Trên đường về nhà, chàng thì thào nói với tôi:
“Hôm nay… có thể ăn nàng không?”
Meo? Nếu không phải là chàng không được thì lòng tự trọng sẽ không bị đảkích, tức là hoàn toàn không có vấn đề gì cần lo lắng. Nếu đã như thếthì việc gì phải ngốc nghếch cho chàng ăn, tôi lại không thích rùa lắm.Thế nên buổi tối tốt nhất là ai ngủ phòng người nấy.
Ngân Tử giảng giải cho Hướng Thanh:
“Huynh muốn ăn con mèo đó thì đã để lỡ thời cơ tốt nhất rồi, chi bằng cứ tuântheo quy tắc của giới động vật, hai người gặp nhau, ai mạnh thì thắng,cứ thế đè xuống rồi cưỡng chế ăn luôn.”
“Hoang đường, việc vô liêm sỉ như thế làm sao… làm sao có thể làm được! Như thế là cưỡng hiếp!” Hướng Thanh lắp bắp.
Tôi từ trong phòng đi ra, nghiêm túc nói:
“Mao tộc vốn là con cái lựa chọn phối ngẫu, con đực thể hiện thực lực, trảiqua cuộc chiến đấu, thắng được con cái thì mới có thể hoàn thành việcgiao phối! Thế nên chàng hãy cố lến.”
“Nhưng… Chúng ta bây giờ có phải động vật đâu.” Hướng Thanh cố gắng giải thích.
“Ngày trước chàng cũng ép thiếp làm thế mà! Còn cắn cổ thiếp nữa!” Tôi xoaxoa sau gáy, “Người bị cắn cổ, đau hơn mèo bị cắn nhiều…”
“Nàng không phản kháng là được chứ gì?” Hướng Thanh nghĩ ngợi cách giải quyết.
“Nhưng…” Tôi cúi đầu, khó nhọc giải thích. “Thiếp không thể không phản kháng… không kiềm chế được hành động của mình.”
Ngân Tử giải thích:
“Đó là bản năng của mèo, rất khó kiểm soát.”
“Vớ vẩn!” Hướng Thanh chỉ trích. “Rõ ràng lần trước nàng nói là không cắn người.”
“Đúng thế, thiếp không cắn người, nhưng vẫn chiến đấu…” Tôi thấy chàng có vẻbất mãn thì nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn: “Không thì để thiếp ănchàng, chàng ở dưới, có lẽ có thể kiềm chế không phản kháng chứ?”
“Không được!” Mặt Hướng Thanh xám ngoét. “Bắt buộc, hơn nữa là nhất định, nàng phải ở dưới.”
Vì sao chứ? Mình không làm được lại còn bắt tôi phải làm… thật quá đáng.
Từ ngày hôm đó, hôm nào cũng vậy, từ khi trời chưa sáng, Hướng Thanh đãvào rừng luyện võ suốt một canh giờ, sau đó về nhà đưa tôi đi giặt yphục, rồi lại lên Mao Sơn nhận nhiệm vụ hoặc tới chỗ khác làm nhiệm vụ,ra đồng, làm việc nhà, buổi tối ăn cơm xong lại tiếp tục luyện võ, tớitận canh ba nửa đêm mới về. Ngoài thời gian nghỉ ngơi thì chàng chẳngdừng tay lúc nào, cần mẫn, khiến thân thủ tiến bộ ngày càng nhanh.
Tôi không hiểu vì sao đột nhiên chàng lại như thế, Ngân Tử nói là chàng nỗlực vì để đêm động phòng hoa chúc trở nên thuận tiện hơn, tôi nên thấymay mắn vì mình tìm được một trượng phu dịu dàng, chu đáo như vậy.
Thế là tôi cảm thấy mình nên chuẩn bị gì đó cho đêm động phòng hoa chúc sắp tới, Tiểu Trà rất nhiệt tình giúp tôi bồi dưỡng, nàng ta tìm đến đủloại dây thừng, buộc tôi lên đầu giường, sau đó đè tôi xuống, tôi phảicố gắng kìm chế ham muốn phản kháng của mao tộc, không được làm đứt sợidây thừng yếu ớt đó, vì như thế sẽ gây tổn thương cho Tiểu Trà.
