Hoa Minh Nguyệt Đứng Lại!

Chương 12: Thật Muối Mặt






Nhóm dịch: Sea***“Cậu Tần, cậu có cảm thấy Minh Nguyệt rất có chí khí không?” Nhớ lại dáng vẻ khiêu chiến với ông của Hoa Minh Nguyệt lúc nãy, trong lòng Hoa Hoành Vĩ dâng lên niềm tự hào.Ông vẫn luôn cho rằng cháu gái của mình chỉ là một con sâu gạo, nhưng không ngờ cô lại có dũng khí chấp nhận thử thách.“3 ngày.” Tần Đông Hải nhìn theo bóng lưng Hoa Minh Nguyệt đi xa dần và nói gọn lỏn hai từ.Hoa Hoành Vĩ lấy làm khó hiểu, liền chủ động hỏi: “3 ngày gì?”“Chưa đến 3 ngày, cô ấy sẽ phải khóc lóc quay về.” Hoa Hoành Vĩ nhìn cháu gái của mình qua bộ lọc filter, nên đương nhiên là không thể đánh giá khách quan về cô.

Nhưng cách nhìn của Tần Đông Hải lại giống như tấm gương sáng, một cô gái sống trong nhung lụa và “ăn hại” như Hoa minh Nguyệt về cơ bản sẽ rất trầy trật khi bước chân ra xã hội, nếu không có thân phận cô Cả của nhà họ Hoa.Đừng nói là kiếm 10.000 tệ, việc kiếm 1000 tệ cũng đã là quá khó đối với cô.“Cậu Tần, tôi tôn trọng cậu là một vị anh hùng, nhưng cậu không thể tuỳ tiện coi thường Minh Nguyệt như thế.

Con bé đã được nhận sự giáo dục tốt nhất ngay từ khi con nhỏ.” Hoa Hoành Vĩ có phần không vui.

Mặc dù Tần Đông Hải rất xuất sắc, song cháu gái nhà ông cũng không kém cạnh.“Nếu xuất thân tốt và được học hành tử tế chắc chắn thành tài, thì đã không có những con cái nhà giàu chỉ biết ăn chơi, gây chuyện ngoài kia.” Tần Đông Hải nói năng chừng mực.


Đúng vậy, anh quả thực khao khát có một nền tảng tốt để thể hiện giá trị của bản thân.

Tuy nhiên, anh sẽ không giành lấy cơ hội bằng cách quỳ gối hạ mình và bợ đỡ như những kẻ khác, mà chỉ dựa vào thực lực của chính mình.Hoa Hoành Vĩ vốn không hài lòng với thái độ của anh, nhưng lúc này thấy anh nói năng đanh thép, ông không khỏi chuyển sang khen ngợi trong lòng.

Đi qua hơn nửa cuộc đời, đã có rất nhiều người tung hô, nịnh nọt ông, nhưng đúng là không có ai thẳng thắn như Tần Đông Hải.Những lời nói của anh thực sự rất có lý.

Chàng trai này quả nhiên không tầm thường.Nghĩ đến đây, ông dịu giọng nói: “Đông Hải à, Minh Nguyệt chưa từng nếm mùi khổ sở, nếu nó đã muốn ra ngoài rèn luyện, cậu có thể bảo vệ an toàn cho con bé, được không?”“Tất nhiên là được ạ.” Tuy anh không có cảm tình với Hoa Minh Nguyệt, song cũng biết rằng nếu bản thân muốn trổ tài thì phải bỏ công sức.Huống hồ chỉ là bảo vệ một cô gái, việc này hoàn toàn không khó đối với anh.Hoa Hoành Vĩ hỏi với giọng nghi ngại: “Một mình cậu có đủ không? Có cần tôi bố trí thêm vài vệ sĩ nữa không?”“Một mình tôi là đủ rồi.” Tần Đông Hải đáp chắc nịch, ánh mắt đầy kiên định.

Nhớ lại hồi còn ở trong quân ngũ, anh là người có võ nghệ giỏi nhất, bốn năm gã cao to vạm vỡ cũng không động được đến anh, việc bảo vệ Hoa Minh Nguyệt chỉ là chuyện nhỏ.Thấy vậy, Hoa Hoành Vĩ không nói gì nữa, mà sai quản gia lịch sự tiễn anh ra ngoài.Sau khi rời khỏi nhà họ Hoa, Tần Đông Hải đi tìm Hoa Minh Nguyệt.

Lúc này, cô đang cùng nhóm chị em của mình bàn đối sách trong quán cà phê.“Các cậu bảo, tôi có thể kiếm được 10.000 tệ không?” Lúc trước, cô nói với ông mình rằng sẽ tự kiếm sống nuôi thân, đó là do nhất thời máu nóng bốc lên, chứ hoàn toàn chưa kịp suy nghĩ.

Bây giờ đã bình tĩnh lại, cô mới cảm thấy hơi hoảng, thậm chí còn không biết mình sẽ tìm được công việc gì với trình độ này, càng đừng nói đến kế hoạch chi tiết.Các cô bạn của cô cũng không hiểu những điều này.

Một người trong số bọn họ dẫn đầu phụ hoạ: “Chị Hoa siêu như vậy, nhất định sẽ kiếm được số tiền đó thôi.”“Đúng thế, đúng thế.


Với vẻ ngoài và dáng người của chị Hoa nhà chúng ta, có dừng chân ở công ty nào cũng sẽ khiến ông chủ phải xòe tiền ra vội ấy chứ.” Một người khác tiếp lời, tán tụng trơn miệng mà không cần “bản thảo”.Những người khác cũng nói với ý gần như vậy.

