Gia yến lần này cũng diễn ra trong bầu không khí trầm trầm như những năm trước. Thủy Nguyện rũ mi mắt, nghiêng chén trong tay, giả vờ mình ngấm say để từ chối mọi câu mời rượu, im lặng dõi theo bóng dáng nam tử hồng y đằng xa rồi khẽ gọi: "Điệp Nhi."
Y quay đầu lại, khuôn mặt đánh phấn trắng bệch tô vẽ sắc đỏ quỷ dị nở rộ nụ cười: "Phu quân gọi ta?"
Thủy Nguyện đặt chén rượu lạnh xuống, tiến đến cướp chén rượu đang bị dí sát vào tay y mà kính cẩn chắp tay với người mời: "Dạ dày của phu nhân kém, uống nhiều rượu không tốt nên tiểu chất* mạn phép thay thế phu nhân kính sư phó chén này." Đoạn ngửa cổ dốc cạn chén rượu cay vào cổ họng.
* Cháu.
Rồi hắn vòng tay nắm lấy bả vai nam tử hồng y, lễ độ cáo lỗi: "Phu nhân sức yếu, không nên nghỉ quá trễ, tiểu chất xin phép đưa phu nhân rời tiệc trước rồi sẽ trở lại tiếp đãi sư phó."
Ra khỏi cánh cửa như bước sang một thế giới khác tĩnh mịch và phẳng lặng tựa hồ nước đen ngòm lốm đốm ánh sao trên vòm trời, lánh xa khỏi những cặp mắt nghi kỵ, dò xét.
"Dạ dày của ai kém chứ?" Nam tử hồng y cười trầm một tiếng, lơ đãng như phủi bụi đẩy bàn tay trên bả vai xuống, bắt đầu vừa nghịch bím tóc vừa cất bước: "Tối nay ta thấy ngươi uống hơi nhiều, cẩn thận kẻo nửa đêm lại mất ngủ vì đau dạ dày."
Thủy Nguyện sóng vai cùng y rời một quãng khá xa sảnh lớn mới cất tiếng: "Hồi đầu tiệc, mẫu thân của ta nói gì với muội?"
"Như mọi khi," Y nhún vai, ngữ khí lạnh nhạt, "khuyên ta nhẫn nại... Người mời rượu ta, người ngươi gọi là 'sư phó' đó, là tùy tùng của Quốc sư sao?"
"Ngài ấy từng là thầy của mẫu thân ta, là người đứng đầu phe đối lập với Quốc sư, họ Nạp Lan."
"Ồ, quý tộc à? Ông ta có biết về thân phận của ta không?"
"Có lẽ... ngay sau gia yến, ngài ấy sẽ biết."
Y chưng hửng 'ừ' một tiếng rồi im lặng. Thủy Nguyện đưa y về tới cửa lầu Trích Tinh thì dừng chân, nâng mắt dõi theo dáng người thanh mảnh vận nữ trang vén tà váy bước lên từng bậc thềm thấp. Đến cửa, y bỗng ngoảnh lại, người đứng dưới thấy ánh mắt của y rơi trên chiếc khuyên lam ngọc nơi tai trái của mình.
Thủy Nguyện chỉ đeo một bên khuyên tai, chiếc còn lại thì đã từng trao cho người trước mắt.
"Bốn năm." Y nói: "Ta chỉ chịu đựng những điều sắp tới trong vòng bốn năm, sẽ không gia hạn, tuyệt không lưu luyến. Thủy Nguyện, đến lúc đó, ngươi phải thả ta đi, bằng không, ta sẽ tự rời đi."
Thủy Nguyện nhìn y một lúc rồi khẽ đáp: "Ta tất nhiên sẽ."
"Muội nhớ nghỉ sớm."
Cánh cửa khép lại, tay áo cẩm bào trắng xanh còn đứng thẫn hồi ngắn mới quay đi.
.
Tử Liên bị tiếng đồ vật rớt xuống đất đánh thức, thoáng ngơ ngác không biết bản thân thiếp đi từ bao giờ đoạn giật mình nhận ra công tử về rồi, liền vội vàng bật dậy khỏi ghế chạy đi hầu hạ công tử.
Lần nào cũng vậy, khi công tử trở về từ gia yến thì luôn cởi và vứt áo váy, trang sức lung tung rải rác trên lối đi. Tử Liên vừa lụi hụi nhặt từng món vừa tìm tới chỗ công tử, thấy cửa phòng ngủ của y mở hé. Nàng lén nhìn qua khe hở, thấy công tử mặc tầng áo trong cùng đứng trước tấm gương đồng lớn thật lâu rồi cất tiếng: "Mau chuẩn bị nước tắm cho ta."
"Em, em đã chuẩn bị rồi ạ."
