Họa Mục

Chương 05




Tấm áo Cửu Điệp tặng rất ấm áp, lâu lắm rồi Quân Huyền mới lại được mặc một tấm áo ấm thế này.

Không phải sư phụ và sư cô không quan tâm tới cậu mà vì cậu chưa bao giờ nói ra mong muốn của bản thân, luôn nhủ trong lòng 'như vậy là đủ rồi' nên không dám đòi hỏi thêm. Tấm áo từng là chiếc ấm nhất của cậu đã bạc màu từ bao giờ.

Cửu Điệp rạng rỡ giống như mặt trời nhỏ, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng chạy loanh quanh Quân Huyền. Cậu nhìn nó cười mà cũng vui lây, cảm tưởng như sợi bấc đèn khô cứng tại cái xó phòng tối tăm ấy đã chịu bắt lửa.

Quân Huyền bẻ cành cây rồi lấy dao vót làm một thanh kiếm nhẹ để Cửu Điệp tập làm quen.

Con bé mon men vươn tay sờ vào kiếm của cậu, đôi mắt sáng rực lên háo hức.

"Muội chưa thể cầm kiếm thật đâu, nặng lắm, trước tiên muội phải học mấy động tác căn bản."

Ống tay áo viền sóng xanh của ca ca bay phần phật trong gió biển. Gió dù mạnh nhưng không bẻ chệch được đường kiếm chậm rãi, cổ tay linh hoạt xoay uốn nhịp nhàng, đôi mắt luôn nhìn thẳng vào mũi kiếm nhọn hoắt. Đuôi tóc ca ca tựa như một con rắn nhỏ quấn lấy bả vai theo từng cái chuyển mình.

Cửu Điệp nhìn như chú tâm mà thực ra là ngẩn ngơ, nó cảm thấy rất thích những lúc ca ca luyện kiếm. Nếu lấy tiếng sóng vỗ làm nhạc thì ca ca chẳng khác nào đang múa đánh với gió.

Cửu Điệp cầm cành cây cũng không bì được sức gió, cử động vô cùng trúc trắc, hai, ba lần xoay người suýt bị gió quất ngã. Chưa gì đã đổ mồ hôi, khuôn mặt nó ửng đỏ nửa vì mệt, nửa vì ngượng bởi biết mình thực hiện quá tệ.

Nó lúng túng chỉnh sửa mái tóc rối loạn, lén nhìn ca ca rồi cụp mi, mím môi.

Quân Huyền thấy nó ủ rũ, nhớ lại những ngày đầu mình tập kiếm nên không chê một câu nào, chỉ ra mấy chỗ sai rồi nói: "Gió hôm nay hơi mạnh, để ta đứng chắn cho muội. Muội cứ tiếp tục tập đi, mệt thì nghỉ chốc lát rồi lại tập. Ai mới bắt đầu mà chẳng lúng túng?"

Cái bóng của ca ca đổ thành vệt dưới bàn chân Cửu Điệp, tay áo với vạt áo dập dềnh sóng xanh. Nó cứ ngước mắt lên là sẽ thấy ca ca đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt ngược sáng, đôi mắt đen như mực.

Được chắn gió, Cửu Điệp thấy thân thể nhẹ hơn rất nhiều, cử động cũng dễ hơn. Nó tự nhiên muốn được ca ca khen ngợi nên càng cố gắng.

Khi Cửu Điệp xoay người, Quân Huyền phát hiện ra sau tai trái của nó có xăm một con hồ điệp nhỏ.

.

Kiếm pháp Táng Niên có tổng cộng hai mươi ba chiêu, Quân Huyền mới học được mười một chiêu. Sư phụ của cậu thời trẻ từng sáng tạo ra rất nhiều tập chiêu thức nổi tiếng nhưng chỉ dạy cho cậu tập Táng Niên. Người nói cậu muốn học thêm thì cũng được, tuy nhiên, phải học xong Táng Niên trước.

Táng Niên là bộ kiếm pháp cuối cùng của sư phụ, không thể được học cùng lúc với kiếm pháp khác.

Sang đông, tay của sư phụ thường bị đau nhức, Quân Huyền ôm lò sưởi nhỏ xếp dưới chân giường để người có thể đốt lên khi cần.

