Mới đến được hai ngày, mấy đứa trẻ người địa phương cùng với Quy Sinh, Phương Nha đã chơi thân với nhau. Hôm chợ phiên mở, mấy đứa trẻ dẫn Lâm Đồng Chương đến chợ chơi. Trước lúc đi, anh nói sẽ đến chợ phiên mua thức ăn tươi cho đoàn tình nguyện, Hòa Lý Thanh còn nhìn anh nghi hoặc, tựa như đây không phải Lâm Đồng Chương mà cô vốn biết, anh quan tâm đến chuyện của những người khác từ khi nào. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Đồng Chương luôn được mọi người vây quanh, chỉ cần một cái hắt hơi của anh cũng làm cho cả nhà náo loạn, bởi vì cả gia đình, kể cả các anh chị em đều cưng chiều anh, anh muốn gì được đó, các anh chị được mua thứ gì mà anh vừa mắt, mọi người sẽ tìm mua những cái tốt hơn để làm anh vui.
Thỉnh thoảng, khi đến ngôi nhà bên sườn núi, anh cũng sẽ mang cho cô mấy thứ đồ chơi, có lẽ đó chỉ là những thứ anh không thích, không cần đến, nhưng hồi đó, nhận được những thứ này cô đã cảm thấy rất vui.
Hòa Lý Thanh không tỏ thái độ gì, chỉ nói chú ý an toàn, anh liền lái xe đưa lũ trẻ đi.
Xe đã được Hòa Lý Thanh tìm các linh kiện cần rồi sửa xong. Lúc mang những đồ ăn nhẹ và đồ chơi mà Lâm Hòa chuẩn bị từ cốp xe ra, mấy đứa trẻ òa lên, Quy Sinh vênh mặt, nếu có đuôi chắc cũng dựng thẳng lên rồi. Phương Nha nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngũ cốc, chỉ chờ Quy Sinh ra lệnh.
Lúc chiếc xe đến thị trấn nhỏ thì đã hơn hai giờ, sau khi đỗ xe ở cửa nhà của họ hàng một đứa bé đi cùng, anh để mặc Quy Sinh kéo mình vào trong chợ. Lâm Đồng Chương cao một mét tám, chiều cao rất hiếm thấy ở các tỉnh phương Nam, đã có khuôn mặt thư sinh lại thêm dáng người cao gầy như vậy rất gây chú ý. Vừa đứng vào trong chợ, người đi qua đều quay lại nhìn một cái.
Anh đưa lũ trẻ đi loanh quanh, khi đi qua quán bán đồ ăn vặt, Quy Sinh và Phương Nha lập tức ôm lấy chân anh. Dù sao cũng không phải là người nhà, những đứa trẻ khác không dám đòi hỏi, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt thèm thuồng. Lâm Đồng Chương đành dẫn chúng đi vào.
Người bản xứ gọi đây là Xã Miếu, trước kia là đền thờ tổ tiên của dòng tộc lớn trong vùng, khi phong trào ‘Phá bốn cũ’(1) nổ ra, dân trong thôn kéo đến đập phá, sau đó người trong dòng tộc này di cư ra nước ngoài, người dân địa phương đã phá đi bốn bức tường, dựng quầy hàng bán các loại cháo thịt, canh ốc, dần dần hình thành chợ phiên trung tâm của thị trấn. Trước cửa Xã Miếu có dựng một bia đá cao hiếm thấy, bên trên chạm khắc một bức tượng cổ, không biết là vị thần tiên nào, hai bên cửa cũng được khắc đôi câu đối bằng chữ phồn thể. Những ngôi nhà ngói xung quanh cũng đã rất lâu đời, hai ngôi nhà bên cạnh được xây từ bảy mươi năm trước, đã từng là nhà nghỉ của chính quyền địa phương, nơi tiếp đón các đoàn công tác.
Cháo thịt cũng không phải quá ngon, nhưng rất đẹp mắt, giống như nơi này vậy.
