Hòa Ly

Chương 70




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

#Vy

(Mượn cái ảnh Yang Yang vì ước muốn một ngày nào đó Yang Yang sẽ đóng vai Tạ Trạc )

***

Ta luôn theo sát Tạ Trạc không rời, sau thành công với tiểu muội muội, ta càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Tìm một người đang gặp nguy hiểm, giúp người đó giải trừ nguy cơ, vậy là có thể sử dụng cơ thể họ trong chốc lát!

Nhưng chỉ chốc lát, là đủ.

Mấy ngày tiếp theo, ta dùng cách này liên tục "gặp được" Tạ Trạc ở Thước Sơn.

Hắn mải tìm yêu tà, quên cả uống nước, ta bèn nhập vào tiểu ca bán hàng tặng cho hắn một cái kẹo đường.

Tạ Trạc ăn xong còn gật đầu với ta: Cảm ơn, rất ngọt.

Trong miệng ta cũng cảm thấy ngọt ngào.

Hắn tra được manh mối của yêu tà, trong lúc bắt giữ yêu tà bị cào rách cánh tay.

Ta liền nhập vào lão đại phu, giúp hắn băng bó vết thương.

Ta sợ làm hắn đau nên không dám băng chặt, cuối cùng run run rẩy rẩy quấn thành một đống vải lùng nhùng.

Thực ra Tạ Trạc không cần băng bó, cũng không cần ta phải cẩn trọng đến vậy, nhưng hắn không bắt bẻ ta, còn dìu "ta" về nhà.

Còn có khi hắn đứng đợi ở chợ, ta sẽ mang cho hắn ghế gấp; khi hắn nghỉ ngơi ven đường, ta sẽ mang cho hắn mũ che nắng; thậm chí lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, ta sẽ tìm người qua đường, tiện tay đưa cho hắn một bông hoa.

Nếu không thấy hoa, ta sẽ nhập vào người nào đó, lướt qua nói với hắn một câu "Vất vả rồi".

Ngày qua ngày, Tạ Trạc từ ngạc nhiên mơ hồ, dần dần bắt đầu thấy quen, cũng gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Thái độ của Tạ Trạc so với ngày rời khỏi rừng Minh Kính đã trở nên ôn hòa điềm tĩnh hơn nhiều.

Sau đó, hầu như người ở Thước Sơn đều biết nam tử trầm mặc kiệm lời này là quý nhân được Chủ Thần Tễ mời đến tương trợ Thước Sơn.

Thế nên, ngoại trừ ta, có rất nhiều người cũng bắt đầu dùng thiện ý của mình đối đãi với Tạ Trạc. Đám trẻ ở chợ đuổi theo hắn muốn học công phu, các trưởng bối tặng hắn y phục tự may, các quân sĩ cũng tận lực giúp hắn truy bắt yêu tà.

Ta thấy được "nhân tính" ngày càng nhiều hơn trên người Tạ Trạc.

Hắn bắt đầu đáp lại thiện ý của mọi người.

Tạ Trạc đôi lúc sẽ đứng lại, nghiêm túc dạy bọn trẻ công pháp... Dù chúng học không tốt lắm.

Khi nhận y phục từ tay lão nhân gia sẽ cúi đầu cảm tạ... Tuy rằng y phục không vừa vặn chỉ miễn cưỡng khoác lên người.

Còn cả lúc đi ngang qua, thấy quân sĩ bị thương hắn sẽ dừng lại giúp đỡ... Mặc dù quân sĩ ấy chưa từng làm gì cho hắn.

Khoảng thời gian ở Thước Sơn đã chữa lành cho Tạ Trạc, trái tim hắn không giống như cố hương vĩnh viên vùi trong băng tuyết. Trái tim băng giá của hắn đã tan chảy, biến thành mưa xuân rơi xuống mảnh đất cằn cỗi, từ đó cây cối đâm chồi nảy lộc, dồi dào sinh khí.

Thấy Tạ Trạc như vậy, ta xúc động không nói lên lời.

