Họa Mục

Chương 21




Bạch Bồng ngửi thấy mùi hương của chủ liền chui ra khỏi tay áo Quân Huyền, quấn lấy eo chủ nhân. Nó vốn định trườn lên nhưng bị mùi máu hấp dẫn, quay đầu bò xuống cổ chân y. Vì chưa được phép nên nó không dám cắn, chỉ thè lưỡi liếʍ ɭáρ vết thương.

Mạc Tử Liên mặc kệ cơn thèm của con rắn, cánh tay vẫn luôn ôm riết lấy eo ca ca, cố tình chậm rãi bước đi, tới lúc nhận thấy người kia thở loạn quá rõ ràng thì dừng lại. Y cười trầm một tiếng, nhéo eo kéo hắn vào lòng mình, hỏi: "Bây giờ mới chịu thành thật à, ca ca?"

Quân Huyền nhẫn nại nãy giờ đã kiệt sức, đành tựa vào vai y, cười mỉm chi: "Ta cứ tưởng mình sẽ giấu được lâu hơn, mà Tư Tư giỏi quá dự đoán của ta rồi."

Mạc Tử Liên nhíu mày cầm lấy cổ tay hắn, thấy công lực chạy loạn vô cùng, như đang đánh nhau trong gân mạch ca ca, mà chân khí để chống đỡ đã sắp kiệt nên tứ chi bắt đầu run rẩy. Y mím môi, nén giận nhéo ca ca đang cố gắng đứng thẳng.

"Đừng. Chân muội..."

"Yên cho ta." Mạc Tử Liên gắt gỏng bắt hắn dựa vào mình: "Trước đây huynh từng tẩu hỏa nhập ma rồi phải không?"

Người kia yên lặng, dường như rất lưỡng lự, mãi mới đáp: "Ừ."

"Tà công?"

"Không," Hắn cúi đầu, nhàn nhạt cười, "ta đang tu luyện giữa chừng lại phá đột ngột nên công lực không kịp lưu chuyển trả về. Toàn bộ đánh vào các huyệt đạo của ta khiến chân khí bị phân tán dẫn tới mọi khí trong thân thể đều loạn, từ đó đánh mất sự tỉnh táo."

"Kẻ nào phá huynh?"

Quân Huyền lại yên lặng, lần này thì thực sự không muốn đáp.

Mạc Tử Liên cũng chẳng ép buộc, hỏi tiếp: "Công phu huynh tu luyện là gì?"

"Không Cảnh công, ý nghĩa như tên, đặt mọi giác quan của bản thân vào trạng thái trống rỗng để luyện cảm nhận 'khí'. Là loại công phu rèn luyện sự nhạy bén của người luyện với các luồng 'khí' bên ngoài. Đó là lý do khi vận công để chiến đấu, dù không nhìn thấy nhưng ta có thể phán đoán đúng hướng chuyển động của đối phương. Mà chỉ khi ta vận công mới như vậy, chứ bình thường thì ta vẫn là một kẻ mù lòa bất lực."

Đôi chân díu cả vào nhau, Quân Huyền suýt thì bước hụt mà dựa hoàn toàn vào lòng người nọ. Mạc Tử Liên đón lấy bàn tay giật mình của hắn, đứng vững nói: "Cẩn thận."

Y nắm tay ca ca, cảm thụ lòng bàn tay ram ráp và dày vết chai cứng, ôm những ngón tay thẳng dài rõ ràng đốt xương, dùng ngón cái ấn nhẹ mấy đoạn gân xanh gồ trên mu bàn tay.

Tay của người thường làm công việc nặng. Tay của người luôn nói: 'Muội tìm việc nhẹ mà làm, để mấy việc vất vả cho ta.'

Quân Huyền chú ý đến động tác của y, thở hắt ra cười: "Tay ta xấu lắm phải không? Vừa gân guốc vừa thô ráp, sờ vào không thoải mái chút nào... nhỉ?"

"Không, rất đẹp." Y đáp khẽ khàng, cố gắng ôm gọn tay ca ca vào tay mình, ngữ điệu ẩn chứa sự lưu luyến: "Tay ca ca chăm sóc ta nên đẹp lắm. Đẹp nhất trần gian."

