Trà Hồng Yên là người tỉnh dậy đầu tiên, lí do đều do con heo nhỏ bên cạnh, đem hai cái chân trắng nõn gác cả lên ngực cô, làm cô khó thở, trợn mắt nhìn Nhạc Ly Ly
không hề có ý tứ nằm tư thế như muốn ôm cả đất trời vào lòng như thế,
đầu Trà Hồng Yên chảy xuống hắc tuyến. Tính tình đã không giống mấy đứa
con gái bình thường, sở thích cũng biến thái, suy nghĩ thì như người
ngoài hành tinh, nghĩ tới đó cô liền cười cười, không phải chính tính
cách của mình cũng vặn vẹo lắm sao… Cô đứng dậy, nhìn đến gương mặt yên
bình trên giường, lông mi thật dài cong vút, run động nhẹ nhàng, khóe
môi cũng nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt mang dáng hình hạnh phúc, dáng
nằm cũng quy củ như chính con người hắn, hai tay lồng vào nhau đặt trên
chăn, cả người thẳng đuột….cmn sao giống công chúa ngủ trong rừng thế
không biết,lại nhìn Nhạc Ly Ly….chắc chắn là đẻ nhằm giới tính rồi. Cô
đưa tay đem khăn có chút lạnh trên trán cậu xuống, cảm nhận nhiệt độ hơi ấm, không có sốt cao như hôm qua, có chút kinh ngạc, nhìn sao cũng
giống tiểu bạch kiểm, nếu như người bình thường đã phải 2,3 ngày mới hết sốt, huống chi Trần Hoàng Ân là cậu ấm được nuông chiều, xem ra dáng
người mỏng manh như thế, nhưng nội lực bên trong không vừa đi.
-“ Yên Yên” Trần Hoàng Ân bị bàn tay lành lạnh làm thoải mái mà tỉnh giấc, bên chóp mũi hương hoa thơm ngát càng đậm, đôi mắt trong sáng như hồ nước
mở ra, có chút nhập nhèm chưa thích ứng, hình ảnh bên ngoài tràn đầy đáy mắt toàn là bóng dáng của cô, cậu cảm thấy như đang mơ một giấc mơ thật đẹp, nếu như mỗi buổi sáng đều được nhìn thấy gương mặt cô thì tốt quá.
-“ Ngủ tiếp đi” Trà Hồng Yên thái độ lạnh nhạt, đáy mắt không gợn sóng,
chỉ có lệ nói, sau đó bước vào phòng vệ sinh, Trần Hoàng Ân mất mát, đáy lòng trống rỗng, biết người mình yêu đã chăm sóc cho mình cả đêm, trái
tim như chìm trong mật ngọt ấm áp, nhưng đó chỉ như một giấc mơ thoáng
qua khi cái nhìn sâu thẳm lạnh băng của cô dành cho cậu. Trần Hoàng Ân
hai tay siết chặt vào chăn, chăm chú nhìn vào phòng tắm sáng đèn, nghe
tiếng nước róc rách, đáy lòng không yên.
-“Mẹ ơi con không về đâu”
Nhạc Ly Ly bị cơn ác mộng đánh thức, cả người bật dậy, trong mơ thấy mẫu thân đại nhân đứng trước cổng nhà họ Trà, tự giá thân chinh đưa cô về
nhà, aiza lão bà khó tính đó sao có thể là mẹ cô chứ.
-“Ơ” Nhạc Ly
Ly quay đầu thấy người trên giường đã tỉnh giấc, nhìn gương mặt có chút
hồng của Trần Hoàng Ân liền bị mê hoặc, làn da trắng như sứ, đôi môi đã
trở về màu sắc ban đầu, aiza trai đẹp, buổi sáng được gặp trai đẹp thật
tốt biết bao.
-“ Buổi sáng tốt lành” Trần Hoàng Ân biết rằng địa vị
của Nhạc Ly Ly trong lòng Trà Hồng Yên phân lượng không nhẹ, vẫn có chút khách sáo không dám xem thường, nhìn bộ dáng một tiểu cô nương đơn
thuần, vẫn là có chút hảo cảm.
-“ Aiza, tốt tốt nhan” Nhạc Ly Ly xua xua tay, nhìn người con trai đang dựa đầu vào giường, đôi mắt to tròn như búp bê.
--
Nhà họ Trà hôm nay tương đối…loạn, có khách quý đến thăm vào sáng sớm.