Ngân Tử nói hai đứa chúng tôi đều ngốc, và dặn tôi phải cẩn thận, đừng có dùng lực quá độ mà làm Tiểu Trà chết.
Cứ thế, cố gắng luyện tập mãi, hơn một tháng trôi qua, mùa mưa phùn đã điqua, trời nóng dần lên, Hướng gia thôn nằm gần một con đường nối liềnnam, bắc, nhưng bên cạnh lại có rừng cây rất lớn, dễ bị lạc đường, bởivậy người đi đường đa số đều đi vòng qua rừng cây, như thế thì dịch trạm của thành trấn gần nhất giữa hai đầu cũng cách nhau hơn ba mươi dặm,bởi vậy thi thoảng lại có người tới Hướng gia thôn xin tá túc. Nhà tôilại là nhà đầu tiên ở cửa ngõ vào thôn, thế nên người gõ cửa xin ở nhàrất đông, quy củ của nhà quê là không thể từ chối những người này, bởivậy chúng tôi thường xuyên đặt một thùng nước dưới một gốc cây cách cửanhà không xa để người đi đường uống, còn đặt thêm vài chiếc ghế cho họnghỉ ngơi.
Tiểu Trà vẫn chưa nguôi ước mơ buôn bán, thế là nàngta động não, nói là chúng tôi ở một vị trí đẹp, chi bằng mở một quán trà nhỏ, bán trà và điểm tâm cho người qua đường, nhất là những người cótiền, như thế cũng kiếm được thêm chút đỉnh.
Hướng Thanh rất phản đối, nói rằng những người qua đường đây có rất nhiều người nghèo, không cần phải kiếm chút tiền mọn này, Ngân Tử thì lại rất ủng hộ, hắn nóinha đầu ngốc này ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, tìm chútviệc cho nàng ta làm cũng tốt.
Thương lượng rất lâu, cuối cùngquyết định miễn phí nước trắng, còn quán trà thì mở ven ruộng nhà chúngtôi, như thế vừa có thể làm ruộng, vừa buôn bán, trà với điểm tâm làmngon một chút, bán đắt một chút, chủ yếu là để cho những khách nhân cótiền ăn, kiếm được bao nhiêu thì được, chỉ mở ra cho vui thôi.
Tiền gốc do Ngân Tử cung cấp, chỉ có vài lạng. Tuy rằng chỉ làm cho vui,nhưng Tiểu Trà vẫn rất hưng phấn, nàng ta phát huy sự nhiệt tình trướcnay chưa từng có, đích thân cùng Hướng Thanh dựng một túp lều tranh, làm vài chiếc bàn với ghế bằng gỗ, lại còn kiếm rất nhiều hoa, phong linh,khiến túp lều tranh trở nên khá trang nhã và rất đẹp, về năng lực thẩmmỹ của nàng ta thì chúng tôi đều phải tán đồng. Nàng ta còn mua mộtchiếc đàn tỳ bà cũ, chơi nhạc cho mọi người nghe. Tôi không hiểu, nhưngHướng Thanh thì khen nàng ta chơi đàn hay, chỉ có Ngân Tử là không thích nghe, lần nào nàng chơi đàn là cũng lảng đi xa, lâu dần, Tiểu Trà cũngchẳng còn hứng thú chơi đàn nữa.
Vì là buôn bán nhỏ nên khaitrương rất nhanh, do là ý tưởng của Tiểu Trà nên nàng ta phải làm nhiềuviệc hơn. Về vấn đề này, nàng ta chẳng ca thán gì, ngày nào cũng hàohứng đun nước pha trà, rồi làm bánh. Tiếc là mà thứ nàng ta làm ra thựcsự không nuốt nổi, sau đó Ngân Tử không muốn nàng ta lãng phí tiền tài,bèn bay tới một thị trấn xa xa mua mấy loại bánh bao, màn thầu, bánhnướng… rẻ rẻ, rồi đun một nồi cháo, bảo Lạc Lạc cho mấy vại dưa rồi mang về bán.