Quân Huyền rung động trong lòng. Dù đau đến mức thở gấp mà hắn vẫn còn sức để cười đùa: "Ta, thật... không ngờ vai của Tư Tư lại vững chãi thế này."

Mạc Tử Liên khựng lại rồi thản nhiên tiếp tục động tác dìu dắt, hỏi: "Ca ca nói vậy là đang chê ta lớn lên góc cạnh đầy mình, không yểu điệu như nữ tử người Tư à?"

"Không. Sao ta lại chê muội được? Ta còn sợ bản thân không xứng với muội..."

Quân Huyền càng bị ấn vào lòng y hơn, hương hoa quế bao trùm lấy toàn thân.

Nguyên nhân Quân Huyền không thấy lạ trước chiều cao lẫn dáng vóc của y là bởi vì đã từng gặp qua không ít người dị tộc - nhờ tòa thành hắn thường dừng chân nằm gần phía tây đất nước. Nam tử dị tộc đều to cao và khỏe hơn người đất trong, nữ tử cũng vậy. Hầu hết những cô nương dị tộc hắn từng gặp đều không thấp hơn hắn mấy, đôi khi còn cao hơn.

Quân Huyền thậm chí đã từng lo lắng về chuyện Điệp Nhi có thể sẽ cao hơn mình, may là không. Dù y không nhỏ nhắn để hắn có thể ôm trọn vào lòng, nhưng y cũng vừa vặn nằm lọt trong vòng tay hắn.

Phái nữ dị tộc không giống phái nữ đất trong phải giữ tứ đức tam tòng nghiêm ngặt, những nữ thương nhân còn dám cười thẳng vào mặt nam tử không làm ra trò trống gì nữa. Thế nên, từ lâu Quân Huyền đã biết bản thân không nên đối đãi với Tư Tư bằng truyền thống, không nên ép người phải gò bó mình vào khuôn khổ của tiền nhân.

Sa mạc mênh mông, sải cánh của Tư Tư không cần thu hẹp lại vì bất cứ khuôn phép không đáng nào.

Mạc Tử Liên không ngừng truyền chân khí để giúp người kia chống đỡ, đạp chân ôm ca ca nhảy thẳng vào cửa sổ phòng khách điếm được Mạc Ngũ thuê sẵn. Y khoát tay chặn họng gã, nói: "Ca ca quan trọng hơn, giữ cho nhãi con kia còn sống là được."

Y ôm thân thể mềm oặt vì kiệt sức của ca ca lên giường, chưa kịp quay đầu thì bị nắm góc áo giữ lại. Người trên giường đứt quãng nói: "Không... không cần tìm đại phu, không cần đâu... Ta chỉ cần ngồi điều khí là sẽ ổn lại thôi..."

Mạc Tử Liên nhất thời tức đến mức phải thở hắt ra một hơi, rũ mắt nhìn hắn, âm thầm siết nắm tay hỏi: "Đây không phải lần đầu ca ca phát bệnh?"

"Không phải." Quân Huyền không ngừng kéo vạt áo y, an ổn, thành thật đáp: "Trước kia từng tái phát vài lần, khí trong mình loạn thì chỉ có thể tự mình điều tức hoặc nhờ người khác giúp điều tức. Mỗi lần như vậy... không có ai bên cạnh giúp ta, bây giờ muội ở đây, ta cũng không mong gì hơn - ..."

Hắn chưa nói xong thì đôi bả vai đột ngột bị đè mạnh xuống giường, có thứ gì lành lạnh, mượt mà trượt qua gò má rồi đổ đầy cần cổ.

Tóc. Tóc mai man mát thơm mùi hoa quế. Y đang ôm hắn, quỳ dưới sàn mà ghé vào giường ôm lấy hắn.

"Tư Tư?" Hắn cảm thấy trước ngực thật quá ấm, vì nhịp tim gia tốc, tới mức toàn thân cũng nóng bừng lên.

"Ca ca ngốc, không thể đánh thì để ta đánh thay huynh. Vì sao lại phải cố ép mình?" Mạc Tử Liên gục mặt vào lòng người kia hít một hơi thật sâu rồi ngước lên dìu hắn ngồi dậy để truyền công hỗ trợ điều khí.