Sư cô và sư đệ đang vắng nhà, hai cái cho Mi cô cô, ba cái còn lại đưa qua phòng Cửu Điệp, mình dùng một cái là ổn rồi...

Nghe tiếng đẩy cửa, cậu ngẩng đầu lên chào: "Sư phụ về ạ."

"Về rồi đây." Dù râu tóc đã bạc phơ như tiên ông nhưng Yến Sở vẫn còn rất khỏe mạnh, đứng thẳng đi thẳng, vác một bao gạo nặng cũng chẳng hề gì. Mỗi đầu đông, ông sẽ xuống núi mua nhu yếu phẩm một lần để sử dụng hết mùa.

Quân Huyền nhanh chân chạy đến cầm đồ giúp sư phụ, đang cúi mặt thì tự nhiên bị úp một cái nồi lên đầu. Hai tay bận cầm giỏ, cậu hoang mang đội nồi tìm kiếm giày của sư phụ, không hiểu hôm nay sư phụ bị làm sao.

Yến Sở hỏi cây nấm nhỏ đang thừ người ra ngay cửa: "Còn đủ củi không?"

"Dạ tầm đủ cho nửa tháng tới ạ."

"Tối nay dùng đống nguyên liệu đó nấu một nồi canh xương đi. Lâu rồi không cho con ăn một bữa ra trò." Ông đằng hắng: "Năm nay chúng ta có khách, chi tiêu không bắt buộc phải tiết kiệm quá."

"V - vâng." Quân Huyền đội nồi mà gật đầu như giã tỏi.

"Được rồi, ta dặn vậy thôi."

Yến Sở bước đến đóng cửa thay đồ đệ đang xách đồ lỉnh kỉnh rồi ngồi lên giường, rút bao thư trong ống tay áo ra đọc. Hoa Tiên Tử vẫn chưa rút khỏi giang hồ, mỗi năm đều xuống núi ngao du, hóng tin tức mấy tháng dăm ba bận. Trước kia nàng ta hành tẩu một mình, bây giờ có Thanh Đàm nên xách đồ đệ theo làm cu li.

Ngoại trừ hai môn phái kỳ cựu là Thiếu Lâm tự và Cái Bang thì giang hồ hiện thời có năm phái lớn: Xuyên Sơn phái, Tiêu Dao cung, Nghê Mi lâu, Đao Khách trang và Bồng Vân các. Ba phái cuối mới được thành lập từ mười năm đổ lại đây nên Yến Sở không biết nhiều về những người đứng đầu lắm.

Thư Hoa Tiên Tử viết rằng Nghê Mi lâu chủ Vân Tích Nhược chết bất đắc kỳ tử trong khách điếm trên đường đến Võ Lâm minh mừng thọ, trên thân thể không có vết thương gì nhưng công lực lại bị rút sạch.

Cướp công lực. Đây là điều cấm kỵ trong giới võ lâm.

Đệ tử thủ vệ bên người lâu chủ lại không nhớ gì về đêm xảy ra án mạng, trong khi những đệ tử khác xác nhận rằng vẫn thấy cặp đôi ấy thực hiện nhiệm vụ như thường lệ.

Tiệc mừng thọ thân phụ của Võ Lâm minh chủ có lẽ đã biến thành một cuộc họp bàn điều tra về cái chết của Nghê Mi lâu chủ.

"Giang hồ các ngươi thế nào rồi?" Đồ Mi hé cửa nhìn vào, cất lên cái khẩu âm tiếng Tư lơ lớ hỏi.

"Loạn." Yến Sở ra hiệu cho nàng ta vào.

Trong khi nghe tóm tắt, thần tình của Đồ Mi ngày càng trở nên trầm trọng. Nàng ta nhíu mày, quấn tóc mím môi nhìn Yến Sở hồi lâu rồi nói: "Ta vừa nhận được một chi tiết mới về cái chết của Thủy Kính trang chủ: kinh mạch của Thủy Hàm Nghi đã bị đứt."

"Tự đoạn?"

"Ta không biết, nhưng nếu hai sự việc này liên quan đến nhau thì khả năng cao là tự đoạn."

