Những ngày tháng yên
bình của cô cứ thế mà trôi qua, cô vẫn chưa nói cho anh trai biết việc
mình gặp mặt anh dâu, muốn để anh ấy bất ngờ. Nhìn vẻ mặt thất thần của
anh ấy, lâu lâu hai má liền đỏ ửng lên, đôi lúc hai mày liền nhíu chặt
lại đầy vẻ khổ sở, nhiều lần nhìn cô muốn nói lại thôi. Trà Thiên Phúc
nhận thấy mình vô cùng bất thường, vẫn luôn nhớ đến gương mặt của tiểu
bạch thỏ kia, hắn điều tra ở nhiều nơi, nhưng vẫn không thấy tung tích
của cậu, lòng đầy mất mát, Trà Thiên Phúc kinh sợ vì mình đã yêu một nam nhân, dù đã dằn lòng để quên đi, thế nhưng, cảm xúc này….làm sao anh có thể lẩn tránh đây, anh cần một người để tâm sự, nhìn em gái, lại lắc
đầu, sợ em ấy chán ghét mình, lại nhìn cha mẹ, sợ cha mẹ thất vọng về
mình, vì thế lo lắng suốt ngày, lại tương tư về đêm, gương mặt ngày sọp
hẳn đi, trên trán mang nặng nỗi buồn phiền, còn đâu anh hai tươi sáng
như ánh mặt trời ban mai của cô chứ, vẫn là không thể giả bộ nữa, Trà
Hồng Yên sau khi ăn tối xong, nhìn tình trạng anh trai mình ăn không đến nửa chén cơm, thấy ánh mắt cha mẹ lo lắng, má Thẩm vô cùng nóng ruột,
nhiều lần gặng hỏi, nhưng anh đều trốn tránh không trả lời, cha Trà lại
có chút vô tâm, nghĩ đến nhóc con ở tuổi dậy thì đều như vậy, trong mắt
chỉ có vợ và con gái.
-“Hồng Yên, con nói chuyện với anh chưa?” Thẩm
Nhược Nhược xót xa nhìn bóng lưng con trai xiêu vẹo đi về phòng mình.
Vẫn là phải nhờ vào con nhóc nhà mình
-“Con định lát nữa nói chuyện
với anh ấy, mẹ không cần lo lắng quá đâu, con trai đến tuổi liền có
nhiều sầu não đi” Cô mỉm cười đáp, đặt đũa lên bàn , sau đó xin phép cha mẹ, má Thẩm xua xua tay bảo cô mau đi coi anh hai.
Đứng trước cửa
phòng của anh mình, cô nhịn cười đến nội thương, nhìn bộ mặt oán phu của anh cô, cô liền muốn trêu chọc một chút, liền không tiết lộ tung tích
của người anh hai đang tìm, xa tận chân trời mà gần ngày trước mắt, đưa
bàn tay lên cửa gõ gõ hai tiếng, liền nghe tiếng mũi rầu rĩ từ bên trong phòng truyền ra.
-“Ai vậy?” Anh giấu đầu trong chăn, cõi lòng nặng trĩu
-“Là em” Trà Hồng Yên chảy xuống hắc tuyến, sao giống mấy đứa nhỏ như thế chứ
-“ Em vào đi, cửa không khóa” Anh vẫn nằm úp mặt xuống gối, cô bước vào
căn phòng màu xanh nước biển nhàn nhạt của anh, căn phòng truyền đến
không khí mát lạnh của đại dương vào mỗi mùa hè. Nhìn chiếc giường
kingsize to lớn được lót vải lụa màu xanh đậm, trên đó là hình ảnh anh
trai cô còng lưng lại như con tôm.
-“ Anh trai, anh tương tư ai rồi
đúng không” Cô ngồi xuống giường, vỗ vỗ vào khối thân thể được giấu dưới chăn, đôi mắt ánh lên vẻ hài hước
-“ Em….sao em biết” Anh bật dậy mở chăn ra, gương mặt tuấn mĩ đỏ ửng, muốn nói với cô, lại nhìn gương mặt
xinh đẹp ôn nhu của em gái, anh sợ phá hỏng hình tượng của mình, liền xụ vai xuống, đôi mắt như nước biển xanh phản quang sắc trời mùa hè trong
lành, nay đạm mạc hiu hắt chất chứa đầy nỗi buồn, đôi mắt như tâm hồn
của Thiên Phúc lúc vui sẽ trong xanh rực rỡ, khi buồn thì tối lại như
nước biển ở tầng sâu không đáy.
