Họa Mục

Chương 123




Dược lão rà hai ngón 'diệu thủ' kiểm tra kỹ các đốm xanh tím trên cơ thể bệnh nhân, hấp háy mắt kết luận: "Nhiễm độc tính hàn do tiếp xúc nhiều với vật chất cực âm. Theo như ngươi thì đó là một mỏ ngọc?"

Bọng mắt xanh xao, Chung Ly Toái gật đầu, mấp máy bờ môi tím tái: "Vâng, chỗ đó là một mỏ ngọc hơi giống bạch ngọc mà chắc chắn không phải bạch ngọc... Mỗi lần ngấm nước là đá ở đó sẽ trở nên lạnh buốt, rất lạnh, luôn phải khai thác thứ ngọc ấy trong điều kiện ẩm ướt, mỗi ba ngày bọn chúng xả nước một lần, bắt chúng ta ngâm nước làm việc... Các vị trí dỡ ngọc ra sẽ để lại một lớp màng mỏng, có thể phát sáng như lân tinh, kết nối thành mạng nhện... Bọn chúng sử dụng bột ngọc để pha chế gì đó. Hình như là... canh Mạnh Bà..."

Hắn muốn kể ra tất cả, ngữ khí có phần nôn nóng thảng thốt, song câu chữ rất tuần tự rõ ràng, ắt hẳn từng được rèn luyện, về sau bắt đầu trở nên khiếp nhược.

"Được rồi, cố gắng trình bày nhiều tin tức như thế thật vất vả cho cậu. Lão phu đã biết đủ, cậu an tâm nghỉ ngơi đi." Dược lão vỗ vai hắn, nhìn nhiệt tình trong đôi mắt uể oải dần nhạt, dứt khoát cắm một châm cho hắn ngủ li bì luôn.

Dém góc chăn cho bệnh nhân, lão đi kiểm tra mấy người còn lại rồi dập đèn, rời khỏi phòng, thủng thẳng đi đến tiền viện. Sảnh thắp đèn sáng trưng, có mùi rượu hoa quế, rượu gạo và tiếng cắn hạt dưa tanh tách.

Diệp bang chủ đang nói chuyện: "Trên địa bàn của chúng ta, ai dám làm loạn? Bất kỳ một dấu chân nào từ ngoài dẫm vào, Cái Bang đều lập tức chú ý. Diệp mỗ vừa trông thấy Mạc cốc chủ tại Lôi đài liền cho người theo dõi nhất cử nhất động của y. Có thể Mạc Tử Liên chủ quan, hoặc là không hiểu rõ cách làm việc của chúng ta, cũng có thể đơn giản do không quan tâm hoặc bị ngốc thật nên mới chẳng mảy may phát giác."

Hồng Tùy cười khà khà nghiêng chén: "Ta cảm thấy là bị ngốc thật, đơn thuần dễ lừa, có chút đáng yêu."

Tịnh Vô cắn hạt dưa: "Ai da, lời này Hồng thí chủ nhớ phải cẩn thận, nói ra trước mặt Quân thí chủ là không được đâu."

Diệp Bái cũng chẳng phiền vì bị cắt ngang, cổ họng cay cay nên giọng hơi khàn, tằng hắng tiếp tục: "Đúng là Mạc Tử Liên đơn giản hơn vãn bối nghĩ, y mà là tà ma ngoại đạo - giời ạ, sinh nhầm chỗ mất rồi. Tiểu cốc chủ này suy nghĩ thẳng thắn, mục đích rõ ràng, hành sự so với chính đạo càng ngay đường thẳng lối hơn, thậm chí chẳng thèm giả mù sa mưa, quang minh chính đại đến mức Diệp mỗ lén giám sát người ta mà phải nóng mặt vì không bắt được miếng lỗi nào."

"Ủa, chớ không phải có vụ xá lợi của Thiếu Lâm à?"

"Chuyện xá lợi là có hàm ý." Tịnh Vô giũ tay áo, đĩnh đạc nói: "Sự thật là Mạc thí chủ xông vào bổn tự cướp xá lợi Phật môn, nhưng một - không đả thương đệ tử Thiếu Lâm có gì đáng lo; hai - khiến Quân thí chủ ưng thuận nghe lời Thiếu Lâm, xem như là giúp giang hồ tránh khỏi nguy cơ bị tổn hại vì ma đạo; ba - bần tăng bảo trả xá lợi là Mạc thí chủ liền trả, nguyên vẹn."

