Hoa Mẫu Đơn

Chương 2: Gặp mặt




Hôm nay cô thức tương đối sớm, cứ lo nghĩ trong lòng, vị sư huynh kia rốt cục thế nào lại làm cho nữ sinh trong trường ghen tỵ với cô.

Mà bên này, Lâm Tuấn Kỷ đang sắp xếp tập sách vào cặp, mẹ anh - Lý Nguyệt Nguyệt bước vào phòng.

- Mẹ nghe nói con được xếp chung một nhóm hai người với một con bé.

- Thì sao hả mẹ?

Trong mắt anh, phụ nữ cũng chỉ là loài động vật ngu xuẩn, anh đã gặp bao nhiêu người, chỉ vì gia thế nhà anh mà không ngừng bám theo anh, bọn nữ sinh ở trường cũng vậy...

- Mẹ nghe nói con bé đó là tuyệt thế mỹ nhân. Bằng cách nào mẹ không cần biết, trưa nay phải mang con bé về dùng cơm.

- Không.

- Mẹ nuôi con hai mươi năm, con lại không nghe lời mẹ, tốt lắm, mẹ chết cho con vừa lòng.

- Được rồi. Con sẽ cố gắng.

Thấy Lý Nguyệt Nguyệt mếu máo, Lâm Tuấn Kỷ đau đầu bắt buộc phải đồng ý, Lý Nguyệt Nguyệt đạt được mục đích thì nhanh chóng chạy về phòng.

Hơn ba mươi phút sau đó Cố Vân Thanh và Lâm Tuấn Kỷ có mặt tại trường đại học. Họ đứng trong một đám đông, hiệu trưởng trường trên sân khấu nói trong micro truyền xuống.

- Bắt cặp để học tập, là chọn hai người có trình độ khá giỏi được xem là ngang nhau. Chủ yếu để các em học tập tốt hơn. Bây giờ tôi công bố cặp sinh viên giỏi nhất tôi đã chọn...

Hiệu trưởng nói tới đó, cả trường không ngừng bàn tán.

- Lâm Tuấn Kỷ và Cố Vân Thanh. Mời hai em lên đây.

Anh và cô bước lên sân khấu, trai tài gái sắc, không còn gì để nói.

- Lâm Tuấn Kỷ với thành tích đứng đầu trường trung học, sau đó ba năm liền đứng đầu trường của chúng ta. Cố Vân Thanh đứng đầu trường trung học, thông thạo năm thứ tiếng...

- Thầy nói ít một chút.

Cố Vân Thanh bực dọc nhìn thầy hiệu trưởng làm ông ta có hơi đơ ra, Lâm Tuấn Kỷ nhìn cô, quả thật là một tuyệt thế mỹ nhân, nhưng nhìn qua cô ấy rất mạnh mẽ, đúng là mẫu người anh thích.

- Tất cả giải tán.

Cô cầm lấy micro của hiệu trưởng, hô hoán với đám sinh viên bên dưới làm anh thích thú, thì ra cô bé này không thích đám đông, giống anh, anh thích...

Mà lúc này cô mới để ý đến vị sư huynh kia, mắt diều hâu, hai hàng lông mày kiên nghị, mũi thẳng tấp và cao, môi rất đẹp, nói chung là một mỹ nam, nhưng anh có vẻ khá lạnh lùng, từ trước đến nay cô không thích người quá trầm mặc, cô sải chân định bước ra ngoài trường.

- Em muốn đi đâu?

Anh kéo cánh tay cô, vì lực ở tay anh quá mạnh nên cô bị đau, vội vàng xoay người lại hất tay anh ra.

- Đi về.

- Tôi chưa kêu em về.

- Không có gì làm thì đi về!

- Mẹ tôi muốn gặp em, theo tôi về.

Không để cô nói tiếp, anh ôm cô ra về. Anh nhìn trúng Cố Vân Thanh, mang cô về để mẹ anh điều tra cô một chút cũng tốt, một công đôi việc.