Hoa Mộng Trần Gian

Chương 1: Gà bay chó sủa




Nàng chạm vào gương mặt hắn, khẩn thiết van nài hắn đừng đi. Thế nhưng hắn rút cục vẫn không chịu nghe lời nàng.

"Hãy bảo trọng..."

Nam nhân đó thì thào, ánh mắt đầy vẻ không yên lòng, ở trong vòng tay của nàng, dần mất đi hơi thở.

Dù hắn đã lừa dối nàng, đã phản bội nàng, để mặc cả nhà nàng chết trong một đêm, nàng không thể tha thứ cho hắn, nhưng cũng không thể không yêu hắn. 

"Lăng Duật, nếu chàng dám đi, ta mãi mãi không tha thứ cho chàng!"

Hắn lại dùng chút sức tàn nắm lấy tay của nàng, ánh mắt dịu dàng chưa từng có "Vậy cũng tốt. Giang Ly, vậy cũng tốt."

Sau đó, nàng như thế nào trải qua huấn luyện gian khổ, như thế nào bái đường, như thế nào ra tay giết người, như thế nào nhận một đao chí mạng, nàng đều nhớ rõ, rõ đến mức tâm đều đau.

Yến Ly  ngỡ ngàng lau đi nước mắt trên gương mặt mỹ miều, lại giật mình nhìn sang bên, Thương Duật không có ở đây. Hắn kết thúc kiếp này trước, chắc là đã đến kiếp sau rồi.

Một trăm lẻ tám năm sống chưa từng rơi nước mắt, thật lạ.

"Yến Ly tiên tử, mời đến cổng luân hồi, Thương Duật quân đang đợi người." Một quỷ sai thông báo. Hoá ra hắn còn chưa đi. Yến Ly bắt quyết, hồn phách liền tách ra khỏi thân thể, đi ra ngoài. Tên Thương Duật này cũng quá sốt ruột, hắn đã phải đợi ít lâu rồi, cho nên nàng vừa trở lại đã muốn kéo nàng đến kiếp sau.

Mọi sự bắt nguồn từ hai năm trước.

Yến Ly vốn là con linh hồ nữ thần Nguyệt Cát nuôi từ khi con trai nữ thần- Thương Duật đi ngao du khắp tứ hải bát hoang. Đến khi Thương Duật trở về thì đã đắc đạo thành tiên, hoá thành người bầu bạn bên nữ thần Nguyệt Cát. Tuy nhiên, từ lúc còn ở trong hình dạng con cáo nhỏ, Yến Ly đã rất nghịch ngợm, nữ thần Nguyệt Cát lại cưng chiều, cho nên thành ra không biết sợ.

Chỗ ngủ ưa thích của tiểu hồ ly lại là tán cây bên hồ nước nóng. Hồ nước này được lát cẩm thạch, nước dẫn từ con suối gần đó vào, không khí xung quanh rất ấm áp, cho nên Yến Ly thường chọn ngủ ở đó.

Và hồ nước nóng ấy cũng là lần đầu tiên nàng gặp Thương Duật.

"Thật buồn, làm sao cành cây ta hay nằm lại gãy mất rồi?" Yến Ly than thở trong lòng, nhảy lên một cành cây nhỏ hơn, ngắm nghía ước lượng một lúc, nằm xuống, hai mắt lim dim.

Thương Duật vừa mới trở về, mặc một bộ y phục bằng lụa đi đến hồ tắm, cởi áo choàng để trên bờ, cả người chìm trong hồ. Trong làn hơi nước, gương mặt tuấn mỹ giãn ra, hai tay gác lên thành hồ. Hắn nhắm mắt, ngả đầu ra sau, lập tức thấy một thân ảnh nhỏ bé phía trên.

Yến Ly nằm dài trên tán cây, ngủ ngon lành, không hề hay biết sự hiện diện của Thương Duật.

Về phần Thương Duật, hắn không nhìn rõ, nhưng bằng tiên khí nhận biết được đó là một hồ tiên.

Hồ tiên này đâu ra vậy? Thương Duật cau mày, quay người vơ lấy áo choàng lụa.

Đúng lúc này, Yến Ly ở trên kia cựa quậy một chút, liền mất đà rơi vào khoảng không.

