Khi Nhàn vương đặt chân ra khỏi phủ Lý giám quân, cuối trời đã ráng hồng, nữ tỳ dâng mũ trúc, lụa buông lơi che mờ dung nhan diễm lệ. Y điểm mũi chân lên ngựa, đuôi mắt dường như liếc thấy dư ảnh một cánh bướm tím rịm, cong môi cười lạnh, đánh cương bỏ đi.
Mạc Tử Liên len lén thò mặt nghe ngóng, chắc chắn ngoài đường không có ai mới giũ tay áo bước ra từ trong hẻm nhỏ, lầm bầm: "Đại mỹ nhân dù sứt sẹo thì vẫn là vương gia, đi gặp quan cầm binh tự nhiên như thế mà không sợ Hoàng đế nghi thần nghi quỷ sao?"
Đầu óc y chuyển vần, chợt nảy ra một ý tưởng - trừ phi quan hệ của Nhàn vương và Hoàng đế không tệ thì có lẽ Đại mỹ nhân cố tình khiến Hoàng đế chú ý, nhưng mà hơi trực tiếp quá đi, đích thân ra mặt hỏi tội Lý phủ luôn, xem chừng Nhàn vương phi kia thực sự rất quan trọng.
Từ lúc sang Tư quốc, Mạc Tử Liên nảy sinh một niềm vui thích với việc dẫm lên mái ngói. Vốn mê những nơi cao và lộng gió, ưa không gian thoáng hơn là có ngăn cách, các tòa tháp của Địa thành tuy cao mà kín, phần mái lại dốc và vì lợp ngói lưu ly nên rất trơn, y không đứng nổi. Nhà của người Tư thường thấp, ngói lợp cũng dễ đứng nên y rất vui vẻ 'đạp lên chóp nhà người ta'.
Mây thưa cõng ráng hồng lùa về tây, Mạc Tử Liên hít vào bầu không khí mát rượi sau trận mưa rào, ngửa mặt nhìn trời tính thử vận may.
Bối cảnh của Trường Sinh giáo hiện tại giống hệt như Trường Sinh đạo quán ngày xưa trên Xuyên Sơn: đều do bàn tay bên trên nắm giữ, đều luyện Vu thuật và nuôi Thi cổ, truy tìm tung tích phép trường sinh, đều náu dưới danh nghĩa người giang hồ - xưa là tiền thân của Xuyên Sơn, nay là Đao Khách trang.
Sự việc này một mình chính đạo xác thực khó lòng xử lý nổi - hay có thể nói là bàn cờ này giang hồ không thể đánh. Bởi vì nếu nhúng tay, ắt rơi đầu.
Tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ trước đến nay đều cố ý khiêu khích giới hạn của giang hồ.
Thứ nhất, chuyện cũ của Xuyên Sơn, lịch sử của Lôi đài gợi nhắc người giang hồ ký ức về cuộc thanh trừng đẫm máu năm xưa.
Thứ hai, đám sát thủ xông vào trận đồ của Trọng Yên và dấu vết âm mưu tạo phản ở Tây Quan - hai việc này phát sinh một cách quá khoa trương, chẳng khác gì liên hoàn tát thẳng vào mặt giang hồ. Đến người giang hồ còn nhìn ra được mưu đồ 'như là' tạo phản thì Hoàng đế trên cao bị đui hay đần mà không biết? Nên chỉ có thể giải thích rằng hai sự việc này là cái hố! Một cái hố lớn được đào sẵn, ai cũng thấy nhưng vì đáy quá sâu nên khó nhận ra chông nhọn vót bên dưới, nhảy vào liền cửu tử nhất sinh.
Đại nhân vật đứng sau màn bí mật lấy một ngọn núi xây Trường Sinh giáo, thả cửa cho Lý gia, Ôn gia quản lý, sử dụng đệ tử của Đao Khách trang hành sự. Đại nhân vật vừa thực hiện nghiên cứu về phép trường sinh, vừa gây chuyện để khơi dậy phẫn uất của giang hồ. Hố này chính đạo nhảy vào thì cả đám nhân sĩ quần hùng mười phần mười sẽ bị khép vào tội phản loạn, liên lụy cực lớn, mà chả nhảy thì cục nghẹn này giang hồ nuốt không trôi.