-“ Aiza đừng có khóc mà” Thẩm Nhược Nhược vỗ vỗ con tiểu bạch thỏ xinh đẹp bên cạnh mình, Thiệu Tiểu Hoa khóc như hoa lê đẫm mưa, gương mặt trắng
nõn mềm mềm đều là đỏ lên, mới rời nhà đi hưởng tuần trang mật với ông
xã chưa được một ngày, liền nhận được điện thoại có ngươi báo rằng Trần
tiểu thiếu gia mất tích, làm Thiệu Tiểu Hoa cùng Trần Hoàng Chí sợ đến
run người, đừng nói bọn họ làm quá, lứa trẻ bây giờ đi chơi đêm là
chuyện bình thường, chuyện đó có thể xảy ra với con cái nhà người khác,
nhưng riêng Trần Hoàng Ân…. Là bất khả thi, không phải ông bà cấm đoán,
mà là thằng nhỏ này có suy nghĩ vô cùng chính chắn và nghiêm túc, không
bao giờ thấy nó ra khỏi nhà đi chơi với bạn bè, đừng kể đến việc nó đi
đến khuya cũng không về, hai người cha mẹ này vì mãi đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào quên béng mất con trai của họ vừa mới thất tình, tâm
trạng không tốt, cả nhà họ Trần điều động tất cả nhân lực đi tìm, trong
cơn hốt hoảng liền nhận được điện thoại từ Trà gia, liền mau chóng đến
nhận con. Cha mẹ Trà được báo lại cũng sợ đến hết hồn, sáng sớm mới bảnh mắt ra, chưa nêm được cà phê thơm ngon liền bị tin này làm sặc, hôm qua hai ông bà ….khụ tâm tình một chút nên đi ngủ sớm, thế nên màn kịch hay này không được chiếu, Trà Tuấn Trung càng thêm thích Trần Hoàng Ân, ô ô con gái có người hâm mộ đến điên cuồng, aiza thằng nhóc họ Trần cũng
không tệ đi.
-“ Làm phiền Trà tổng cùng phu nhân rồi” Trần Hoàng Chí
đau lòng lau nước mắt bà xã, trong tâm cũng sáng rõ, xem ra thằng nhóc
này nhắm đến con gái nhỏ nhà họ Trà đi, nhưng ông nghe nói con bé này…
có chút…khụ…nghịch ngợm.
-“Aiza sao nói thế được, thằng bé cũng hay
đến nhà chơi, sớm được chúng tôi coi như con cái trong nhà rồi, hai ông
bà đừng khách sáo” Trà Tuấn Trung cười khà khà xua xua tay nói.
-“
Nhược Nhược a, thằng bé sao rồi” Thiệu Tiểu Hoa nhìn cô bạn đồng học cao quý ngày xưa, hai mắt ngưỡng mộ nói, ô ô nhìn người ta đi vô cùng quyến rũ, khí phái đầy mình, còn mình thì…ô ô
-“ Nghe Hồng Yên nói nó đã
hạ sốt rồi, đừng lo” Thẩm Nhược Nhược sờ sờ bàn tay mềm mịn của Thiệu
Tiểu Hoa, tiểu bạch thỏ này đã lớn tuổi vậy rồi một chút cũng không đổi.
-‘Cha…mẹ” Trần Hoàng Ân được người hầu đỡ xuống nhà, người có chút tiều tụy, đi sau lưng là Trà Hồng Yên cùng Nhạc Ly Ly
-“ ô ô con trai của mẹ” Thiệu Tiểu Hoa nhào tới ôm lấy đứa con cưng của
mình, đôi mắt lại nhìn Trà Hồng Yên, hai mắt tỏa sáng, vô cùng giống nữ
vương, đôi mắt đạm mạc lạnh lùng cả người khí phái đầy mình
-“ Cháu
chào hai bác” Trà Hồng Yên lễ phép nói, bộ dáng thanh lãnh nhưng không
thế lễ, Trần Hoàng Chí sờ sờ cầm, đánh giá Trà Hồng Yên, con bé tựa như
một đóa hoa sen trắng ngạo nghễ, đôi mắt không chút cảm xúc chân thực,
lời đồn đều là bậy, không nên tin lời đồn, Trần Hoàng Chí đúc kết, đứa
con dâu này….ông chịu.