Hồng Tùy vắt tay lên trán suy nghĩ: "Chuyện trận đồ thì Mạc Tử Liên dù biết trước cũng chẳng có nghĩa vụ phải nói ra. Úi dồi ôi, hình như thực sự không bắt được lỗi luôn. Có vẻ đám chúng ta mới là kẻ xấu rồi."

"Hoan Lạc cốc nhìn ngang ngó dọc thế nào vẫn rành rành là tà ma ngoại đạo, mặc dù chẳng biết Tát Phục ấp trứng kiểu gì mà nở ra Mạc Tử Liên nhưng chính tà trước giờ cách biệt, thi thoảng mới có ngoại lệ, các người nốc cho lắm vào rồi cứ tự vả đi."

"Diệu Thủ tiên sinh." Diệp, Hồng đứng dậy hành lễ.

Diệu Thủ cởi hài, nương theo cái vẫy tay của Tịnh Vô đến ngồi xuống, xé giấy bọc rượu: "Mạc Tử Liên là người ngoại tộc, tất nhiên so với các ngươi thì dễ hành sự hơn - vì y không thuộc về nơi này, không bị thời thế của sơn hà này trói buộc, cũng không thể gây ảnh hưởng mấy đến thời thế. Người giang hồ cũng có giang sơn tung hoành của mình, chẳng phải ư?"

"Tiền bối dạy phải." Hồng Tùy hơi tỉnh rượu ra, khép quạt sắt chắp tay, đáy mắt thoáng qua sự bi tráng của một thời vàng son đã mất.

"Phiền muộn à?" Tịnh Vô biết bạn già miệng cứng lòng mềm,  vỗ vai đẩy đĩa ruột hạt dưa bóc nãy giờ cho lão: "Xưa giờ ông thương nhất lứa trẻ, càng về già càng vô thức kỳ vọng bọn nó nhiệt huyết tung hoành, bù đắp cho những năm tháng bó tay, bó chân trước loạn thế của chúng ta. Thấy bệnh nhân toàn là thanh niên nên ông rầu, ta hiểu, ta hiểu."

Tuần rượu thứ ba qua đi, Hồng Hồng chủ đỏ lựng mặt muốn hôn bàn rồi, Diệp Bái vẫn tỉnh như ruồi vỗ đùi cái 'bép': "Sinh Kiếm tiền bối thực bất công mà, ngoài mặt thì viết dòng chữ 'đồ đệ ta lớn rồi, nó tự làm tự chịu' nhưng rõ ràng cái danh 'đệ tử của Yến Sinh Kiếm' cứ chình ình ra đấy làm ai cũng phải nể mặt Quân Huyền hai phần, đây là trá hình dung túng đệ tử!

"Quân Huyền nói xấu thì không xấu, nói tốt cũng không hẳn tốt, giang hồ liệt vào hàng ngũ nửa chính nữa tà thực ra cũng chưa đúng. Tuy nhiên vãn bối thấy ba chữ 'Tà đại hiệp' rất hợp với hắn. Người như Quân Huyền, bản chất là hiệp, hằng sa số thời gian là hiệp, nhưng tự trong tâm sinh tà, nuôi dưỡng ma chướng, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ hóa ma. Tâm ma của hắn rất khó để tiêu diệt bởi bản thân Quân Huyền không muốn tiêu diệt nó. Quân Huyền này, có thể nuôi dưỡng ma chướng, đủ sức kiểm soát nó, có thể học cách chung sống với tâm ma, quả thực cũng xem như phi thường."

Quân Huyền lần đầu ghi danh Lôi đài, xuất hiện trước giang hồ là một thiếu niên mười lăm tuổi khôi ngô, tự tin mà trầm tĩnh hiếm thấy, đấu thua cũng không nản chí, lần nào lên đài cũng giữ tư thái xem nhẹ thắng thua. Người ta nói thiếu niên khinh cuồng, tỏa sáng rực rỡ, nhưng thiếu niên Quân Huyền lại cực kỳ trầm tĩnh. Diệp Bái không đánh giá cao thái độ đó, trẻ tuổi mà đã xem nhẹ thắng thua, sau khi lăn lộn hồng trần sẽ dễ coi khinh sống chết. Không nên, người trẻ thì nên có nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Nhưng thằng nhóc Thất Thất cho Diệp Bái thấy ông nghĩ sai rồi, Quân Huyền không phải xem nhẹ thắng thua mà là quá lãnh đạm với chính mình - tức thắng thì có vui mà vui không nhiều, thua cũng có buồn nhưng buồn không lâu, tuy nhiên khi tổ đội với người khác thì tinh thần của Quân Huyền sẽ tốt hơn, sẽ ham muốn chiến thắng hơn, sẽ vui vẻ lâu hơn.