Bốn chi cào loạn trong không trung, trong hình dạng cáo, nàng sẽ chết đuối mất, vừa cảm thấy chân mình chạm vào cái gì âm ấm, Yến Ly vội hoá ra hình người.

Ô, nàng ngã lên cái gì thế này?

Yến Ly mở mắt, nghiêng đầu sang bên. Trước mắt nàng, giống như da người. Chỉ có nữ thần Nguyệt Cát đến đây tắm, nhưng da này không trắng bằng da người. Còn kia, cục gì đó lên lên xuống xuống, hình như chỉ có trên cổ đàn ông...

Phải rồi! Là yết hầu!

"Ngươi là ai?"

Ba tiếng lạnh lẽo như băng vang lên bên tai. Yến Ly giật nảy mình ngẩng phắt đầu, liền đối diện với một gương mặt hoàn mỹ. Nàng nhất thời ngây ra, đây chính là nam nhân đẹp nhất ta từng gặp, nhưng mà hắn là ai?

"Ngươi là ai?" Thương Duật nghiến răng lặp lại.

Một loạt suy nghĩ lướt qua đầu, nam nhân xuất hiện ở đây, trừ phu quân của nữ thần, trừ các tiên đồng, thì chỉ có thể là người hôm nay sẽ về- Thương Duật quân! Nàng vừa mới nằm sấp trên người Thương Duật quân! Cha mẹ ơi!

Yến Ly rùng mình, cái nhìn sắc như dao của Thương Duật khiến nàng dựng tóc gáy, nàng lùi ra xa hắn hai bước, nước trong hồ vốn rất trong, lùi lại thế này làm cho Yến Ly thấy được nửa thân trên săn chắc của Thương Duật trong nước, hắn chưa kịp mặc áo lụa, nên đều bị Yến Ly thấy hết.

"Ta...ta là Yến Ly." Nàng vặn vẹo tay, nói xong liền đi nhanh về phía bờ, muốn nhanh chóng leo lên, nhưng Thương Duật mấp máy môi đọc khẩu quyết, Yến Ly liền cứng đờ tại chỗ.

"Yến Ly? Ở đây ta không biết ai tên là Yến Ly."

"Ta...vốn là linh hồ, là sủng vật của mẫu thân ngài. Không tin, ngài hãy đến hỏi nữ thần Nguyệt Cát."

Thương Duật lờ mờ nhớ ra, hình như mẫu thân hắn đã nhắc đến nàng, liền thả nàng ra, từ đó, hắn đã xem nàng không vừa mắt. Thương Duật cấm Yến Ly không được đi đến hồ nước nóng nữa, khiến cho nàng rất buồn bực. Không làm gì được hắn, Yến Ly liền lén thả lươn và cá trê vào suối, cho chúng nó tắm hồ cùng Thương Duật, làm cho hắn rất tức tối.

Nữ thần Nguyệt Cát thấy con trai bị trêu tức, lại lấy đó làm vui, không những không ngăn cấm mà còn bênh vực Yến Ly.

Yến Ly trừ luyện đan, thì thích nhất là chọc phá Thương Duật.

Vì thế Lăng Á thần cung vốn yên bình, nhờ ngày nào Thương Duật và Yến Ly cũng nháo gà bay chó sủa, trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Ví dụ hôm nay, Yến Ly nhổ một cái lông phượng của Thương Duật. Để trả thù, hắn liền buộc hai cái đuôi của lục vĩ hồ nàng lại với nhau.

Lại ví dụ một ngày khác.

"Yến Ly, ngươi đứng lại!" Nam tử áo tím hoá ra một sợi dây thừng, sợi dây có phép quấn lấy eo nữ tử mặc váy trắng cách đó không xa đang chuẩn bị chạy trốn, lôi nàng về phía hắn.

"Xem ngươi chạy đâu!" Hắn cúi người, vác nàng lên vai. Yến Ly đập vào lưng Thương Duật, giãy giụa "Thả ta xuống!"

"Sao ngươi dám dạy Lục Linh nói thế? Hả?"

"Gì cơ? Dạy cái gì?" Yến Ly nén cười giả ngốc.