-“ Để em đoán nhan, người đó rất gầy, đôi mắt như tinh anh buổi đêm mùa thu, mái tóc phủ ngang che giấu dung
nhan xinh đẹp, làn da hơi tái nhợt, bộ dáng ngây ngô, tính cách cũng
…khụ y như một tiểu bạch thỏ mặc cho người ta bắt nạt, tự ti đến vô cùng đáng thương” Đó là lời nói của anh hai kiếp trước, khi mọi chuyện bại
lô, liền lôi kéo Trường Noãn Tâm đến trước mặt cha mẹ cô, cha mẹ cô vô
cùng bất ngờ, nhưng cũng xua tay nói, phúc của con cái, con cái tự
hưởng, chỉ có cô khi nghe lời nói chân tình của anh hai, đôi mắt chan
chứa ôn nhu, yêu thương nhìn người con trai trước mắt, liền cảm thấy tức giận, buồn nôn.
-“A…em…em sao lại…sao” Lắp ba lắp bắp nói, mồ hôi
lạnh chảy ra trên trán anh, dò xét gương mặt em gái, thấy em gái một
chút khinh thường cùng chán ghét cũng không có, chỉ có tia vui vẻ ánh
lên trong đôi mắt to tròn xinh đẹp kia.
-“ Người đó là nam nhân a, mà ngặt nỗi, anh ngay cả tên cũng không biết, anh trai, anh thật vô dụng,
gặp được người thương liền không biết năm giữ để chạy thoát dễ dàng như
vậy” Trêu ghẹo nhướn người cốc cốc đầu anh, nhìn anh hóa đá ngơ ngác,
miệng mở ra thật to, cô dùng bàn tay mình khép lại miệng anh
-“ Hồng
Yên…em…em không chán ghét anh hai sao, anh hai như thế, có phải đã làm
mất mặt gia đình không” Thấy cô đồng cảm với mình, nỗi lòng của anh được giải tỏa, buồn bực ghé vào đôi vai gầy yếu của em gái, bất lực thở dài
-“ Sẽ không, cha mẹ là người rất hiện đại, sẽ chấp nhận thôi, bởi vì cha
mẹ yêu thương anh nhan, em cũng thế, em cảm thấy chị dâu rất đáng yêu”
Cô xoa xoa mái đầu hơi nâu của anh, cảm nhận đôi vai run run của anh,
cõi lòng đầy xót xa
-“ Thật sao, ế…nhưng mà…em biết người đó sao” Rốt cuộc cũng bắt được trong tâm đi, nhìn cái gương mặt ngốc muốn chết này, cô liền thấy tội nghiệp chị dâu
-“ Ân…em còn biết anh ấy đang ở đâu
nữa kìa, ai lại vô dụng như anh ngay cả tên cũng không biết” Cô cười
nhạo nói, nhìn ánh mắt vui sướng chứa chan đầy hi vọng cùng hạnh phúc
của anh, cõi lòng như có nước ấm tràn qua.
-“ Mau nói anh hai biết,
mau nói a” Tiểu Bạch Thỏ kia anh gặp em ấy tại một quán bar nhỏ, chỉ là
vào đó vì bị bọn đàn em kéo theo, anh vô cùng không thích nơi ồn ào, náo nhiệt lại phức tạp như thế, nhưng cũng vì thế anh mới có thể tìm thấy
được định mệnh của mình, khi ra cửa sau nhận điện thoại, anh liền thấy
một bóng dáng nhỏ nhắn đang khóc nức nở, tiếng khóc thánh khiết truyền
vào tai anh, đôi vai nhỏ gầy run run, trong miệng meo meo khóc. Nhìn
đồng phục nhân viên rộng lớn bao lấy cơ thể nhỏ bé đó, lòng anh dâng lên tiếc thương, anh cất điện thoại vào trong túi, lên tiếng nói
-“Này…cậu sao vậy” Anh nhìn cậu ngước mắt nhìn mình, hút một ngụm khí lạnh, đôi
mắt to tròn trong sáng như ánh trăng ngày thu sạch sẽ thánh khiết, đôi
môi mỏng manh vì bị cắn bởi chủ nhân mà hồng nhuận cả lên, lại liếc
xuống thấy cái kính trong tay cậu bị gãy làm đôi, đôi mắt hồng hồng ướt
át, tóc mái dài bị lôi kéo để lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, cái mũi thon thả nhỏ nhắn, màu da trắng nhưng trắng bệch đến đáng sợ. Khớp
xương gầy yếu để lộ ra. Sợ một trận gió cũng muốn thổi bay cậu đi.
