Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt tràn ngập nỗi bi thương, cô nheo mắt khó hiểu. Một lúc lâu sau, cô bật cười, nói:
- Có thể anh cảm thấy trước đây chưa từng có chuyện gì xảy ra, đối với anh, quả thật là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đầu mũi cay cay, đôi mắt ngập nước, cô cúi đầu, bình tĩnh lại rồi nói tiếp:
- Trước kia anh đem đồ để vào nhà tôi, cha anh, Lâm Hưng An làm ra những chuyện kia, khiến cho cha mẹ tôi, anh trai tôi chết ở trên đường. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, sáu hay bảy tuổi? Ông nội kéo tay tôi đi, đi nhận thi thể.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mở to hai mắt, nước mắt vẫn rơi xuống từng giọt từng giọt:
- Cả nhà chỉ còn lại một mình tôi, sau đó ông nội đưa tôi về nhà, cha mẹ anh còn coi tôi như một đứa ăn xin.
Mặt Lâm Đồng Chương cứng ngắc, đôi môi mím chặt, không nói lời nào.
- Còn nữa, mùa đông năm ấy, tôi cố sức đẩy anh ra ngoài, tôi nói đi ra ngoài, anh, anh đã làm cái gì?
Cô nhíu mày, nước mắt rơi xuống cổ áo. Anh căng thẳng nói:
- Anh cũng biết em hận anh, nhiều năm trôi qua vẫn luôn hận. Năm đó, tại sao em không nói, em cứ im lặng như vậy, anh làm sao có thể biết được em nghĩ cái gì?!
- Từ sau khi tôi bước chân vào nhà họ Lâm, đâu có ai lắng nghe xem tôi muốn gì!
Hòa Lý Thanh trầm giọng gắt lên, thở hổn hển nói:
- Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai lắng nghe những gì tôi nói! Ông nội cho người chăm sóc quần áo và chuyện ăn uống của tôi, sẽ hỏi tôi muốn ăn cái gì, sẽ cho người chuẩn bị cho tôi, nhưng anh có biết dì quản gia mắng tôi như thế nào không? Tôi đã từng hỏi ông nội một lần, tại sao có người gọi tôi là tiểu súc sinh, ông nội giận tái mặt, cho đổi hết người làm trong nhà, sau đó cả tối ông ngồi trong thư phòng, không nói chuyện cũng không ăn cơm. Tôi chịu ơn của ông, từ đó về sau, tôi không dám nói bất kỳ chuyện gì với ông nội nữa.
Lâm Đồng Chương nghe đến đó, đầu ngón tay bắt đầu không khống chế được, nắm thành nắm đấm bên người.
Hòa Lý Thanh dùng mu bàn tay, nhẹ lau đi nước mắt trên mặt, cô vẫn cúi đầu nhìn lũ kiến đang bò cạnh rễ cây:
- Đổi người nào cũng vậy, chỉ cần có mẹ của anh ở đó, sẽ không có ai dám nói chuyện với tôi, không có ai dám chơi cùng tôi, chỉ có ông nội. Bà ta đúng là một con quỷ. Anh không biết được tôi hận bà ta đến nhường nào.
Khuôn mặt cô đầy vệt nước mắt, nhìn về phía anh:
- Anh cũng như vậy, lúc nào cũng coi tôi như một món đồ chơi, muốn gì chỉ cần thuận miệng dụ dỗ, nhưng thực tế lại chưa từng làm được. Lâm Hòa, Lâm Khương còn chưa tròn một tuổi, anh đã dẫn đàn bà vào phòng cưới của chúng ta, anh không cảm thấy bẩn sao!
Lâm Đồng Chương luống cuống, vội vàng nói:
- Anh rất xin lỗi em. Anh vẫn muốn nói những lời hôm trước, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, không nghĩ về quá khứ nữa, có được không em?
Anh nhìn Hòa Lý Thanh, lần đầu tiên trong mắt hiện lên sự mềm yếu, cầu khẩn, nhưng cô không lên tiếng.
Lâm Đồng Chương lại có cảm giác đó, cô đứng ở nơi ấy, anh có thể thấy cô đang mỉm cười, hai người bị ngăn cách bởi một lớp sương mù rất dày, trong tay anh không có gì cả, chỉ biết liều mạng dùng tay gạt ra nhưng đám sương mù ấy không nhúc nhích. Anh chỉ biết trơ mắt nhìn đám sương mù càng ngày càng dày, càng ngày càng nặng, cho đến khi nỗi tuyệt vọng như hơi lạnh len lỏi vào tận sương tủy, anh cũng không tìm được cô.