Bọn họ hoàn toàn không bận tâm đến việc cô muốn tự lực cánh sinh.

Ai mà không biết cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoa, tự lập tự liếc nỗi gì, chẳng qua là trẻ con chơi đồ hàng đấy thôi.Phải cái, Hoa Minh Nguyệt lại coi những lời nói bừa của bọn họ là thật.

Mới đầu, cô hơi lo lắng, nhưng bây giờ nghe bọn họ nói như vậy, cô không khỏi cảm thấy có lòng tin hơn rất nhiều, bèn vỗ bàn đứng lên nói: “Được, tôi sẽ đi tìm việc ngay bây giờ.”Dứt lời, cô định xoay người rời đi, song đã bị một cô bạn kéo áo lại: “Chị Hoa à, trước khi đi tìm việc làm, chị nên thanh toán hoá đơn cái đã nhỉ?”“Đúng, đúng, chị Hoa lúc nào cũng hào phóng nhất.” Một cô gái khác nhanh chóng “hát đệm”.

Vừa nãy chính cô đã gọi điện bảo bọn họ ra ngoài tụ tập để bàn chuyện lớn.Đây là quán cà phê được bài trí phong cách nhất, đắt đỏ nhất, cả một bàn cà phê và đồ ngọt của bọn họ cũng không dưới mấy nghìn tệ.Nếu để bọn họ trả tiền thì có khác nào xẻo thịt bọn họ.“Thanh toán thì thanh toán.” Hoa Minh Nguyệt vẫn luôn là “chị đại” của nhóm.

Cô lấy thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ như mọi khi.Có điều, sau khi thao tác trên máy cà thẻ, nhân viên phục vụ nhìn cô với vẻ mặt khó xử: “Thưa cô Hoa, thẻ này của cô không quẹt được ạ.”“Không quẹt được sao?” Hoa Minh Nguyệt bỗng chốc chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng đổi một tấm thẻ khác: “Quẹt thẻ này đi!”“Cũng không quẹt được ạ…” Lúc này, nét mặt của nhân viên phục vụ đã bắt đầu trở nên khó tả.Quán cà phê như chỗ họ chuyên tiếp đón những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đã quen thấy những người vung tiền như rác, và tất nhiên cũng thường bắt gặp những người đùng một cái rơi vào cảnh không xu dính túi.Những người đã từng tiện tay phung phí hàng chục, hàng trăm nghìn tệ trước kia, rất có thể sẽ nghèo rớt mồng tơi, thậm chí không mua nổi một tách cà phê chỉ qua một đêm.Sau khi quẹt thử liên tiếp mấy tấm thẻ, kết quả đều giống nhau.

Hoa Minh Nguyệt có phần bối rối.

Nếu biết thẻ đã bị khoá, cô đã không gọi các chị em của mình đến quán cà phê.

Giờ thì hay rồi, mọi người đang nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.Thật muối mặt!“À, các cậu ứng ra trả trước nhé, lần sau tôi sẽ mời.” Cô nói lí nhí, từ trước đến nay cô là người tiền nhiều không để đâu cho hết, không ngờ ấy lại có ngày phải nhờ người khác trả tiền hộ.“Chuyện này…” Những cô bạn của cô đưa mắt nhìn nhau, không ai muốn giành trả tiền.Ban đầu, bọn họ đều có kế hoạch riêng, lại cứ đinh ninh rằng đi cùng Hoa Minh Nguyệt sẽ được ăn uống miễn phí, nên mới tức tốc chạy tới ngay khi nhận được điện thoại của cô.


Giờ hoá đơn lên đến mấy nghìn tệ, còn bảo bọn họ thanh toán, ai mà chịu?“Được rồi, coi như tôi vay các cậu đi, sau khi thẻ tôi mở lại, tôi hứa sẽ trả lại gấp mười.” Thấy nhân viên phục vụ đã bắt đầu nhìn mình bằng vẻ mỉa mai, Hoa Minh Nguyệt liền nói.Vừa nghe thấy sẽ được trả lại gấp mười lần, người nào người nấy thi nhau rút thẻ ra.

Cuối cùng, cô gái gần nhân viên phục vụ nhất đã giành quẹt thẻ trước.

Cô ta vừa nhìn nhân viên phục vụ quẹt thẻ, vừa rút từ trong túi sách ra một quyển sổ tay: “Chị Hoa ơi, cái khoản trả lại gấp mười lần này không thể nói suông được đâu.

Chị xưa nay là người coi trọng chữ tín, chắc sẽ không từ chối viết cho em tờ giấy ghi nợ chứ?”“Cậu…” Hoa Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy giận không để đâu cho hết.

Cô cầm chiếc bút bi, hít thở sâu mấy lần rồi mới gật đầu, viết giấy nợ.“Chị Hoa tuyệt quá!” Cô gái cầm tờ giấy nợ, vui sướng đến độ xoay vòng vòng.Hàng trăm nghìn tệ cứ như vậy nhẹ nhàng đến tay cô ta, lợi nhuận thu được còn nhanh hơn cả đầu tư cổ phiếu và buôn bán.Những cô gái khác chán nản rầu rĩ, chỉ hận tại sao vừa rồi không phải thẻ của mình được quẹt, làm mất toi cơ hội tốt để kiếm tiền.Hoa Minh Nguyệt nén giận, nhìn vẻ tính toán tủn mủn của bọn họ.

Hừ, cô nhất định sẽ khiến đám người này mở to mắt ra mà xem Hoa Minh Nguyệt cô không phải là kẻ vô tích sự chỉ biết phá của..