Công tử lại ném một đôi khuyên tai đắt tiền đi mà đeo lên cặp khuyên giả lưu ly rẻ mạt cũ mèm.
Tâm trạng của công tử thường không được tốt sau gia yến, Tử Liên thân cận nhất với công tử cũng không biết lý do. Nàng sẽ sàng giúp công tử tháo lớp băng giả ngực, thầm đau xót vùng da thịt bị siết chặt đến mức thâm tím của y.
Công tử là nam nhưng trước mắt tất cả những người hầu khác ngoài nàng, y lại là nữ phu nhân của thiếu chủ. Vì không thích mặc y phục nữ nên hầu hết thời gian trong ngày, công tử luôn ru rú trong lầu Trích Nguyệt, dùng kính viễn vọng ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.
Thiếu chủ có thể cưng chiều công tử vô bờ bến nhưng không thể công khai thân phận nam của công tử.
Y chậm rãi ngồi vào dao trì (hồ ngọc), những sợi tóc tơ đổ trên vai và vẽ vời tấm lưng, vốc nước rửa vài chỗ phấn chưa trôi hết rồi vuốt toàn bộ tóc về sau tai. Đuôi mắt như trổ sinh một đóa hoa mai đỏ thẫm bung nở.
Hoa mai cũng không phải là hoa mai, ở đuôi mắt của công tử thực ra có một vết sẹo.
Tử Liên không biết vì sao công tử bị thương, ngày ấy công tử trở về rất trễ, nàng đang ôm lồng đèn, co rúm gà gật trên bậc thềm thì thấy công tử liêu xiêu tiến lại trước mặt. Y trang bất chỉnh, tóc mai rối loạn, đó là lần đầu nàng thấy công tử chật vật như vậy - cũng là lần đầu thấy dáng vẻ đáng sợ đến mức đó của công tử.
Đuôi mắt y có vết cắt vẫn còn đang rỉ máu, tựa như một dòng huyết lệ đắng ngắt rỏ chậm, bởi vì y không chịu chăm sóc vết thương đàng hoàng nên kết quả là nó thành sẹo.
Từ khi ấy, công tử bắt đầu trang điểm. Rồi một ngày, công tử tự nhiên muốn xăm đè lên vết sẹo ấy một loài hoa không nở ở sa mạc.
Hồng mai. Loài hoa này chỉ nở ở xứ có mùa lạnh, cây cũng chỉ ưa miền đất trong ôn hòa chứ tại sa mạc, mấy ai đã từng thấy qua?
Mà công tử còn can đảm xăm lên một yếu điểm như mắt.
"Tử Liên." Ngữ khí của công tử nghe nửa biếng nhác nửa mệt nhoài. "Ta đói quá, em nấu tạm cho ta món gì đi."
"Vâng."
.
Vương hoàng vô năng, vương hậu cấu kết với Quốc sư lộng quyền. Hoàng thất ăn chơi trác táng như một lũ heo dùng mớ thịt mỡ ngồn ngộn của mình để đè bẹp hiền thần.
Quốc sư là chức quan trực tiếp giảng dạy cho vương tử được chọn để kế vị và sau khi vương tử lên ngôi vẫn tiếp tục làm cố vấn cấp cao thân cận nhất của vương hoàng. Do đó, dù quốc sư không phải chức quan cao nhất nhưng lại là chức quan có sức ảnh hưởng mạnh nhất đến người cai trị Địa thành.
Kỳ thật... đến nay y vẫn không biết mục đích thực sự của Thủy phu nhân khi dám đánh một ván cờ lớn tới mức này để nhúng chàm Thủy Kính trang vào triều đình và hoàng thất Điệp Cách.
Mà, dù sao y cũng không quan tâm.
Năm xưa cha mẹ y đã cam nguyện chết để rửa vết nhơ lai tạp là y của hoàng thất Điệp Cách. Trong nội bộ Hoan Lạc cốc lại có phản đồ tiết lộ hôn ước giữa y và Thủy Nguyện khiến Thủy gia liên lụy: Thủy trang chủ chết một cách kỳ lạ - thế nên, Thủy phu nhân bắt y gánh món nợ máu này để trả thù.
Chỉ vì cảm thấy tội lỗi với Thủy Nguyện bởi cái chết của Thủy trang chủ nên y mới đồng ý giữ hôn ước cũ và tình nguyện lưu lại nơi đây như một con rối để bọn họ lợi dụng nửa dòng máu hoàng thất của mình nhằm liên kết với vương hoàng tiêu diệt Quốc sư hiện tại.
Thủy gia tất nhiên hưởng nhiều lợi nhất từ chuyện này nhưng y cũng không phải không nhận được gì.
Nếu Thủy Nguyện thực sự trở thành Quốc sư, y sẽ yêu cầu hắn tháo cởi tất cả các kìm kẹp của triều đình với Hoan Lạc cốc.