Ta biết, tuy Tạ Trạc vẫn không thích cười, không thích biểu đạt cảm xúc, nhưng nội tâm hắn lại cực kỳ dịu dàng.

Cho dù đã trải qua muôn vàn bi thương, cho dù đã rơi xuống vực thẳm u tối, nhưng khi một lần nữa nhận được sự ấm áp cùng thiện chí, hắn vẫn như cũ lựa chọn mở lòng đáp lại.

Phải có bao nhiêu dũng khí, mới có thể một lần nửa mở ra đóa hoa trong lồng ngực, để lộ ra nhụy hoa mềm yếu nhất.

Nhưng nhìn bản thân hiện tại, ta có chút sốt ruột.

Trước kia, khi Hạ Hạ thích Tạ Trạc, sẽ dẫn hắn đi khắp tám con phố, mua cho hắn biết bao nhiêu món đồ chơi nhỏ.

Thời gian trôi qua rất lâu.

Ta rốt cuộc vẫn là ta.

Không dẫn hắn đi tám con phố nữa, nhưng vẫn đưa cho hắn vô số thứ đồ nhỏ nhặt.

Cách biểu đạt tình yêu của ta thực sự có chút... ấu trĩ.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Lâu đến nỗi ta đã quá quen với việc Tạ Trạc truy tìm yêu tà ở Thước Sơn.

Bỗng nhiên có một ngày... Ta không thấy Tạ Trạc nữa.

Linh phách ta cũng cần nghỉ ngơi, thông thường khi Tạ Trạc đi ngủ, ta cũng ngủ, Tạ Trạc tỉnh, ta cũng tỉnh.

Nhưng đến một ngày, Tạ Trạc vì đuổi theo yêu tà mà mấy ngày không chợp mắt, ta cũng bay theo hắn từng ấy thời gian.

Cuối cùng hắn cũng tìm được yêu tà —— tuy nhiên đó không phải Chử Liên.

Hắn đem yêu tà về Thước Sơn để giải quyết.

Lúc hắn nghỉ ngơi, ta cũng theo đó đóng linh thức.

Có lẽ ta ngủ quá say, khi ta mở lại linh thức, Tạ Trạc đã bặt vô âm tín!

Dường như hắn đã rời đi khá lâu, ta không cảm nhận được hơi thở và hồn lực của hắn nữa.

Ta tự trách bản thân ham ngủ, sau đó tức tốc đi tìm Tạ Trạc.

Ta đến khu chợ hắn thường lui tới, đến cổng thành Thước Sơn, và cả nơi hắn thường nghỉ ngơi... Toàn bộ đều không thấy bóng dáng hắn.

Hắn giống như đã biến mất khỏi Thước Sơn.

Không thu được kết quả, ta vô cùng tuyệt vọng. Đúng lúc ấy, lại nghe một quân sĩ nói: "Chủ Thần cho phép người thần bí kia đến cấm địa."

Ta lập tức sốc lại tinh thần, quay đầu nhìn về hướng đỉnh núi Thước Sơn.

Tới Thước Sơn đã lâu, ta cũng biết rất nhiều truyền thuyết của họ, "Cấm địa" họ vừa nhắc tới là mỏm đá lớn nằm trên đỉnh núi kia.

Phương bắc bằng phẳng hơn Côn Luân, Thước Sơn chính là ngọn núi cao nhất. Mà núi đá kia cũng là nơi cao nhất phương bắc, và là trung tâm của Thước Sơn.

Bên trong núi đá là cấm địa Thước Sơn, nghe nói chỉ có Chủ Thần Tễ mới được vào.

Không ai biết bên trong có thứ gì.

“Sau khi người thần bí kia tới vài ngày, Chủ Thần liền nói hắn có địa vị như Chủ Thần, có thể đi mọi nơi ở Thước Sơn, nhưng hắn vẫn chưa từng đến cấm địa."