Diệp Bái không ngờ nội tâm của Quân Huyền có phần như... sợ bị ruồng bỏ.

Khi Quân Huyền đến Cái Bang thỉnh đúc lại kiếm, không hề nhắc đến tên sư phụ mình. Hắn đứng thẳng, cằm đưa ra, hai tay trịnh trọng nâng kiếm, hoàn toàn bằng danh nghĩa và tư cách của bản thân để thuyết phục Diệp Bái đồng ý đúc lại Diễm Dương.

Ngọc thụ lâm phong - bốn chữ này rất chuẩn xác để miêu tả tư thái của Quân Huyền.

Trong thế hệ trẻ, hắn thực sự là một viên ngọc, uy tín không hề phụ thuộc vào sư phụ, chưa từng có ai chống lưng, một mình một kiếm thành danh trên giang hồ, đã vậy còn xa lánh thị phi, không màng danh lợi. Tiếng tăm của hắn vô cùng tốt cho đến khi Mạc Tử Liên xuất hiện.

Ai ai cũng thấy Mạc cốc chủ rõ rành rành là người lôi kéo, làm hư Quân đại hiệp. Kể từ khi bên cạnh Quân Huyền có Mạc Tử Liên là thị phi bắt đầu rơi rớt tùm lum trên người, danh tiếng đảo lộn tùng phèo, thậm chí mấy lần suýt nhập ma. Vậy mà đương sự chẳng tẹo nào quan tâm, bình tĩnh cùng tình nhân làm loạn.

Diệp Bái đột nhiên nhận ra Yến tiền bối cực kỳ sáng suốt khi ẩn khỏi giang hồ, đệ tử như Quân Huyền chẳng khác gì pháo hoa nổ chậm. Nổ một phát trên Lôi đài (nụ hôn nào đó) là cả giang hồ đổi muôn màu muôn vẻ mặt.

Riêng Mạc Tử Liên thì có gì? Ông chưa được mục kích y biểu diễn bao nhiêu, chỉ thấy y có sắc, có tiền thôi.

Ờ, hai đòn chí mạng luôn.

Khách quan nói ra, Diệp Bái thấy rõ là Mạc Tử Liên rất ngoan, theo nghĩa đen, y tung tăng chạy nhảy trên giang hồ cho vui chứ không gây thù chuốc oán với ai - so với những kẻ tà đạo khác là cực kỳ ngoan rồi, chưa kể còn giúp đỡ ngược lại chính đạo. Mặc dù Mạc Tử Liên hiền lành thế là vì bảo vệ danh tiếng cho Quân Huyền nhưng túm lại là ngoan, Diệp Bái không bắt lỗi được.

Về mặt chủ quan, từ khi có Mạc Tử Liên tham dự là giang hồ náo nhiệt hơn nhiều, trước kia chán thế mồ. Quân, Liên hai người nên tiếp tục phát huy! Nổ thêm pháo hoa! Bang chủ Cái Bang bật ngón cái.

Dược lão nghe tới tâm ma, ý vị liếc Tịnh Vô: "Phương trượng không nói gì về đồ đệ lão Yến à? Lần trước ta bắt mạch, ngũ giác của thằng nhóc ấy gần như phế cả rồi. Hiện tại nó hoàn toàn bám trụ vào Không Cảnh công để duy trì các giác quan đấy, tính tình cứng cổ giống y hệt sư phụ nó."

"Tâm ma như một căn bệnh, một ung nhọt quái ác, mỗi lần động vào sẽ đau nhưng người ta lại không đành quên lãng. Người sống với tâm ma cũng giống mắc bệnh nan y, sao lại xem là phi thường? Thực chất chỉ là trông bóng tự thương*." Lão tiếp tục chậm rãi nói: "Người tin tà, thân giữa hồng trần, không nói đạo lý, khoái ý ân oán* khác gì với ma đạo? Khác ở - kẻ theo ma, thân trong hồng trần mà không biết đến hồng trần, chỉ thấy hỉ, nộ, ái, ố của mình, luôn cố tìm cách lấp đầy khiếm khuyết trong tâm, chẳng phải chính là những kẻ trông bóng tự thương sao?"

