Hòa Lý Thanh

Chương 9: Cô gái




Hòa Lý Thanh đang đứng dựa vào chiếc ghế chờ bên đường chạy, nhìn mấy học sinh đang chạy nhảy trong giờ thể dục và mấy cậu học sinh đang chơi đùa gần đó, trong không khí tươi mát của bãi cỏ xanh ngập tràn ánh mặt trời buổi sáng sớm. Lát sau, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, thắt bím dài, đi tới, vẻ mặt cứng ngắc, còn cách cô hai bước thì đứng lại. Cô bé mặc một bộ đồng phục học sinh trung học rất rộng, trước ngực có thêu tên trường màu đỏ, hai tay căng thẳng, nắm chặt ống tay áo. Hòa Lý Thanh khẽ cười, dịu dàng nói:

- Sao? Còn có những người khác đến tìm cháu hả?

Cô bé ngẩng đầu nhìn cô, nghẹn giọng nói:

- Vừa rồi, cảnh sát cũng đến trường hỏi mấy câu.

Hòa Lý Thanh không lên tiếng, chờ cô bé nói tiếp. Cô bé nói:

- Cảnh sát hỏi chi tiết lại một lần nữa. Có cả luật sư của nhà họ Lâm cũng tới, nói, nói sẽ cho cháu ra làm chứng, bảo cháu nói với cảnh sát rằng đêm hôm đó Lâm Khương chỉ đưa Lý Chỉ ra ngoài, chưa đầy năm phút sau đã quay lại, sau đó cũng không đi đâu nữa.

Hòa Lý Thanh quay đầu về phía trước, nhìn một thầy giáo đang chạy ven đường đua của học sinh để bấm giây, mỉm cười:

- Cháu yên tâm đi, cô không phải là người nhà họ Lâm. Chỉ muốn hỏi cháu, cháu muốn nhận được cái gì? Bạn Đường Như Linh.

Mặt cô bé lập tức biến sắc, tức giận nói:

- Cô có ý gì? Cháu … bạn thân của cháu bị người ta làm nhục, cháu chỉ nói ra sự thật thôi, muốn nhận được cái gì chứ? Chính … chính là người làm chuyện sai trái thì phải bị trừng phạt.

Cô bé quá lúng túng, nói chuyện cũng ngắc ngứ. Hòa Lý Thanh nghiêm túc nhìn cô bé, gật đầu:

- Nói như vậy, cái cháu muốn nhận được là công bằng chính nghĩa?

Dứt lời, Hòa Lý Thanh cũng cảm thấy buồn cười, cười thành tiếng. Đường Như Linh nghiêm mặt, mi mắt run run cụp xuống.

- Không phải cô cố ý làm cháu phải xấu hổ. Cô nói rồi, cô không phải là người nhà họ Lâm, cháu có thể nói chuyện thoải mái, hay cháu cứ thử tin cô một lần đi.

Đường Như Linh chần chừ, hỏi:

- Cô có quan hệ gì với Lâm Khương?

- Là một người mẹ không đủ tư cách.

Hòa Lý Thanh nhẹ giọng, nói tiếp:

- Cháu cũng thích Lâm Khương?

Đường Như Linh vừa nghe thấy, lập tức lùi về phía sau một bước, nhưng lại không phủ nhận.

- Cháu ghét Lý Chỉ, cho nên cháu mới làm như vậy?

Đường Như Linh sợ mình sẽ nói sai, sắc mặt trắng bệch, mím chặt môi, không nói lời nào. Những ngày qua, cô bé không thể nào ngủ ngon được, cứ nhắm mắt lại là lại thấy bóng dáng ấy hiện ra. Những lời kia, người nhà họ Lâm hay cảnh sát đều chưa từng hỏi qua, ở trong mắt cô ấy, mình rất ti tiện sao? Dựa vào cái gì mà lại nhận định như vậy?

- Đúng vậy, dựa vào cái gì đây?

Hòa Lý Thanh như đọc được suy nghĩ của cô bé, nghiêng đầu nhìn cô bé cười lạnh.

Hòa Lý Thanh đi đây đi đó nhiều năm như vậy, không chỉ quen biết hai ba người, ngẫu nhiên nhờ người hỏi thăm một chút, cũng biết Đường Như Linh nhờ người mua mấy thứ, cho vào trong rượu của Lâm Khương. Nhà họ Lâm quá ngạo mạn, không thèm điều tra, phân tích thật giả ra sao. Một đứa trẻ thì có thể hư đến mức nào chứ.