Thương Duật vác nàng về đến trước tẩm điện của hắn, thả nàng xuống đất, nghiến răng ken két "Không ngươi thì ai? "

Lục Linh là con sáo Thương Duật mới mua ở phàm giới không lâu, để trong điện cho vui mắt vui tai. Nhưng, hắn dạy con chim ngốc này mãi không nói được thêm từ nào, vậy mà chiều nay vừa mới thấy hắn về, con chim này đã réo lên "Thương Duật ngốc nghếch, Thương Duật ngốc nghếch!"

Trong điện lúc ấy ngoài hắn còn có mẫu thân và vài tiên đồng, mẫu thân hắn thì phá lên cười, các tiên đồng không dám cười nhạo hắn, ai nấy đều nghẹn cười khổ sở. Nghĩ đến đấy, hắn thật muốn bóp chết Yến Ly.

Nhìn thấy Thương Duật vác Yến Ly tới, con chim kia lại vui mừng kêu "Thương Duật ngốc nghếch! Thương Duật ngốc nghếch!"

"Được rồi, là ta... là ta được chưa!" Yến Ly ôm bụng cười đến không thở nổi. "Ngài xem, đâu phải lỗi của mình ta, ngài cũng quá thất bại rồi, để con sáo này phản chủ như vậy!"

Thương Duật lạnh lùng lườm nàng, nói "Ngươi có muốn bị định thân ba ngày ba đêm không?"

Yến Ly lắc đầu như trống bỏi, nghĩ đến việc kẻ độc ác như Thương Duật giữa mùa đông này làm phép định thân, nhẹ bắt nàng đứng ngoài trời, nặng ném nàng vào hồ nước, mà nữ thần Nguyệt Cát đi vắng, không có ai che chở nàng. Vì thế, cười làm lành "Ta dạy nó nói câu khác là được chứ gì?"

Gương mặt Thương Duật giãn ra một chút "Làm sao mà ngươi dạy được nó?"

"Không biết, ta cảm thấy nó rất thông minh mà, không bao lâu đã dạy được nó rồi."

"Ta dạy không được." Thương Duật gõ gõ vào nan lồng.

"Có lẽ nó không thích ngài, mà thích ta." Yến Ly huýt sáo một tiếng, nói "Thương Duật anh tuấn, Thương Duật anh tuấn!"

Thương Duật ở sau nàng, trên môi thoáng ý cười. Dạy như vậy mới đúng!

Con sáo kia nghiêng đầu, hai mắt đen láy nhìn Yến Ly ngơ ngác, giống như trách móc nàng sao dễ lung lay như vậy, rồi cất tiếng lảnh lót "Thương Duật ngốc nghếch, Thương Duật ngốc nghếch."

Sắc mặt Thương Duật lập tức tối lại.

"Nó mà còn nói thế, ta sẽ cắt đuôi của ngươi làm chổi quét mạng nhện đấy."

Yến Ly hoảng sợ lùi lại, nghe hắn không giống đang đùa, nàng cười lấy lòng "Ngài bớt giận, cho ta bảy ngày dạy dỗ lại con sáo này, ngài muốn nó nói cái gì, cứ bảo ta một tiếng."

"Được, ngươi có bảy ngày."

Yến Ly xách cái lồng đi được mấy bước, bỗng dừng lại, quay đầu.

"Nếu ta dạy không được ngài sẽ phạt ta, vậy nếu ta dạy được, có thể thưởng ta không?" Nàng cẩn thận xem sắc mặt Thương Duật, mặc cả với hắn thế này có chút quá phận, nhưng... Nàng có một việc quan trọng muốn làm dưới trần gian, nhưng khi xưa chưa đủ khả năng làm việc cần làm, cũng không biết cách hạ phàm.

"Thưởng cái gì?" Hắn nhướng mày, ở trong thần cung này, ai không biết còn tưởng nàng mới là do mẫu thân hắn sinh ra, không thiếu thốn thứ gì, vậy nàng muốn hắn thưởng gì đây?

"Khi ngài xuống trần, hãy cho ta theo cùng, xin ngài giúp ta đến một nơi." Yến Ly mở to mắt, mong đợi nhìn Thương Duật.

Thương Duật hơi sững người, hắn chưa thấy vẻ mặt tha thiết chờ mong này của Yến Ly bao giờ.