* Tự nhìn bản thân, tự thương xót mình.

Khoái ý ân oán: bất luận dùng biện pháp nào cũng xử lý ân oán của bản thân một cách sảng khoái.

"Cũng phải." Diệp Bái gật gù, Tịnh Vô rót thêm rượu cho bạn già. Một tuần rượu nữa qua đi, Hồng Tùy bắt đầu yêu đương thắm thiết với mặt bàn không dậy nổi, lèo nhèo hát câu được câu không ba cái diễm tình ca làm Dược lão chướng tai suýt cho ổng đoạn tử tuyệt tôn. May là Diệp Bái nhanh tay túm gáy lão già dê bỏ chạy.

Đôi bạn già ngồi cạnh nhau, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Diệu Thủ chặc lưỡi: "Tương lai của giang hồ trong tay lũ ranh này thật con mẹ nó mù mịt."

Tịnh Vô cười ha hả đập vai lão: "Chớp mắt mà chúng ta già cả rồi. Kìa, tâm trạng ông vẫn còn không tốt à?"

"Đã quá lâu rồi ta mới thấy lại triệu chứng của sáu ngàn binh lính năm xưa."

"Mấy trăm thanh niên trẻ tuổi như vậy... ông cảm thấy mình nắm chắc không?"

"Dù có không chắc, nếu ta không nắm thì ai nắm?" Dược lão cười xì, lầm bầm: "Sinh mạng con người vốn mỏng như phù du, dù là loạn thế hay thời bình, nắm được ai thì ta sẽ tận lực nắm. Già cả rồi, sẽ không dễ xúc động nữa."

Loạn thế mấy chục năm trước, triều đại Quỷ đế, Khuất Nhạn Hồi đã từng kinh qua một sự cố mỏ ngọc tương tự, sáu ngàn binh lính đi đào mỏ ngọc theo lệnh của Tể tướng đương thời Phó Ngâm, đột ngột đồng loạt chết sạch. Nhạn Hồi tới khám thì thấy bọn họ đều bị nhiễm độc cực hàn, hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, khí huyết không thông, đứng tim mà chết.

"Tình trạng của đám nhóc này khả quan hơn hồi xưa, bởi mỏ ngọc bọn nó bị ép khai thác chưa hóa băng, hàn khí vẫn còn mỏng. Sáu ngàn binh sĩ kia bị bắt làm việc trong băng ngàn năm liên tục, dù có là Hoa Đà tái thế cũng cứu không nổi."

Đá Thần lệ theo ghi chép cổ xưa của người Điệp Cách rất đặc biệt, nghe nói nó thực sự là nước mắt thần linh rơi xuống trần gian, tính chất cực âm hàn. Hầm mỏ phải ngấm nước mới giữ được đặc tính của đá khi khai thác ra, nhưng nếu mỏ bị ngâm nước quanh năm suốt tháng một thời gian rất dài thì sẽ xảy ra hiện tượng hóa băng. Mọi vách đá chứa khoáng vật sẽ biến thành băng, hàn khí dày đặc, người thường tiếp xúc lâu sẽ rất độc hại.

Tuy nhiên, băng ngàn năm lại cực kỳ thích hợp để bảo quản người chết, thi thể sẽ không hư hại, không phân hủy, tóc mai mượt mà, nước da hồng hào y hệt lúc sinh thời.

Năm xưa ác tướng Phó Ngâm chỉ đạo cả trăm vạn nhân công đục khoét thứ băng ngàn năm này để xây lăng mộ, thủ đoạn vô cùng tàn ác, chết mấy chục vạn người, chỉ để mang thi thể chắp vá của một người vào.

Người ấy, Dược lão đã từng rất tri âm. Người ấy... là một chén rượu đục, một sợi dây đàn đứt phựt thổi tung bụi trần. Người ấy là nỗi đau chung của ba kẻ còn sống bọn họ.

Cầm Tiên, Tống Tri Dao.

Rượu vào miệng, bi hoan cũng trôi xuống cổ họng, thiêu đốt ruột gan.