Nhưng cho dù giang hồ có nhảy vào hố hay chăng thì kẻ sau màn cũng chẳng làm sao cả.
Phó tướng gia cực kỳ không đơn giản. Mạc Tử Liên rất hiếu kỳ Hoàng đế làm thế quái nào để có thể ngồi trên đống lửa mà chưa bỏng mông vậy?
Yến sư bá nhắc nhở y thế cuộc của giang hồ Tư quốc rất phức tạp sau thời loạn, ngoài các môn phái có căn cơ vững chắc tồn tại qua loạn lạc thì còn lại đều đâm rễ không sâu, tỷ như tiền thân của Xuyên Sơn. Cơ mà hoàn toàn có thể khẳng định một điều: chuyện ra đến nông nỗi này đều dính dáng với Tống Sơ Huyền và Tống gia năm xưa. Kể cũng tức cười, trước đây Trầm Thượng Nhai và Đao Khách trang kiêng sợ Tiên đế, bỏ rơi Tống Sơ Huyền. Hôm nay Xích trưởng lão và cả Đao Khách trang nằm vào vị trí của Tống Sơ Huyền năm xưa, để coi chính đạo có dám khiêu khích Hoàng đế nhằm giúp bọn họ không. Phó tướng gia thật quá thú vị.
Mạc Tử Liên cảm giác Tướng gia có thứ tình cảm phức tạp 'yêu không được mà hận chẳng đành' với giang hồ, không có muốn tiêu diệt mà chỉ khi dể để cười ha ha vào mặt giang hồ thôi.
Ý da, suy nghĩ gì kỳ cục. Liên Nhi tát tát hai má.
Có lẽ... Phó Thục Trân thật sự chân thành với Tống Sơ Huyền một phần nào đó. Dù sao người vẫn là người, tim có thể lạnh nhưng không phải đá.
Mạc Tử Liên che miệng cười, mặc dù cái đống phân tích bên trên là sự thật nhưng đó là nếu Võ Lâm Minh chủ chẳng phải Khuynh Tự. Ôi chao, Khuynh cô nương trí tuệ siêu phàm nhất định sẽ kiếm chuyện đánh lạc hướng giang hồ khỏi cái hố này. Cô nàng mới lên làm Võ Lâm Minh chủ, ngồi chưa ấm ghế mà cả giang hồ bị bó giò hết thì kỳ lắm. Y có phần kinh ngạc rằng Trầm Trác Sơn khôn khéo như vậy, cũng nhìn thấu được cuộc bài cực lớn này, cũng muốn đi gây chuyện đánh lạc hướng luôn. Cựu Minh chủ và Tân Minh chủ quả là tư tưởng lớn gặp nhau.
Duy về Lý Thương Lan, Mạc Tử Liên không dự đoán được hắn. Dù gì thì Lý gia đây cũng là tổ tông của Lý Thương Lan.
Mắt thấy dáng dấp thân thương, Mạc Tử Liên theo thói quen nhào tới ôm người, nhưng Quân Huyền cực kỳ tỉnh táo tránh sang một bên. Cảm giác chụp lấy khoảng không làm y thất vọng ra mặt, song rất nhanh nét mặt liền triệt để tối sầm, y khoác vai ca ca, có chút nghiến răng hỏi: "Tại sao cô ta lại ở đây?"
Quân Huyền bình thản đáp: "Ôn tiểu thư muốn đi dạo trong nhà mình là chuyện ta không quản lý được."
Nghe vậy, Mạc Tử Liên tức cái mình dậm chân: giỏi lắm, hôm kia thì nói là hỏi thăm, hôm qua thì viện cớ để quên đồ rồi đi tìm cả một buổi chiều, con hồ ly non này bịa đủ thứ lý trấu để dòm ngó ca ca của y!
"Thầy pháp ngươi rốt cuộc cũng trở lại!" Tam tiểu thư của đại phú thương quận Mục Tư, Ôn Liễm Nhan vén váy xếp li, đỏng đảnh phẩy quạt tròn đi đến.
