghị quay người muốn đẩy cửa bỏ trốn.

“A! Cứu, cứu mạng a!” Còn chưa đợi tay Vân Cẩm Nghị chạm vào cửa phòng, đã bị người từ sau lưng kéo về, sau đó bị ném lên giường.

“Ngươi không phải muốn thượng ta sao? Sao lại muốn bỏ đi? Ngươi có hiểu quy củ hay không?” Nam nhân vẻ mặt tà tứ tiến lên trước, giống như một dã thú bức gần Vân Cẩm Nghị.

“Ngươi, ngươi đừng lại đây a! Hảo hán! Ngươi là hảo hán! Ta có mắt không tròng, não ta bị giật gân, ta bảo đảm sẽ không dám chọc tới ngươi nữa! Ta có rất nhiều tiền, ngươi muốn bao nhiêu ta đều cho ngươi!” Vân Cẩm Nghị một bên lùi về sau trốn tránh, một bên bắt đầu cầu tha như chó săn, muốn cứng cũng phải lựa lúc, muốn cốt khí cũng phải đảm bảo cho mình rồi nói sau! Y không phải đồ ngu!

Nam nhân nhìn bộ dáng chó săn đó, trong mắt xẹt qua một tia chế giễu.

“Ha ha.” Nam nhân cười nói: “Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu, ngươi nếu đã bao ta rồi, ta cũng không thể không kính nghiệp.” Nói rồi, bắt đầu xé quần y.

“Dừng tay!” Vân Cẩm Nghị lần này liều sức bình sinh giữ chặt quần mình, hét lớn; “Ta không bao ngươi nữa, không bao ngươi nữa! Hiện tại ta đưa ngươi về!”