Quân Huyền mò mẫm nắm được một lọn tóc của y, giống như trẻ con mà cầm trong lòng bàn tay, có chút suy kiệt đáp: "Ta phải đánh chứ. Ta không đánh, bọn họ không biết được ta coi trọng muội như thế nào. Giang hồ hỗn tạp đủ loại người, làm việc gì cũng phải dứt khoát một lần cho xong... Bằng không cứ lưỡng lự, ta không đoán ra kẻ khác sẽ dùng thủ đoạn nào trả thù... Muội nhìn đi, ta dù mang danh là đồ đệ duy nhất của một vị đại tiền bối trên giang hồ nhưng tới nay vẫn chưa gia nhập môn phái nào, chưa từng xác nhận mình theo chính hay tà... Ta thường xuyên tiện tay giúp đỡ người khác, bọn họ liền tự ý phong cho ta danh hiệu 'đại hiệp'. Hai chữ 'đại hiệp' này, ta thực không dám nhận nửa nét. Ta chẳng quan tâm chính là gì hay tà là gì và cũng không thích thú với việc bị người khác kết luận về bản thân như vậy..."

Lúc này hắn đang gắng gượng nói nhiều để duy trì sự tỉnh táo chứ không đủ sức quan tâm đến nội dung. Tuy nhiên, ngữ khí của hắn đã minh chứng rằng mọi lời này đều thật lòng.

Mạc Tử Liên từ đằng sau vươn tay qua bên eo Quân Huyền, nắm lấy đôi tay đang đặt trên đùi người kia, gác cằm lên vai hắn, chớp mắt hai cái rồi nhắm chặt. Lông mi mơ hồ kéo đứt một đường chỉ tơ máu.

"Bàn về chính tà... ta đã luôn suy nghĩ một chuyện từ lâu, muội muốn nghe thử không? Nếu như trên giang hồ có một kẻ cực xấu xa người người đuổi gϊếŧ, lại có một thiếu niên chính phái nghe biết tai tiếng của hắn nhưng mà không biết về mặt mũi, ngoại hình. Một hôm, thiếu niên vô tình cứu được kẻ xấu đang bị thương nặng, vì không nhận ra hắn là kẻ xấu nên cứu chữa, chiếu cố ân cần, và còn vô tư kết giao với hắn thành bạn đồng hành.

"Lúc này cũng trùng hợp có một vị kiếm khách đang truy bắt kẻ xấu đó. Y và bằng hữu tình cờ trông thấy hắn và lập tức lên kế hoạch bắt hắn ta. Nhưng rồi hai người họ đã sơ suất mắc bẫy, vị bằng hữu vì chắn đòn cho kiếm khách mà bị thương rất nặng. Từ đó, kiếm khách quyết tâm báo thù cho bằng hữu. Y đêm ngày lần theo dấu vết của kẻ xấu, lên kế hoạch bắt hắn cực kỳ cẩn thận, những tưởng mọi thứ đều hoàn hảo đến khi thiếu niên chính phái kia đột ngột xuất hiện xen vào...

"Lúc này bộ mặt thật và các tội ác của kẻ xấu mới bị vạch trần trước mắt thiếu niên. Thiếu niên coi kẻ xấu như bạn, chưa kịp hết sốc vì sự phản bội thì bị người trong giang hồ vu tội mê muội trợ giúp ác nhân, thanh danh của gia môn và bản thân bị ảnh hưởng không nhỏ... Còn vị kiếm khách kia lại được ca ngợi hết lời, danh tiếng vang xa từ ngày đó. Muội nghĩ xem, ai là người phạm sai lầm trong câu chuyện này? Là thiếu niên vì lòng tốt mà cứu nhầm một kẻ ác? Hay kiếm khách hai lần liên tiếp không tìm hiểu kỹ sự việc mà đã vội vàng hành động nên vô ý hại thiếu niên?"

"Chẳng ai sai cả." Mạc Tử Liên đáp: "Ai cũng làm theo lương tri, một vì thương người, một vì áy náy. Nên lúc đó ai cũng làm đúng, chỉ là kết quả cuối cùng không được đẹp, lòng người cũng tự nhiên thấy tội lỗi."

Nhịp thở của Quân Huyền đã về lại bình thường, lưng áo đẫm mồ hôi lạnh. Hắn nắm tay y, lẩm bẩm: "Thực vậy... Nhưng mà cũng không thể phủ nhận phần trách nhiệm của kiếm khách về tổn thương bị gây ra cho thiếu niên ấy."