"Được. Miễn là ngươi dạy được nó." Thương Duật phẩy tay đáp ứng.

Bảy ngày sau, mọi người cảm thấy thần cung yên ắng hẳn.

Thương Duật quân thì vẫn thế, ngày ngày vẫn làm những việc ngài vẫn làm, còn về phần Yến Ly, không hiểu sao mấy ngày nay ít khi ra khỏi phòng, đừng nói đến quậy phá, thường quấn quít bên cái lồng chim. Mọi người liền cho rằng, Yến Ly đổi tính là không thể nào, chỉ vì nàng đang có thú vui nhất thời nên không đi làm loạn thôi.

Bảy ngày sau.

"Xin chào, xin chào!"

"Thương Duật anh tuấn, Thương Duật anh tuấn!"

Thương Duật hài lòng nhìn con chim nhảy nhót trong lồng. Yến Ly háo hức nhìn hắn "Bao giờ chúng ta sẽ hạ phàm?"

Nhìn vẻ mặt sáng rỡ của Yến Ly, Thương Duật liền đáp "Ngay bây giờ xuống trần gian."

"Thật sao?" Yến Ly kích động nắm lấy tay áo hắn "Mau đi thôi."

Thương Duật và Yến Ly đứng trên mây, Thương Duật chắp tay sau lưng, làm như lơ đãng nói "Không phải ngươi nói muốn ta đưa đến một nơi sao? Đó là đâu?"

Trên mặt Yến Ly liền lộ ra nét dịu dàng "Nhà của Trương Sơn ở thành Hoàng Hạc, Đại Khang."

"Ngươi đến đó làm gì?" Không phải nàng và gã Trương Sơn gì kia yêu đương đấy chứ? Phàm trần hay diễn  kịch...

"Ta đến trả ơn." Yến Ly đáp."Ơn cứu mạng."

Trả ơn? Thương Duật càng hậm hực. Ở trần gian hay có kịch bản tiên nữ  được người phàm cứu giúp, sau đó kết duyên với họ để trả ơn, không phải Yến Ly định làm vậy đấy chứ?

Thương Duật cứ suy diễn mãi, Yến Ly   bây giờ nhìn thật ôn hoà, không giống tiểu hồ ly bình thường quậy phá khắp nơi.

"Đến nơi rồi." Thương Duật khoanh tay, hất hàm về phía căn nhà gỗ đơn sơ phía dưới.

Yến Ly đọc khẩu quyết ẩn thân, đi vào trong nhà. Thương Duật đứng ngay bên cạnh, nhìn xung quanh xem rút cục cái gã tên Trương Sơn ấy là ai.

Trong nhà chẳng có gì đáng giá, cũng không có ai. Yến Ly đi thêm mấy bước nữa, phát hiện một bé gái năm tuổi đang ngủ ở gian trong.

Nàng lại gần, hiện thân, do dự một chút, liền lay đứa bé dậy.

"Tiểu cô nương, muội có biết ai tên là Trương Sơn không?"

Tiểu cô nương kia dụi dụi mắt, ngái ngủ nói "Sao tỷ tỷ lại biết gia gia muội?"

Gia gia ư? Hắn thầm thở phào. Vậy là Yến Ly không diễn vở lương duyên tiên phàm được rồi.

"Vậy gia gia muội đâu?"

"Gia gia mất được nửa năm rồi."

"Ra là vậy." Yến Ly ảm đạm nói.

Nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, bảy mươi hai năm đã trôi qua, tính ra, cậu bé cứu nàng khỏi cái bẫy của thợ săn năm xưa, bây giờ đã tám mươi tuổi. Nhưng trong ấn tượng của Yến Ly, nàng chỉ nhớ mãi một cậu bé tám tuổi tốt bụng, luôn tâm tâm niệm niệm đến một ngày sẽ báo đáp ân nhân của mình, không nghĩ đến khi nàng tìm tới, cậu bé ấy tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử của phàm nhân, không kịp đợi nàng nữa.

Thương Duật thấy vẻ hụt hẫng của Yến Ly, bỗng nhiên sinh ra lòng thương cảm, nàng luôn luôn vui vẻ vô tư, không ngờ có lúc lộ ra vẻ mặt này. Hắn nhẹ điểm lên trán đứa bé, nó lại nằm xuống ngủ say sưa.

