"Tiếng khóc phát ra từ phía Lôi đài." Quân Huyền hé mắt, sâu xa nói. Mạc Tử Liên nhíu mày định thả Ngải điệp thăm dò nhưng hắn nhẹ nhàng túm tay áo y lại: "Hai con đã đủ rồi."
Mạc Tử Liên ngẩn ra một chút, sau đó chợt bừng tỉnh, chẳng quan tâm đến tình hình trên Lôi đài nữa, ôm ca ca dậy, quay lưng lẩn khuất vào đám người tò mò hóng hớt, nhảy ra khỏi khán đài. Phía sau cả hai là dòng khán giả được giải tán, Quân Huyền rời khỏi vai y đứng thẳng lên, bao bọc bàn tay tình nhân, dắt y đi loanh quanh dạo phố.
Về phương bắc, tháng hai vẫn còn là mùa đông giá buốt, tàn ngày rồi mới cảm nhận được rõ ràng. Quân Huyền nghe bảo bối bắt đầu sụt sịt mũi liền cởϊ áσ ngoài phủ lên đầu y, vắt chéo hai tay áo dưới mũi rồi quàng vào cổ y, nghiêm túc bảo: "Tiện thể che mặt lại không cho ai dòm ngó."
"Ca ca khiến ta giống như kẻ trộm vậy." Mạc Tử Liên giả vờ hờn dỗi chun mũi.
Quân Huyền thâm thúy liếc y: "Chẳng phải thích gọi ta là phu quân sao? Bây giờ lại không muốn tòng phu?"
Mạc Tử Liên đỏ mặt rồi cong mắt cười ám muội, nhéo thắt lưng hắn: "Ta càng thích nghe huynh gọi phu quân hơn."
"Còn khuya ta mới gọi." Quân Huyền bật cười, cũng có qua có lại nhéo eo y.
"Bọn họ tính toán từ trước, cố tình lừa ta cơ, đáng ghét."
"Bây giờ đệ chịu tin mình là thỏ nhỏ chưa?"
"Công lực của Khuynh Tự rất thâm hậu, không lý nào huynh phát hiện ra nàng ta." Y không phục.
"Ta biết Khuynh Tự ở đó, đơn giản là biết."
Ban đầu, khi Mạc Tử Liên nhận ra phiến ngọc của Lưu Ly là đá Thần lệ, y cứ ngỡ Thanh Đàm chạy nhảy làm sao mà vô tình 'sa vào lầy' rồi nên mới dặn bọn họ ở yên tại Tiêu Dao cung để phòng ngừa bị ám toán. Sau đó Hồng Tùy hữu ý hay vô tình gì đấy đứng ra giải đáp rõ ràng cho y về sự cố Lưu Ly bảo.
Lưu Ly cũng e ngại mình làm liên lụy đến Thanh Đàm mà thú nhận thân thế - lúc này Mạc Tử Liên mới hoàn toàn chắc chắn chuyện giữa hai người Đàm - Ly chỉ là có duyên gặp gỡ chứ không ẩn chứa âm mưu.
Mặc dù Đàm - Ly trong sạch nhưng lại có người cố ý lợi dụng vấn đề của bọn họ để đánh lạc hướng y!
Ngay sau khi Mạc Tử Liên phát giác phiến đá Thần lệ, y liền được đệ tử Tiêu Dao cung truyền lời Thu Nhậm mời đến tiền sảnh, trực tiếp nghiệm tra Hoán Thi Thủy bởi sự kỳ lạ trong cái chết của Thu quan gia. Chuyện này vốn không phải ngẫu nhiên, nếu thực sự là ngẫu nhiên thì dễ gì mà Tiêu Dao cung có thể chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết như vậy?
Lúc đó Mạc Tử Liên đang bận tâm về Thanh Đàm nên không chú ý lắm, thực ra là y có nghi ngờ nhưng sau khi 'thế này, thế nọ' với ca ca thì... quên mất. Y đã đạt được thành tựu rất lớn mà! Quên vài chuyện khác là bình thường!
Quân Huyền thấy y tự nhiên lại đỏ ửng mặt, nhéo cái mũi nhỏ hỏi: "Tâm trí đệ bay tới tầng mây nào đấy?"
Tiểu tình nhân phụng phịu hất tay hắn ra, quay mặt đi. Mới hồi nãy còn ở khán đài, Mạc Tử Liên vẫn còn canh cánh về cặp Ngải điệp không quay về với mình, nuôi Ngải điệp rất tiện lợi mà rủi ro cũng nhiều (ví dụ như vô tình bị mèo vồ hay ếch nhái bắt ăn) nhưng ca ca đã làm cho y tỉnh ngộ.