Tiểu Trà là chưởng quỹ, ngày nào cũng thế, trời còn chưa sáng đã kéo Ngân Tử dậy ngồi trong quán trà chờ khách gõ cửa, đươngnhiên, Ngân Tử thường là ngồi ngẩn ngơ hoặc bò ra bàn mà ngủ, ngày nàotôi cũng giặt y phục xong rồi quay về ngủ bù thêm một giấc, sau đó ragiúp đỡ họ, nói là cho họ nghỉ ngơi một lát, đương nhiên, đa số thờigian của tôi cũng là bò ra ghế tiếp tục ngủ trưa.
Sinh ý của quán này rất không chuyên nghiệp, nhưng cũng có vài người ghéqua, trong đó có cả người vùng khác, có cả người của thôn, còn có cảkhách nhân ở thôn bên cạnh ngày nào cũng tới ba, bốn lần, thường lắp bắp bắt chuyện với tôi hoặc Ngân Tử, lúc ăn cháo, đôi mắt vẫn đảo tròn, ănxong còn không muốn đi, cứ đòi giúp chúng tôi rửa bát.
Làm sao có thể để khách làm việc giúp mình? Hơn nữa cũng chẳng có việc gì chongười ta làm, khu rừng sau lưng có một đám tiểu yêu quái không nộp nổiphí bảo kê cho tôi, ngày nào cũng sợ bị đánh bị giết, nghe nói tôi mởtiệm, chúng đã xông đến tranh nhau rửa bát, ngay cả quét dọn, vệ sinhchúng cũng làm hết, không đòi một phân tiền công, chỉ cần tôi nhận chúng là tiểu đệ là được, quá tốt. Ngay cả Tiểu Trà cũng được tôi sắp xếp cho hai kẻ tùy tùng theo sau sai bảo.
Điều vui nhất ở trà quán làđược nghe rất nhiều khách qua được nói đủ thứ chuyện, nào là cô nươngnhà nào đó ở phía đông bị trúng tà, căn nhà ở phía tây có ma, Túy HồngLầu không được xây lại, bởi vì ông chủ hoàn lương rồi…
Chúng tôinghe rất thích thú, điều khiến tôi bất mãn duy nhất là có những kháchnhân cổ quái thường làm những chuyện kỳ quái, ví dụ:
“Bổn đại gia là tiểu cữu tử của Huyện lệnh Lạc Dương, mĩ nhân, nàng theo ta, đảm bảo sau này tha hồ hưởng lạc, cả đời không phải âu lo.” Câu này là nói vớiTiểu Trà.
Tiểu Trà ngẩng đầu lên, ngạo mạn nói:
“Đóng cửa! Thả chó!”
Hai con chó đen cao lớn lập tức bay ra, đó chính là tùy tùng của nàng ta,một đôi Cẩu yêu sống được hơn hai trăm tuổi, rất sở trường vẫy đuôi nịnh hót, và còn biết dọa người.
“Tiểu nương tử, nếu nàng đồng ý chota sờ gương mặt xinh đẹp của nàng một cái, ta sẽ cho nàng mười lạngbạc.” Câu này nói với Ngân Tử.
Ngân Tử không ngẩng đầu lên:
“Đóng cửa! Thả Tiểu Trà!”
Hai con chó đen dưới sự chỉ huy của Tiểu Trà lập tức lao ra, bởi vì chủ nợcủa Tiểu Trà là Ngân Tử, thế nên mọi thứ của nàng ta, bao gồm cả ngườiđều là của Ngân Tử, buộc phải dùng thân thể lao động để trả nợ, thế nêndùng thuộc hạ của nàng ta cũng là chuyện đương nhiên. Có điều tôi cứ cảm thấy Tiểu Trà có dùng cả đời này cũng không thể trả hết nợ…
“Cô nương này, cô có thể…” Câu này là nói với tôi.