Thương Duật nhìn xuống Yến Ly đang ngồi xổm, vỗ vỗ đầu nàng "Không sao, ngươi có thể báo đáp bằng cách giúp đỡ con cháu hắn."

"Làm thế nào?"

"Số mệnh con người đều được ghi trong sổ Ti Mệnh, không thể thay đổi. Nhưng với những người cuộc đời không có gì to tát như đứa bé này và mấy anh em của nó chẳng hạn, thay đổi một chút cũng không ai để ý. Ngươi không phải luyện được cái gì đan dược tăng trí tuệ sao, cho đại ca của tiểu cô nương này một viên, ta lại giúp nó chút vận may, chỉ cần được làm thư lại cho tri phủ là cuộc sống của gia đình này đã tốt hơn nhiều rồi." Thương Duật vừa dứt lời, Yến Ly đã đứng phắt dậy "Chủ ý này thật tốt! Ngài giúp ta thật sao? Thật không?"

"Thật." Thương Duật không thể phủ nhận, nhìn bộ dáng này của Yến Ly hắn cũng thấy vui.

Yến Ly ôm chầm lấy hắn.

"Cảm ơn ngài! Ngài thật tốt!"

Thương Duật hơi sững người, nhưng Yến Ly đã nhanh chóng buông hắn ra, lấy ra từ trong tay áo mấy cái lọ. Hắn đờ người, còn nàng vẫn hồn nhiên như không, có trách thì trách mẫu thân hắn quá cưng chiều nàng, khiến cho nàng chẳng biết e dè thế này. May mà người nàng ôm là hắn, nhỡ là kẻ khác thì sao?

"Đây rồi, đan dược này uống vào sẽ làm cho con người thông minh hơn." Đây chính là thứ nàng cho Lục Linh uống, còn thử nghiệm trên mấy con linh vật ở trên núi Lăng Á, hẳn là cũng có tác dụng với con người.

Giải quyết xong việc của gia đình Trương Sơn, trời cũng đã khuya, vì Yến Ly phải đợi cả nhà họ ngủ say mới cho đứa con trai lớn uống đan được. Thương Duật đã quyết định sẽ ở phàm giới chơi ba ngày, vì thế, họ thuê hai phòng khách điếm.

"Xin lỗi quan khách, ở đây chỉ còn phòng chữ Nhân."

"Không sao. Ta thuê." Thương Duật cầm lấy chìa khoá, quay đầu nhìn Yến Ly đang tò mò ngó nghiêng khắp nơi, nàng kéo tay áo hắn "Họ đang uống rượu phải không? Rượu của họ có giống rượu của chúng ta không? Ta chưa uống rượu bao giờ, ở Lăng Á cũng không."

"Ngươi muốn thử sao?" Thương Duật nhướng mày, giờ đến lượt hắn tò mò, tò mò tửu lượng của nha đầu này ra sao.

Yến Ly gật đầu.

"Lão bản, chúng ta chưa lên phòng vội, mang mấy món ăn và rượu cho ta."

"Được được khách quan, có ngay."

Thương Duật và Yến Ly chọn một cái bàn, ngồi đối diện nhau.

Dù bọn họ đã chọn ngoại hình phù hợp hơn để xuống trần, nhưng đối với người phàm, như vậy đã là ngoại hình đẹp rồi. Không ít nam nhân nhìn lại chỗ Yến Ly, nàng cũng nhìn lại họ, chỉ vì tò mò. Thương Duật bực mình nắm lấy cằm nàng, xoay mặt Yến Ly lại.

"Sao thế?"

"Khi họ nhìn ngươi, ngươi không được nhìn lại. Họ sẽ cho là ngươi có ý với họ."

"Có ý nghĩa gì?"

"Tức là ngươi..." Thương Duật tìm từ ngữ phù hợp "Nếu ngươi có ý với ai đó, tức là ngươi thích hắn, chú ý đến hắn, cũng muốn hắn quan tâm tới ngươi, muốn hắn luôn ở gần ngươi, hiểu chưa?"

Yến Ly gật gật đầu "Ta không có ý với họ đâu."