Trong đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ đen tối, anh muốn nói, ‘Tôi yêu em, khi tôi ở cùng những người khác, không lúc nào tôi không nghĩ đến em. Nhưng chính em cũng hèn hạ như thế, vì một người đàn ông mà ở bên ngoài bao nhiêu năm, lại còn sinh con cho hắn. Tôi rất có lỗi với em nhưng không phải em cũng đối xử với tôi như vậy sao, em dựa vào đâu mà không chịu tha lỗi cho tôi.’ Cuối cùng anh lại tự nói với chính mình, ‘Câm miệng! Mày không thể làm tổn thương cô ấy! Câm miệng!’.
Cuối cùng, cả hai đều im lặng.
Rất lâu sau, Lâm Đồng Chương mới hỏi một câu cuối cùng:
- Rốt cuộc thì chúng ta nên làm thế nào?
Đúng lúc đó, Quy Sinh chạy tới, đứng sau lưng ôm cổ Hòa Lý Thanh cười hì hì, muốn trốn Phương Nha đang đuổi theo phía sau. Cô ôm con về phía trước, đặt nó trên đầu gối, phủi chỗ bụi bẩn bám vào tay áo của nói, mỉm cười theo thói quen:
- Chuyện quá khứ không phải là quần áo, nếu bẩn thì đem giặt là được, có cách nào để có thể quên, làm thế nào để tìm ra cách ấy.
Bình thường, chú Ngụy rất ít khi đi cùng đoàn tình nguyện, phần lớn là đi liên hệ trong ngành giải trí để lo chuyện tiền bạc, cho dù là người hảo tâm thực sự muốn tài trợ, hay chỉ để dựng một chương trình làm màu, ông cũng cảm kích, cũng có biện pháp xử lý thỏa đáng.
Mà mấy năm trước, trong một bữa tiệc từ thiện, ông được gặp Lâm Đồng Chương, nói đến các tình nguyện viên học y, trong nhiều người như vậy, Lâm Đồng Chương lại chỉ để tâm hỏi thăm đến Hòa Lý Thanh.
Lúc ấy, chú Ngụy còn ca ngợi:
- Ai nha, Tiểu Hòa sao, là hoa khôi trong đội đó, ngoại hình đẹp, tuổi còn trẻ, y thuật lại cao nữa.
Sau đó ông còn hỏi Lâm Đồng Chương:
- Sao, là bạn của tổng giám đốc Lâm?
Còn cách trả lời của Lâm Đồng Chương, anh kéo tay bạn gái vòng qua khuỷu tay mình, cô gái nở một nụ cười yêu kiều, rồi anh nhìn sang mấy người đang chờ câu trả lời của mình với vẻ mặt mỉa mai.
Sau đó từ những người khác, chú Ngụy mới biết được những mâu thuẫn của hai người. Vì mối quan hệ với Hòa Lý Thanh, ông quyết định mời anh một bữa để khuyên nhủ, cuối cùng không khuyên nhủ được gì, lại kiếm được một nguồn tài trợ ổn định.
Các giấy tờ liên quan đến chi phí sửa chữa dụng cụ, mỗi quý lại được chú Ngụy gửi tới văn phòng của Lâm Đồng Chương, đặt trên bàn làm việc của anh. Anh vừa vào phòng, lập tức nhìn thấy những giấy tờ này, anh nghĩ, mấy tháng nay, những chỗ kia là nơi em gái nhỏ của anh đi qua, rồi lại ngồi thẫn thờ rất lâu.
Chú Ngụy gọi điện thoại tới để hỏi lịch khám bệnh tiếp theo, nghe được cán sự phụ trách tình cờ nói đến chuyện bữa ăn gần đây được cải thiện, lúc đó mới biết là có một ông chủ đuổi theo đoàn tình nguyện để lấy lòng Hòa Lý Thanh, không khỏi toát mồ hôi lạnh, tưởng rằng không giúp Lâm Đồng Chương giữ Tiểu Hòa được nữa. Kết quả, sau khi nghe ngóng mới biết là nhà từ thiện lớn đuổi theo vợ.
Ông gọi điện cho Lâm Đồng Chương, chế giễu một trận, anh cố kìm nén trong lòng, không để ý chú Ngụy nói những gì, để mặc ông giễu cợt. Một lát sau, anh đột nhiên ngắt lời:
- Chú Ngụy, khoảng bốn năm trước, chú có biết Hòa Lý Thanh gặp gỡ ai không, người gần gũi với cô ấy nhất ý?
Chú Ngụy nhớ lại thời gian anh hỏi, suy nghĩ một lúc lâu cũng không có đáp án, ông hỏi ngược lại:
- Bây giờ cậu mới nhớ tới việc hỏi thăm cha đẻ của Quy Sinh sao?