Hôm nay, thiếu chủ lại mua trà bánh của Tư quốc cho công tử. Tử Liên thấy thiếu chủ quan tâm đến công tử của mình thì vui lắm, người nhận chưa biết mà thị nữ đã hớn hở giùm hết một buổi trưa.
"Công tử... Ôi, công tử ơi." Tử Liên vừa bê điểm tâm chiều vào liền giật thót tim, vội đặt đĩa bánh xuống bàn rồi chạy lại kéo người đang tùy tiện ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ xuống, lo ơi là lo nói: "Lầu cao như vậy, công tử ngã xuống thì em biết hầu ai đây? Công tử có thấy ghế không êm thì cứ nói em lót gối cho. Công tử đừng dọa em thế nữa."
"Ta chết thì em cứ theo hầu người khác, sao lại nói không biết hầu ai?"
"Em không hầu người khác đâu. Em được công tử đặt tên nên em sẽ luôn là 'Tử Liên' của công tử."
Y nhạt nhẽo cười một tiếng, vân vê chiếc khuyên tai cũ mèm, liếc mắt: "Em đừng có mơ tưởng, rồi một ngày ta sẽ bỏ rơi em thôi."
"Công tử đừng buồn." Tử Liên tự nhiên thiết tha nói: "Em biết công tử đang buồn vì gần đây thiếu chủ liên tục vào cung mà không quan tâm tới người. Công tử đừng buồn nữa, thiếu chủ chỉ bận rộn quá chứ chưa quên người đâu." Nàng quay lại bê đĩa bánh lên: "Đây, mẹ em nói mỗi lần buồn bã thì nên đi tìm đồ ăn ngon, đồ ăn ngon sẽ đè chết cái buồn!"
Dứt lời nàng liền bị công tử búng trán. "Em bị ngốc à? Ta thấy ăn nhiều thì sẽ bị ngốc như em mới đúng. Thôi em dọn xuống đi, công tử sợ mình lây ngốc như em lắm."
"Không chịu đâu." Nàng xấu hổ đỏ mặt: "Em không chịu công tử nói vậy đâu. Bữa trưa công tử chỉ ăn có tí xíu, em sẽ không để người đói. Người phải ăn cho em. Người gầy hơn hồi trước rồi."
"Ta không ăn thì em làm gì được ta?"
"Em, em, em cũng không ăn luôn cho công tử xem!"
Y khe khẽ cười, lại búng trán con bé. Ở nơi này, ít nhất y cũng có Tử Liên bầu bạn.
.
Ba năm rồi y không chạm tay vào kiếm, vết chai trong bàn tay được dưỡng cẩn thận cũng đã mềm ra. Nếu biết bản thân sẽ đem đến tai họa cho Tử Liên, y đã không chọn dâng lên một điệu múa kiếm trong yến tiệc ấy.
Mưa ở sa mạc cũng nóng như lửa đốt, y ngồi bệt dưới mặt cát ôm thi thể đầy rẫy vết thương của thiếu nữ. Hai cổ tay con bé bị dây trói siết đến trầy da tứa máu, môi nó ứ máu bầm, khóe mắt đỏ hoe. Vài chiếc móng tay đã bị rút mất còn cổ chân trái bị xích siết chặt đến mức hằn sâu vào da. Mưa xối lên đầu, lên cổ y, không phân biệt được đâu là vị của nước mắt.
"Điệp Nhi." Thủy Nguyện cầm ô bước đến che cho y, khe khẽ nói: "Muội ở ngoài lâu lắm rồi..."
"Ta đã nói là không được!" Y đột nhiên gầm rít qua kẽ răng, bả vai gồng lên run rẩy, cứng còng lưng, lồng ngực gấp gáp phập phồng, cổ họng nghẹn lại sau mỗi câu: "Ngay từ đầu ta đã ngăn cản ngươi! Ta đã ngăn cản ngươi không chỉ một lần! Ngươi đâu phải không biết đám vương thất nhẫn tâm như thế nào? Tại sao ngươi vẫn đưa Tử Liên cho bọn chúng?
"Con mẹ nhà ngươi... Nếu ngươi ham muốn làm Quốc sư đến mức đó thì sắp tới cũng tặng nốt cả ta luôn chứ gì?"
"Ta sẽ không làm như vậy." Thủy Nguyện siết chặt cán ô trong tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, cắn răng đáp: "Nếu ta thực sự ham muốn được làm Quốc sư như lời muội thì ta đã không đưa Tử Liên đi thay..."