"Trên đường chúng ta chạy trốn khỏi Phó Ngâm, ta kéo Phó Kỳ, Hoa Thiền ôm con trai của Tống Cầm Tiên, lão Yến ở phía sau bọc hậu. Lúc đó tiếng tù và vang vọng rền rĩ, thiên binh vạn mã đuổi đến như phán án tử hình cho tất cả chúng ta. Ta vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ... trong tay ta vốn đang nắm chặt cổ tay của Cầm Tiên.

"Bất chợt Tống Cầm Tiên rút tay khỏi tay ta, bỏ lại cho chúng ta một bóng lưng quyết tuyệt. Y lao lên tường thành, hướng về phía đội quân của Phó Ngâm, chẳng có nửa khắc lưỡng lự, liền nhảy xuống khỏi sâm la vạn tượng*..."

* Ngụ ý ở đây là "vượt qua khỏi mọi sự vật, sự việc đang hiện hữu".

Diệu Thủ run run vuốt mắt, cảm xúc bi thương trào dâng làm lão thở không nổi, phảng phất như hình ảnh năm đó tái hiện lại trước mắt: "Truy binh đuổi tới làm, làm... làm sao dừng kịp? Vó ngựa... dày xéo trên cơ thể của Tống Cầm Tiên. Chớp mắt trước vẫn còn là người sống sờ sờ, chớp mắt sau... chỉ, chỉ còn lại máu thịt lẫn lộn..."

Nhất thời lão nói không ra lời nữa.

"Cầm Tiên quả thực rất quyết liệt." Tịnh Vô than thở. Ông vẫn còn nhớ cái ngày người ấy yên tĩnh ngồi luyện thư pháp trên lụa, bút tích y nhân, cứng cáp thanh lãnh, nói: 'Tịnh Vô đại sư thấy ta nên thế nào đây? Ta chỉ muốn làm duy nhất một việc: khiến Phó Ngâm đau khổ, đau khổ đến tột cùng.'

Bút lông gãy, bức tranh lụa tuyệt đẹp cũng bị mực dây hỏng. Người ấy đã từng lãnh ngạo như sương, dịu dàng như nước, độ lượng vô ngần nhưng rốt cuộc đã bị Phó Ngâm hủy hoại hoàn toàn, trở nên tàn nhẫn cỡ đó.

Tàn nhẫn đến mức tự vẫn trước mắt cốt nhục và những người thân thiết nhất.

"Rất nhiều lúc ta tự vấn..." Dược lão nhìn lòng bàn tay chằng chịt sẹo của mình, nét cười cay đắng: "Nếu như ta nắm chặt tay Tống Cầm Tiên hơn thì sẽ thế nào? Liệu có thể ngăn cản huynh ấy được hay chăng?"

"Chuyện đã qua rồi..."

"Ai chả biết! Nhưng, nhưng - các ngươi làm sao hiểu được cái cảm giác 'ta đã ở gần huynh ấy như thế'?"

Ta đã ở gần huynh ấy như thế, tại sao không kịp ngăn cản?

Gió bấc tạt vào mặt lạnh buốt, mồ hôi rỉ xuống đầu lưỡi mặn chát, giữa kẽ răng như có vị sắt.

Tiếng gào khóc xé lòng của Phó Kỳ vực tỉnh Khuất Nhạn Hồi, hắn cắn nát cả môi đánh ngất con mọt sách đang kích động, quay đầu nhìn Hoa Thiền cũng khiếp sợ, tái nhợt. Nhưng thứ để lại ấn tượng sâu đậm với hắn nhất là ánh mắt của con trai Tống Cầm Tiên.

Đôi mắt tròn xoe, thơ ngây mà vẩn đục máu lửa loạn thế. Nó chỉ mới bảy tuổi. Cha nó vừa mới chết ngay trước mắt nó.

Yến Sở nghiến răng quát 'đi mau!', đao quang kiếm ảnh hỗn loạn, cuồng phong gào khóc, đất vàng chảy máu. Tiếng thét của Phó Ngâm càng xé phổi xé tim, vang thấu trời xanh, như tiếng gầm của một loài dã thú đau khổ tột cùng.

Diệu Thủ hấp háy đôi mắt nhòa tang thương: "Phó Kỳ bị tác động rất mạnh bởi cái chết của Cầm Tiên, sốt cao mê sảng li bì cả tháng, lúc tỉnh lại thì tính cách đại biến, từ một kẻ khiếp nhược dần trở nên thâm trầm. Không ai ngờ được con mọt sách này sẽ là người khôi phục Phó gia, từng bước đạp lên vị trí dưới một người trên vạn người. Con mẹ nó, lão tể tướng quyền khuynh triều dã trên kia hồi xưa còn từng ngoan như cún gọi ta hai tiếng 'tiên sinh'!"

