Họa Mục

Chương 59




Quốc sư quyền khuynh triều dã, đến số phận của Thánh tử kế vị ngai vàng tương lai cũng nằm trong lòng bàn tay Quốc sư.

Người thiếu niên ấy chưa bao giờ ăn vận lộng lẫy như vậy dù mang tiếng là Thánh tử cao quý. Môi tô chu sa, mắt điểm điệp vĩ*, đầu đội ba tầng mũ đế điệp trải voan, như tân nương sắp xuất giá áp tay vào ngực khấu chào thầy mình. Đôi mắt biếc của Quốc sư ngập tràn luyến tiếc. "Mong người bảo trọng."

* Đuôi bướm.

Nạp Lan sư phó chống gậy chậm rãi tiến lại, hấp háy đôi mắt mờ đục đã gần như mù lòa, nâng bàn tay nhăn nheo run run đặt hờ lên đỉnh đầu Thánh tử. Đại tư tế già nua lẩm nhẩm cầu chúc cho Thánh tử vạn sự trôi chảy, sớm trở lại thành đô. Lão hướng về con lạc đà cõng dáng hình người thiếu niên dần xa, đôi môi mấp máy: "Chuyện tới nước này, quốc sư dự định thế nào?"

Đại tư tế lặp lại lời này lần nữa khi tham kiến Quốc sư sau bàn chính vụ. Quốc sư không dừng bút, thẳng thừng đáp: "Vương hậu rơi vào tay hoàng đế Tư quốc, nắm chắc cái chết, sư phó còn phải âu lo điều gì nữa?"

"Già chỉ là thấy lâu nay Quốc sư yêu quý Thánh tử, ngày hôm nay buộc lòng phải ra một quyết định thế này, thực cảm khái thế sự vô thường. Già tin chắc trong lòng ngài cũng khó khăn như khi xưa lệnh khang lệ* đột ngột quy tiên nên mới dám to gan vì ngài giải ưu."

* Cách gọi lịch sự vợ hoặc chồng của đối phương.

Nghe đến hai tiếng 'khang lệ', đầu bút lướt trên giấy dừng lại, đôi mắt của Quốc sư tối sầm xuống. Y gác bút vào giá, ngẩng mặt nhìn Nạp Lan sư phó: "Quả vậy, năm ấy khang lệ quy tiên đều tại bản nhân sơ suất, từ đó tới giờ trong lòng vẫn luôn ân hận không yên. Bản nhân biết sư phó quý mến khang lệ, nhớ lại chuyện cũ liền không kìm được thổn thức. Bản nhân thật sự rất cảm kích."

Lúc này Đại tư tế mới hiền từ gật gù nhưng cũng chưa vội rời đi, tiếp tục bảo: "Chẳng qua chỉ là chút tấm lòng của già, khi xưa dạy dỗ lệnh mẫu, già rất tâm đắc nàng học trò này, đáng buồn là ý trời trêu ngươi, mệnh số lệnh mẫu* không dài. Ngài nay lại giống lệnh mẫu như vậy, già không khỏi cảm thấy thân thiết. Sắp tới là tiệc đầy tháng của tôn nữ*, đứa tôn tử* thứ hai của già ngưỡng mộ Quốc sư đã lâu, vừa khéo tròn tuổi thành gia, rất ước ao nhân dịp này được bắt tay ngài một cái, mong ngài nể mặt già trước con cháu."

* Cách gọi lịch sự mẹ của đối phương.

Cháu gái bên nội.

Cháu trai bên nội.

"Tư tế đại nhân khách sáo quá, thân mẫu sinh thời kính trọng ngài hết mực, bản nhân là phận làm con, dĩ nhiên sẽ thay thân mẫu giữ gìn đạo hiếu. Lệnh tôn thật là phải duyên, lục và thất vương nữ của Quý tần sắp đến cũng mừng tuổi cập kê, hay là bản nhân sẽ dẫn hai nàng cùng đi để làm quen với lệnh tôn?"

"Thật là vinh hạnh cho già quá." Đạt được mục đích, Nạp Lan sư phó không nán lại nữa, rề rà chống gậy đứng dậy, hấp háy đôi mắt lòa hành lễ rồi chậm chạp rời đi.