Cặp Ngải điệp biến mất đó, sau khi được thả ra liền bám theo Khuynh Tự.
Đúng vậy, là Khuynh Tự cô nương mà mọi người tưởng rằng vừa chết thảm ngay trên Lôi đài. Dĩ nhiên Mạc Tử Liên không tin vũ nữ mới chết là Khuynh Tự, bằng vào thực lực của nàng ta, mất mạng như vậy quá lãng xẹt.
'Việc ngẫu nhiên' ở Tiêu Dao cung thực chất là Khuynh Tự lợi dụng Thu Nhậm thỉnh giáo y để ẩn nấp tại đâu đó học cách phối ra Hoán Thi Thủy. Sau đó nàng ta đột nhập vào viện của Thanh Đàm mài lấy nguyên liệu đá Thần lệ nên bị cặp Ngải điệp của y bám lấy.
Dựa vào tình trạng của vũ nữ vừa chết, Mạc Tử Liên suy đoán rằng mặt trong mặt nạ mỹ nhân đã bị bôi lên Hoán Thi Thủy thiếu vị máu, nạn nhân hẳn là bị hạ độc tác dụng chậm, độc tính tấn công vào tử huyệt đang khi vũ nữ biểu diễn, làm thất khiếu chảy máu. Máu pha trộn với nguyên liệu có sẵn trên mặt nạ thành Hoán Thi Thủy hoàn chỉnh, những cô nàng chạy lên đỡ tỷ muội tháo mặt nạ ra liền vô tình...
"Thực ra," Quân Huyền trầm ngâm nói, "cũng chưa thể chắc chắn người xuống tay là Khuynh Tự."
"Dạ, dù sao thì danh tiết của nữ tử tại Tư quốc cũng rất quan trọng."
Quân Huyền lại nghĩ khác, nếu là việc liên quan tới Tạ Lương Bích thì Khuynh Tự chẳng cần gì mấy thứ danh tiết đấy.
Mạc Tử Liên cũng chỉ tạm nói vậy vì không nghĩ ra từ ngữ phù hợp. Nếu thủ phạm không phải Khuynh Tự thì còn phải xem tiếp, nếu thủ phạm chính là Khuynh Tự thì con người nàng ta đáng kiêng dè đấy. Để xuống tay thâm độc cỡ đó với một nữ nhi thì phải có bao nhiêu căm hận đây?
"Mà, hơ... Hắt xì!"
Quân Huyền bị y gập lưng kéo nghiêng cả vai, xoa xoa lưng y cười nói: "Mỗi lần đệ hắt xì đều như đánh sập một ngọn núi."
"Hồi hai ta cùng bị bệnh, Thanh Đàm chủ động trải chiếu ra sàn, ngủ cùng phòng để chiếu cố chúng ta, cả đêm nghe ho khan thành mắt gấu trúc nhưng sáng ra vẫn chăm chỉ làm việc nhà, bưng cháo sắc thuốc, nghe cầu tất ứng, không một lời than vãn." Mạc Tử Liên ôm cánh tay hắn, thỏ thẻ gợi nhớ kỷ niệm: "Ta hồi nhỏ bị sủng thành hư, bắt nạt Đàm Đàm sư huynh ra trò, bây giờ nghĩ lại mới thấy nhiều lần mình rất quá đáng, trong lòng cũng thực sự ân hận."
Thái độ của Thanh Đàm với Mạc Tử Liên hơi khó chịu đều bởi vì thù thuở bé. Ngày thơ ấu Tiểu Điệp Nhi quen được cưng chiều, luôn luôn làm tâm điểm của mọi người - ở núi Trữ Linh, Huyền ca ca chính là 'mọi người' đó nên Thanh Đàm vô tình trở thành một đứa nhóc dám 'tranh sủng' với y. Bởi vậy y liên tục kiếm trò bắt nạt nhóc con Đàm Đàm, lúc nào cũng giành đồ tốt với nó.
Mà Quân Huyền cũng vô thức thiên vị, vì cứ ngỡ Tiểu Điệp Nhi là bé gái nên tự dặn lòng phải chăm sóc y cẩn thận hơn, cái gì tốt đều dành cho y trước. Thanh Đàm lắm lúc bị xem nhẹ nhưng chưa từng oán trách, mỗi lần thấy đại sư huynh không khỏe thì đều tranh công làm việc.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy trẻ con như vậy thật khiến người ta thở dài xót xa, thế nên Mạc Tử Liên rất lưu tâm đến Thanh Đàm, dù Lưu Ly không thỉnh cầu, y vẫn sẽ phái người âm thầm giúp đỡ và bảo vệ nhị sư huynh.