"Ca ca, huynh tốt quá." Y nghiêng đầu dựa vào vai hắn, vòng tay ôm eo hắn, lặp lại: "Huynh tốt quá."

"Tốt?" Quân Huyền vươn tay về sau mò mẫm từ bắp chân đến gót chân bị thương của y, nhờ Bạch Bồng liếʍ ɭáρ mà máu đã khô, nói: "Ta nào có tốt chứ, kẻ thù trên giang hồ cũng không ít. Nay, tin tức mắt ta không còn nhìn được nhanh chóng lan xa, chẳng biết bao nhiêu kẻ bất hảo sẽ tìm đến làm phiền...

"Thế nên ta không đánh thì không được. Muội càng nên hạn chế xuất thủ, phải không? Dù sao muội vẫn là người của Hoan Lạc cốc, không thể tùy hứng gây hấn với người ngoài. Bằng không, Hoan Lạc cốc chủ sẽ bắt muội về cốc mất, như vậy thì ta biết làm sao đây?

"Ngược lại, nếu ta có thể cho Hoan Lạc cốc chủ thấy mình đủ khả năng bảo vệ muội giữa giang hồ hiểm ác thì có phải cốc chủ sẽ tin tưởng hơn về việc gả muội cho ta không?"

Lúc này Mạc Tử Liên mới hiểu ra một điều quan trọng mình đã vô tình bỏ qua. Đó là lý do ca ca luôn cư xử bình thản trước sự cố xảy ra với bản thân, không phải vì muốn che giấu tâm tình để y đừng lo lắng mà là vì ca ca đã suy tính xong xuôi rồi.

"Tư Tư, ngoan một chút, để ta bảo vệ muội." Quân Huyền xoa xoa mắt cá rồi vuốt qua chiếc lắc chuông nhỏ mà gãi vào gan bàn chân trần của y.

Mạc Tử Liên tự nhiên thấy mình như một con thú nhỏ được ca ca vuốt ve. Bị xoa nhột quá, y duỗi chân thả xuống đất, co một gối mà đặt cằm lên, che chắn chân khỏi tay hắn. Quân Huyền bình thản trở tay xoa đầu, vuốt tai y, tiếp tục chọc ghẹo. Vành tai của y quá nhạy cảm, nhất thời bị sờ tới tê mê cả người. Khi tỉnh ra, y vội vàng tóm chặt lấy đôi tay ca ca, không cho động đậy nữa, đỏ ửng cả mang tai.

Quân Huyền bình chân như vại 'à' một tiếng: "Ra là chỗ này."

Mạc Tử Liên phịu mặt đè tay hắn: "Trước kia ca ca không gian xảo như vậy."

"Trước kia ta không biết gian xảo nhưng qua tuổi thành niên thì tự nhiên phải học cách gian xảo... Muội biết đấy, sống một mình trên giang hồ cũng chẳng dễ dàng gì."

Y thấy sắc mặt của người kia đã hồng hào trở lại, đè cổ tay bắt mạch cho hắn hỏi: "Ma trong tâm huynh biến chưa?"

Quân Huyền yên lặng chốc lát rồi đáp: "Tạm thời ngủ rồi."

.

Thiếu niên khoảng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, mặt mũi khôi ngô đang xám ngắt đi vì độc dược. Cánh tay của nó có nhiều lỗ kim châm sưng tấy lên, chứng tỏ nó thực sự đã để bọn ong xanh đổi máu nhận chủ.

Vì thế nên giờ nó đang bị phản phệ.

Mạc Tử Liên nghiêng đầu thử coi kỹ Quân Tiêu Mặc đang run lẩy bẩy ở trên giường. Khuôn mắt của nó rất giống với Quân Huyền, dường như đây là đặc điểm mà cả hai đều được thừa hưởng từ cha.

Mắt của ca ca đen như mực, ôn hòa tựa dòng suối. Y chưa bao giờ quên mắt ca ca khi nhìn mình.

Mắt như hồ nước hứng lấy bóng trăng tròn.