Hai tiếng 'thầy pháp' đã chọc Mạc Tử Liên tức suýt xì khói mà cô ả còn đi ba bước liếc mắt đưa tình với ca ca một cái, hừ hừ Huyền ca ca không có thấy đâu. Nhưng y vẫn lách mình chặn mắt cô ta lại, bất thiện nhướng mày: "Ôn tiểu thư lại đánh rơi đồ à? Nếu vậy thì xin thứ lỗi, tối qua ta có quét dọn phòng, e là đồ vật của tiểu thư nằm lẫn trong thùng rác rồi."
"Láo xược!" Ôn Liễm Nhan trừng mắt, rồi vội lụm lại sự thùy mị, ráng trộm liếc Quân tiểu ca, Mạc Tử Liên cũng ráng uốn éo che chắn làm cô tức muốn xỉu, nhẫn nhịn ăn nói nhỏ nhẹ: "Bệnh tình của đại ca hôm nay đã khởi sắc hơn nên bổn tiểu thư đến đây cảm tạ. Với lại cũng thay cha hỏi thăm đại ca mất bao lâu mới tỉnh dậy?"
"Không có chi." Ngoài mặt thì chưng hửng, thực chất Mạc Tử Liên lại thầm săm soi lớp trang điểm trên mặt cô. À, màu son là Hồng Đại Kiều giá bảy trăm lạng bạc của tiệm Chước Đào, phấn cũng là bột ngọc trai cao cấp Thiên Hương giá hai trăm lạng, quả nhiên nữ tử muốn xinh đẹp đều phải sắm mỹ phẩm của a na.
Nghĩ vậy, tinh thần Mạc Tử Liên tốt hơn một chút, giọng cũng khách khí hơn, dù sao cô bé này cũng đổ cả mớ tiền vào túi y: "Anh trai tiểu thư nội thể mạnh mẽ, tinh thần cứng cáp, khí độ bất phàm, được Thổ Công phù hộ, nhất định sẽ nhanh khỏe lại."
"Hứ," Ôn Liễm Nhan bĩu môi, "phụ thân ta trả tiền là để ngươi chữa bệnh cho đại ca, cái miệng nên ít nói lại đi. Ai mà chẳng biết đám thầy pháp giỏi nhất là nửa đường giở quẻ để moi thêm tiền chớ."
Mạc Tử Liên nheo mắt, "Ái chà, nếu tiểu thư đã nói ta giỏi giở quẻ thì bây giờ có dám để ta bói cho một quẻ không?"
"Bổn tiểu thư mà sợ."
"Vậy mời xòe tay ra. Tiểu thư muốn xem gì?"
Ôn Liễm Nhan kiêu kỳ liếc mắt: "Tình duyên đi."
Mạc Tử Liên vuốt cằm, bày ra vẻ mặt 'âm dương quái khí', ừ hữ liên tục làm Ôn Liễm Nhan sốt ruột, đoạn trực tiếp kéo mặt cổ xuống: "Ôi chao tiểu thư, đường tình duyên đậm và đẹp như thế chứng tỏ tình yêu của cô sẽ rất thuận lợi và sâu sắc, ái chà chà, trên trời làm cây liền cành, dưới đất làm chim liền cánh*... thần tiên quyến lữ đầu bạc răng long. Xem xem, thấy vị trí này chỉ tay cắt thành hình trăng không?"
* Sen không rành thành ngữ nên nói sai.
Ôn Liễm Nhan bị trêu tới tẽn tò, gật đầu.
"Dấu này là cô sẽ có cơ duyên gặp gỡ một người giống như trăng trên trời, người ấy cực kỳ tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái khí phách, võ công cao cường, trí tuệ siêu phàm, ôn hòa khiêm tốn, phẩm hạnh thanh cao..."
Quân Huyền nhấc đuôi mày, khóe môi không kìm được cong lên, cười rất nhẹ: thật vất vả cho y nghĩ ra nhiều thành ngữ như thế.
"Nhưng," Mạc Tử Liên đột ngột nhấn mạnh, bày ra vẻ mặt tiếc nuối, "tiếc là người này chỉ lướt qua đời cô thôi. Trăng là trăng trên trời, sao mà tiểu thư hái nổi? Trên cung trăng Hằng Nga bận nhớ nhung Hậu Nghệ rồi, chỉ còn lại thỏ ngọc bầu bạn thôi. Kìa, cô thấy chỉ tay này có như cặp tai thỏ không? Ấy là nói cô không có được ánh trăng này đâu, trăng thuộc về thỏ."