Trẻ nhỏ vô tâm, người lớn mới biết áy náy. Đôi vòng vàng Mạc Tử Liên đem ra phần là để khoe của, phần là để thay cho lời xin lỗi với Thanh Đàm. Y lớn lên trong nhung lụa nên luôn thực dụng thế đấy mà chính Thanh Đàm cũng cố tình không nhắc gì đến ân tình, thực dụng đáp trả y.
Y nghe hiểu ý của Thanh Đàm chứ, hiểu hắn ám chỉ bản thân vẫn còn giận y.
Hứ! Mạc Tử Liên này vẫn không chịu nhún nhường xin lỗi đâu! Dòng máu tà đạo của y trỗi dậy rồi, y nhất định sẽ khiến cho Thanh Đàm phải chủ động chân thành cảm tạ mình trước cơ!
Quân Huyền nhìn thấu suy tính của y, yêu thương gõ trán: "Đã là nam nhân trưởng thành mà vẫn cứ quậy phá."
Mạc Tử Liên dang tay ôm hắn vào lòng, rầu rĩ bảo: "Ca ca bị lạnh mất rồi."
"Ừ, vậy thì trở về thôi."
"Vâng!" Y hứng khởi tuột áo đắp ngược lên đầu hắn, bế bồng ca ca lên, thong thả sải bước.
"Đệ - ! Liên Nhi! Tử Liên, mau thả ta xuống!" Quân Huyền có thể bình thản với rất nhiều chuyện nhưng chỉ riêng thế này là lập tức phải phát ngượng, căng thẳng chống tay lên vai y, hơi gắt gỏng. Hắn chỉ thích bế y, trái lại thì không chịu.
Mạc Tử Liên nhởn nhơ vỗ vỗ mông hắn: "Ôm một chút, về rồi thả huynh xuống."
Quân Huyền thẹn quá chừng kéo tấm áo trên đầu che mặt lại, bất lực chiều lòng y. Y chạy về chỗ nghỉ rất nhanh nhưng hắn lại trải qua khoảng thời gian lâu gấp bội, từ trong ra ngoài được luộc chín hồng đều, trông thơm ngon, hấp dẫn khỏi bàn.
Mạc Tử Liên thả hắn xuống giường, áp cả người lên, luồn tay vào vạt áo hắn rủ rỉ: "Bé thỏ trong tim Huyền ca ca phấn chấn quá."
Quân Huyền đảo khách thành chủ mở chân quỳ trên hông y, hít một hơi thật sâu nói: "Đệ xong đời với ta."
"Vâng ạ." Y cong mắt cười tươi rói: "Hiện tại còn chưa khuya, ta sẵn lòng chịu Huyền ca ca dày vò để nghe huynh gọi một tiếng 'phu quân'."
"Lại xuyên tạc lời của ta đấy, đáng bị phạt..."
...
..
.
"Giúp đỡ Khuynh Tự thì Hồng cung chủ được lợi lộc gì nhỉ?"
Mạc Tử Liên bị lừa đẹp tại Tiêu Dao cung, chính Hồng Tùy là người đứng sau chứ chẳng còn ai: bày ra chuyện là ổng, giải đáp thắc mắc cũng là ổng hết đấy thôi. Y nhận thấy Hồng Tùy không có ác ý, ít nhất biểu hiện bên ngoài là vậy, nếu còn thêm gì thì y không nắm đủ thông tin để suy đoán.
Quân Huyền mơ màng nâng mí mắt, lười biếng cọ đùi vào chân y, vặn dây cót trong đầu: "Có thể là vì Thu đường chủ... hay Hồng phu nhân..."
Mạc Tử Liên nhận định khả năng này rất cao, Hồng Tùy có bộc lộ ra mình vẫn còn tình cảm với Thu tỷ tỷ, hoặc đó chỉ là áy náy, cũng không loại trừ trường hợp ổng cố tình diễn để khiến y tin mình không có ác ý. Nếu Hồng Tùy thực sự nhớ tình xưa với Thu tỷ đệ thì mọi chuyện sẽ tốt.