-“ Chào cháu ta là mẹ của Hoàng Ân, Yên Yên
sao thật xinh đẹp’ Thiệu Tiểu Hoa đẩy con trai cưng của mình ra, mau
chóng đi đến trước mặt Trà Hồng Yên, cô thích thú nhìn người phụ nữ
trước mắt, thật trẻ, lại nhớ đến câu nói của Trần Hoàng Ân về mẹ
mình…cái cụm từ tiểu bạch thỏ này cũng quá thích hợp đi, đôi mắt bà và
Hoàng Ân rõ ràng là một khuôn, to tròn trong suốt như những viên pha lê
được đẽo gọt từ đôi tay tài năng. Cái miệng đỏ hồng mân mân cũng giống,
Trà Hồng Yên cảm nhận thấy sự ấm áp tỏa ra từ người bà, khí chất đơn
thuần như một bông hoa được nuôi trong nhà kính không chịu bất cứ thứ gì tổn thương
-“ Chào bác” Cô mỉm cười khẽ
--
Nhạc Ly Ly cảm thấy tình cảnh không đúng, sao thấy giống như nhà trai nhà gái ra mắt nhau
như thế, nhìn hai bên gia đình không ngừng khen ngợi nhau, Nhạc Ly Ly
muốn xỉu, có chút không kiên nhẫn, đôi mắt trong suốt lơ đãng lướt qua
cửa chính thì liền trợn lên chán ghét, cmn không phải vào viện rồi sao.
-“ Yên Yên” Níu níu tay áo của Trà Hồng Yên đang bình thản uống trà
-“…” Trà Hồng Yên đã nhìn thấy từ lâu rồi, ánh nhìn sau cánh cửa như muốn xé xác cô, căm hận muốn giết cô, Nhan Tú Anh xem ra cô ả không có một chút kiên nhẫn nào đi, kiếp trước khi cô bị tôi đánh nhập viện, cha tôi bị
cô dùng lời lẽ mê hoặc, đối xử tốt với cô một chút liền theo cô mà mắng
tôi, Triệu Tử Phong cùng Bạch Chính Lăng cũng đứng về phía cô, cả ngày
tất bật vì cô, bảo vệ cô trước tôi, nhưng giờ thì sao, phòng bệnh hiu
quạnh như thế, chắc cô không chịu nổi đi.
-“ A” Nhan Tú Anh giả vờ té ngã, nửa người hướng về phía phòng khách, tiếng kêu nho nhỏ như mèo
vang lên, Nhan Tú Anh thật căm hận, tại sao, tại sao cô ta bị thương mà
không một người nào đến, thậm chí thức ăn cũng không đem đến cho cô ta,
may mắn là bị phỏng nhẹ,gương mặt chưa bị hủy, nếu không…cô ta không
biết lấy thứ gì ra đoạt với Trà Hồng Yên, nhìn một nhà vui vẻ như thế,
cô ta thấy liền nhận ra Thủ trưởng Trần Hoàng Chí, lại nhìn đến Trần
Hoàng Ân, người đã bênh vực cô ta, trong mắt liền hiện ra toan tính, cô
ta lê thân người đau nhức vì bị đánh, căm hận hơn là bàn tay của cô ta
đã bị khắc lên dấu ấn vô cùng nhục nhã, mà càng thống khổ hơn…nó sẽ trở
thành vết xẹo không có cách nào chữa được, Bạch Chính Lăng rõ ràng bị
Trà Hồng Yên mê hoặc mới dám làm thế với cô ta, rõ ràng hắn đã bênh vực
cô ả mà, thật không cam lòng.
-“ Nhan Tú Anh cô không ở yên trong
bệnh viện về đây làm gì” Vân quản gia chống gậy từ phòng ăn đi ra, nhíu
đôi mày không kiên nhẫn nhìn Nhan Tú Anh.
-“Cháu…cháu, bệnh viện ở đó họ nói rằng tiền viện phí chỉ bảo gồm ngày hôm qua, thức ăn họ cũng
không mang đến cho cháu, cháu sợ ở lại sẽ làm tiền viện phí tăng
lên..nên mới…” Nhan Tú Anh yếu ớt ngồi dậy, đôi chân run rẩy không có
sức lực liền khụy xuống, Trà Hồng Yên cười lạnh, đặt tách trà xuống,
Trần Hoàng Ân vô cùng chán ghét không cho Nhan Tú Anh một cái ánh mắt.
-“ Thật ngại quá, người làm nhà tôi đã vô lễ rồi” Thẩm Nhược Nhược cười
lạnh trong lòng, đứng dậy ra hiệu cho người hầu mang cô ta vào
-“
Cha…” Nhan Tú Anh thống khổ nhìn về phía Trà Tuấn Trung cầu cứu, Trần
Hoàng Chí là người lăn lộn trong giới chính trị bao lâu nay, có loại
người nào ông không từng nhìn qua, huống chi chỉ là một con nhóc còn hôi mùi sữa, kĩ thuật đóng kịch ngu ngơ như vậy, ông liếc mắt liền thấy, có chút kinh ngạc vì tiếng cha trong miệng Nhan Tú Anh, nhưng trong lòng
đã hiểu rõ, vẫn là chuyện cũ của mọi nhà quyền thế đi. Nhưng thái độ làm người của Trà Tuấn Trung ông cũng nắm rõ ba phần, không thể nào là loại người trăng hoa vậy được, vậy chỉ có lí do thứ hai là bị vào bẫy đi.