Năm tháng lênh đênh, chỉ còn biết than thở, lòng người thật quá sức bạc bẽo.

Tịnh Vô nhìn ánh trăng dềnh dàng rơi vào chén rượu: "Nghe nói con trai của Cầm Tiên cũng không yên ổn?"

"Yến Sở nói, vốn dĩ lão định che chở cho hai mẹ con Lan tẩu* sống một đời bình thường nhưng Phó Kỳ lại muốn bồi dưỡng huyết mạch của Tống Cầm Tiên để nó sau này đứng đầu Phó gia... Là đứa nhỏ lựa chọn Phó gia." Dược lão phiền lòng thở dài: "Lão Yến cũng không làm gì được hơn. Sau này nó dấn bước vào thâm cung, trở thành thái phó của Đại hoàng tử... Kết cục cũng không tốt lắm."

* Chị dâu họ Lan.

Tịnh Vô nhăn mi: "Người họ Phó dai dẳng không dứt ra được khỏi bàn cờ tranh đoạt thiên hạ."

Oan oan tương báo, dĩ hận miên miên. Một vòng ân oán luẩn quẩn đã kéo dài ba đời. Năm tháng như thoi đưa, chuyện xưa như giấc mộng, Trang Chu mộng điệp, biết mình là bướm hay chăng?

Phó Kỳ ơi Phó Kỳ, rốt cuộc ngươi cũng lại bước vào vết xe đổ của Phó Ngâm đấy thôi.

Thư pháp, sách cổ, lăng mộ, vu thuật, luyện thi... tất cả những thứ này, chẳng phải Phó Ngâm năm cũ đều từng tìm kiếm và thất bại đấy sao?

Hồi sinh người chết vốn là chuyện không thể nào.

Còn bọn họ, bọn họ không nhận công cán, bất quá chỉ là vài người may mắn sống sót qua khói lửa loạn thế, trên lưng đeo mảnh hồn tàn chằng chịt vết sẹo của sơn hà khổ đau, tạm bợ tồn tại để chờ chết.

"Quả thật chúng ta đã già. Nhưng ta vẫn muốn sống lâu hơn chút nữa. Ta vô cùng hiếu kỳ giang sơn rồi sẽ về tay ai, về tay ai để kết thúc cái vòng luẩn quẩn này."

Tịnh Vô cười cười cụng bầu rượu rỗng với lão làm dáng, nhìn mây trôi, lại hỏi: "Ta còn chưa biết tại sao Yến huynh và Mi cô nương mỗi người một ngả."

"Thực tình ta cũng không rõ lắm, lão Yến ngoan cố gần chết, chỉ biết khi Yến Sở rơi vào tay giặc, là Đồ Mi cứu hắn ra. Hắn hôn mê cho đã, vừa mới mở mắt liền thúc giục Mi cô nương về cốc. Trần đời có ai lại đuổi ân nhân cứu mạng như đuổi tà thế không? Ta mà là Đồ Mi là đã cho hắn một cái tát thật đẹp mặt."

Nhạn Hồi nhớ rõ, khi ấy Đồ Mi nhẹ nhàng hỏi: Giang sơn này đẹp hay ta đẹp?

Yến Sở đáp: Quê hương của ta đẹp bao nhiêu cũng như quê hương của nàng tươi đẹp bấy nhiêu.

Đồ Mi hỏi là hỏi giang sơn, Yến Sở đáp lại là đáp quê hương. Như vậy, dù Đồ Mi có lời biện bác cũng không thể nói ra, bởi quê hương của nàng là Hoan Lạc cốc, nơi đó quan trọng hơn mọi thứ trên đời.

Chỉ một lời, vạch ra khoảng cách giữa cả hai: người ngoại tộc làm sao hiểu nỗi đau sơn hà của kẻ bên trong?

"Quả đúng là Yến huynh mà ngoan cố nhì thì chẳng ai dám nhận hạng nhất."

"Lão ấy ngàn né vạn né, chắc chắn không ngờ được rằng đệ tử duy nhất lại rơi vào tay cháu của Đồ Mi đâu, ha ha ha!"

.