Về phần Thu Nhiên với Thu Nhậm, y đã thành công đạt được thỏa hiệp. Giống như lời ca ca bảo, mục đích ban đầu của y là tiếp cận và kết thân với Thu Nhiên, sau đó thì may mắn gặp dịp nhờ Lý Thương Lan tìm dược sư kiểm tra Hoán Thi Thủy, cả hai người họ phải cùng ra mặt mới có thể làm Thu Nhậm hạ quyết tâm.
Bởi vì Thu Nhậm hạ quyết tâm nên mới chấp thuận thu tay về, không điều tra chuyện pho tượng thần tới cùng, cũng ngầm đồng ý tương trợ y - với điều kiện y phải cho Thu Nhậm một 'câu trả lời' vào chung cuộc.
Vấn đề duy nhất phát sinh hiện tại là y không rõ mục đích của Khuynh Tự, đây là điểm mấu chốt.
"Gượm đã, tại sao Hồng Tùy lại chủ động chỉ thẳng ra nút khúc mắc giữa Tống Sơ Huyền và Trầm Thượng Nhai? Lại còn nhấn mạnh chuyện 'cướp công lực'?"
Bởi vì thực chất là Hồng Tùy biết! Mạc Tử Liên bừng tỉnh, ổng nói miệng 'ta chẳng biết gì hết' nhưng trong lòng thì biết rõ mọi sự, biết cuốn tâm pháp tà công của Lưu Ly bảo chủ là gì và rơi vào tay ai - và thậm chí Hồng Tùy còn biết ẩn tình giữa cặp song sinh họ Tống và Xích trưởng lão.
"Ở trong Hắc đạo*, Tiêu Dao cung có dây mơ rễ má khá sâu với quan trường." Quân Huyền càng nghe càng tỉnh, cảm thấy nóng nực chống tay dậy khỏi chăn giường bừa bộn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chậm chạp đi rót nước uống.
* Bạch đạo, Hắc đạo khác với chính, tà, ma đạo - mang nghĩa rộng hơn: không chỉ dừng lại ở giang hồ mà bao hàm trên tất cả phương trường. Mọi việc làm thiếu chính thống, lách luật, gian lận, phạm pháp... thuộc về Hắc đạo, trái ngược là Bạch đạo.
"Thế thì rõ rồi." Hồng Tùy biết hết mà cố tình giả ngu.
Mạc Tử Liên trùm chăn lên vai, chớp mắt cười khẽ chống cằm ngắm nghía đôi chân ca ca từ phía sau, tiếp tục suy đoán: "Dựa theo các điều mà Khuynh Tự tiết lộ với huynh, tà công đó chắc chắn đã rơi vào tay Nghê Mi lâu chủ Vân Tích Nhược."
"Phải nhưng cũng không phải." Quân Huyền nheo mắt nhìn y tự quấn mình thành con sâu nhỏ, cũng chưa có ý định mặc y phục, tựa vào cạnh bàn nói: "Võ học là vô biên, giới Võ Lâm chưa từng ngừng kế thừa đi lên."
Chính đó.
Tâm pháp tà công của Lưu Ly bảo chủ kết hợp với Mạn Châu Sa thập cửu thức cho ra điệu múa Vấn Thượng Gian trong lời Khuynh Tự: võ công này vừa có thể cướp đoạt, vừa có thể hấp thụ, thậm chí có thể 'dự trữ' công lực vào cơ thể khác. Nghe thôi là thấy tuyệt rồi.
Trọng Yên vì vũ điệu Vấn Thượng Gian mà phối hợp với lão các chủ Bồng Vân sát hại sư phụ Vân Tích Nhược, đổ tội cho Hoan Lạc cốc. Khuynh Tự một thân một mình ẩn nhẫn tính kế, rốt cuộc bắt đầu xuất chiêu.
Về phần làm sao Mạn Châu Sa thập cửu thức lại có thể từ Tây Vực mà bay qua Tư quốc thì ắt hẳn Y Nhã chẳng tránh khỏi liên quan...
Mạc Tử Liên chậm rì rì lột chăn xuống, cong eo tạo chút dáng vẻ thiếu yêu thương, bắn mị nhãn: "Ta đồng ý với ca ca, meo."
Quân Huyền thản nhiên nhìn y học đòi làm mèo mướp quyến rũ hắn, đặt chén trà xuống bàn, thay vì về giường thì ngoắc y tiến lại đây.