-“ A…tôi làm phiền anh sao, thật xin lỗi” Loạng choạng đứng dậy, mờ mịt
thấy xuất hiện trước mắt mình một bóng hình cao lớn, mất hồn nhìn gương
mặt tuấn mĩ ghé sát vào mình, vì bị cận Trương Noãn Tâm vốn không thấy
rõ người đi tới, cho đến khi anh kề sát mặt vào mình mới thấy được ngũ
quan như tượng tạc của anh, đôi mắt ôn nhu như nước biển đại dương, xanh hun hút, đôi môi mỏng có chút nhếch lên, làm cậu ngây người.
-“ Nhóc con, kính của em bị gãy sao, bị người ta bắt nạt” Nhìn thấy trên gương
mặt xinh đẹp yếu ớt có chút bầm tím, áo sơ mi trắng trên người có vài
dấu chân, anh liền có xúc động muốn đánh kẻ vừa bắt nạt cậu
-“
Không…không…tôi…tôi” Cậu lắp bắp, cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp
miết lên khuôn mặt cậu , vuốt ve qua vết thương của cậu, lại thấy hơi
thở nam tính phun lên mặt cậu thổi hơi như dỗ dành vết thương của cậu,
đáy lòng liền run lên, hai mắt lại ướt át, cảm giác được người quan tâm
thật tốt. Đang đắm chìm trong sự ôn nhu của nam nhân trước mắt thì bị
tiếng quát từ bên trong cửa truyền ra
-“ Tên nhóc kia no đòn chưa đủ
sao, mau làm việc đi, còn lười biếng, liền trừ lương” Tiếng rống tức
giận làm đau nhức màng nhĩ cậu, khiến cậu quay lại với hiện thực, cậu
cúi đầu, thoát khỏi lồng ngực rộng lớn của nam nhân, nhưng vì chân còn
đau nên loạng choạng ngã nhào gương mặt lại lần nữa kề sát vào cổ anh,
hơi thở nóng ấm phả vào yết hầu của Trà Thiên Phúc làm lòng anh ngứa
ngáy, liền nâng cái cằm nhỏ nhắn hơi nhọn, tinh tế nhấm nháp đôi môi
hồng nhuận ngon miệng, Trường Noãn Tâm chết đứng, sau đó mau chóng đẩy
anh ra, làm cho anh không có sự chuẩn bị liền ngã xuống, cậu ôm gương
mặt đỏ bừng chạy đi, đóng cửa sau lại, lại khóa chốt, bên ngoài còn nghe thấy tiếng đập cửa rồi giọng nói nam tính hét lên
-“Tiểu Bạch Thỏ,
tôi là Trà Thiên Phúc” Anh dùng lực đạp bay cánh cửa cũng là lúc bóng
dáng nhỏ bé đó đã biến mất, mân mân cái miệng, lại thấy điện thoại cha
Trà gọi tới, bất đắc dĩ trở về, khi anh tới chỗ đó lần nữa, người đó lại biến mất, ở quán bar này sinh viên nghèo đi làm rất nhiều, quản lý biết họ ngại lấy tên thật nên dùng tên giả, lại không khai rõ địa chỉ, nơi
ở, mà tiểu bạch thỏ nghe nói cả số điện thoại cũng không có
Nghe anh hai kể lại, Trà Hồng Yên trong lòng hưng phấn muốn chết, tiểu bạch thỏ chị dâu thật đáng yêu.
-“ Anh kể rồi, em mau nói đi nói đi” Anh lay lay vai cô, lay đến độ cô choáng cả đầu. Bất đắc dĩ nói
-“Cái tiểu bạch thỏ kia tên là Trường Noãn Tâm….ân, là học sinh của trường
Lưu Tư Lan” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của anh, cô ngừng lại một chút
-“
Này, khôn thể, anh nếu thấy em ấy lập tức sẽ nhận ra,….nhưng mà sao em
biết chuyện anh…” Hai má đỏ ửng, ngón tay vặn vặn vào nhau, thẹn thùng
nói
-“Bí mật nhan…tất nhiên anh không thể biết được rồi, người đó đeo một cái kính thật lớn, tóc mái thì che phủ nửa gương mặt, em thiếu chút cũng nhận không ra” Nếu không phải cái giọng nói mềm mại đó, đánh chết
cô cũng không tin là tiểu bạch thỏ xinh đẹp tuyệt mĩ kia.