"Nói hươu vượn! Chỉ tay của ta làm sao lại có tình duyên của người khác?" Ôn Liễm Nhan dậm chân: "Đồ lừa đảo!"
Lúc này Quân Huyền cố tình cười ra tiếng, chọc cô ả thẹn quá hóa giận bỏ đi luôn. Mạc Tử Liên đuổi tà xong thì bĩu môi: "Hồ ly non đạo hạnh còn kém lắm."
Y vói vào tay áo vuốt ngón tay hắn, lại bĩu môi: "Đều tại ca ca quá tuấn tú."
Mạc Tử Liên lăn lộn ngoài đường bụi bặm cả người, sắp đói tới kêu ra tiếng mèo rồi nhưng trước tiên phải làm bộ làm tịch đi 'chữa bệnh' tiếp cho con trai báu vật của phú thương Ôn gia. Người này chẳng xa lạ lắm - Ôn Gia Hữu.
Căn phòng to lớn ngập tràn mùi thuốc xông đắng ngắt, Mạc Tử Liên hít mãi mùi nước ngâm dược nhân tới quen rồi, vả lại trên thân y có Đoạn Hồn hương, có thể ung dung tỏ ra thâm sâu khó lường đi đến bên người bệnh.
Ôn Gia Hữu bị y nhét vào chum nước thuốc, bịt kín chỉ để lộ cái đầu, mỗi ngày ngâm hai lần hòng làm chậm quá trình hóa thi. Gã đã không cứu được nữa, cả khuôn mặt xám ngắt, môi tím tái, tỏa ra hơi thở chẳng khác gì tử khí. Tròng mắt kẻ sắp hóa thi đục ngầu như mỡ cá, dù có cứu sống thì cũng bị mù, bị thấp khớp, ngũ giác bất hoạt, tâm phế suy yếu... hoàn toàn tàn phế. Ôn lão gia ra tiền rất nồng hậu, sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện để y ra sức cứu người.
Mạc Tử Liên thiếu gì chứ vàng bạc châu báu thì dư, y không phải thần tiên, cũng đã làm tốt nhất có thể. Liếc qua gương mặt già nua quá tuổi vì sầu lo của Ôn lão gia, y nói mấy câu hình thức, nắm tay áo ca ca đi về tắm rửa, nằm phịch xuống giường.
Tây Vực là mảnh đất lưu thông cần sa và bạch phiến rất nhộn nhịp, cả buôn bán hợp pháp lẫn lậu. Nguyên nhân là cần sa được trồng nhiều ở Minh quốc, Minh quốc giáp với phía bắc Tư quốc có dãy núi Mộng Đằng làm biên giới tự nhiên, thế nên cửa khẩu của Bắc Quan được kiểm soát cực kỳ khó chịu, muốn đi lậu từ Minh quốc bằng đường biên giới phía bắc là chuyện khó hơn lên trời. Do đó, hàng lậu phải vòng qua sa mạc. Tây Vực là đất độc man dại, cướp bóc thành thói, khách vãng lai chết mất xác là 'đặc sản'. Thương nhân mang theo một đống tài vật càng sợ mất mật, luôn luôn phải thuê một đám bảo tiêu cao cấp bảo vệ. Hiển nhiên bảo tiêu của Hoan Lạc cốc là cao cấp nhất, Mạc Tử Liên nhìn thấy Ôn Gia Hữu, hay là Ôn Tiết độ sứ khi gã đi hàng lậu.
Ái chà chà, chuyện thú vị đây. Mạc Tử Liên liền vui vẻ làm bảo tiêu cho Ôn Gia Hữu. Kể cũng hài hước, buôn bạch phiến lậu hay ngụy trang thành buôn dược liệu, mà lý do chính khiến y chú ý đến hàng của Ôn Gia Hữu vì các loại dược liệu gã vận chuyển được sử dụng để ướp xác*. Từ đó y biết gã có vấn đề và lợi dụng sự 'có ý' của gã dành cho mình, y tặng gã hai thiếp mời của Đào nương đến xem sản phẩm tân niên.