Mạc Tử Liên phải nhướng cao mày khi hắn chủ động tới mức tự nhấc mình ngồi lên bàn, vòng chân quanh hông kẹp y vào lòng, rồi cúi đầu hôn cắn bờ môi y. Y dùng sức xoa bóp ngực hắn, trầm thấp bảo: "Khuya rồi đấy, Huyền ca ca mau gọi phu quân cho ta nghe."
Quân Huyền lườm y. Y biết ca ca chỉ làm ra vẻ thôi, cũng chẳng sợ gì nở nụ cười rạng rỡ mà xấu xa: "Vậy làm cho đến khi huynh chịu gọi."
Không rõ cả hai đã rong ruổi qua đỉnh đồi thứ mấy, 'nơi đó' được yêu thương liên tục nên trơn mềm, nóng ướt vô cùng, Mạc Tử Liên đắm mình ở trong mà mê ly lìa xa cả thần trí, từng lỗ chân lông đều suиɠ sướиɠ nở nụ cười. Quân Huyền phập phù lồng ngực bị nghịch đến tê rát, ôm lấy lưng tình nhân, mệt mỏi gục mặt vào hõm vai y dụi dụi, hàm hồ rêи ɾỉ.
"Huyền ca ca?" Mạc Tử Liên tự hiểu là hắn đang làm nũng với mình, lòng dạ mềm nhũn, dụ dỗ: "Ca ca mau gọi phu quân, gọi phu quân rồi chúng ta cùng đi ngủ."
Ngón tay ca ca ve vuốt tiến lên gáy y nhồn nhột, hắn hé môi kề sát vào vành tai nhạy cảm, liếm một cái, nóng bỏng, ấm ách thì thào: "Phu... quân, mau, xuất ra..."
Mạc Tử Liên dù có cố cũng không thể nào kìm được, úp sấp trên người ca ca hôn hắn. Quân Huyền nhất thời thở không ra hơi, mơ hồ cảm nhận y 'mở đê tháo lũ'.
"Huyền ca ca, huynh tuyệt nhất." Y hôn 'chụt' lên vai hắn. Hắn xoa đầu y: "Ta mệt quá..."
Hôm nay phóng đãng thế này là vì cả hai có cùng suy nghĩ rằng những ngày sắp tới sẽ xảy ra chuyện nên lỡ rồi thì thỏa mãn nhau cho chót. Vả lại, bàn luận công việc trong lúc ân ái cũng có một phong vị đặc biệt mà hắn và y đều thưởng thức.
.
Quân Huyền giật mình thức dậy khi trời vẫn còn chưa sáng, trong chăn nực nội đến lạ lùng làm toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu tình nhân vẫn đang ôm cánh tay hắn ngủ say sưa, ngả đầu vào ngực hắn, đôi môi hơi dẩu ra, chẳng biết mơ thấy gì mà làu bàu nói mớ: "Ca ca... Meo meo ca ca. Mèo thối tránh ra..."
Quân Huyền suýt cười ra tiếng, phải cắn môi mới kìm được. Trong mơ mà y cũng tranh giành với Bao Hắc Tử, thiết nghĩ y mộng thấy mình hóa thành thỏ nhỏ tranh sủng với mèo mun thì hắn càng ưa thích.
Nghĩ vậy, Quân Huyền thử ghé vào tai Mạc Tử Liên, thì thầm lặp đi lặp lại: "Dùng đôi chân của đệ đá nó đi, chân của đệ có lông màu trắng... Hai cái tai dài hung dữ dựng lên..."
Đầu mày của y ngốc nghếch nhíu lại, hắn nói qua một hồi, cứ tưởng là vô ích, đang tính bỏ cuộc thì y đột ngột đá chân ra thật, lầm bầm: "Biến đi... Ca ca là của ta, của ta..."
Quân Huyền bịt miệng nín thở, nhịn cười muốn nội thương.
Hôm qua cả hai đều rất mệt, đặt đầu xuống gối là ý thức liền trôi về cõi mộng nên hiện tại Mạc Tử Liên cũng ngủ say hơn bình thường, Quân Huyền có thể dễ dàng rút cánh tay ra mà không đánh thức y, xoa xoa eo đi ra ngoài, người hắn dính dấp quá, cần rửa ráy thay quần áo.
Sau cảm giác khoai khoái sạch sẽ là cơn rét buốt của không khí tinh mơ, Quân Huyền bị gió thổi cho tỉnh đến từng cọng lông tơ, rạng đông đang dần nhú những tia sáng yếu ớt. Hắn trở về phòng, đúng lúc Mạc Tử Liên vừa mới thức dậy, đang dụi mắt. Y mơ màng nhìn hắn, tự nhiên mếu máo gọi: "Ca ca, ta mơ không đẹp..."