"Cốc chủ, tình hình của y đã tạm ổn định." Mạc Nhất thay Mạc Bát đưa thuốc uống cho y, đồng thời dâng ra khối Sinh Tử bội trắng như sữa, cung kính nói: "Đây là mảnh trăng hạ huyền."

"Trăng hạ huyền?" Mạc Tử Liên chỉ liếc qua mà không cầm lấy, cắn nát viên thuốc ngọt lịm, nói: "Giờ tý* ngày mai đem nó đi đổi thuốc giải."

* Từ hai mươi ba giờ đến một giờ.

Mạc Nhất hơi trừng mắt sửng sốt, dù thâm tâm cực kỳ phản đối nhưng lời ra miệng vẫn là vâng lệnh.

Hắn siết chặt nắm tay quay đầu bước đi, cố gắng kìm nén bức xúc trong lòng. Cốc chủ bôn ba vạn lý từ đại mạc đến Tư quốc vì Sinh Tử bội, bây giờ tìm được rồi mà lại dễ dàng buông bỏ vì một kẻ khác là như thế nào?

Mạc Tứ đang nấp ngoài cửa, mắt vừa thấy Mạc Nhất cầm khối ngọc bán nguyệt trở ra liền không kìm được giận dữ tự ý lao mình khỏi chỗ nấp. Gã lỗ mãng xông vào phòng, quỳ xuống đất phản đối: "Cốc chủ không nên làm như vậy!

"Người không nhận ra mọi việc thật trùng hợp sao, cốc chủ? Từ ban đầu sự việc đã quái lạ rồi! Tại sao người thiếu niên này lại xuất hiện ở nghĩa địa đúng lúc kiếm khách kia đến điều tra chuyện quan tài? Tại sao hắn ta có thể chọn đúng ngày đi tìm gã bài bạc xấu số cũng là lúc đường chủ của Bồng Vân các bị gϊếŧ hại? Thuộc hạ xin cốc chủ tỉnh táo trước mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt của hắn! Rất có thể hắn đang cố ý dựa vào quan hệ huyết thống với thiếu niên này để thuyết phục cốc chủ giao ra Sinh Tử bội!"

Nghe gã nói xong, Mạc Tử Liên nhìn gã thật lâu rồi gọi: "Mạc Tứ."

"Có thuộc hạ." Không cần nhìn, Mạc Tứ vẫn nhạy bén nhận ra ánh mắt đặt trên mình đã thay đổi.

Y chớp mắt một cái, gọi tiếp: "Mạc Nhất. Bản tọa đã nói mình cảnh báo trước rồi, không cần phải lặp lại đâu nhỉ?"

Mạc Tứ thầm giật mình.

Khẽ vén tà áo, Đoạn Hồn hương nhất thời lan tỏa khắp phòng, y nhìn thẳng vào Mạc Nhất, đóng đinh hắn tại chỗ, từ tốn nói: "Bản tọa biết ngươi rất bức xúc. Bản tọa không thích điều này chút nào."

Mạc Nhất chịu Nhiếp Hồn thuật sai khiến quỳ sụp xuống.

"Ngươi đứng đầu mười ba ảnh vệ mà còn bức xúc với bản tọa đến vậy thì làm sao có thể quản lý người dưới tốt? Ngươi coi Mạc Bát chưa bao giờ kháng lệnh của bản tọa mà học hỏi. A, chi bằng ngươi nhượng lại vị trí của mình cho nàng đi?"

"Cốc chủ!" Mạc Tứ trợn mắt, ngẩng phắt đầu lên.

Mạc Nhất câm lặng, thực sự bị sốc.

"Còn ngươi, Mạc Tứ, mới rời xa Tả hộ pháp bốn tháng mà đã quên mất tư cách của ảnh vệ rồi. Bản tọa lười dạy dỗ lại ngươi nên ngay đêm nay, ngươi hãy liệu sự để lên đường trở về cốc gặp Tả hộ pháp cầu xin giáo huấn."

Y nhìn bọn họ, ánh mắt không hề chứa ý đùa. Rồi mỉm cười.

Máu từ khóe mắt trái xăm hoa đã bắt đầu chảy xuống gò má.

Thấy thế, hai ảnh vệ đều không dám kéo dài thời gian, lập tức dập mạnh đầu nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Mạc Tứ vốn nóng tính vẫn không phục, âm thầm cắn răng: chỉ vì một người ngoài...