Tôi đang mơ màng ngủ, thế là kéo dài giọng ra nói:
“Đóng cửa, Hướng Thanh…”
Hướng Thanh lập tức cầm gậy từ trong khu rừng luyện võ sau lưng xông ra, hung dữ quát người kia:
“Mới tí tuổi đầu đã muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, dám đùa giỡn con gái nhà lành ngay giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa!”
Người kia sợ mất nửa linh hồn, gần như sắp khóc:
“Đại hiệp tha mạng, ngộ… ngộ… tới hỏi đường…”
Hướng Thanh ngượng ngùng quay đầu lại:
“Miêu Miêu…”
“Hử? Sao thế?” Tôi còn chưa tỉnh ngủ.
Trà quán này rất thú vị, mọi người đều vui vẻ, nhưng … có một hôm, khi tôiđang trông quán một mình thì đột nhiên có một vị khách rất kỳ quái.Vịkhách đó khoảng ba mươi tuổi, nam, mang theo vài bộc nhân. Hắn vừa nhìnthấy tôi, đột nhiên vô cùng hưng phấn, xông tới định ôm tôi. Loại dê già này tôi cực kì ghét, thế là tôi đá hắn bay ra ngoài cửa quán và ra lệnh cút.
“Muội muội, muội… muội không nhận ra ca ca nữa sao?” Mấy kẻ tùy tùng theo sau sợ mất mật, vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng nam tử đó chảkể gì tới đau đớn, tự mình bò dậy, kéo tay tôi lo lắng nói: “Ca ca bỏnhà đi bốn, năm năm mà muội đã lớn thế rồi sao? Vì sao lại phải tới chỗnày bán trà?”
Tôi thấy hắn cứ bám lấy tôi thì lại đá thêm cáinữa, lần này thì đám tùy tùng nổi giận, chúng rút thanh đao sáng loáng ở thắt lưng ra, chỉ mặt tôi mà quát:
“Đồ đàn bà to gan, dám vô lễ với tân Tri huyện.”
Tôi chẳng buồn đếm xỉa gì tới họ, tiếp tục bò lên bàn mà ngủ.
“Thôi bỏ đi.” Nam nhân đó đuổi đám tùy tùng ra, lại gần hỏi, “Cô nương, cô có phải họ Diệp không?”
Tôi liếc hắn một cái, thấy hắn không có ác ý gì thì không đá hắn nữa, chỉ ngơ ngác trả lời:
“Ta họ Hoa.”
“Phải rồi. Một cô nương thô lỗ vô lễ như thế làm sao có thể là đại tiểu thưđược? Đại tiểu thư còn đang ở với đại lão gia mà.” Đám tùy tùng kia thởphào một hơi, rồi lại gần khuyên nhủ. “Lão gia, chúng ta phải lên đườnggấp, uống ngụm trà rồi đi thôi.”
“Quái nhỉ, sao mà giống nhauthế.” Nam nhân kia nghi hoặc nhìn tôi mấy cái, cuối cùng không truy cứuviệc này nữa, sau đó nói với tôi, “Mười cái bánh bao, một ấm trà.”
Tôi đang ngủ ngon, chẳng muốn quan tâm tới ai, thế là chẳng buồn ngẩng đầu lên:
“Không có.”
“Cô… cô mở quán trà kiểu gì vậy?” Đám tùy tùng nổi giận.
Tôi bị làm phiền thế là bực quá, ném một cái đũa ra, cái đũa xuyên qua búitóc gã vừa nói, khiến hắn không dám nói gì nữa, sau đó mới bực bội nói:
“Trà ở trong thùng, tự rót, uống xong thì ném tiền vào thùng tiền. Nếu trảthiếu tiền thì sẽ có yêu… có người tìm các ngươi đòi lại đấy.”
“Quả nhiên là không phải.” Nam nhân kia thở dài, không sinh sự nữa rồi bỏ đi.
Nhưng được vài ngày sau hắn lại quay lại, lần này mang theo một ông lão vàmột bà lão, hai người đều ăn mặc rất đàng hoàng, thêm một đám bộc nhân,lại còn gánh thêm bao nhiêu là đồ đạc, hùng dũng tiến vào quán của tôi,khiến quán trà bé xíu chật cứng cả người.