-“A đứa trẻ này” Thiệu Tiểu Hoa thì khác, tính tình vốn đơn thuần
-“ Cô ta chỉ là người làm thôi, đầu óc không có chút rõ ràng, vì thương
tình nên nhà tôi nhận nuôi nó” Trà Tuấn Trung cảm thấy ghê tởm, nhưng
miệng vẫn nói, gương mặt thản nhiên như kể một chuyện cười.
-“ Cha
a….cha…cha phải làm chủ cho con, con biết, con chỉ là một đứa con hoang, nhưng cha… con không làm gì sai cả, con chỉ muốn được ở bên cha mà
thôi, nhưng chị…chị ấy lại không chấp nhận con, chị ấy đã làm tay con bị thương, chị ấy còn đổ nước sôi lên mặt con, chị ấy sao có thể đối xử
với con như vậy, cha chị ấy thật độc ác” Nhan Tú Anh như phát cuồng,
thống khổ rống lên như một con thú tội nghiệp bị thương, bộ dáng này nếu ai không hiểu chuyện sẽ rất hiểu lầm đó.
-“ Câm miệng” Trần Hoàng Ân càng nghe đầu óc càng rõ ràng, hắn sao có thể vì loại con gái này làm tổn thương cô chứ
-“ Trần…Trần công tử, không phải chính anh cũng thấy em chỉ lỡ tay đổ rượu vào người chị ấy sao, nhưng chị ấy lại…chính anh cũng đã bênh vực em
mà” Nhan Tú Anh trong lòng vô cùng ghen tị, nhìn thái độ thù địch khác
xa lúc đầu gặp mặt của cậu, liền biết do Trà Hồng Yên đã giở trò. Nhan
Tú Anh ngước gương mặt bị băng một tầng trắng mỏng của mình, chỉ có đôi
mắt hơi lộ ra, cánh tay cố ý xốc lên để quần áo không che đậy vết thương đang lên da ghê người.
-“ A” Thiệu Tiểu Hoa sợ hãi lui lại, có chút
không tin nhìn Trà Hồng Yên, con bé thật đáng sợ, Trần Hoàng Chí thì
ngược lại, vô cùng thích tính cách dứt khoát của Trà Hồng Yên, đây là
điểm con thiếu ở con trai của mình…sự tàn nhẫn.
-“ Nếu như bảo tôi để yên cho một đứa con gái của gái làng chơi, đem ba tôi làm trò đùa, đe
dọa ông ấy bằng ảnh chụp yên lành sống trong nhung lụa, xin lỗi tôi
không phải thiên sứ” Trà Hồng Yên thản nhiên đứng dậy đi đến trước mặt
Nhan Tú Anh, Trần Hoàng Chí nghe vài câu liền hiểu, ánh mắt nhàn nhạt
liếc qua Nhan Tú Anh, Thiệu Tiểu Hoa đầu óc trì độn cũng có chút hiểu
được, đây là tình huống thường có trong truyện a, aiza trách làm sao đứa nhỏ này không nổi giận, cứ nghĩ đến việc ông già nhà mình có con ở
ngoài, Thiệu Tiểu Hoa sợ rằng cũng không trụ nổi.
-“Nhưng đó không phải lỗi của em, em không có lựa chọn nơi sinh ra của mình” Nhan Tú Anh nước mắt thấm đầy vải băng
-“ Cô đã lựa chọn rồi…không phải sao” Trà Hồng Yên lạnh nhạt nói, đôi mắt
như nhìn thấu vào cõi lòng thối rữa của Nhan Tú Anh làm cô ta sợ hãi,
giống như cô ta bị bốc trần hoàn toàn. Không…không phải đâu, cô ta liền
bình tĩnh vẫn giả bộ nức nở.
-“ Làm trò hề đủ chưa, mang cô ta vào
đi” Thẩm Nhược Nhược nói, ngày vui bị cô ta phá đi, không biết ông bà họ Trần có ấn tượng không tốt với con gái mình không nữa, Nhan Tú Anh bị
mang đi, tưởng như mình đã phá hủy được hình tượng trong lòng cha mẹ họ
Trần, làm Trà Hồng Yên trở thành con người độc ác trước mặt họ, liền đắc ý, vô cùng ngoan ngoãn về phòng.