-“ Đúng
đúng, em ấy có đeo kính, Trường Noãn Tâm…Noãn Tâm…Tâm Tâm….Tâm Nhi, cõi
lòng ấm áp sao đúng là cái tên hay nhìn em ấy anh đúng là cõi lòng ấm áp muốn đòi mạng” Ngứa ngáy muốn bắt nạt em ấy
-“Dừng…thật buồn nôn” Thấy anh trai thâm tình kêu tên người trong mộng, hai mắt mê ly, da gà cô nổi lên.
-“Em gái…anh thật yêu em chết mất, em đúng là em gái đáng yêu nhất của anh”
Ôm lấy đầu nhỏ của cô, hung hăng hôn hai tiếng thật kêu hai bên má của
cô.
-“ Được rồi, được rồi, ghê chết được, anh đúng là sao lại trẻ con thế chứ, em đã đưa điện thoại của em cho anh ấy rồi, tối anh gọi cho
anh ấy đi, tiện thể chuyển lời hỏi thăm của em luôn, anh ấy sáng nay….bị thương” Nhìn bộ dạng vẫy đuôi vui mừng của anh trai, cô hung hăng nói
một câu như sét đánh
-“ Sao cơ…sao lại bị thương, em ấy bị thương có nặng không em ấy…” Cõi lòng lo lắng có chút đau đớn
-“ Anh ấy vốn không phải là học sinh trường mình, mà là học sinh trường
khác được nhận học bổng toàn phần, hoàn cảnh của anh ấy…vốn không tốt,
mà anh cũng biết những người như anh ấy, không được học sinh trường này
chào đón” Cô lành lạnh nói
-“ Em ấy bị người ta bắt nạt sao, là ai?” Nắm tay to lớn siết chặt lại, đôi mắt màu xanh có chút sẫm lại, sóng ngầm mãnh liệt
-“ Em đã xử lí rồi, ngày mai thế nào cũng bị gọi lên phòng hiệu trưởng,
anh hai anh nhất định phải bênh vực em” Làm nũng dụi đầu vào tay anh, vỗ vỗ cơn tức giận của anh xuống. Trà Thiên Phúc nghe vậy lòng liền mềm
xuống, em gái này của anh, thật khiến anh không dừng được yêu thương
-“ Là Hoa Ngọc Lan a, em lỡ tay làm mặt cô ta có sẹo rồi, ai bảo cô ta bắt nạt người yêu anh trai em chứ” Cô phồng má nói, làm bộ dáng bất đắc dị
lại vô cùng đắc ý, Trà Thiên Phúc nghe đến Hoa Ngọc Lan liền ghi nhớ cái tên này, lại nghe em mình nói thế, lòng lại cũng vô cùng vừa ý, hừ cho
dù có không đụng vào Trương Noãn Tâm, chỉ cần em gái anh muốn bắt nạt
ai, người đó nhận mệnh đi.
-“ Vậy Trương Noãn Tâm…” Vẫn là lo lắng hỏi
-“ Em đã mời anh ấy ăn một bữa, anh không biết đâu, anh ấy lỡ tay làm đổ
cơm lên người cô ta, mọi người trong trường liền bu tới ăn hiếp, nhìn
thấy trên đất toàn là cơm trắng, khụ còn có chút rau nữa…bộ dáng gầy yếu như thế… ” Cô không nói nữa, nhìn thấy anh hai đau lòng nhíu mày lại,
cô đây là đổ thêm dầu vào lửa, Hoa Ngọc lan tưởng chuyện này kết thúc ư, còn cái bọn người kia nữa,anh hai mà tức giận lên sẽ vô cùng đáng sợ,
cô là góp chút gió để thổi lửa đi. Thật xin lỗi vì lợi dụng anh nhan,
coi như món quà dành cho em vì giúp chị dâu đi, cô mặt dày nghĩ.
-“
Em đưa điện thoại của em cho anh ấy rồi, lát nữa anh gọi vào số em đi”
Lại lần nữa lặp lại, biết anh trai bị nhiều thông tin làm bùng nổ đầu óc nên chưa thông suốt được
-“Cảm ơn em” Mắt anh ươn ướt, có người ủng
hộ mình thật tốt, Trà Hồng Yên cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã không ghét bỏ
người anh như anh, cô vỗ vỗ lưng hắn, đôi mắt xót xa, điều này là em nên làm ở kiếp trước, em xin lỗi, lúc anh cần em nhất, em lại đẩy anh ra
xa, đẩy anh vào cái hố của sự đau khổ, là em bức anh, vì đang dựa vào
ngực anh, nên Trà Thiên Phúc không thấy được giọt lệ nóng hổi đang chảy
xuống trên gò má cô.