* Lái buôn ở đầu chương 75.
Quả nhiên em gái thứ hai của Ôn Gia Hữu, Ôn Y Tình khi thay váy bị Đào nương làm ướt ở tiệm, trên lưng có các vết như thi ban*, đây là dấu hiệu trúng Thi độc. Sau đó thi thể của Ôn Y Tình xuất hiện trong quan tài dưới hàn đàm. Mạc Tử Liên cài Thập Tam vào bên Ôn Gia Hữu ngay lập tức sau tiệc trà, vì Ôn Gia Hữu để ý tới y nên Thập Tam có thể dễ dàng bắt chước phong thái mà hắn gọi là 'chủ tử như hoa như ngọc' để quyến rũ gã ta, trơn tru nội ứng ngoại hợp.
* Vết bầm tử thi.
Sau tất cả, Ôn Gia Hữu cũng trúng độc sắp ngỏm và Ôn lão gia hoảng hốt đổ vàng đổ bạc tìm người chữa trị cho con. Mạc Tử Liên may mắn trúng số. Từ từ... tại đây phát sinh một vấn đề, chẳng phải y hơi bị thuận lợi rồi sao? Ôn gia ngu ngơ kiểu gì ấy, bị động như một công cụ vô tri. Và thì ra - đại tiểu thư Ôn gia là chính thê của Lý giám quân.
Giám quân Lý Tường là đích trưởng tôn của cựu Tổng đốc Lý Vụ Siêu - bộ hạ cũ dưới trướng Phó Kỳ. Lão già họ Lý này mới là đầu não chân chính của Trường Sinh giáo. Thực chất Ôn Y Tình bị Lý gia hạ Thi độc hòng kiểm soát Ôn lão gia, ban đầu Ôn lão gia còn mơ hồ tin con gái bị bệnh nan y (bệnh Thi hoại theo Lý Nguyên Đào gọi) mà trao con cho thông gia để cứu con gái. Cứ thế đại phú thương Ôn gia bị lừa cho lún sâu vào vũng lầy này, trở thành kho tài nguyên của Lý gia.
Dấu ấn Mạc Tử Liên nhìn thấy trên xác ướp trẻ con trong pho tượng thần* chính là con dấu hàng hóa của Ôn gia, đây là lý do y đinh ninh Ôn lão gia là kẻ sau màn. Thế mà lại là Lý gia. Điều này chứng tỏ kẻ sát hại Thu quan gia, và cả em trai Thu Nhậm vào mười mấy năm trước, cũng chính là Lý gia.
* Chương 92.
Bảo sao Lý Thương Lan thà giả ngu giả dại, tự thân xử lý còn hơn nói ra chuyện này, cái cảm giác 'những kẻ cùng huyết thống với ta hãm hại người ta thương' đúng là rất khó chịu.
Cẩn thận ngẫm lại toàn bộ sự việc xảy ra từ trước tới giờ, Mạc Tử Liên dạ bảo lạ, vùi mặt vào gối, thầm nghĩ: ván cờ này quá lỗ vốn!
"Ca ca ơi, Phó gia và Lý gia thật giống như một cặp bài trùng, trước giờ chúng ta cứ cho rằng là Phó gia làm tất cả mà thực chất Lý gia mới là bọn thực thi. Phó gia là cái đầu, đóng vai trò suy nghĩ, ra lệnh, là bộ mặt bị nhìn chằm chằm, hứng chịu sự hoài nghi; Lý gia là tay chân, an tâm núp dưới bóng Phó gia, bỏ sức, bỏ của cải làm việc."
Do đó dù Phó tướng bị nghi ngờ, bị chỉ đích danh trên triều thì hoàn toàn không tìm ra chứng cớ kết tội. Lý lão gia từ lâu đã trả lại quan chức, an phận thì hoàn toàn không ai nhớ đến. Nhưng Lý Vụ Siêu có thực sự trung thành không? Phó Kỳ dựa vào đâu mà tín nhiệm Lý Vụ Siêu?