“Ngươi nói xem, rốt cuộc hắn có thân phận thế nào? Chủ Thần sẽ không tin lầm người chứ? Hắn thực sự có thể giải quyết tai họa lần này của chúng ta ư?"

"Hắn không thể giải quyết được nhưng Chủ Thần có thể. Người Chủ Thần tin, ta cũng tin. Chúng ta cứ bảo vệ tốt cổng thành là được. Nghe nói tình hình bên ngoài đang ngày càng không ổn..."

Ta không ở lại nghe tiếp nữa mà lập tức bay lên đỉnh núi.

"Đôi mắt Thước Điểu" là tên gọi của một hang động lộ thiên, hang động tối om sâu hun hút, nhìn từ xa hệt như đôi mắt của con rồng đá khổng lồ. Khi đến gần, ta phát hiện cửa động cao chừng một trượng, chứa bốn năm người cũng không thành vấn đề.

Ta còn đang nghĩ đi vào bằng cách nào thì đột nhiên, một bóng người xuất hiện, người đó mệt mỏi dừng lại ở cửa động, ánh mắt trông về phương xa —— quả nhiên là Tạ Trạc.

Ta bay tới bên cạnh Tạ Trạc, xoay quanh hắn hai vòng, thấy sắc mặt hắn bình thường, trên người cũng không bị thương, bấy giờ mới an tâm dùng linh phách hắn không hề hay biết mà dựa vào vai hắn.

“Nghe nói phương bắc ngày càng bất ổn." Ta nhìn theo ánh mắt Tạ Trạc.

Nơi này địa thế cao, có thể thu hết núi rừng, phố chợ vào tầm mắt, thậm chí những chỗ xa hơn của phương bắc bên ngoài Thước Sơn cũng dễ dàng thấy được.

Mà thứ ta thấy, lại là vùng đất mênh mông bị bao phủ bởi một tầng sương đen như có như không.

Đó là tà khí, chúng đã lớn mạnh nhường này, chỉ có thể nói rằng bên ngoài Thước Sơn hiện tại gần như đã chìm vào ngọn lửa địa ngục. Ta nghe dân chúng Thước Sơn nói, một thời gian nữa, Chủ Thần Tễ nhiều khả năng sẽ đóng cổng thành, đến lúc ấy, người bên ngoài sẽ không vào Thước Sơn được nữa.

Có lẽ Chủ Thần Tễ cho rằng nếu hắn không thể bảo vệ phương bắc, thì chí ít, cũng phải bảo vệ Thước Sơn.

Nhưng thật đáng buồn, ta biết, Thước Sơn... cuối cùng cũng không giữ được.

Nơi này...

Sẽ biến thành Bất Tử thành.

Chỉ là bây giờ ta chưa biết tại sao lại biến thành như vậy.

“Tạ Trạc công tử.”

Đằng sau truyền đến tiếng của Chủ Thần Tễ.

Ta và Tạ Trạc đồng thời quay đầu, Chủ Thần Tễ một thân bạch y xuất hiện sau lưng Tạ Trạc.

Hắn chậm rãi bước tới, Tạ Trạc khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

“Nơi này không có dấu vết của tà khí đúng không?"

“Không có. Linh khí ở đây sạch sẽ hơn bên ngoài."

Chủ Thần Tễ cau mày: “Nơi này chứa linh mạch Thước Sơn, vậy mà hắn lại không tìm đến... Ta quả thực nhìn không ra hắn đang muốn làm gì."

Mấy ngàn năm trước, Chư Thần tám phương đồng tâm hiệp lực phong ấn Tà Thần dưới đáy biển Cực Uyên. Sau trận chiến ấy, Chư Thần gần như thiệt hại toàn bộ, chỉ còn lại mười vị.

Chủ Thần Tễ và Tây Vương Mẫu là hai trong số đó.

Bọn họ đều từng giao thủ với Tà Thần, nắm được thói quen của hắn.

“Trước kia hắn thường làm thế nào?" Tạ Trạc hỏi.