Tự nhiên có bao nhiêutự tìm đến cửa, tôi chỉ đành đứng lên phục vụ, ông lão và bà lão chốnggậy lại gần, nhìn tôi tỉ mỉ một lượt, rồi lại thở dài nặng nề, nước mắtcụ bà lã chã lăn xuống.
Tôi chẳng hiểu gì, tò mò hỏi họ:
“Rốt cuộc các người đang định làm gì?”
“Thôi bỏ đi, Nguyệt Nương, bà nghĩ thoáng ra một chút đi, coi như chưa từngsinh đứa con gái bất hiếu này.” Ông lão lắc đầu, ông chỉ huy đám ngườigánh lễ vật lên, tiếp tục đi tới Hướng gia thôn.
Tôi ló đầu ra,phát hiện ra hình như họ đang đi đến nhà Hướng Thanh, sợ nhiều người tới gây gỗ đánh nhau, mẹ chồng với đại tẩu chịu thiệt, thế là tôi vội vàngbảo hai con Cẩu yêu trông nom quán trà, còn tôi chạy theo họ, dọc đườnglại rẽ vào rừng gọi Hướng Thanh đi cùng giúp đỡ.
Cửa nhà Hướng gia lúc này mở rộng, mẹ chồng đang thân mật kéo tay bà lão kia, luôn miệng an ủi:
“Việc đã tới nước này thì cũng chẳng còn cách nào khác, hơn nữa Thanh nhi nhà tôi cũng chẳng ra gì, bị thoái hôn cũng là chuyện thiên kinh địanghĩa.”
“Diệp gia nhà chúng tôi có lỗi với tổ tiên!” Ông lão vôcùng bi phẫn: “Tuy rằng Thanh nhi nhà bà trước đây làm chuyện hồ đồ,nhưng nam nhân còn trẻ ai mà không có sai sót? Biết sai mà sửa là thànhngười, cũng chẳng có gì to tát cả. Nhưng con gái nhà chúng tôi… khôngbiết vì sao lại biến mất… Tại phu thê chúng tôi không biết dạy con.”
Ba người bắt đầu tự kiểm điểm, chê bai con mình, cảm giác như họ đều là những người không đáng đồng tiền.
“Thân gia, con gái ông bà rốt cuộc vì sao lại biến mất?” Đại tẩu tôi tò mò hỏi.
“Một lời khó nói hết…” Bà lão lau nước mắt, chầm chậm kể lại.
Thì ra nửa năm trước, con gái nhà họ đột nhiên bị ngã sông, trọng thương,sau khi tỉnh dậy thì thần trí mơ hồ, điên điên khùng khùng, thường nóinăng linh tinh, đừng nói là những thường thức trong sinh hoạt, ngay cảcha mẹ huynh đệ cũng không nhận nữa. Diệp gia đã mời hết các danh y,nghĩ đủ cách điều trị mà không thấy hiệu quả, nghĩ con gái mình sắp xuất giá mà lại xảy ra việc này, e rằng sẽ tổn hại tới danh tiếng nên họ cứgiấu giếm không dám nói, đưa nàng ta vào kinh thành trị bệnh. Không ngờ, dọc đường, con gái họ đột nhiên biến mất, cũng không biết là rơi vàotay phường lừa gạt hay không, thế là hai vợ chồng họ giả vờ không có nhà để trốn tránh thân gia, đỡ ngại với hàng xóm láng giềng.
“Bâygiờ việc này không thể kéo dài tiếp được nữa, là chúng tôi có lỗi vớigia đình bà, thế nên hôn sự này đành phải hủy thôi.” Diệp lão gia bảongười gánh sính lễ vào. “Tôi coi như đứa con gái này đã chết.”
Bà lão kia còn đau lòng rất lâu, rồi lại nhìn tôi mấy cái, lắc đầu nói:
“Cô nương này rất giống con gái chúng tôi, suýt nữa thì nhận nhầm người.”