Anh ở Lâm thị làm việc, bên cạnh có một Đàm Linh không ngừng quyến rũ. Hết lắc lắc cái mông tròn trước mặt anh xong lại cúi người để lộ bộ ngực to. Anh chán ghét không thèm để ý. Đùa sao, cho dù người này ngực to hơn cô, nhưng cô ngọt ngào biết bao nhiêu. Mông cô chắc chắn to hơn người này! Ngày mai dắt vợ xinh đẹp đến công ty, vừa làm vừa ngắm.
Làm việc xong anh đi thẳng về nhà, cô lại ngủ, từ khi mang thai cô ngủ rất nhiều, bụng vẫn chưa thấy rõ.
- Bà xã. Ngày mai em nhất định phải đến công ty với anh, anh không thể không có em.
- Em hứa đã được chưa?
- Được.
Anh ôm chặt cô, cúi xuống hôn lên cái bụng nhỏ.
- Tiểu tử. Ở trong này ngoan ngoãn không được hành hạ mẹ, nếu không cha sẽ trừng phạt con.
Cô mỉm cười xoa bụng, chờ mong con yêu chào đời.
Ngay hôm sau, anh cho người mang giường để cạnh bàn làm việc, anh đưa cô đến công ty, để cô theo sau lưng mình, cửa thang máy vừa mở ra, Đàm Linh đi đến nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương. Cô nhìn thấy ánh mắt ấy, cất giấu phẩn nộ trong lòng...
- Tuấn Kỷ. Anh chuẩn bị giường ở trong phòng, có phải là muốn... cùng em...
- Ảo tưởng.
Anh ôm lấy cô, để Đàm Linh được thấy cô rõ ràng. Cô chìa một tay ra nở nụ cười.
- Đây là thư ký Đàm sao. Chào cô. Tôi là thư ký riêng của Tuấn Kỷ và cũng là phu nhân của anh ấy.
Đàm Linh cứng người, phu nhân? Anh ấy chưa có vợ mà? Người này ở đâu ra?
- Vị tiểu thư này. Chẳng hay cô nhầm rồi. Vợ tương lai của Tuấn Kỷ là tôi...
- À. Thì ra là như vậy. Tuấn Kỷ, muốn có vợ bé cũng không thèm hỏi vợ lớn một câu...
- Nào có. Vợ à, anh chỉ có một mình em thôi.
- Vậy thì tốt.
Anh ôm cô vào phòng làm việc. Cô quay lại nhìn Đàm Linh nhếch môi cười. Đáng ghét, vợ tương lai? Ở đây là vợ chính thức, danh chính ngôn thuận.
Anh ôm cô vào phòng làm việc, đặt cô trên đùi ngồi ở ghế tổng giám đốc. Khẽ xoa bụng cô. Đàm Linh bên ngoài mang cà phê đi vào. Nhìn thấy anh âu yếm cô lòng não nề đi ra ngoài. Người anh yêu chỉ một mình cô. Không ai thay thế cô được...