Hoa Lửa

Chương 105: Q.4 - Chương 19






Trong rạp chiếu phim, Tư Nguyên chốc chốc lại xem đồng hồ.
Phim sắp mở màn nhưng vẫn không thấy bóng dáng Duy Đóa xuất hiện.
“Thường Hoan, Duy Đóa đi chưa?” Mười phút trước, anh đã gọi điện cho Thường Hoan.
“Cô ấy… đi rồi…” Thường Hoan ấp úng.
Cô đã đi rồi sao?
“Anh không liên lạc được với cô ấy à?”
“Ừ, cô ấy khóa máy điện thoại rồi.”
Thường Hoan im lặng khác thường.
Bộ phim bắt đầu trình chiếu, bên kia đang kiểm tra vé. Thế nhưng Tư Nguyên chẳng còn cách nào hơn là đành kiên nhẫn đứng chờ.
“Tư Nguyên, có việc này em nghĩ nên nói với anh… Duy Đóa cô ấy… vừa nãy gặp Hình Tuế Kiến…” Lưỡng lự hồi lâu, Thường Hoan vẫn chọn cách nói ra.
Tư Nguyên bần thần cả người. Hình Tuế Kiến? Không phải gã đã sang Canada rồi sao? Chẳng phải trận phong ba vừa qua đã cuốn phăng đi gã?

“Tâm trạng Đóa Đóa khá bất ổn, em nghĩ chắc cô ấy sẽ không tới… Nếu anh không đợi được thì cứ về đi.” Thường Hoan sợ tên ngốc Tư Nguyên sẽ nán lại trong rạp chiếu phim chờ đợi.
Tư Nguyên cứng đờ rũ mắt, cô thực sự không tới ư? Đây là lần đầu anh và cô đi chơi với nhau vào dịp lễ tình nhân với tư cách không phải là bạn bè, nên nó có ý nghĩa rất to lớn. Vì vậy, anh thực sự sai rồi sao?
Anh buông thõng đáy mắt mất mát ngồi chết lặng tại chỗ, bất chợt một đôi giày cao gót quen thuộc xuất hiện trước mặt. Tư Nguyên vui sướng ngước lên, quả nhiên nhìn thấy cô.
“Em tới trễ hả?” Cô nhếch môi hỏi nhẹ.
“Không có.” Môi Tư Nguyên chứa đầy ý cười.
Trong rạp ắt hẳn đang chiếu quảng cáo.
Anh nắm tay cô để mười ngón tay đan vào nhau: “Sao em tắt điện thoại? Phải chăng đã xảy ra chuyện gì đặc biệt?” Báo hại anh lo lắng vô cùng.
Duy Đóa suy tư một hồi rồi đáp: “Chắc điện thoại của em hết pin.” Cô quên chú ý tới.
Anh nhìn cô, hy vọng cô sẽ chủ động tâm sự. Trước đây khi mối quan hệ chưa thay đổi, bọn họ luôn trải hết lòng. Thế mà bây giờ lúc đã thiết lập mối quan hệ, thì anh lại cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách xa lạ nào đó.
Sau vụ tai nạn xe cộ, Tư Nguyên gần như chưa từng một lần nghe cô đề cập qua ba chữ ‘Hình Tuế Kiến’. Cô không nhắc, thì anh cũng không thể tự tiện bóc trần.
Bọn họ quá lo lắng cho tâm tình của đối phương, quá tôn trọng sự riêng tư của nhau, mà quên mất những đôi đang yêu trái tim và trái tim phải giao hòa trao đi tất cả.
Dưới ánh mắt của Tư Nguyên, Duy Đóa hoảng hốt nhưng rốt cuộc cô vẫn chọn cách trả lời: “Không có việc gì đặc biệt cả.”
Đúng, gặp lại Hình Tuế Kiến cũng chẳng có gì đặc biệt! Trên thực tế, vừa rồi cô lang thang trên đường thật lâu, cô không biết mình tới đây bằng cách nào. Đầu óc cô trống trơn, trái tim cô rỗng tuếch và mất hết mọi cảm giác. Thế nhưng cô vẫn nhớ rõ lời Tư Nguyên nói, ‘em muốn đi thì đi đi, chỉ cần về đúng giờ xem phim là được’, dẫu lòng cô bất an, lúng túng, rối bời. Cô tự hứa với bản thân, cô sẽ quý trọng và đối xử chân thành với người đàn ông trước mắt.
Sắc mặt Tư Nguyên đượm buồn, nhưng anh vẫn mỉm cười bỏ qua chuyện này mà nắm lấy tay cô đi tới bàn soát vé.
Duy Đóa an vị mới ngỡ ngàng phát hiện đây là bộ phim tình cảm mang tựa đề ‘Chuyện Tình Cao Nguyên 2’. [1] Cô nói với anh mình xem phim nào cũng được, miễn là anh thích. Cô cứ ngỡ cánh đàn ông sẽ thích xem bộ phim ‘Nhiệm Vụ Bất Khả Thi’ [2] đang được trình chiếu hơn. Ngoài ra, vị trí bọn họ ngồi là ghế cặp đôi, muốn mua những chỗ này vào dịp lễ tình nhân rất khó. Vì thế, chắc cũng anh phải giành giật căng thẳng lắm với lớp trẻ?
[1] Romancinh in thin air: (Cao Hải Bạt Chi Luyến 2) với hai diễn viên chính Cổ Thiên Lạc (vai Mike) và Trịnh Tú Văn (A Tú).
[2] Nhiệm vụ bất khả thi (Mission: Impossible) với diễn viên Tom Cruise.
Lòng cô chợt thấy ấm áp, một sự ấm áp nhẹ nhàng khỏa lấp trái tim rét buốt suốt đêm vì bất ngờ gặp lại người nào đó. Tuy nhiên, sau khi bộ phim kết thúc mà suy nghĩ của cô vẫn còn hơi chập chờn.
“Em thấy bộ phim này hay không?” Bàn tay to thân mật đan chéo vào bàn tay mịn màng, hai người vai kề vai, bất giác đã về tới trước cửa nhà.
Chỉ còn mười phút nữa thì lễ tình nhân kết thúc, Tư Nguyên đành thả tay cô ra.
“Cũng tạm được!” Duy Đóa mỉm cười nhẹ.