-“ Trà Hồng Yên mau mau đến phòng hiệu trưởng”
Đang ngồi ăn trưa cùng với 5 tên đầy tới của mình, cô liền nghe đến loa phát thanh gọi tên mình, bọn người trong phòng ăn vô cùng đắc ý, Triệu
Tử Phong nhíu mày, Hoa Ngọc Lan còn dám đi cáo trạng, là anh làm bị
thương cô ta, thế nào lại chỉ có Trà Hồng Yên bị gọi lên, cô bình thản
đứng dậy, lại thấy túi váy của mình rung lên hồi chuông, là cô mượn điện thoại cũ của anh hai để dùng, đưa lên tai nghe.
-“Hồng Yên em đứng
trước phòng hiệu trưởng chờ anh hai cùng vào, anh dẫn theo…khụ Noãn Tâm
đến, đoạn băng ghi hình anh cũng lấy rồi, tốt nhất em kêu cái tên Triệu
Tiểu Tử kia luôn đi” Nghe giọng nói lạnh lùng của anh hai, lại nghe
tiếng khóc nho nhỏ như mèo kêu quen thuộc, liền biết anh hai đã bắt được chị dâu, còn bắt nạt người ta nữa, anh hai vô cùng cầm thú.
-“ Anh
hai anh đừng có bắt nạt anh Noãn Tâm” Cô không vui cảnh cáo nói, liền
nghe tiếng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh hai truyền qua điện thoại
mà không phải nói với cô
-“ Em xem, em gái của anh cũng bị em mê hoặc rồi” Anh dùng ngón tay trêu chọc gương mặt đỏ ửng của người trong lòng, bàn tay không an phận xoa xoa cái mông vểnh lên sau chiếc quần tây của
Noãn Tâm
-“ Anh đáng ghét” Noãn Tâm trừng mắt nói, hai má đỏ bưng
muốn nóng cháy, nhìn gương mặt đẹp trai của anh liền xấu hổ, hai tay đặt lên lồng ngực của anh, tai nghe tiếng tim đập của anh, cứ tưởng sẽ mãi
mãi không được gặp lại, mãi mãi cách biệt ở hai thế giới, thế mà sáng
nay cậu đang trốn ở một góc đọc sách liền bị anh xuất hiện đột ngột làm
cho giật mình, sau đó bị anh hôn đến quên cả trời đất, nghe anh thổ lộ,
trái tim liền đập bình bịch, vô cùng hạnh phúc ngọt ngào. Lại cảm thấy
thương cảm, mình như thế này, anh ấy lại hạ mình đi yêu.
-“Này này
hai người, bớt chút đi, có em gái bé nhỏ chưa đủ 18 tuổi ở đây này” Cô
hài hước nói, đôi mắt cong cong lên như mảnh trăng mùa thu, khóe môi
nhếch lên thật cao, ha ha nói, làm 5 tên đàn ông ở đây tim đập bình
bịch.
-“Ừ, vậy gặp em ở phòng hiệu trưởng” Trước khi cúp máy cô còn
nghe tiếng rên nhẹ của Trương Noãn Tâm, cmn thật kích thích, cô nghĩ
trong đầu, anh hai vô cùng phúc hắc, bá đạo và cầm thú.
-“ Triệu Tử
Phong, mau đi cùng em đến phòng hiệu trưởng” Bắt lấy cánh tay săn chắc
của Triệu Tử Phong kéo đi, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay cô,
cánh tay của hắn muốn cháy đỏ cả lên, vui sướng mỉm cười.
-“ Các anh cũng nhanh lên đi” Trà Hồng Yên ghé mắt ra phía sau nhìn 4 người đang
trợn mắt ai oán nhìn mình, giống như lũ cún con bị bỏ rơi, tâm trạng của cô cực kì tốt liền mở miệng nói.
-“Cái này a, Thiên Phúc em đến đây
làm gì?” Nhìn học trò cưng đang trừng mắt nhìn ông đe dọa, hiệu trưởng
mập mồ hôi tuôn như mưa, ô ô ông thần con muốn cái gì nữa đây, nhìn nam
sinh gầy yếu phía sau Trà Thiên Phúc, nhìn bàn tay to lớn của anh đang
nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cảm thấy có điều gì đó là lạ không đúng.