Nếu cái hố Trường Sinh giáo chỉ nhắm vào giang hồ thì quá lỗ vốn. Cực kỳ lỗ luôn. Mạc Tử Liên nhíu mày nhắm mắt lại: có hai vấn đề ở ván cờ cực lớn này, một - rủi ro cao, hai - lỗ vốn.
Ván cờ này không thể chỉ muốn 'hố' cho giang hồ náo động được. Phó tướng gia chắc chắn không dở hơi diễn tuồng 'yêu hận tình thù' lâm li bi đát với bọn họ đâu. Mục đích chính của Phó Kỳ là gì?
Nhàn vương gia Bạch Ân Tiêu.
Mạc Tử Liên mở bừng mắt, rất nhiều ý nghĩ lướt nhanh qua đầu, nhịp tim dần gia tốc kèm với hơi thở dồn, trán và lưng rịn mồ hôi. Nghe tiếng nước chảy, y tức khắc bật dậy, lồng ngực phập phồng hối hả, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn trân trân vào người bước ra từ sau bình phong.
"Đệ sao vậy?" Quân Huyền đang lau tóc, nhận thấy ánh mắt cháy bỏng của y dán chặt vào mình, hoài nghi.
Mạc Tử Liên mất một lúc mới hoàn hồn hỏi: "Ca ca biết đây là cái hố cho Nhàn vương từ khi nào?"
Cử động tay khựng lại, mi mắt Quân Huyền hơi rủ xuống một chút rồi lại nâng lên, tiếp tục lau tóc ráo nước rồi cầm lược đến ngồi xuống giường, dúi vào tay y. Mạc Tử Liên ngơ ngác nhìn lược rồi lại nhìn đôi mắt đen như điểm mực của ca ca, hồi mới giật mình hiểu là hắn muốn chải tóc, vội tát bản thân một cái, nâng niu mái tóc man mát, nhẹ nhàng chải.
Quân Huyền duỗi eo dựa vào ngực y, hơi cúi đầu cất tiếng: "Từ sau chuyện ở Xuyên Sơn, ta bắt đầu hoài nghi tính chân thực về cái chết của Tống Sơ Huyền."
"Hả?" Mạc Tử Liên bị một tin tức nữa dọa cho ngơ ngác.
"Diệu Thủ tiên sinh có thể làm một người sống rơi vào trạng thái như thi thể, lừa đẹp con mắt tinh tường của Cao Trí Tâm, nhớ không?"
"Dạ, dạ." Mạc Tử Liên hơi mất tập trung khi ca ca cọ cọ vào ngực mình.
"Liên Nhi, đệ không cảm thấy thật kỳ lạ sao? Tống Sơ Huyền bị Phó gia truy sát, liền ôm cặp song sinh chạy trốn đến vực Phồn Sương - nơi cũng chính là vực Bát Khổ. Tống Sơ Huyền chơi thân với Trầm Thượng Nhai mà lại không biết về vực Bát Khổ sao? Chạy đến đó làm gì?
"Vấn đề thứ hai, Tống Sơ Huyền ném hai đứa trẻ xuống vực và được ông nội đệ cứu. Nếu ta chưa biết dưới vực Bát Khổ có cái gì thì may ra sẽ tin đó là may mắn, hiện tại thì không."
Trái tim mới vừa dịu của Mạc Tử Liên lại tăng tốc.
"Vấn đề thứ ba, Tạ Lương Bích và ta. Tại sao Phó gia cứ nhằm vào hai chúng ta, truy lùng hai chúng ta? Tạ Lương Bích và ta có điểm chung gì?" Không đợi y phản ứng, Quân Huyền tự trả lời: "Cùng thông thạo kiếm, cùng hành tẩu đơn độc, không còn thân thích, ít bạn bè thân thiết, tính tình khép kín. Chẳng phải là hai lớp hóa trang phù hợp cho Tống Sơ Huyền giả dạng hay sao?"
Mạc Tử Liên thở ra một hơi lạnh lẽo, tay cầm lược tái nhợt. Thực tình nếu suy nghĩ của y chính xác, chín phần mười Tống Sơ Huyền vẫn còn sống.
Ván cờ này không hề lỗ vốn nếu một lưới chộp được cả Nhàn vương và Tống Sơ Huyền.