Không ai thấy được mũi giày đang cực lực kìm nén, mạnh mẽ đè ép lên mặt sàn của Quốc sư. Y ngồi lặng im, tấm lưng căng cứng, qua rất lâu mới nghiến răng thở hắt ra, bật lên một câu: "Lão cáo già."

Con cáo già đấy chỉ muốn bấu víu vào hôn sự với hoàng thất để củng cố địa vị của một dòng họ đang nghiêng đổ.

"Lộ liễu quá đấy. Biết đâu với đám xương cốt lão hóa đấy, lão vẫn chưa đi xa được?" Người đến choàng một chiếc áo vải dù rách rưới, quấn kín từ đầu đến mắt cá, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc như nanh sói, ánh lên sự hung tàn, khát máu khiến người khác không rét mà run. Gã ngồi xổm trên bậu cửa sổ - chính là nơi gã đu mình hạ xuống từ ngoài tháp cao, gió nồm thổi tấm áo rách và mái tóc màu hung cháy vàng rối tung. Gã nhảy xuống sàn, ưỡn lồng ngực rộng duỗi gân vai, dáng vóc cao ngất đến chừng hơn bảy thước*. Gã vứt tấm áo choàng rách nát, cơ thể khiếm khuyết liền lộ ra: một tay, một cẳng chân giả bằng thép và nửa khuôn mặt cũng đeo một khung rọ mõm sắt để che đi quai hàm không toàn vẹn. Bên tai phải gã dùng nanh sói còn dính máu khô đỏ xuyên thẳng qua dái tai. Toàn thân toát lên sự hoang dại của một con thú chưa được thuần hóa.

* Một thước lấy là ba mươi centimetres.

"Lâu rồi không gặp, nhớ ta không?" Gã bận đồ đen, từng tấc vải ôm lấy từng thớ cơ bắp săn chắc, hình thể hoàn mỹ bù trừ cho chi thể khiếm khuyết. Thanh quản như thể từng bị thương tổn nên giọng gã nát vụn. Từ dưới đầu gối đã bị cưa cụt, từng bước chân của gã phát ra tiếng kim loại nặng nề.

Quốc sư lạnh lùng nhìn gã: "Thứ giòi bọ thấp kém như ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?"

"Ha." Sầm Canh chưng hửng cười, tiến lại gần y, cái bóng của gã nuốt trọn lấy Quốc sư. Gã quỳ xuống dưới ghế, khom lưng nâng một chân trong chiếc hài của Quốc sư, cúi đầu hôn sâu như thể thú non thiếu hơi con mẹ, bảo: "Ngươi bị y chơi một vố đau điếng rồi - ..."

Quốc sư dùng mũi hài đá đầu gã lệch sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm mồm, đồ súc sinh!"

"Ha ha!" Sầm Canh bật cười, bàn tay to vật chết được chó sói cứng như một cái cối nghiền tóm lấy cổ chân Quốc sư, giọng cười khản nghe rất ghê rợn: "Sao vậy? Ta đang nói sự thật mà chủ nhân? Sai chỗ nào? Chính ngươi bị y chơi một vố rồi. Đau không? Ngươi thấy đau không?"

Quốc sư tức run cả người nhưng chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn gã, cắn răng không đáp.

Truyền thống của tộc Điệp Cách không quá khắt khe về địa vị giữa nam và nữ, chẳng theo nam tôn nữ ti hay nam ti nữ tôn - vì thế hoàn cảnh của Địa thành trước lúc hiện tại là hậu hoàng phu phụ phân tranh với thế lực đại diện của hậu là dòng dõi Tư tế Nạp Lan và thế lực của hoàng chính là Quốc sư và Thủy gia trang. Đáng lý ra việc hậu bị tiêu diệt là chuyện tốt đối với Quốc sư nếu không dính dáng vào chiến sự của Tư quốc!

Thế mà vương hậu lại ngu ngốc đến nỗi chọc vào hoàng triều khiến sự việc không còn đơn giản chỉ giữa nội bộ hậu hoàng mà là Địa thành và tộc Điệp Cách đắc tội với Tư quốc. Miêu tả một cách nôm na là Quốc sư nhận được một củ khoai nướng thơm ngon nhưng chưa ăn thì đã bị nóng phỏng tay, tróc da, long thịt. Chuyện này còn khó xử hơn với Quốc sư khi mà Nạp Lan sư phó lại là thầy của mẹ mình, đối địch thì đối địch, hiếu đạo của phận con cái cũng không thể bỏ.