Thủy Kính trang chủ tự đoạn kinh mạch để ngăn chặn kẻ thủ ác đánh cắp công lực của mình.

Thần tình của Đồ Mi vẫn rất xấu, trong đáy mắt đã đong đầy lửa giận. Nàng cắn răng nói: "Vào đúng thời điểm này mà xảy ra những chuyện như vậy, ta không tin đây là trùng hợp."

"Bình tĩnh." Yến Sở cũng hơi chau mày.

Nạn nhân của hai vụ án mạng này đều là trưởng môn của phái lớn, công lực tất nhiên không thấp, nhưng lại bị gϊếŧ một cách kỳ quái giữa tầng tầng lớp lớp đệ tử trấn thủ trong phái. Khả năng cao là thủ phạm đã trà trộn vào môn phái, đóng giả làm đệ tử có thẩm quyền - thì mới tiếp cận được với trưởng môn.

Trà trộn vào trong phái là chuyện không quá khó nhưng đóng giả làm đệ tử đủ khả năng để tiếp cận chưởng môn thì không hề đơn giản chút nào. Chưa nói đến việc sát hại trưởng môn - mà còn sát hại 'gọn gàng, sạch sẽ' đến vậy. Hành động cướp công lực cũng chỉ có thể thực hiện khi nạn nhân còn sống.

Tóm lược lại là: phủ phạm đã lần lượt thâm nhập vào Thủy Kính trang và Nghê Mi lâu, đóng giả làm đệ tử có thẩm quyền, tiếp cận - bằng một cách bí ẩn nào đó, chế ngự hai trưởng môn để cướp công lực rồi hạ sát nhanh gọn.

Nếu quy trình thực sự là như vậy thì thủ phạm đã giáng hai cái tát đủ đau lẫn nhục cho Thủy Kính trang và Nghê Mi lâu.

"Chậc," Yến Sở vuốt râu nói, "ta không nghĩ ra được loại công phu nào lợi hại hơn Nhiếp Hồn Thuật trong sự việc này."

Hễ nhắc đến Nhiếp Hồn Thuật, mười thì hết tám người nghĩ đến Hoan Lạc cốc đầu tiên.

"Khốn kiếp." Đồ Mi lẩm bẩm: "Nhưng Hoan Lạc cốc không hề có thứ công phu cướp đoạt công lực của người khác..."

"Ồ," Yến Sở chưng hửng, "ta lại không tin tưởng vào trí thông minh của thế hệ trẻ này lắm đâu."

Hoan Lạc cốc vừa mới mất đi cốc chủ, dù là môn phái lớn với hàng ngũ mười đường chủ và ba hộ pháp trấn mười ba trận pháp, ảo cảnh cùng hơn ngàn đệ tử bảo vệ cốc đi chăng nữa thì rắn vẫn đang mất đầu. Nếu gặp nạn này thì sợ rằng không giữ được căn cơ vẹn toàn.

Tuy nhiên, tại sao mọi việc lại trùng hợp như thế? Liệu có liên quan đến chuyện thân phận của Cửu Điệp bị lộ ra với hoàng thất Điệp Cách không?

Đôi mắt Đồ Mi âm u như đầm lầy, nàng trầm tư thật lâu rồi hạ quyết tâm nói: "Khi nào nhận được tin tiếp theo, ta sẽ về cốc."

"Còn Cửu Điệp?"

"Vẫn phiền ngươi trông nom thiếu chủ một thời gian."

Đồ Mi vươn tay buộc tóc của mình lên, lộ ra hình xăm con rắn đỏ thẫm trên gáy kéo dài xuống lưng, sa sầm nét mặt: "Nếu nội bộ Hoan Lạc cốc thực sự có phản đồ, chính tay Đồ Mi lão tổ này sẽ lột da rút gân kẻ đó."

Hình xăm của đệ tử trong Hoan Lạc cốc là một con rắn siết nát cánh hồ điệp và há miệng ngoạm đầu loài trùng được coi là vinh dự của hoàng thất Điệp Cách.

.

Tuyết đã nhuộm màu áo của rừng thành sắc trắng tinh khôi.