-o0o-
Lâm Hòa ngồi trong phòng ăn trên tầng hai, vừa ăn cơm, vừa nhìn vào màn hình máy tính. Bình thường, khi ở nhà, cha sẽ giới hạn thời gian dùng máy vi tính và điện thoại di động, vì vậy lúc ở trường khó tránh được sẽ tự do hơn.
Đang xem, chợt thấy có người ngồi xuống bên cạnh, Lâm Hòa ngẩng đầu lên nhìn, là một cô gái.
Trước kia, chuyện của Lý Chỉ được coi như không có gì, những người lớn đều không nói chuyện đó được giải quyết như thế nào, chỉ có Hòa Lý Thanh, sau bữa cơm lơ đãng nói với hai đứa:
- Chuyện này không phải cứ dựa vào giàu có, quyền thế là có thể giải quyết được, hai đứa nghe lấy, không được có lần sau.
Sau đó, cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm hai đứa, nói thêm một câu:
- Phải học cách nhìn người.
Mặc dù những lời này khiến người nghe khó chịu nhưng cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Lâm Khương cũng không đến những bữa tiệc như vậy nữa, huống chi chuyện chỉ lan truyền trong đám bạn thượng lưu của cậu. Rồi Lý Chỉ lại xin nghỉ học, cho dù chuyện được giải quyết như thế nào thì người khác cũng đoán ra được chuyện mờ ám, lúc đi ra ngoài không tránh được những lời chế nhạo. Lâm Khương cũng không quan tâm khi bị mọi người đem ra làm trò cười.
Mà Lâm Hòa từng lén hỏi Lâm Khương, cậu chỉ nói đêm đó đúng là đã uống một chút, đám con ông cháu cha bỏ thuốc vào rượu là chuyện bình thường, đêm đó chắc là có đứa mang theo.
Mà Đường Như Linh này là bạn tốt của Lý Chỉ, khi ấy cũng ở cùng bọn họ.
Đường Như Linh buộc tóc đuôi ngựa cao, để lại phần tóc mái rất dày, nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, nét mặt rất kỳ quái. Sau đó, cô bé bình tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Lâm Hòa, máy tính của bạn tốt nhỉ.
Không đợi Lâm Hòa trả lời, đã cúi đầu ăn, một lúc sau lại quay sang oán hận thầy giáo dạy văn chung của hai đứa, rồi nói đến kiểu tóc mới của thầy vật lý thật khó coi như thế nào. Lâm Hòa không thể nói được câu gì nhưng cũng không tỏ ra chán ghét. Bọn họ luôn như vậy, từ nhỏ không thiếu người muốn dựa vào việc làm bạn với cô bé để tiếp xúc với giới thượng lưu, Lâm Hòa đều đối xử lạnh nhạt.
Đường Như Linh vừa nói chuyện, vừa nhìn Lâm Hòa đang cắm đầu vào máy tính tỏ ý coi thường, lén cười lạnh, rồi miệng lại tiếp tục nói về chuyện của người nào đó lớp bên cạnh.
-o0o-
Đến buổi chiều tối, tầm năm sáu giờ, trời đã sẩm tối, từ sớm đã có người già trong thôn đem mấy món thịt tới, Hòa Lý Thanh nhận lấy rồi để trên mặt bàn, trời trở lạnh, món ăn cũng nguội rất nhanh, chỉ còn nghe thấy tiếng cười đùa của Quy Sinh và Phương Nha.
(1): Phong trào ‘Phá bốn cũ’ là một phong trào nổ ra sau cách mạng văn hóa năm 1966 ở Trung Quốc, trong đó bốn cái cũ được chỉ ra là ý tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ. Phong trào này được chính phủ đưa ra nhưng lại không nói rõ cách thực hiện. Chính vì vậy mà sau đó, rất nhiều nơi bị đổi tên, các di tích lịch sử, đền chùa, tượng Phật bị phá hủy, các sách của các nhà Nho lớn như Khổng Tử, Mạnh Tử, các sách về đạo Phật, những bức tranh cổ, trang phục truyền thống và đồ thủ công mỹ nghệ … đều bị thiêu hủy, các hoạt động tôn giáo bị cấm, các nhà sư, ni cô bị đuổi khỏi đền chùa…