Thà rằng Quốc sư từng bước một xử lý vương hậu và thu xếp để khống chế họ Nạp Lan, tuy mất nhiều thời gian nhưng mọi đường vẹn tròn. Nhưng hiện tại thì tất cả đã bị xáo trộn, Quốc sư một lần nữa phải ra quyết định lựa chọn. Và cũng như năm xưa, y lại chọn Địa thành.

Khang lệ ra đòn này đủ thâm hiểm. Không, không thể gọi là khang lệ nữa, phải gọi là Mạc cốc chủ... Quốc sư vô thức nhớ lại xúc cảm của mu bàn tay người nọ in vào môi mình.

Người nọ là một nốt ruồi son trong lòng Quốc sư, yêu không được mà chẳng nỡ bỏ, bèn dùng cách cưỡng ép y phải lưu lại bên mình, cuối cùng khoảng thời gian đó hoàn trả cho cả hai một thân thể đều không còn nguyên vẹn, tâm linh đều bị tổn thương nặng nề. Mỗi lần nghĩ tới đều đau đớn trong lòng, ám ảnh khôn nguôi.

"Ngay từ đầu ngươi đã biết là sẽ tổn thương nhưng ngươi vẫn làm, đến khi máu chảy đầm đìa mới chịu buông tay. Ngươi tự làm tự chịu..." Bàn tay gã bắt đầu càn rỡ, chậm rãi sờ lên trên bắp chân Quốc sư: "Đừng nghĩ ta không biết lý do ngươi hấp tấp đưa Ô Khê rời khỏi Địa thành. Mạc Tử Liên cố ý phá ngươi vì y cũng biết thân phận thực sự của Ô Khê phải không, hửm? Ngươi sợ lão Nạp Lan phát hiện ra điều đó, sợ rằng tất cả tâm sức bao năm qua của mình bị hủy... Người đã từ bỏ quá nhiều nên ngươi rất sợ. Ngươi còn nhớ lần cuối bản thân mỉm cười khi nào không? Ngươi chắc chắn không nhớ."

Sầm Canh xốc ống quần của y lên, luồn đôi bàn tay to đầy vết chai cứng, thô ráp sờ soạng đến tận bắp đùi y, năm đầu ngón tay từ từ miết dọc theo đường sẹo dài ngoằng kéo xuống tới gót chân Quốc sư.

"Nhưng mà ta nhớ, lần cuối ngươi cười chính là lần đầu ngươi gọi người kia hai tiếng 'khang lệ', sau đó ngươi chỉ còn gọi y là phu nhân. Người kia sẽ không bao giờ biết ngươi đã đánh đổi chân của mình vì y, không bao giờ biết ngươi đã phải trả giá đắt thế nào để cứu y..." Sầm Canh lại hôn cẳng chân Quốc sư, hít hà thật sâu, cọ xát trán như một con vật nhớ mùi chủ. Quốc sư nhấc chân đạp bả vai gã, ánh mắt tối sầm, lạnh lùng: "Thứ giòi bọ hạ đẳng, ngươi nói những chuyện này với ta tức là trong lòng đang âm mưu cái gì?"

"Thử đoán đi nào, chủ nhân của ta." Gã nhoẻn miệng cười cợt kéo chân y để đứng dậy, Quốc sư giận dữ đập quyền trượng đứng bật dậy. Dù cao ráo nhưng y chỉ đứng đến vai gã, cái cổ thon dài phải ngẩng lên hết cỡ mới mắt đối mắt được với gã, khí thế bị suy giảm không ít.

"Ta đã tìm được thứ ngươi muốn tìm."

Quốc sư chợt biến sắc, hỏi: "Nó ở đâu?"

"Nơi mà ta lẫn ngươi đều khó chạm tới. Ngươi còn nhớ về đồ hình Bắc Đẩu và Nhị Thập Bát Tú không?"

Quốc sư sững sờ: "Chẳng lẽ lời đồn là sự thật?"

Hơn tám mươi năm trước, Đại tư tế Nạp Lan bị dòng tộc khai trừ khỏi Điện Tế Tự đã phải đưa vợ con rời khỏi Địa thành rồi ẩn cư tại một vùng đất không ai biết. Đương thời, bảo vật của hoàng gia - cuốn cổ thư Thiên Trường Địa Cửu ghi chép về vu thuật và cổ độc cũng mất tích một cách bí ẩn. Từ đó nội cung rộ lên lời đồn rằng chính Đại tư tế bị khai trừ đã đánh cắp nó nhằm khiến phương thức luyện Thi cổ mà ông đánh giá là tàn độc phải thất truyền.