Nếu như năm đó, cô chọn cách khác để giải quyết vấn đề thì liệu kết quả có khác gì không. Sau khi rời khỏi trường học, cô không biết phải đi đâu, trong đầu thoáng qua những mảnh vụn của ký ức, xen lẫn những khoảng trắng, làm chúng không còn nguyên vẹn như ban đầu. Lái xe lòng vòng trong thành phố một lúc lâu, cô mới chuyển hướng, lái về nhà.

Lúc đi qua khu vườn, Quy Sinh và Phương Nha cùng lão Trương làm vườn đang ở bên cạnh ao sen đào lươn, trên tầng hai vang lên tiếng nhạc rock chát chúa. Cô không đi đến đó mà quay trở về phòng thuốc trong căn nhà nhỏ phía sau, định tiếp tục điều chế mấy phương thuốc còn lại, mấy lọ đựng thuốc dùng tối hôm qua còn chưa được dọn dẹp. Nào ngờ, Lâm Đồng Chương đang ở bên ngoài căn nhà, anh ngồi đọc sách trên chiếc ghế tre bên dưới giàn nho, cô đành phải bước tới, đứng trước mặt anh. Lâm Đồng Chương để sách xuống, hỏi:

- Cô vừa đi đến trường học để tìm người?

Hòa Lý Thanh ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện, trả lời:

- Thông tin thật nhanh nhạy, chỉ mới đó đã biết.

- Cô đừng nhúng tay vào, không hiểu chuyện gì cả.

Tay Hòa Lý Thanh chống trên chiếc ghế đá, hai chân đung đưa, không lên tiếng.

Hai người trầm mặc một hồi, Lâm Đồng Chương lại cầm sách lên, vừa giở sách vừa nói:

- Cô dạy dỗ Quy Sinh rất tốt.

Hòa Lý Thanh mỉm cười:

- Đến tuổi đọc sách mới phiền phức, chỉ hơn hai năm nữa là phải cho nó đi học rồi.

Cô ngẩng đầu lên nói tiếp:

- Có thể để nó và Phương Nha ở nhà không?

Lâm Đồng Chương tức giận, ném quyển sách xuống đất, mím chặt môi. Cô làm như không thấy sắc mặt anh, nói:

- Giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ đi, cứ đi theo tôi thì khó có thể cho chúng học hành tử tế được. Trước đây, Phương Nha chỉ được tôi dạy hoặc là nó tự học, mặc dù học thức cũng không kém nhưng dù sao được đến trường vẫn tốt hơn.

Lâm Đồng Chương đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, cười lạnh:

- Cô phải đi sao? Được, vậy cô ngoan ngoãn nói chuyện với tôi về cha của Quy Sinh đã!

Cô vô thức há miệng, hai mắt mở to. Giống như một con mèo đang kinh ngạc. Nửa đêm hôm qua có một trận mưa lớn, vì độ ẩm cao nên không khí cũng trở nên nặng nề, những chiếc lá nho xanh biếc trên giàn được uống đủ nước, tựa như đang lấp lánh dưới ánh mặt trời. Giàn nho này là do cô và Lâm Đồng Chương dựng lên lúc cô học năm thứ nhất trung học. Khi đó, ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng xấu hổ, nói chuyện một hai câu đã đỏ mặt, chỉ có ở bên cạnh Lâu Tuấn Bình, cô mới không ngại ngùng, luôn cười đùa vui vẻ.

Cô nào biết, Lâm Đồng Chương nhìn thấy nụ cười của cô khi ở cạnh Lâu Tuấn Bình, anh cho rằng cô thích anh ta, đau đớn tột cùng vì ghen tuông hành hạ. Nhưng, đó chỉ là những đau đớn ban đầu mà thôi.

Hòa Lý Thanh đang định mở miệng nói thì tiếng điện thoại di động vang lên, Lâm Đồng Chương không động đậy, vẫn nhìn cô chằm chằm không rời. Hòa Lý Thanh cất lời, nhắc anh nghe điện thoại, sau đó cúi đầu, nằm dài trên bàn đá. Ánh mắt Lâm Đồng Chương không thay đổi, tay lấy điện thoại nhận cuộc gọi, giọng nói nhí nhảnh của Trương Tinh truyền ra, nói một hai câu rồi cúp máy. Hòa Lý Thanh đứng lên, nhưng không có ý tiếp tục cuộc trò chuyện, anh đứng đó, suy nghĩ một lát rồi rời đi.