Rượu và thức ăn đã được mang ra, Thương Duật rót cho mình và Yến Ly. Nàng háo hức cầm chén rượu lên uống một hơi, vị cay sộc thẳng lên mũi, Yến Ly bị sặc, ho không ngừng.

Thương Duật cười nhạo nàng, sau thấy nàng ho tới mức mặt mũi đỏ bừng, hắn liền tỏ ra thương hại "Ai bảo ngươi uống rượu như vậy? Nữ nhân chỉ nên uống từng chút thôi, rượu chứ đâu phải nước lã."

"Không sao không sao!" Vừa cay vừa đắng như vậy, sao Thương Duật và mấy vị khách khác lại ung dung hưởng thụ như thế chứ? Hay là khẩu vị mình có vấn đề? Nghĩ vậy, Yến Ly nhấm nháp hai chén nữa, vẫn cảm thấy nó khó uống như ban đầu.

Một lúc sau, tiểu hồ ly đã mặt nóng bừng bừng, hai mắt mơ màng. Thương Duật hoảng hồn nhìn hai cái tai lộ ra trên đầu Yến Ly, nàng say liền muốn hiện chân thân sao!

Hắn vội nhoài người sang, bịt lấy hai cái tai trên đầu nàng, nhìn xung quanh, hình như chưa có ai phát hiện ra. Hắn vội vàng đứng chắn sau lưng nàng, che tầm mắt của người khác, vỗ vào mặt Yến Ly "Này, Yến Ly, ngươi mau tỉnh táo lại."

Tiểu hồ ly đổ gục xuống bàn.

Thương Duật nghiến răng, cởi ra ngoại bào trùm kín người nàng, vội vã bế thốc nàng lên. Một cái đuôi của Yến Ly cũng đã mọc ra, trên mặt dần xuất hiện lông mao trắng muốt. Hắn không thể để người khác thấy cảnh hai người bằng xương bằng thịt tự nhiên biến mất được, huống chi dùng phép ở phàm gian sẽ bị phản phệ ít nhiều, liền ôm nàng chạy như bay lên lầu, gặp ngay lão bản đứng ở hành lang, Thương Duật vội vã ôm nàng vào phòng mình ném lên giường, trước khi đóng cửa, hắn còn không quên ánh mắt của lão bản như muốn nói "Vậy mà ngươi còn bày đặt thuê hai phòng, lừa người sao?"

Thương Duật cảm thấy danh dự của mình bị huỷ hết rồi.

Lắc đầu, nàng đã hiện nguyên hình cáo, đang cuộn tròn ngủ say sưa. Thương Duật ôm nàng lên, niệm phép đưa nàng về phòng, đặt xuống giường nàng, đắp chăn cho Yến Ly.

Thương Duật vuốt vuốt đầu nàng, rồi mới quay về đi ngủ.

Sáng hôm sau.

"Yến Ly, mau dậy!" Thương Duật đứng trong phòng nàng, đứng cách giường nàng mấy bước chân gọi. Hai tai cáo rung rung một chút, lì lợm không chịu dậy.

Thương Duật vừa bực mình vừa buồn cười, mới có chút rượu đã như vậy, về sau nhất định phải bắt nàng tránh xa thứ này.

Hắn cúi xuống, kéo kéo tai nàng, ghé miệng hét "Mở mắt ra!"

Yến Ly giật mình, ngái ngủ duỗi chân tay, quay đầu nhìn thấy Thương Duật, liền tỉnh táo mười phần, giơ chân đạp hắn, sau đó nhảy xuống giường, hiện ra hình người, chỉ vào mặt Thương Duật " Sao ngươi lại ở trong phòng ta!"

Thương Duật khinh bỉ nàng, ngồi vào một trong hai chiếc ghế trong phòng "Sắp sang giờ Tỵ rồi, không thấy ngươi ló mặt ra, bản quân mới đến đây tìm ngươi." Hắn đặt một cái bọc lên bàn, cái mũi thính của Yến Ly liền ngửi thấy mùi thơm.

"Ngươi đừng bao giờ động vào rượu nữa. Ăn mau lên, cho ngươi dạo phố."

Yến Ly ngấu nghiến mấy cái bánh bao, xuống dưới tầng uống thêm ngụm trà nóng, rất là thoả mãn. Chỉ là nàng không hiểu, ánh mắt của lão bản nhìn nàng sao lại kỳ lạ thế?