"Tại sao Mi cô cô lại phải trở về chứ!"

Cửu Điệp ôm chân Đồ Mi không buông, nhắm tịt mắt nhõng nhẽo: "Không công bằng chút nào! Tại sao ai cũng thích đến thì đến, thích đi thì đi mà mỗi mình Điệp Nhi phải nghe lời ở yên đây chứ!"

Đồ Mi dỗ nãy giờ đến khô họng mà chưa xong, nhấc chân lên là nâng theo con bé luôn, chẳng biết nó lấy sức từ đâu để ôm chặt như vậy nữa.

"Điệp Nhi, ngoan nào." Đồ Mi dịu ngọt dỗ: "Cô cô chỉ đi một chút thôi. Tầm xuân sang, cô cô sẽ đem thật nhiều đồ ăn ngon do A Dao ca ca làm cho Điệp Nhi nhé? Nghe lời, cô cô có bao giờ thất hứa với Điệp Nhi chưa? Qua mùa đông này chúng ta sẽ gặp lại nhau mà."

"Không được đi! Mi cô cô không được đi! Mi cô cô muốn đi thì phải đưa Điệp Nhi theo! Điệp Nhi nhất định không buông ra đâu!" Nó nghẹn ngào, chóp mũi lẫn khóe mắt ửng hồng.

Nhưng rốt cuộc Cửu Điệp vẫn chỉ là trẻ con, bị Đồ Mi bất đắc dĩ dùng sức mạnh giằng ra khỏi chân. Con bé ngã xuống đất, dường như đây là lần đầu bị đối xử như vậy nên nó sững sờ ngước nhìn cô cô nhưng Đồ Mi lại nhanh chóng quay đi, cũng nhanh chóng mất hút sau những tán lá rừng rậm rạp.

Cửu Điệp ngồi bệt dưới đất nhìn về phía cô cô vừa đi, đôi môi run rẩy một chút rồi ngửa cổ òa khóc nức nở: "Tại sao chứ? Tại sao người lớn cứ giấu giếm nhiều chuyện như vậy chứ? Muốn Điệp Nhi ngoan thì Điệp Nhi sẽ ngoan mà. Hức, ức... Điệp Nhi chỉ muốn trở về với mọi người ở cốc thôi..."

Nó khóc rất lâu, như thể trút hết bao nhiêu uất ức trong lòng, cứ òa lên chất vấn người đi xa rồi lại cúi mặt thút thít, đôi bàn tay nhỏ bé lau nước mắt tèm lem khắp mặt mũi.

Quân Huyền đứng thừ ra nhìn nó, bối rối không biết phải làm gì hay nên làm gì.

Cửu Điệp khóc lóc mệt thì bắt đầu nấc cụt, hít mũi vùi mặt vào đầu gối, lớn tiếng nói: "Không ai chịu mang Điệp Nhi theo thì Điệp Nhi sẽ ngồi lì ở đây chờ ai đó quay lại đón luôn!"

Nó nói lời thật, quyết tâm cũng là thật. Quân Huyền nghe vậy mới giật mình nhận ra tay chân mình lạnh cóng rồi, chần chừ bước đến dỗ con bé vào trong nhà sưởi ấm. Nhưng nó không chịu, giãy nảy lên vùng khỏi tay cậu.

Thấy Cửu Điệp co ro người, Quân Huyền lo lắng nó bệnh, vội vàng tìm sư phụ. Thế mà con bé hỗn xược với bậc trưởng bối tới bến luôn, cứ lì lợm ra đó.

Yến Sở không thèm chấp trẻ con, nhìn nó làm trò xong thì trở về phòng, lòng nghĩ: miễn là nó không chết thôi, có bệnh đến ngu cũng không phải chuyện của mình.

Quân Huyền bị chọc giận, cũng bực bội bỏ đi, mặc kệ nó. Cậu tiếp tục sinh hoạt như thường ngày, đến giờ tập kiếm thì tập kiếm, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ tắm thì tắm. Mỗi lần đi ngang qua sân trước, cậu đều cố gắng không liếc tới nó, sau khi tập kiếm thì cậu nguôi bớt giận nên chỉ liếc một lần thôi. Sau khi ăn trưa, cậu đắn đo liếc ra cửa sổ hai lần rồi xúc sẵn cơm vào chén để đó.