-“ Đến giải quyết chuyện của Yên Yên với Hoa Ngọc Lan” Lạnh lùng quét mắt
nhìn Hoa Ngọc Lan một nửa mặt bị dán băng trắng, đang run rẩy dưới sự uy hiếp của anh, đang mong ngóng cha mẹ mau đến, con gái bị người ta bắt
nạt.
-“Này…này là chuyện giữa hai em ấy, Trà Hồng Yên lại lần nữa làm người ta bị thương…” Ngập ngừng nói, thấy không khí đang giảm đến mức
âm độ, thầy hiệu trưởng nghĩ rằng còn như thế nữa mình liền viết đơn từ
chức cho xong, hội trưởng hội học sinh muốn leo lên đầu ông ngồi rồi,
ông thật đáng thương
-“ Ai nói Trà Hồng Yên bị thương, con mắt nào
của cô ta thấy điều đó” Triệu Tử Phong vừa bước chân đến ngưỡng cửa,
liền lạnh giọng nói. Thầy hiệu trưởng thật sự muốn bất tỉnh, cái này,
cái này, không phải chỉ có 1 ôn thần, nay là cả 2 ôn thần, Triệu Tử
Phong a là con trai của một trong những cổ đông lớn của trường này, ai
dám động vào hắn,muốn chết sao, mà cổ đông đó chính là mẹ của hắn – phó
chủ tịch tập đoàn Levo- được biết đến là người mẹ vô cùng bệnh vực con
trai, đem con trai yêu thương như mạng,đắc tội với hắn Nhạc Ngân Bình sẽ đến làm loạn cái trường này mất.
-“ Là em đã rạch mặt cô ta” Triệu
Tử Phong thẳng thừng nói, thầy hiệu trường trừng mắt nhìn Hoa Ngọc Lan – lại dám nói dối ông, xem đi người ta lớn lối đến thừa nhận rồi, làm ông mất mặt muốn chết
-“Này dù em thương bạn mình cũng không nên nhận
lỗi thay bạn chứ” Có chút không tin nói, thầy hiệu trưởng cầu trời đây
không phải sự thật
-“ Có đoạn băng ghi hình này làm chứng, thầy mau
chóng xin lỗi Trà Hồng Yên đi” Trà Thiên Phúc ném cuộn băng lên bàn, khí phách bức người, khiến Trương Noãn Tâm vô cùng ngưỡng mộ, hai mắt tỏa
sáng.
-“ Thì sao chứ, cô ta tuy không phá hủy dung nhan của em, nhưng làm cho em cùng Mị Mị còn có Tuấn Ưu bị thương, Nguyễn Tuấn Ưu – cậu ta đã bị con nhỏ đó phế đi tay phải rồi, thầy hãy đợi cha mẹ của bọn em
đến đi” Hoa Ngọc Lan lớn giọng nói, nhà họ Hoa 4 đời lưu danh, cũng là
nhà có thế lực, nổi danh với một tập đoàn lớn sản xuất ô tô, nên cô ta
mới lớn lối như thế.
-“ Ô ô con gái của mẹ” Vừa dứt lời xong, một phụ nhân xinh đẹp uyển chuyển đã nhào vào ôm lấy cô ta, nhìn thấy băng gạc
trên mặt liền hét chói tai, bà và ông Hoa đang cùng đi công tác ở Nhật
nghe nói con gái nhà mình bị thương liền mau chóng bay trở về
-“Là ai đã làm con ra như thế” Hoa phu nhân ánh mắt tàn nhẫn lướt qua từng người
-“Là tôi” Triệu Tử Phong lạnh nhạt nói
-“Gì? Cậu là ai lại dám làm thế với con tôi” Hoa phu nhân là người Nhật suốt
ngày chỉ biết đi du lịch nước ngoài, không giao hảo nhiều trong các buổi tiệc của giới nhà giàu trong nước, nên không hề biết mặt thiếu gia họ
Triệu lừng lẫy này
-“Này….Hoa phu nhân bà không nên lớn tiếng như
thế, đây là Triệu Tử Phong con trai của Triệu chủ tịch tập đoàn LIC và
phó chủ tịch tập đoàn Levo – cổ đông của ngôi trường này” Hiệu trưởng vô cùng biết nặng nhẹ, hừ muốn chết sao, bà muốn chết nhưng ông còn muốn
sống
-“Cái gì? Đây không phải là bạn trai con kể với mẹ sao?” Nhìn
nam tử tuấn mĩ xuất sắc trước mắt, ánh mắt ngạo nghễ vương giả khinh
thường liếc qua, lại nghe đến thân thế của cậu, trong lòng vô cùng đắc
ý, không lẽ hai đứa yêu nhau rồi gây nhau vô tình làm bị thương con gái
bà
-“A…bạn gái cơ” Trà Hồng Yên mỉm cười, mà cái nụ cười đó khiến cho Triệu Tử Phong cảm thấy vô cùng khủng bố
-“Là cô ta không biết xấu hổ tự nhận, anh vốn chỉ có mình em” Triệu Tử Phong oan ức nói.