Hôm nay chợ rất đông, Yến Ly bám sát theo Thương Duật, thích thú ngó nghiêng.

"Đông quá." Thương Duật khẽ nói,  túm lấy tay áo Yến Ly kéo vào một trà lâu ven đường "Cho ngươi nghe thuyết thư."

Yến Ly không thể trái lời Thương Duật, cũng chưa hiểu "nghe thuyết thư" là như thế nào, liền ngoan ngoãn theo hắn đi vào.

Hai người ngồi bên cạnh cửa sổ, Yến Ly háo hức nhìn xuống dưới đường, thấy một quầy kẹo đường ở dưới, đám trẻ đang vây quanh, xem ra rất thích thú.

"Thương Duật, kia là gì?"

"Đó là kẹo đường."

"Vậy hẳn rất ngọt." Yến Ly rất muốn nếm thử, nàng rất hảo ngọt, đồ điểm tâm ở thần cung phân nửa là vào bụng nàng, nhưng không có món này.

Thương Duật thấy bộ dạng thèm muốn của nàng, bật cười "Ngồi yên đợi ta."

Yến Ly vội chớp mắt lấy lòng "Ngài là tốt nhất."

Thương Duật đi khỏi, lão giả thuyết thư bắt đầu cất tiếng.

"Khách quan, hôm nay ta sẽ kể chuyện một đôi đế hậu. Tương truyền rằng, vị hoàng đế này suốt đời độc sủng hoàng hậu, nhưng không may hoàng hậu bạc mệnh sớm đã buông tay, vị hoàng đế đó không lâu liền nhường ngôi cho thái tử còn nhỏ tuổi, nhưng trước đó thật ra còn nhiều uẩn khúc..."

Yến Ly đang mải nghe, bỗng từ đâu hai cái bóng đen chắn tầm nhìn của nàng.

"Cô nương vì sao lại ngồi một mình? Tại hạ bầu bạn cùng cô nương được không?" Tên nam nhân mặc áo gấm xanh nói.

Yến Ly ngẩng đầu, nhìn hắn ta. Đôi môi xinh đẹp còn dính hạt dưa, nàng chu môi "phì" một tiếng, hạt dưa liền dính lên mặt bàn. Yến Ly nghiêng đầu, hết sức thơ ngây nói "Có phải ngươi có ý với ta không?" Thương Duật đã dạy như thế mà!

Tên kia còn chưa kịp hoàn hồn vì hành động của cô nương nhìn qua dịu dàng xinh đẹp trước mắt, nghe câu hỏi trực tiếp của nàng, hắn còn ngỡ ngàng hơn, nhưng lại nở nụ cười "Đúng vậy." Nói xong, liền ngồi xuống.

Yến Ly chỉ chỉ hắn "Thương Duật thấy ngươi ngồi chỗ của hắn, nhất định sẽ tức giận."

Công tử kia nhíu mi "Đó là ai vậy?"

Yến Ly không trả lời, ngược lại uống một hớp nước trà "Trong thành này ai là người tuấn tú nhất?"

"Chính là công tử nhà ta, tiểu thư!" Tên tuỳ tùng nãy giờ đứng sau không bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa, chủ nhân hắn vui sướng mặt vênh đến tận trời.

Yến Ly lại nhìn, lầm bầm thở dài "Mắt nhìn người phàm thật tệ."

Tên kia không hay biết, vô tư hỏi nàng "Cô nương có muốn xem hội hoa đăng không?"

"Ta muốn." Yến Ly từng nghe mấy con yêu tinh nhắc đến hội hoa đăng khi còn sống trong rừng ở phàm gian.

"Vậy tại hạ sẽ dẫn cô nương đi thưởng hội hoa đăng. Nếu cô nương vừa lòng, hôm nay giờ Dậu gặp cô nương ở đây, không gặp không về."

"Không được."

Yến Ly đang định há miệng nói được, thì Thương Duật mặt mũi lạnh tanh đi đến, hắn nheo mắt, Yến Ly rùng mình, hắn nhìn nàng gian ác "Đại tẩu, đại ca đang tìm tẩu khắp nơi kìa!"