"Sao vậy?" Quân Huyền ngạc nhiên nghĩ bụng: Bao Hắc Tử trong mơ quay lại cào y chăng?
Mạc Tử Liên cắn môi dưới, lôi kéo góc chăn: "Ta đang mơ thấy mình huy hoàng độc chiếm ca ca thì tự nhiên huynh bóp bóp cái đuôi thỏ từ đâu mọc ra trên mông ta rồi vuốt vuốt cặp tai dài, sau đó huynh bắt đầu ôm một rổ rau củ đút ta ăn..."
Y tủi thân rớt nước mắt nói: "Ca ca muốn sờ mông hay vuốt tai ta gì đều được nhưng tại sao lại bắt ta ăn rau? Huynh ở trong mơ có phải chê ta mập không? Phải không?"
Quân Huyền: "..." Làm sao hắn biết 'hắn' ở trong giấc mơ của y nghĩ gì?
"Ta, ta bị đút cho toàn là rau, nhất thời sợ quá, giật mình dậy." Mạc Tử Liên long lanh mắt hít mũi: "Bây giờ chỉ muốn ca ca làm thịt cho ăn để trấn an tinh thần."
Quân Huyền phì cười chiều chuộng, dặn lòng lần sau nhớ phải nói y là một con thỏ thích ăn thịt.
.
Sự cố tối hôm qua chẳng những không làm khán đài của Lôi Đài Tỷ Võ vắng bớt người xem mà còn trở thành chủ đề bàn tán náo nhiệt.
"Các người biết chưa? Hôm qua có vài huynh đệ không thuê được trọ nên mới ngủ tạm tại đây, vào giữa đêm khuya khoắt tự nhiên bọn họ nghe thấy tiếng trẻ con nỉ non khóc, ban đầu chỉ tưởng là gió thôi nhưng cái tiếng này cứ vang lên không ngừng. Mấy người bị đánh thức mới lục cục chia nhau ra tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, hình như là nó phát ra từ ngay chính giữa Lôi đài, đúng cái vị trí mà Khuynh cô nương chết đấy!"
Sự việc kỳ bí này có mấy nhân chứng đường hoàng, sáng giờ là tin sốt dẻo được lan truyền chóng mặt trong thành, đi đến đâu cũng nghe người ta nhắc tới nó với một bản trường ca vừa thương tiếc vừa tâng bốc vũ nữ chết thảm - do tiết mục của nàng hết sức ấn tượng.
Chẳng quan tâm đến bàn tán, Quân Huyền một lòng muốn bồi dưỡng Mạc Tử Liên, sau khi cùng đi ghi danh đăng ký thì bắt đầu phổ biến luật lệ cho y. Y nghe một hồi thì bất mãn, xụ mặt bảo: "Nếu cấm sử dụng các loại Mê Hồn thuật, Mị thuật, Ảo ảnh... thì tà đạo như ta rõ ràng bị ép chịu thiệt thòi. Không công bằng, phân biệt đối xử."
Quân Huyền chưa kịp đáp lại thì một giọng nữ cứng cỏi vang lên. "Không phải phân biệt đối xử. Mục đích của Lôi Đài là đường đường chính chính tỷ thí võ công, so tài cao thấp dựa trên tinh thần tôn trọng đối thủ, giao đấu công bằng, quang minh chính đại. Võ công bao gồm công lực và quyền cước, các loại ám thuật tuy cũng thuộc võ học nhưng suy cho cùng chỉ là cách thức lừa gạt tâm trí người ta, Lôi Đài nếu cho phép sử dụng chúng thì chẳng phải sẽ loạn?"
Cô nàng nghiêm túc nói xong liền nở nụ cười tươi tắn khoe hàm răng trắng bóc: "Quân đại ca và Liên đại ca còn nhớ ta không?"
"Mộ Chỉ." Mạc Tử Liên nhướng mi, nhìn về phía sau cô nàng, Quân Tiêu Mặc cõng kiếm từ từ tiến lại, chắp tay chào: "Liên công tử, Quân đại ca."
Lời tác giả:
Vốn định đặt pass cho chương này cơ mà lười nghĩ pass. Hai bé cưng tuổi đôi mươi sau khi nếm được trái thơm quả ngọt thì khó lòng kiềm chế, phải chờ khi lưỡi tê vị tình rồi mới biết chú ý đến sức khỏe ( ꈍᴗꈍ).