-“Hừ” Trà Hồng Yên khoanh tay không thèm nhìn, 4 tên nam nhân vừa đến cũng
bước vào phòng, làm thầy hiệu trưởng trực tiếp muốn đánh vào đầu cho
mình tự ngất xỉu.
Cái này sao lại liên lụy đến cả tá ôn thần thế này. Trừng mắt nhìn hai mẹ con nhà họ Hoa, các người hôm nay nhận mệnh đi,
cái ghế hiệu trưởng này ông ngồi vẫn chưa nóng đâu.
-“ Mẹ ….là do cô
ta là do con nhỏ họ Trà này, cô ta bắt nạt con cùng Mị Mị, cô ta đánh bị thương con, còn quyến rũ Triệu Tử Phong xúi anh ấy làm con bị thương,
cô ta ghen tị với con” Hoa Ngọc Lan căm tức giãy dụa nói, ánh mắt ghen
tị nhìn Triệu Tử Phong đang lấy lòng Trà Hồng Yên
-“ Cô tưởng cô là
ai chứ, cô xứng đáng để em ấy ghen tị sao” Hồng Lân nâng nâng cặp kính
cất giọng nói lạnh lùng, tự nhiên đi đến chỗ ti vi, tra cuộn băng ghi
hình vào đầu đĩa, trong đó liền hiện lại tình cảnh khi ấy, Hiệu Trưởng
cùng toàn bộ giáo viên có mặt ở phòng giáo vụ hút một hơi lạnh, sợ hãi
nhìn Trà Hồng Yên, lại nhìn Triệu Tử Phong, quá đáng sợ, bọn nhóc nhà
giàu này tâm lí vặn vẹo biến thái, may mắn mình chưa chạm đến chỗ tử của bọn chúng, hiệu trưởng lại không thấy vậy ông thấy Hoa Ngọc Lan là cố ý gây chuyện, là Trà Hồng Yên bất bình bênh vực người xấu, cái đầu đơn
giản coi phim siêu nhân nhiều quá liền quy cho Trà Hồng Yên cái biệt
danh người hùng, cảm thấy trường học đã cải tạo bản tính của Trà Hồng
Yên rất tốt – thật ra trong lòng ngay từ đầu đã nghiêng về Trà Hồng Yên, nhìn cái đám ôn thần này đi theo bảo hộ cô như thế, đắc tội với cô là
đắc tội với cả ….một đám thế lực lớn kinh hoàng, hắc đạo bạch đạo đều
có, ngay cả gia đình Trà Hồng Yên cũng đã không bình thường, hợp lại so
với cái nhà họ Hoa coi trời bằng vung này, thật sự nhà họ Hoa chỉ là một con tép trong cái hồ nước rộng lớn thôi.
-“ Hoa Ngọc Lan, tính tình
tùy hứng, điêu ngoa, Trương Nõan Tâm là học sinh xuất xắc được trường
tôn trọng mà thỉnh về đây học tập, nhằm tạo ra nhiều nhân tài cho
trường, em lại vì khinh thường bạn, chỉ vì bạn đụng trúng em, em lại
khích bác một đám người bắt nạt bạn, hành động này vô cùng coi thường kỉ luật nhà trường và bộ mặt của trường” Nhìn Hoa Ngọc Lan ngày càng
chướng mắt, rõ ràng là mình đi gây chuyện, còn làm bộ mặt bị hại. Hoa
Ngọc Lan bị Hồng Lân nói đến méo mặt, lại nghe thầy hiệu trưởng nói vậy, liền biết hôm nay mình thua chắc, rõ ràng là nhờ có mấy nam nhân kia
cùng với anh trai mình Trà Hồng Yên mới thoát nạn, cô không cam tâm
-“Này, nhưng mà Trà tiểu thư cũng….” Hoa phu nhân nghe đến nhà họ Trà liền
muốn rụt xuống, lại nghe đến nhà họ Triệu thì cũng xìu xuống, bà là một
người phụ nữ biết co duỗi dãn nở phù hợp, đầu óc còn có chút thông
minh,Trà gia này có liên hệ với cả hai gia tộc lớn trong trong thành phố một Họ Triệu một họ Lê, họ tuy là ba nhưng lại là một. Ai dám trêu
chọc.