Kỳ thực nội dung bộ phim chiếu gì, cô chỉ nhớ thoang thoáng một vài chi tiết.
“Trong phim có một phân cảnh rất lãng mạn.” Tư Nguyên cười nhẹ.
Phim ảnh đúng là phim ảnh, cố tình xây dựng những phân đoạn lãng mạn để lấy đi những giọt nước của mắt các thiếu nữ.
“Thế à?” Cô hơi nghi hoặc, bởi lẽ anh nói có một phân cảnh nhưng cô lại xem không kỹ.
“Em không cảm thấy lãng mạn mà lại thấy quá bi thương. Bởi vì em không nghĩ A Tú yêu Mike, nhưng tình cảm giữa cô ấy và Tiểu Điềm quả thực đến chết không đổi.” Một vài tình tiết trong phim có nhập vào đầu cô, ví dụ như cây đàn dương cầm bị hỏng, chiếc xe tải cũ nát, trời đông tuyết phủ nhưng đầy ấm áp…
Câu trả lời của cô khiến Tư Nguyên khẽ giật mình, “Em không phát hiện cảnh Mike cõng A Tú lạnh run đi ra khỏi khu rừng rậm, thì khi đó cả hai đã nảy sinh tình cảm rồi à?”
Cô nghe xong, mê man một lát rồi rũ mắt xuống lắc đầu.
“Em không cảm thấy thế, nếu có thì cũng chỉ là hai trái tim đau khổ tìm đến nâng đỡ lẫn nhau, cầm lấy sự ấm áp này mới có thể tiếp tục tồn tại.” Cô nói ra quan điểm riêng của mình.
Tư Nguyên giật mình sững sờ.
Ai cũng biết mỗi người ở trong tâm trạng khác nhau, thì sẽ có những quan điểm trái ngược trên cùng một sự việc. Thực ra, điều này phản ánh nội tâm của con người.
Cuối cùng, Tư Nguyên vẫn mỉm cười: “Không sao, nâng đỡ và trao gởi ấm áp cho nhau cũng là một tình yêu.”
Nghe vậy, cô suy tư vài giây rồi cũng nở nụ cười đầu tiên trong đêm.
Đúng, Tư Nguyên nói đúng! Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, không cần phải nói nhiều và cũng chẳng cần cố sức tạo dựng bầu không khí, mà chỉ cần hai người yên lặng dựa sát vào nhau cùng nắm tay bước đi, đấy đã là vẻ lãng mạn nhất của lễ tình nhân. Vì thế, tình yêu nhất định sẽ ở bên bọn họ!
Cô khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười thoải mái, nụ cười ấy lọt vào mắt anh lại nổi sóng cuồn cuộn.
Làm sao không có tia lửa? Trong mắt anh, mọi thứ cô sở hữu đều có thể kích thích ngọn lửa dưới đáy lòng anh.

“Anh hôn em được không?” Trong cơn xúc động, anh hỏi.
Duy Đóa sửng sốt. Bọn họ hẹn hò gần năm tháng qua, nhưng tiến độ yêu đương và sự thuần khiết có thể sánh ngang với đám học sinh tiểu học.
“Em…” Sự giãy dụa yếu ớt biến mất trên miệng anh, và bờ môi có cảm xúc ấm áp là suy nghĩ cuối cùng của cô.
Nụ hôn của Tư Nguyên không mãnh liệt mà chỉ nhẹ nhàng êm dịu, chẳng giống như người nào đó luôn thích hôn cô tới hụt hơi.
Bàn tay cô đặt trên bả vai Tư Nguyên cứng như đồng thau, cứng tới vô cùng.
Rốt cuộc Tư Nguyên không biến nụ hôn này đi sâu thêm, anh lùi lại một bước nhìn chăm chú vẻ mất tự nhiên của cô.
“Em xin lỗi…” Duy Đóa mở miệng cất tiếng xin lỗi.
Thâm tâm cô biết anh đã có hỏi qua, nhưng biểu hiện của cô quá mức kém cỏi. Cô thật sự không thể chìm đắm trong nụ hôn này.
“Không sao, anh cũng cảm thấy bạn bè thân thiết mà hôn nhau thì mất tự nhiên quá!” Tư Nguyên cười cười, quyết định phớt lờ sự mất mát trong lòng.
Cô thở nhẹ một hơi vì sự khoan dung của anh.
Kim đồng hồ điểm 12 giờ, lễ tình nhân này có kẻ cô tịch đứng trong bóng đêm, có kẻ giả vờ thật hạnh phúc và có người trong lòng đầy mờ mịt.