"Đó là bởi vì ngươi có Tử Liên để thay thế! Bây giờ không còn Tử Liên nữa thì đến lượt ta thôi!" Y ghì thi hài lạnh ngắt của người thiếu nữ vào lòng, cởϊ áσ ngoài bao lấy thân thể bị lăng nhục của nàng. Một thiếu nữ mảnh dẻ như vậy mà y nâng đến năm, sáu lần đều không được. Muôn hạt mưa tựa chày cối giã lên người y. Tới khi bế được con bé đứng lên, y cũng cảm thấy bản thân đã kiệt sức.
Y thì thào: "Tử Liên, công tử có lỗi với em..."
Thủy Nguyện cầm ô đứng nguyên tại chỗ, nhìn tấm lưng ướt dầm dề của người trước mặt. Y quay lại, hàng mi dài phủ lên đôi mắt thẫn thờ, cất bước, đôi bả vai giữa bọn họ sát như vậy mà không đụng vào nhau.
"Nếu ta là nữ thì mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn?" Y thuật lại lời của hắn.
Người kia không nhìn y, không đáp.
"Ta xin lỗi vì không phải là nữ." Y rời khỏi tán ô của hắn, bước vào màn mưa trắng xóa.
.
Thánh tử Điệp Cách rụt vai ngồi trên chiếc ghế nạm ngọc to gấp đôi bản thân, vì là lần đầu mặc nam trang xuất hiện trước triều đình nên cứ hồi hộp siết nắm tay, môi mím chặt, ánh mắt hướng xuống chân.
Tân Quốc sư đã thay ra cẩm bào trắng xanh, khoác quan phục màu chàm đi trên con đường trải thảm chính giữa, nhận tiếng hô vang 'thái thọ' của chúng quan.
Hắn đã tháo khuyên tai lam ngọc xuống, đeo lên vành khuyên vàng ròng tượng trưng cho thân phận tôn quý.
"Thánh tử Ô Khê từ hôm nay nhận Quốc sư Thủy Nguyện làm thầy, hứa luôn khiêm nhường lắng nghe chỉ dạy, hiếu kính hết mực."
Tân Quốc sư nhận lễ xong, quay đầu lại, thấy người nọ vận nữ trang đứng phía dưới, ngước đôi mắt đã không còn ánh sáng rực rỡ như năm cũ, nói: "Quốc sư đại nhân, thời hạn bốn năm tới hồi kết rồi."
Sau khi tân Quốc sư kế nhiệm ghế trống, ái thê vương nữ Cửu Điệp bị tàn dư thù địch đầu độc ám hại, cứu chữa không kịp. Quốc sư đau buồn khôn xiết, cử hành tang lễ long trọng, để tang ba năm.
Vào cùng đêm trăng khuyết nửa, con người ấy ôm hũ tro cốt của thiếu nữ mệnh xấu, bước vào sa mạc dằng dặc, hàng dấu chân nhanh chóng bị gió thổi cát tới phủ lấp.
Không để lại nửa vết tích.
...
..
.
Y mở mắt, cảm thấy dư hương của cơn mưa trong mơ vẫn còn lẩn quẩn quanh đôi cánh mũi, kẹo đậu phộng vàng óng của A Dao ca ca nằm im lìm trên tầm mắt, chỉ cần với tay là lấy được.
Y xòe tay ra nhìn, nhịp tim dần bình ổn lại. Đây là một bàn tay màu da tái nhợt, khớp xương rõ ràng, gân xanh hơi gồ lên trên mu, chai sạn của người cầm kiếm. Y ngồi dậy, vạt áo tuột ra để lộ xương quai xanh, tóc rối như thác đổ loạn trên hõm vai.
Đôi mắt đã không còn ánh sáng rực rỡ sâu thẳm tựa biển đen, giống như vết sẹo ở đuôi mắt vĩnh viễn không thể xóa.
"Ca ca của ta..." Y âu yếm vuốt ve khuyên tai, kéo vạt áo lên hờ hững, đứng dậy bước đến bàn trang điểm, thì thầm: "Ta dù là ai thì cũng sẽ không tha cho ca ca bởi vì lâu như thế mà ngươi vẫn chưa tìm được ta."
"Cốc chủ." Một tiếng gõ có lệ vang lên, người tới liền mở cửa bước vào, cổ áo khoét sâu khoe nửa bầu ngực. Nàng ta quyến rũ nháy mắt với y qua gương: "Hôm nay trời nắng đẹp, thích hợp để khởi hành đi xa."
"Mi cô cô." Y ngọt ngào cười: "Cô cô tới khéo thế này thì giúp con chọn màu son luôn nào."
Đồ Mi tiến lại ôm cổ y, cười đùa thọc lét y một hồi rồi nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt hòa trộn nét đẹp của hai giới tính trong gương đồng, dịu dàng nói: "Dù đi xa đến đâu, con phải nhớ Hoan Lạc cốc luôn là mái nhà chào đón con trở về."
"Con luôn biết mà."