“Giết Chủ Thần, hủy linh mạch.” Tựa hồ nhớ tới chuyện quá khứ, Chủ Thần Tễ trầm tư giây lát, "Hủy linh mạch rồi nơi đó sẽ không sản sinh ra hồn lực, đồng nghĩa với việc không còn ai có thể đối đầu với hắn nữa."

“Nhưng lần này, hình như hắn không có ý định làm vậy nữa." Chủ Thần Tễ nói, "Thời gian trước ta ngày nào cũng đến đây kiểm tra, ta còn tưởng hắn giỏi che giấu nên ta mới không phát hiện ra manh mối, lần này tìm đến ngươi vì ngươi rất nhạy bén với tà khí, nhưng nếu ngươi cũng không cảm nhận được thì xem ra hắn thực sự chưa từng ghé qua. Hắn rốt cuộc... đang muốn làm gì?"

Tạ Trạc cụp mắt, suy nghĩ giây lát: “Trước đây, linh phách của hắn muốn chiếm thân xác ta, ta và hắn chiến đấu giành cơ thể, hắn thua."

Chủ Thần Tễ kinh ngạc: “Hắn thua?”

Tạ Trạc gật đầu: “Lúc hắn chạy khỏi rừng Minh Kính đã suy yếu rất nhiều."

Chủ Thần Tễ có chút không dám tin nhìn Tạ Trạc.

Ta hiểu lý do Chủ Thần Tễ kinh ngạc.

Sức mạnh của Tà Thần là truyền thuyết lâu đời ở Côn Luân, thế gian đều tin rằng hắn không thể bị đánh bại.

Trước đây, Chư Thần đối chiến cùng Tà Thần, khó khăn lắm mới chỉ phong ấn được hắn dưới Cực Uyên, mà nay linh phách Tà Thần một lần nữa được triệu hồi, dù chỉ là một linh phách, nhưng cũng là linh phách mạnh mẽ nhất trên đời.

Nhưng Tạ Trạc lại nói, Tà Thần thua.

Trong "thân xác" được Tà Thần tạo ra, linh phách Tà Thần giao chiến với linh phách Tạ Trạc, Tà Thần lại thua?

Trở nên “suy yếu”, chật vật chạy trốn...

“Vừa rồi thăm dò linh mạch, ta thấy linh mạch Thước Sơn cường đại, hắn hiện giờ không cách nào hủy được linh mạch này. Hơn nữa...”

Tạ Trạc nhìn phương xa, đồng tử đen nhánh phản chiếu sắc trời.

“Sau khi tháo chạy, dọc đường hắn liên tục thả ra tà khí, không ngừng tạo yêu tà và trành quỷ, mượn tay chúng gây loạn lạc, khuếch đại tà khí. Ta nghĩ... Trước đây các người phong ấn hắn dưới Cực Uyên, lần này trở về, mục đích của hắn đã thay đổi."

“Con đường trước kia đã thất bại, hiện giờ, thứ hắn nhắm đến là "người", không phải linh mạch."

Là người, không phải linh mạch...

Chủ Thần Tễ nhìn xuống chân núi: "Ý của ngươi là hắn muốn tất cả mọi người đều nhiễm tà khí, như vậy, kể cả linh mạch còn, cũng không có ai chống lại hắn nữa..."

Tạ Trạc gật đầu.

Sắc mặt Chủ Thần Tễ thoáng chốc trắng bệch.

Cảnh tượng bọn họ nói hệt như Côn Luân mấy ngàn năm sau.

Thiên hạ bị tà khí bao trùm, mọi người —— Mông Mông, Ngô Trừng, quân thủ vệ Côn Luân, toàn bộ đều nhiễm tà khí.

Chỉ còn các Chủ Thần trên đỉnh Côn Luân hấp thụ tà khí, nhưng thất bại...

Thời không trước khi ta tới đây coi như đã bị Tà Thần chiếm lĩnh, Chư Thần và mọi người đều bại dưới tay Tà Thần.