Buổi tinh mơ, men rượu chưa tan mà người đã lật đật bị xốc nách dậy, Hồng Tùy đầu tóc bù xù được hai đệ tử thủ hộ lanh lẹ xách đi, khụ, hộ tống đi đến nơi xảy ra biến cố. Mọi người đang túm tụm lại bên ngoài sân trước, xì xào bàn tán.

Nghe đâu là có một xe thồ chở xác chết được gã thanh niên mặt mũi tèm lem nước mắt đang không ngừng dập đầu kêu oan kéo đến. Không ai đếm xỉa tới gã ngoài một đệ tử Thiếu Lâm nhận mệnh lệnh trông chừng.

Diệp Bái thò tay túm Hồng Tùy đang mơ mơ màng màng vào vòng vây, mùi hôi thối đột ngột xộc lên làm lão Hồng tái mặt bịt mũi, mắng to: "Con mẹ nó! Đứa nào đi bậy đấy!"

Diệp Bái đá đít ổng, bấm vào nhân trung cho người tỉnh hẳn, hất cằm: "Bữa sáng kìa."

Hồng Tùy thấy rõ sự tình, bật ngửa suýt thì nôn ra, lập tức giơ hai tay đầu hàng: "Bổn cung xin kiếu. Diệp bang chủ khẩu vị nặng, mời, mời, mời."

Đệ tử Tiêu Dao cung thầm che mặt.

Các thi thể dần được xếp ngay ngắn ra đất, tổng số hai mươi ba xác, tất cả đều đang thối rữa, lòi cả xương trắng hếu và nội tạng. Trên xác và áo liệm còn dính bùn đất, trên cổ tay thi thể buộc một sợi chỉ xuyên thẻ khắc tên viết tắt của môn phái: có Đao Khách, có Xuyên Sơn, có Nghê Mi và cả Bồng Vân. Tất cả các thi thể đều mất đầu.

Tịnh Vô và Dược lão thâm trầm đứng trên bậc thềm quan sát quá trình khám nghiệm sơ lược thi thể. Bọn họ hội nhóm rồi cử một người đứng ra thưa: "Các thi thể này đều bị cùng một loại kiếm pháp tấn công, vết chém để lại dấu vết trên xương, bắt đầu từ vai, ngực, bụng, cổ tay, đùi, đầu gối và cổ chân."

Bốn phía vang lên tiếng hít khí: bị phế hết gân mạch.

"Bọn họ bị chôn dưới đất một thời gian rồi được đào lên, lớp da hơi trương phình như bị ngâm vào nước, có mùi chua nhẹ, hăng hắc khó nói rõ là gì. Vấn đề là mọi người thấy vết chém trên cổ còn khá mới, có vẻ không cùng một loại binh khí với những vết chém khác. Tạm thời chỉ có thể nói vậy."

"Căn cứ vào đâu mà cho là cùng một kiếm pháp?" Diệp Bái nâng tay.

"Thưa, căn cứ vào số dấu vết trên xương và vị trí của chúng." Người nói lộ ra nét mặt khó tin: "Tổng số dấu vết trên xương là như nhau và thậm chí vị trí cũng trùng khớp đến kinh ngạc giữa các thi thể. Trừ phi bọn họ bất động để thủ phạm chém chết, nhưng, nhưng điều đó không thể xảy ra, tình trạng của các vết thương cho thấy bọn họ có chống cự nên là..."

Võ công của người chém phải cực kỳ cao cường.

Trên giang hồ có ai dùng kiếm mà võ công cao cường? Mọi người xầm xì, ai cũng nhắc qua một cái tên.

Diệp Bái gãi cằm than: con mẹ nó, dạo này thị phi của Quân Huyền nhiều thế, rơi lả tả vuốt mặt không kịp luôn.

"Sao cái mùi nó kinh dị thế?" Hồng Tùy tối qua nốc đẫy rượu, hiện tại phải dòm cảnh này, dạ dày thực sự khổ sở đến rên ư ử, sắc mặt tệ cực kỳ: "Ôi, cái mùi này như là hỗn hợp của thối và thơm ấy."

"Đó là mùi rượu Sa Thổ." Một tiếng nói vang lên cắt đứt hoài nghi của tất cả, "Với lại kiếm pháp này không phải của người giang hồ, đây là kiếm pháp gϊếŧ địch trên chiến trường."

Lời tác giả: Cái Bang có tai mắt ở khắp mọi nơi, thực ra là dân chuyên đi hít drama.