Khi Quân Huyền đi gánh nước tắm thì trời bắt đầu mưa tuyết, nhìn con bé đang ngồi co ro ở kia một chút, đấu tranh dữ dội trong lòng. Rốt cuộc cậu đặt xô xuống rồi vào nhà đem ra một chiếc ô và một tấm áo, rón rén bước đến bung ô, đặt áo cạnh nó rồi lập tức bỏ chạy, mặt đỏ như cà chua chín.

Bóng chiều tà đổ tràn lan trên bầu trời, Cửu Điệp vẫn không chịu đứng lên. Tuyết rơi khá lâu, phủ một lớp trên ô, chiếc áo nằm bên cạnh chưa từng được động vào.

Quân Huyền ngồi trên bàn đọc kiếm phổ, tay lật như gió mà chữ vào không được bao nhiêu, tự dưng bực bội: tại sao cửa sổ lại nhìn ra sân trước chứ?

Tại sao nó lại kiên trì như vậy? Không phải nó sợ lạnh sao?

Từ nãy đến giờ cậu ngước mặt lên nom bảy, tám lần rồi. Chờ tới khi ngày tàn hẳn, cơn tức của cậu rốt cuộc đến đỉnh điểm. Thực ra thì cậu không biết vì sao mình tức, chỉ thuận theo cảm xúc mà hành động.

Cậu nhảy khỏi ghế, ôm chăn của mình hùng hổ bước ra ngoài dùng chăn bao lấy con bé cứng đầu, ôm nó dậy khỏi đất.

"Á! Ngươi làm cái gì vậy!" Cửu Điệp đột ngột bị chăn bọc lại, kinh ngạc xong thì bắt đầu giãy giụa.

"Yên lặng!" Quân Huyền nạt, thấy phòng nó hơi xa nên ôm nó vào phòng mình. Cậu mệt bở hơi tai ném nó lên giường, trước khi nó kịp chui ra khỏi chăn thì cậu với lấy hai chiếc áo, leo lên giường cuộn nó vào trong chăn rồi trói lại thành con sâu đo.

Cửu Điệp cũng tức muốn nổ phổi, lăn qua tông Quân Huyền, mắng: "Đầu óc ngươi có phải bị đập vào đâu không? Quân tử kiểu quái gì mà nói không được thì dùng vũ lực chứ! Người ta là nữ nhi! Là nữ nhi! Ngươi hiểu không? Dùng lời thì phải ngọt ngào, dùng sức thì phải dịu dàng! Còn ngươi là biếи ŧɦái hay sao mà cứ trói người ta lại?"

"Nói người khác sao không xem lại mình trước đi! Muội giống nữ nhi chỗ nào? Suốt ngày xắn váy chạy loạn, không thì đi bắt côn trùng. Con gái người ta ăn uống đoan trang còn muội thì chỉ hận không thể dính hết hạt cơm lên lưng bọ cánh cứng. Ta không hiểu con bọ ấy đắc tội tày trời gì với muội nhưng muội không được dạy rằng thức ăn không phải đồ chơi sao? Muội lãng phí thức ăn ta vẫn còn tạm bỏ qua đi, tuy nhiên, vô lễ với người lớn thì ta không tha được!"

Cửu Điệp thấy ca ca xắn tay áo lên còn mình bỗng nhiên bị lật sấp lại, tròn mắt la: "Ngươi định làm cái gì!"

Quân Huyền nóng đến hỏng đầu đáp: "Không ai dạy muội lễ phép thì ngay bây giờ ta sẽ dạy muội!"

Bốp!

Cửu Điệp đỏ bừng mặt lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi..."

"Còn gọi 'ngươi'? Còn chưa biết sai?"

Quân Huyền tiếp tục đánh.

Không, không, không. Dù cách một tầng chăn nên không đau nhưng Cửu Điệp vẫn không nhịn được nước mắt xấu hổ muốn chết, òa khóc nức nở.

Ca ca là đồ xấu xa!

Mẹ còn chưa bao giờ đánh mông nó!