“Việc này ta phải lập tức báo cho các Chủ Thần khác, Tạ Trạc công tử, e rằng nhiệm vụ tìm kiếm Tà Thần và tiêu diệt hắn không thể không nhờ đến ngươi. Ta chỉ có thể thay mặt các Chủ Thần, đứng ở đây khấu tạ ngươi trước."

“Không cần cảm tạ. Đây vốn dĩ là chuyện ta phải làm."

Tạ Trạc vừa nói vừa xoay người rời đi. Chủ Thần Tễ lại mở miệng gọi hắn.

“Công tử.”

Tạ Trạc dừng bước, quay lại nhìn hắn.

Chủ Thần Tễ đứng chỗ cửa động ngược sáng, trên người như phát ra thần quang: "Ta nghe nói, từ khi đến Thước Sơn ngươi đã giúp đỡ không ít dân chúng, nhưng lần đầu gặp ngươi, ta không cho rằng ngươi là kiểu người như vậy. Tại sao sau khi đến Thước Sơn ngươi lại thay đổi?"

Nghe những lời này, ta cảm thấy rất khó chịu.

Thế thì sao? Tạ Trạc giúp người Thước Sơn là sai hả? Chủ Thần ngươi hỏi như vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ, ngươi cho rằng Tà Thần đang ở trong cơ thể Tạ Trạc, thao túng hắn giúp đỡ các ngươi?

Ta có chút bất mãn lườm Chủ Thần Tễ.

Ta biết ta bênh vực người của mình hơi thái quá, nhưng ta quả thực không nghe lọt tai bất cứ lời hoài nghi nào về Tạ Trạc.

Tạ Trạc trái lại bình thản hơn ta nhiều, hắn nghe vậy không mảy may suy nghĩ mà trả lời luôn: "Người Thước Sơn đối xử với ta rất tốt."

“Chỉ vì lý do này?”

Tạ Trạc thoáng trầm mặc, "Ngày nhỏ, ta thường cảm thấy mình may mắn hơn người khác."

Ta nhìn Tạ Trạc, Chủ Thần Tễ không biết về tuổi thơ của hắn, nhưng ta biết. Vậy mà hắn lại nói, hắn cảm thấy mình may mắn hơn người khác?

“Có bông tuyết, ánh nến, gió ấm, cùng hoa mùa hạ thiên vị ta."

Ta sửng sốt...

Bông tuyết... Ánh nến... Gió ấm... Hoa mùa hạ...

“Thế nên, ta cảm kích gió nhẹ, ánh dương ấm áp cùng vầng trăng sáng... Ta chỉ cần mở mắt là có thể thấy được phong cảnh tuyệt trần."

“Sau đó, tiểu lang xuất hiện, ta lại cảm kích sinh linh.”

“Và giờ, ta tới Thước Sơn.” Hắn nhìn Chủ Thần Tễ, lặp lại một lần nữa, “Người Thước Sơn đối xử với ta rất tốt. Ta đương nhiên cũng phải đáp lại họ."

Hắn không nói nhiều, chỉ kể lại những thứ xuất hiện trong quá khứ, nhưng chưa từng nhắc đến đau thương.

Nếu bây giờ ta có một đôi mắt, ta nghĩ nó sớm đã đỏ hoe.

Ta đột nhiên phát hiện, ta đến khoảng thời gian này không phải do sai lầm của các Chủ Thần, mà là do ý trời.

Nhất định phải có duyên phận đặc biệt, mới khiến ta đến thời thơ ấu của hắn.

Hóa thành bông tuyết, nắng ấm, hoa mùa hạ, làn gió nhẹ.

Ta đột nhiên sáng tỏ, hà cớ gì nhiều năm sau trong rừng tuyết trúc, Tạ Trạc lại cứu một "cô nương xa lạ" như ta, bởi vì hắn vẫn muốn hồi đáp thiện ý của thế gian.

Có lẽ là ta sai rồi, trái tim hắn trước nay chưa từng giống cố hương bị băng tuyết chôn vùi.

Hắn vẫn luôn...

Là đóa hoa nở rộ.