-“ Đừng nói em tôi quá đáng, nếu đó là tôi không đơn giản chỉ
là một cái ghế đâu” Vỗ về người trong lòng, Trà Thiên Phúc lạnh lùng
nói, khí thế áp bức khiến Hoa phu nhân câm miệng.
-“ Hiệu trưởng,
ngài cũng nên giải quyết cho hợp lí đi, đừng để mất thời gian của An Nhĩ Kỳ tôi” Nhìn trò hề trước mắt, An Nhĩ Kỳ hừ lạnh, bộ dáng ghét bỏ nhìn
Hoa Ngọc Lan như người chết, lúc trước rõ ràng bị mù nên mới thấy cô ta
cũng được.
-“ Hoa Ngọc Lan từ nay em bị đình chỉ học tập trong vòng 3 tháng, em không cần đến trường nữa, thi hành hôm nay đi” Đều trách các
người không gặp thời, đụng đến một lúc mấy cái hố bom, một Triệu Tử
Phong đã đủ, nay còn là nhà họ Trà, không những thế đến cả Mạc Hồng Lân
cũng ra mặt, ông trùm dầu mỏ đó, ảnh hưởng đến chính trị đó, còn có, ực
thành viên hoàng tộc đi cũng bất bình
-“Hiệu trưởng, ngài không thể”
Chưa nói hết câu liền bị Hoa phu nhân bịt miệng, bà nhận ra An Nhĩ Kỳ,
mồ hôi lạnh đổ xuống,xem ra đứa con gái ngu ngốc này của bà gây chướng
mắt rất nhiều người, bà không muốn vì một mình nó mà ảnh hưởng đến cả
gia đình, Hoa tổng mà biết chắc chắn sẽ mắng chết bà dạy hư con.
-“
Đi thôi” Hoa phu nhân mất mắt kéo con gái đang giãy dụa như điên ra
ngoài, vừa ra khỏi phòng Hoa Phu nhân liền tức giận mắng Hoa Ngọc Lan
một trận
--
-“Rất vui vẻ” Bạch Chính Lăng nhìn gương mặt thỏa mãn của cô, móng gấu không nhịn được sờ sờ hai má non mịn của cô
-“Ừ” Nhìn anh hai hạnh phúc nắm nắm kéo kéo chị dâu, cô vô cùng vui sướng
-“ Trà Hồng Yên, có phải anh trai em…thích…” An Nhĩ Kỳ cùng đồng bọn nãy
giờ chứng kiến hành động ôn nhu chết người của anh trai đối với Trường
Noãn Tâm liền bị dọa cho ngây người, không biết sống chết hỏi, sự tò mò
giết chết một con ruồi
-“ Thì sao….các anh thấy ghê tởm sao” Đôi mắt
của cô trầm xuống, khuôn mặt một mảng lạnh như băng, khóe miệng nhếch
lên một nụ cười ghê người
-“ Anh không có vấn đề gì, tình yêu vốn
không phân biệt” Hồng Lân lạnh nhạt nói, đã là thời đại nào rồi, việc đó cũng quá tầm thường đi, chú của hắn không phải kết hôn với cái tên
người Ba Tư kia sao, cũng không có gì hiếm lạ, một câu này của Hồng Lân
chọc cho Hồng Yên vô cùng vui vẻ.
-“ Anh vô sự” Triệu Tử Phong vốn là người sống không theo nguyên tắc, suy nghĩ vô cùng phóng khoáng, ngoài
ngạc nhiên ra, cũng không có cảm giác bài xích gì, cô không ghét, anh
cũng không ghét
-“ Chuyện này trong quân ngũ rất nhiều” Gấu lớn thản
nhiên đáp, liền nhận lấy cái trợn mắt của bọn họ, gì chứ, trong quân đội thiếu nhất là phụ nữ, nên….
-“ An Nhĩ Kỳ còn anh thì sao” Anh dám
nói một tiếng chán ghét tôi liền cho anh out, cảm thấy có sự uy hiếp An
Nhĩ Kỳ liền nhanh miệng nói
-“Anh cũng không thấy có gì lạ, chỉ là
ngạc nhiên chút thôi, em đừng hiểu lầm” Hừ quan tâm cái gì, chỉ cần quan tâm Yên Yên của anh là được rồi
-“Hừ” Cô hài lòng hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc rời đi