Chính bởi vì hồ Khô Lâu nên Quốc sư đang ra sức tìm kiếm cổ thư, hi vọng trong đó có ghi chép về cách xử lý hồ cực độc.

Đại tư tế Nạp Lan bị khai trừ vô cùng uyên thâm, đặc biệt học rộng hiểu sâu về môn Thần số và tính quẻ chiêm tinh, thiết kế trận pháp rất lợi hại. Nhờ tài năng trác tuyệt mà hơn tám mươi năm trôi qua, dù bao nhiêu người đã tốn bao nhiêu công sức vẫn không ai tìm ra được nơi ông ẩn cư khi xưa. Thậm chí dân gian còn thổi phồng quá rằng ông đã đắc đạo thành tiên, phi thăng lên trời.

Quốc sư không tin chuyện tu tiên, nghe Sầm Canh thuật ra tất cả manh mối gã lần theo được liền quay đầu dự tính đi triệu tập thuộc hạ. Nhưng lần nữa bị cánh tay mạnh mẽ của gã giữ lại. Quốc sư thấy máu nóng xộc lên ót, gằn từng chữ: "Ngươi, còn, muốn, cái, gì?"

Sầm Canh không ừ hữ, chỉ chầm chậm siết bắp tay y đoạn đột ngột lôi y sền sệt đến cửa sổ gắt nắng, nhanh như cắt trở tay bóp cổ, ấn Quốc sư ngửa nửa người ra khỏi cửa sổ. Tóc mai y tuột khỏi mũ ngọc, rối loạn đổ xuống khoảng không, gió nồm thổi tung phất phơ.

"Ngươi - ... Buông ra!" Đối phương quá cao lớn, quá khỏe, chỉ bằng một tay ấn giữ mà khiến Quốc sư không chạm chân vào đất, ở trong trạng thái bán lơ lửng, hoàn toàn mất sức kháng cự.

"Ngươi cũng từng làm như thế này với người kia phải không?" Bàn tay gã miết mạnh vào cổ y.

Nghe vậy, Quốc sư co giật thở dốc hai hơi, câm lặng. Đáy mắt Sầm Canh tối sầm xuống. "Vậy ra ta đã không nhìn lầm... Thủy Nguyện, ngươi biết không, ta ghen với người kia đến điên lên được. Lúc nào cũng hận không thể bóp chết y để đỡ chướng mắt nhưng hiện tại, ta bỗng nhiên lại thật biết ơn y vì đã cho ta một cơ hội tuyệt vời dường này.

"Thủy Nguyện, sự kiêu ngạo của ngươi đâu mất rồi? Mắng ta là đồ giòi bọ, súc sinh hạ đẳng nữa đi. Bằng không ta thật sự quá hưng phấn, không kìm được muốn cho ngươi biết đồ súc sinh này có thể khiến ngươi phải khóc lóc van xin thế nào.

"Thủy Nguyện, trên cơ thể của ngươi, ta thích nhất là đôi chân đè đầu cưỡi cổ ta. Ta chẳng quan tâm các phần còn lại nhưng chỉ đôi chân này, ta muốn chúng trở thành một món trang sức đẹp đẽ nhất trên người. Hửm? Ngươi nghĩ sao, đám vô dụng kia chẳng làm được gì đâu, cho ta chân của ngươi, ta sẽ cướp cổ thư về cho ngươi?"

Gã chen đầu gối vào giữa đôi chân đối phương. Ánh nắng hơi khiến Thủy Nguyện lóa mắt, lưng bị ép cong đến toát mồ hôi hột, y hung tợn cào móng tay vào mu bàn tay gã tới bật máu, khinh thường cười gằn: "Tiểu súc sinh lớn lên thì trở thành đại súc sinh. Ngươi xuất thân là nô ɭệ, đến chết cũng vẫn là nô ɭệ. Ban đầu là ngươi ôm chân ta, van xin làm con chó của ta, giờ đây lại quay ngoắt cắn chủ. Kẻ vong ân bội nghĩa chính là loại súc sinh trong súc sinh!"

"Đúng rồi." Sầm Canh nhếch mép cười lộ răng, chiếc lưỡi khẽ liếm qua đầu răng nanh nhọn như chó sói: "Đây mới chính là chủ nhân mà ta biết."

Bấy giờ gã mới thả tay ra, Quốc sư suýt thì quỳ sụp xuống sàn, một tay run rẩy gắng gượng chống đỡ thân hình lung lay, một tay ôm yết hầu in dấu đỏ ửng, ho khan tới chảy nước mắt. Gã chỉ cần dùng sức hơn chút ít thì chắc chắn bẻ gãy cổ y.

Quốc sư phải thừa nhận, thừa nhận rằng thất bại lớn nhất của bản thân là không thể thuần hóa con chó điên mang tên Sầm Canh, lại còn đuổi nó không đi, gϊếŧ nó không nổi.

"Nếu biết trước sự việc sẽ thế này, ta thà bỏ mặc ngươi bị cha mẹ chôn sống..."

Sầm Canh bật cười ha ha: "Chủ nhân yên tâm, dù ngươi có bỏ mặc ta, ta cũng nhất định sẽ bật nắp quan tài, mang theo giòi bọ lúc nhúc bò ra khỏi mồ, ôm lấy chân ngươi xin làm chó.

"Ta sẽ vì chủ nhân mà đoạt về cổ thư Thiên Trường Địa Cửu. À, ta cũng xin thành thật thú nhận là bản thân vẫn còn muốn gϊếŧ nốt ruồi son trong lòng chủ nhân lắm. Ắt hẳn sau khi ta làm vậy, Nạp Lan Dao Chước sẽ chủ động đến tìm ta."

Nạp Lan Dao Chước... Tả hộ pháp Hoan Lạc cốc A Dao. Nghe tới cái tên này, đôi mắt của Quốc sư trầm xuống âm u, cái gai trong lòng như bị đẩy sâu thêm vào máu thịt.

Trên lãnh thổ Tây Vực này, người không biết họ tên của Hoan Lạc cốc chủ rất nhiều nhưng không ai không biết Tả hộ pháp của Hoan Lạc cốc. Cặp Trảm Nguyệt song đao của Hoan Lạc cốc - thực chất, Tả hộ pháp của Hoan Lạc cốc trước đây gồm một đôi nam nữ chứ không phải chỉ một người một chức vụ. Đó chính là A Dao và Y Nhã.

Trảm Nguyệt song đao tọa trấn Hoan Lạc cốc, không để bất cứ kẻ nào có thể xâm phạm. Song đao tựa như hình với bóng, vốn dĩ không thể tách rời cho tới khi năm đó Y Nhã phản bội. Hoan Lạc cốc chỉ còn lại một thanh đao A Dao lưỡi cùn.

Thủy Kính trang cũng chỉ còn lại một mình đại thiếu chủ Thủy Nguyện.

Tâm trí không tự chủ được nghĩ về dung nhan người nọ, Quốc sư đã đánh rơi quyền trượng, thiếu nó y không thể di chuyển. Con chó y nuôi Sầm Canh thấy mà cứ dửng dưng trông y chật vật. Y đè nén cảm giác nhục nhã trong lòng, cố gắng hết sức để đứng thẳng, thâm trầm ra lệnh: "Ta không quan tâm ngươi đoạt lấy cổ thư bằng cách nào. Tuyệt đối không được làm hại Mạc cốc chủ."

Sầm Canh cười chế giễu tiến đến, đặt tay lên vai Quốc sư, giật y tuột tay khỏi bậu cửa sổ. Không còn điểm tựa, y liền lảo đảo ngã ngồi trên sàn, quyền trượng vẫn ở ngoài tầm với. Con chó y nuôi đạp cái chân giả lên bậu cửa, hời hợt đáp: "Tuân mệnh chủ nhân."

Quốc sư câm lặng ngồi một mình hồi lâu, cắn nát môi tới máu chảy đầm đìa, trong miệng tanh nồng mà không hề nhận ra. Y thở hổn hển nhìn quyền trượng phía xa, một chân bất lực, tay không chỗ bám.

Y chợt nhớ đến khang lệ, chẳng phải người nọ cũng từng bất lực thế này khi cây bút vẽ mắt yêu dấu bị thiêu thành tro ngay trước mặt hay sao?